Giao Ước Định Mệnh

Chương 2

11 năm trước…

Luân Đôn

Tháng 7 năm 1882.

Gigi Rowland - mười - tám - tuổi đang hể hả. Cô hy vọng cô không biểu hiện quá lộ liễu, nhưng rồi, cô không thực sự quan tâm. Những người đàn bà mập mạp, châu báu đầy người trong phòng khách của quý bà Beckwith có thể nói gì? Rằng cô sắc bén và ngạo mạn? Rằng cô nồng nặc mùi đồng bảng giấy?

Đầu mùa lễ hội ở Luân Đôn, họ đã dự đoán rằng cô sẽ là một thảm họa về mọi mặt, một cô gái không thuộc tầng lớp quý tộc, không biết cách cư xử và không có quan hệ. Nhưng trông lạ chưa kìa, mùa lễ hội mới chỉ bắt đầu được hai tháng và cô đã đính hôn - với một công tước, một anh chàng trẻ trung và đẹp trai không kém ai. Nữ công tước của Fairford. Cô thích âm thanh của những từ đó. Cô thích nó khủng khiếp.

Cũng chính những người đàn bà đã khinh miệt cô kia sẽ phải đứng trước cô và gửi lời chúc mừng. Phải, ngày đám cưới đã được quyết định - vào tháng Mười một, chỉ sau ngày sinh nhật của cô. Và, vâng, cám ơn, cô đã có buổi bàn

bạc đầu tiên về váy cưới ở cửa hàng của Madame Elise. Cô đã chọn một chiếc váy lụa màu kem tươi sáng, với đuôi váy dài hơn sáu mét bằng vải voan màu bạc.

Vững vàng trong vị trí cao quý tương lai của mình, Gigi an tọa sâu trong chiếc ghế bọc đệm và xòe quạt như những người khác, những cô gái mới ra mắt chưa đính hôn chuẩn bị giải trí cho những quý cô, quý bà với kỹ năng âm nhạc của họ. Ngài Beckwith vốn có tiếng là hay kéo dài những bữa tiệc rượu và xì gà sau bữa tối, thỉnh thoảng giữ những quý ông lưu lại trong hơn ba giờ đồng hồ.

Gigi hướng sự chú ý của mình đến những vấn đề quan trọng hơn. Cô có nên làm vài điều thú vị với chiếc bánh cưới, tạo dáng cho nó có hình lăng mộ Taj Mahal hay lâu đài Doge. Không ổn? Thế thì cô sẽ làm những tầng bánh với những hình dáng không bình thường. Hình lục giác? Tuyệt vời. Một chiếc bánh hình lục giác bao phủ với một lớp kem trắng lộng lẫy, với những vòng hoa... Tiếng nhạc. Cô ngạc nhiên nhìn lên. Những bài biểu diễn thường xuyên được xếp hạng ở mức độ chấp nhận được hoặc khó chịu. Nhưng cô gái trẻ thanh tú trong bộ váy màu kem trên chiếc ghế dài lại chơi tinh tế như những nhạc sĩ chuyên nghiệp mà thỉnh thoảng mẹ Gigi vẫn gặp gỡ. Những ngón tay của cô lướt trên phím đàn pianô như con chim nhạn lướt trên mặt hồ trong một ngày hè. Những nốt nhạc trong trẻo, rộn ràng vuốt ve đôi tai giống như một đĩa kem caramen ngon lành vuốt ve mặt lưỡi.

Tên của cô ấy là Theodora Von Schweppenburg. Họ vừa được giới thiệu ngay trước bữa tối. Cô ấy là người mới đến Luân Đôn, từ một lãnh địa nhỏ trên Lục địa, con gái của một bá tước, và là một nữ bá tước theo quyền thừa kế của chính mình - nhưng đó là một trong những tước hiệu từ thời Đế chế La Mã Thần thánh được lưu truyền lại cho tất cả con cháu, nên có rất ít ý nghĩa.

Bài biểu diễn kết thúc, và vài phút sau Gigi ngạc nhiên khi thấy cô Von Schweppenburg ở bên cạnh mình.

“Xin nồng nhiệt chúc mừng cuộc đính hôn của cô, cô Rowland”. Cô Von

Schweppenburg nói với âm điệu nhẹ nhàng và dễ chịu. Cô có mùi tinh dầu hoa hồng pha lẫn với hoa hoắc hương.

“Cám ơn, Fraulein (*) ”.

(*) Fraulein: Tiếng Đức - Cô.

“Mẹ tôi cũng muốn tôi làm được như thế”, cô Von Schweppenburg nói với một tiếng cười khẽ và e thẹn rồi ngồi xuống một chiếc ghế lưng thẳng cạnh Gigi, “Bà ấy đã ra lệnh cho tôi hỏi cô xem làm thế nào để đạt được điều đó”.

“Thật đơn giản”, Gigi trả lời với vẻ thản nhiên thực tế, “Công tước đang ở trong tình trạng eo hẹp về tài chính, và tôi có một gia tài”.

Nó còn đơn giản hơn thế. Đúng hơn là, nó đã là một chiến dịch được thảo ra và tiến hành trong nhiều năm kể từ giây phút mà bà Rowland rốt cuộc đã khắc sâu vào suy nghĩ Gigi rằng nghĩa vụ và định mệnh của cô là trở thành một nữ công tước.

Cô Von Schweppenburg không thể lặp lại sự thành công của Gigi. Và chính Gigi cũng không thể. Cô biết không có một công tước nào có thể kết hôn với khoản nợ chồng chất và sẵn lòng cưới con gái của một địa chủ nông thôn, và chỉ có người mẹ là có dính dáng đến giới quý tộc.

Mắt cô Von Schweppenburg hạ xuống, “Ồ”, cô lẩm bẩm, lăn tròn cán quạt trong hai lòng bàn tay, “Tôi không có tài sản”.

Gigi cũng đoán như thế. Thật đáng buồn cho cô ấy. Một phụ nữ thuộc dòng dõi quý phái phiền muộn chỉ có thể chi trả cho một cô hầu gái đến làm hàng ngày, di chuyển trong bóng tối sau khi mặt trời lặn để tiết kiệm sáp nến.

“Nhưng cô xinh đẹp”, Gigi chỉ ra. Mặc dù khá lớn tuổi, cô nghĩ, ít nhất cô ấy cũng đã hai mốt hay hai hai tuổi. “Đàn ông thích phụ nữ đẹp”.

“Tôi không tận dụng được điều đó tốt lắm, những... lợi thế của một phụ nữ đẹp”.

“Gigi đã tự mình nhìn thấy điều đó. Trong bữa tối, cô Von Schweppenburg được xếp ngồi giữa hai anh chàng quý tộc trẻ danh giá, cả hai đều đã bị thu hút bởi vẻ đẹp và tính tình e thẹn của cô. Nhưng có gì đó buồn bã trong vẻ trầm lặng của cô. Cô để tâm rất ít đến hai anh chàng và sau một lát, họ đã nhận ra.

“Cô cần phải tập luyện thêm”, Gigi nói.

Cô gái im lặng. Cô kéo lê đầu quạt trên lòng, “Cô đã từng gặp ngài Reginald Saybrook chưa, cô Rowland?”

Cái tên gần như không quen thuộc. Nhưng sau đó Gigi nhớ ra. Ngài Reginald là chú chồng tương lai của cô, “Tôi e là chưa. Ông ấy kết hôn với một công chúa Bavaria (*) nào đó và sống ở Lục địa”.

(*) Bavaria: một bang nằm ở phía đông nam của Đức.

“Ông ấy có một người con trai”. Giọng cô Von Schweppenburg nhỏ đi, “Tên anh ấy là Camden. Và... và anh ấy yêu tôi”.

Gigi ngửi thấy mùi của một câu chuyện Romeo-và-Juliet, một câu chuyện không thể hấp dẫn được cô. Cô Capulet nên kết hôn với người đàn ông mà cha mẹ cô ta đã chọn và sau đó có một cuộc tình kín đáo và nóng bỏng với anh Montague. Như vậy không những cô ấy sẽ vẫn còn sống, mà sau một thời gian, cô ấy còn nhận ra rằng Romeo chỉ là một thanh niên non nớt và buồn chán với rất ít thứ có để mang lại cho cô ngoài những lời nói có cánh vô vị, kiểu như: Đó là phương đông, và Juliet là mặt trời, thật là!

“Chúng tôi đã quen nhau rất lâu”, cô Von Schweppenburg tiếp tục, “Nhưng tất nhiên mẹ tôi sẽ không để tôi kết hôn với anh ấy. Anh ấy cũng không có tài sản”.

“Tôi hiểu”, Gigi lịch sự nói. “Cô đang cố gắng chung thủy với anh ấy”.

Cô Von Schweppenburg ngập ngừng, “Tôi không biết. Mẹ tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi lần nữa nếu tôi không kết hôn với một đám tốt. Nhưng những người lạ khiến tôi... không thoải mái. Tôi chỉ ước anh Saybrook có thể phù hợp hơn”.

Đánh giá của Gigi về cô gái này giảm đi nhanh chóng. Cô tôn trọng một người đàn bà nỗ lực để có một cuộc hôn nhân tốt nhất. Và cô tôn trọng một người đàn bà hy sinh sự sung túc về vật chất vì tình yêu, mặc dù cá nhân cô không đồng ý với những quyết định như vậy. Nhưng cô không thể chịu đựng sự nhạt nhẽo lưỡng lự này. Cô Von Schweppenburg sẽ không được gả cho Camden Saybrook bởi vì anh ta quá nghèo nhưng cô ta cũng không hết lòng cho công cuộc săn chồng, vì cô ta quá vui sướng được anh ta yêu.

“Anh ấy rất đẹp trai, ngọt ngào và tốt bụng”, cô Von Schweppenburg nói, giọng nhỏ xuống thành một tiếng thì thầm, gần giống như đang nói với chính mình, “Anh ấy viết thư và gửi cho tôi những món quà đáng yêu, những thứ anh ấy tự làm”.

Gigi muốn đảo tròn mắt nhưng bằng cách nào đó cô không thể. Ai đó lại yêu cô gái này, một cô gái hoàn toàn vô dụng, và vẫn tiếp tục tán tỉnh cô ấy, ngay cả khi cô ấy đang bị diễu đi khắp Châu Âu để tìm người sở hữu.

Một phút tuyệt vọng lạnh lẽo bất ngờ tấn công cô, vì cô sẽ không bao giờ biết đến một tình yêu như thế, vì cô sẽ trải qua một cuộc sống được duy trì chỉ bởi vẻ bề ngoài không thể bị khuất phục của mình. Sau đó cô lấy lại lý trí. Tình yêu để dành cho những kẻ ngốc. Gigi Rowland có thể là thứ gì đó, nhưng không bao giờ là một kẻ ngốc.

“Thật may mắn cho cô, Fraulein”.

“Phải, tôi cho là thế. Tôi chỉ ước...”, cô Von Schweppenburg lắc đầu, “Có lẽ cô sẽ gặp anh ấy ở đám cưới của cô”.

Gigi gật đầu và lơ đãng mỉm cười, tiếp tục bận rộn với thiết kế sang trọng cho chiếc bánh trong đám cưới sắp diễn ra của cô.

Nhưng không hề có đám cưới nào xảy ra giữa Philippa Gilberte Rowland và Carrington Vincent Hanslow Saybrook. Hai tuần trước ngày cưới, Đức Ngài, Công tước của Fairford, Hầu tước của Tremaine, Tử tước Hanslow và Nam tước Wolvinton, sau sáu tiếng chè chén nhân dịp lễ cưới sắp tới của mình, đã trèo lên mái nhà của một người bạn và cố gắng ngắm nhìn toàn bộ Luân Đôn. Tất cả những gì anh ta đạt được là một cái cổ gãy và cái chết của chính mình vì một cú ngã từ tầng bốn xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment