Giao Ước Tử Thần

Chương 32



- Tốt! Nam huynh quả nhiên rất thoải mái, vậy hãy đợi đám người Hoa đạo hữu tới phân định cũng như ban hành một số quy định. Đạo hữu không có phản đối chứ.



Hàn Liên gật đầu cười nói, tay trái vừa lật, lập tức xuất hiện một chiếc bình nhỏ màu lục nhạt. Trên thân bình dán vài đạo phù chú, dường như muốn trấn áp thứ gì đó bên trong. Cũng không muốn Nam Thiên Lý nghi ngờ thực hư đây có phải Kiếp Anh đan thật không, lão không ngần ngại giải khai hai đạo cấm chế, tức thì một cỗ dược lực mạnh mẽ từ miệng bình xông ra, đám tu sĩ có tu vi thấp kém chỉ vừa hít vào một chút đã cảm thấy khó chịu muốn ngất xỉu tại chỗ.



Thấy tình cảnh này, Tuấn lập tức bế khí, không dám hít thở một cái nào. Còn về tên sư huynh thần bí Nguyễn Cường lại chẳng thèm làm gì, thân thể hơi rung đã trực tiếp đẩy lùi cỗ dược lực ấy.



- Được! Đạo hữu đã xuất ra trân bảo, vậy tại hạ cũng không thể không lấy ra vật mình đang giữ rồi.



Nam Thiên Lý dùng thần niệm cường đại của mình quét qua chiếc bình vài lần, cảm thấy viên đan dược bên trong không phải là giả mới gật đầu mỉm cười. Cũng ngay lúc đó, ống tay áo ông ta phất lên, bên trong tức thì tuôn ra một chiếc hộp không rõ chất liệu. Tương tự như chiếc bình nhỏ đang lơ lửng trên không trung kia, nó cũng được dán ba, bốn đạo phù lục cấm chế. Tay Nam Thiên Lý kết ấn vô cùng nhanh, chỉ chưa đầy một cái chớp mắt, hai đạo phù lục phong ấn trên lắp hộp đã bung ra, từ miệng hộp bỗng tỏa ra một chùm ánh sáng màu hồng vô cùng bắt mắt.



- Không tệ! Giao kèo được kí kết tại đây, nếu một trong hai chúng ta không làm theo ước định sẽ bị tâm ma cắn nuốt cho tới khi vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.



Hàn Liên vừa nhìn vào chiếc hộp gấm liền mỉm cười gật đầu. Tuy giá của Huyết Ngọc không thể so bì được với Kiếp Anh đan, nhưng với những người luyện phân thân tới mức tối cao như gã, Huyết Ngọc là vô cùng trọng yếu, không thể không có. Mà trên thế gian này Huyết Ngọc tuy không hiếm, nhưng muốn lấy được nó phải nhảy vào thế giới Man Hoang. Mà nhắc tới Man Hoang ai mà chẳng biết nó rất nguy hiểm cơ chứ. Truyền thuyết đã từng ghi lại rằng, bên trong Man Hoang thế giới đã từng xuất hiện những yêu thú có thực lực vượt qua cả Ma Kiếp kỳ. Tuy đây chỉ là truyền thuyết, cũng có người không tin tưởng mà xông vào. Tất nhiên không phải ai vào đó cũng có kết cục xấu nhất, nhưng thừa sống thiếu chết vẫn là có rất nhiều.




- Tốt! Nếu ai không tuân thủ, sẽ bị toàn tu chân giới Nam Việt này truy đuổi cho tới chết.



Từ một hướng xa xôi ước tính vài ngàn kilomet bỗng dưng vang lên một âm thanh ông ông vô cùng khó chịu. Tức thì, một dải độn quang màu vàng kim xuất hiện, tốc độ của dải độn quang cực kì kinh người, nếu so sánh với dịch chuyển tức thời cũng chỉ thấp hơn một chút mà thôi.



Dải độn quang rất nhanh đã bay tới, một nam tử trung niên từ trong chùm ánh sáng đi ra. Những kẻ tu luyện tới thần thông bậc này không sống 1000 cũng đạt tới 500 tuổi. Tuy nhiên nhìn vào vẻ bề ngoài của y mà nói, ước chừng cũng chỉ 35 đến 40 tuổi mà thôi. Tên tu sĩ này khoác trên người một bộ trang phục màu sắc sặc sỡ, thêu hoa, thêu phượng. Tóc dài, xõa xuống vai, tuy không thể giữ lại khuôn mặt hồi trẻ, nhưng với khuôn mặt hiện tại cũng đủ khiến cho ngàn vạn thiếu nữ phải si mê tới chết đi sống lại. Thân hình phiêu dật, linh áp trên người y tỏa ra hiển nhiên đủ sức lấn áp cả hai gã tu sĩ có tu vi Ảo Ảnh có mặt ở đây.



- Ha ha! Độn thuật của Hoa đạo hữu quả nhiên càng ngày càng bá đạo, Hàn Liên ta tự nhận dù có đi trước đạo hữu nửa canh giờ cũng rất nhanh bị đạo hữu đuổi kịp đấy.



Hàn Liên thấy vị tu sĩ chủ trì trận đấu đã tới liền ha ha cười, biểu hiện vô cùng khách khí.



- Hàn đạo hữu quá để cao tại hạ rồi. Nghe nói cái phân thân của đạo hữu đã luyện tới mức tối cao nhất, xem ra thực không giả chút nào. Ồ! không nghĩ ra, Nam đạo hữu tiến giai cách đây không lâu mà đã sắp sửa muốn đột phá thêm một bước nhỏ nữa. Quả nhiên xứng đáng được gọi là Nam Việt đệ nhất thiên tài a.



Hoa Minh chỉ nói gật đầu nói vài lời qua loa với Hàn Liên, nhưng khi dùng thần niệm quét qua người vị sư tổ của Hóa Ảnh môn, vẻ mặt lại có thêm vài phần bất ngờ.



- Để Hoa đạo hữu chê cười rồi. Quả thực tại ha sắp sửa đột phá bình cảnh, nhưng xem ra còn phải đợi vài năm nữa đấy.



Nam Thiên Lý từ chối cho ý kiến nói.



- Ồ, vậy thì cũng là quá nhanh rồi. Xem ra giờ tốt cũng đã tới, chúng ta nên ban bố một vài điều luật cho đám tiểu bối chứ nhỉ.



Hoa Minh cũng không muốn dây dưa với Nam Thiên Lý quá lâu nên cũng gật đầu nói vài ba câu rồi quay sang nhìn đám đệ tử cấp thấp ở phía dưới.



- Không tệ! đệ tử của Ly Hỏa môn tu vi thực sự rất cao, cũng có vài tên dường như cách ải Tâm Liên không quá một bước chân đâu.



Hoa Minh nhìn đám đệ tử cấp thấp phía sau lưng Hàn Liên một cái lập tực gật đầu khích lệ. Đám người Ly Hỏa môn nghe được mấy lời ấy chiến lực bỗng dưng bốc lên ngùn ngụt, như kiểu vừa ăn phải thuốc lắc vậy.




- Nam đạo hữu! Đệ tử của ngài, hình như có hai tên còn chưa bước qua Luyện Thần kỳ nữa đấy. Nhưng ba tên đệ tử kia của ngài, xem ra tu vi cũng là khá sâu. Hi vọng bọn chúng sẽ không làm đạo hữu thất vọng... Sau đây ta sẽ ban hành một số quy tắc, các ngươi nghe và nhớ cho kĩ, nếu vi phạm sẽ trực tiếp bị xử thua đó.



Hoa Minh nhàn nhạt ban bố các quy tắc. Nhìn chung những quy tắc này cũng không quá khắt khe cho lắm. Mười người được chỉ định sẽ phân ra làm năm cặp đấu rồi tiến vào năm đài đấu trên mặt hồ kia. Trong trận đấu các đối thủ được phép dùng sát chiêu. Nếu một trong hai người nhận thua trận đấu sẽ dừng lại. Người chiến thắng chiến đài này sẽ được phép tham gia chiến đài khác. Trận đấu sẽ được phân định kết quả cuối cùng khi lượng tu sĩ của một trong hai môn phái bằng 0.



Điều luật này cũng có nghĩa chỉ khi loại bỏ hoàn toàn cả năm tu sĩ của môn phái kia thì môn phái này mới có thể thắng.



Nhìn chung những quy tắc này có chút bất lợi với Hóa Ảnh môn, nhưng nếu biết tận dụng đây lại là một lợi thế cực lớn.



Đám tu sĩ Ly Hỏa môn nghe xong toàn bộ quy tắc thì nhao nhao phấn khích, phải biết rằng chiến lực của bên họ mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa một trong năm người này lại có một tên đã gần bước vào cửa Tâm Liên, việc hắn đánh bại bất cứ ai trong số năm đối thủ thực sự vô cùng dễ dàng. Chỉ cần hắn thắng trước đám người Hóa Ảnh môn, cục diện là gì chắc ai cũng có thể đoán ra. Kì thực chuyện đã xảy ra như vậy, nhưng họ đâu ngờ được, chiến lực của Hóa Ảnh môn hoàn toàn không đặt vào ba gã có tu vi luyện khí hậu kỳ kia.



- Tốt! Hoa đạo hữu, bắt đầu đi thôi. Các ngươi cũng xuống đi chứ.



Hàn Liên ha ha cười nói, ra lệnh cho đám đệ tử phi thân xuống năm đài đấu pháp ở dưới.



- Dạ! xin sư tổ yên tâm.



Đám đệ tử cấp thấp của Ly Hỏa môn lập tức cúi đầu hành lễ, rất nhanh đã phi thân xuống phía dưới.



- Ha ha... Xem ra ta và sư đệ cũng nên chuẩn bị một ít thủ đoạn đi a...



Nguyễn Cường thấy vậy cũng không hề tỏ vẻ hoảng sợ, với y đám phế vật kia còn không đủ để gã gảy tay lấy một cái. Hắn chỉ ha ha cười nói với Dương Tuấn một câu rồi cũng nhảy xuống dưới.



- Sư huynh cũng không cần phải gấp gáp như thế chứ, đằng nào kết cục cũng đã định...



Dương Tuấn cũng chỉ biết lắc đầu nói một câu, thân thể phiêu phiêu bay xuống, vô cùng vững vàng.




Nam Thiên Lý thấy tình cảnh này thì chân mày không khỏi chau lại, hắn thật không nghĩ tới, hai tên đệ tử hắn chọn ra cho đủ lại ngông nghênh tới vậy. Hắn thở dài một câu, phân phó xuống.



- Ba người các ngươi cũng tới đi, nếu có thể thắng thì nên thắng nhanh một chút.



- Vâng! Xin sư tổ an tâm.



Ba huynh đệ họ Lý lập tức gật đầu, nháy mắt đã tiến vào đài đấu pháp.



Cũng chỉ chưa đầy mấy cái chớp mắt, cứ như vậy các cặp đấu đã hình thành.



Nguyễn Cường nhảy xuống đầu tiên, hắn cũng chẳng có quan sát gì, cứ trực tiếp tiến vào một đài đấu pháp bất kì. Chúng tu sĩ thấy tình cảnh ấy cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, theo họ Nguyễn Cường là tự biết mình không có cơ may đắc thủ nên chọn đại một đài rồi chút nữa nhận thua. Nhưng thật không ngờ, đối thủ của Nguyễn Cường lại là kẻ có tu vi cao nhất của Ly Hỏa môn "Bằng Vũ". Tu vi của Bằng Vũ chỉ cách cánh cửa Tâm Liên đúng một bước nhỏ mà thôi. Bằng Vũ không chỉ nổi tiếng ở Ly Hỏa môn, mà những môn phải khác cũng nổi tiếng không kém. Hắn có biệt hiệu cực kỳ khó nghe "Chó điên" bởi lẽ cứ vào đài đấu pháp là hắn như phát điên, mất hết tính người. Kẻ chết dưới tay hắn không 10 thì cũng 8, 9. Dù sao với một tu sĩ cấp thấp, giết được vài người đã là quá ghê gớm rồi, kinh nghiệm chiến đấu thu được thực không phải là ít đâu.



Về phần Dương Tuấn, hắn cũng chẳng quan tâm lắm đối thủ của mình là ai. Cũng giống như Nguyễn Cường, hắn cũng bị coi là kẻ được chỉ định vào cho đủ chân mà thôi, về phần hắn chọn đấu đài nào thì kết quả vẫn chỉ có một "Thua". Tuấn cũng chẳng quan tâm về vấn đề tu vi cho lắm, vì thế hắn chọn đại một đài đấu pháp gần vị sư huynh thần bí kia. Tên tu sĩ đấu với Dương Tuấn có tên Nam Dương. Tu vi tên này có thể sánh ngang với một trong ba gã tu sĩ họ Lý nhưng qua ánh mắt, Tuấn có thể cảm nhận hắn đã từng giết không ít người.



Còn ba gã tu sĩ họ Lý, ấy vậy mà lại chọn trúng ba gã tu sĩ có tu vi thấp hơn hắn, đều là Luyện Khí Trung kỳ. Thấy tình hính đó cả ba lập tức lộ ra vẻ tươi cười, với tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ của họ, đám tu sĩ có tu vi Luyện Khí Trung kì hiển nhiên không thể sánh ngang rồi.



- Vị bằng hữu này, xem ra ngươi nên nhận thua luôn đi thì hơn, tại hạ thực không muốn vũ nhục một tu sĩ cấp "thấp" như vậy đâu...



Tên tu sĩ cùng chiến đài với Nguyễn Cường nhe răng nói, sát khí bốc lên ngùn ngụt.



- Ồ! Đạo hữu nghĩ rằng mình rất mạnh sao? Hai chúng ta "Ai là sói, ai sẽ là thỏ còn chưa biết đâu nhé..."


Bình Luận (0)
Comment