Giao Ước Tử Thần

Chương 44



Y như mọi lần, khuôn mặt, giọng nói, thân hình ngoại trừ bộ quần áo và đầu tóc ra mọi thứ đều giống Phong tới mức khó nhận ra sự khác biệt. Tình trạng lặp đi lặp lại này như đã thành quen, Phong không có bỡ ngỡ như lần đầu nữa, hắn tiến tới cạnh người thanh niên kia, chăm chú nhìn.



- Ngươi đến rồi sao?



Phong vừa tiến tới thì bất ngờ người thanh niên vừa bước ra khỏi tòa nhà rộng lớn cất tiếng hỏi.



- Ngươi, tại sao lại nhìn thấy ta?



Phong có chút giật mình, nếu như mọi lần kẻ đứng trước mặt chắc chắn sẽ không thể nhìn ra hắn, nhưng lần này lại khác, thậm chí cả hai có thể nói chuyện với nhau.



Thanh niên đứng trước mặt không nói lời nào chỉ mỉm cười, hắn giơ một ngón tay lên chỉ thẳng vào người Phong. Cái cảm giác như bị ai đó khống chế khiến tim Phong đập mạnh, hắn chỉ nghe được một câu "Vì ngươi là một phần của ta" thì mọi thứ đã trở về với bóng tối mịt mù.




Cùng lúc đó, ở một thế giới đầy nắng, gió và những áng mây ngũ sắc, có hai người đàn ông trung niên đang chơi cờ với nhau. Một người mặc áo bào tím, người còn lại mặc một bộ y phục đen, họ vừa nói vừa cười xem ra rất vui vẻ. Bỗng dưng người mặc áo bào tím khựng lại, bấm ngón tay đuôi lông mày chau lại.



- Hoàng huynh, có chuyện gì xảy ra vậy?



Người đàn ông trung niên mặc đồ đen có chút nghi hoặc hỏi.



- Huynh còn nhớ hơn 500 năm trước ở nhân giới đã xảy ra một lần thiên phạt không?



Người đàn ông mặc áo bào tím ngẩng đầu nói.



- Năm đó chính huynh đã dẫn đạo lôi phạt đó, ta vẫn nhớ rõ mà.



Người đàn ông mặc đồ đen gật gù đáp.



- Kẻ này chưa chết, hơn nữa đã trải qua vài lần luân hồi. Lúc đầu ta cũng không rõ nguyên do làm sao hắn có thể làm được điều đó. Mãi tới gần đây ta mới phát hiện ra trong tay hắn có một tiên bảo, mà tiên bảo này lại đứng hàng thứ mười trong vạn linh bảng. Chính vì có bảo vật này mà lần đó hắn đã thoát khỏi hình thần câu diệt, cũng vì có tiên bảo này hắn mới may mắn thoát khỏi 10 lần kiếp nạn. Lần này hắn còn ngang nhiên khôi phục kí ức, xem ra kẻ này không đơn giản chút nào



Người đàn ông mặc áo bào tím thở dài nói.



- Ý huynh muốn nói, người này rất có khả năng đánh tới tiên giới chúng ta?



Người đàn ông mặc đồ đen có chút bất ngờ nói.




- Không, mà nếu có cũng phải vài vạn năm nữa. Ta phải báo việc này cho "đạo tổ" trước mới được.



Nói xong người đàn ông họ Hoàng liền bấm pháp quyết, chỉ trong nháy mắt một đạo sóng âm hiện lên rồi biến mất.



Khoảng trời bao la, từng đàn chim sải rộng đôi cánh bay về phương nam. Những cơn gió chiều nhẹ nhàng thổi qua mái tóc dài xơ xác của Phong. Hắn từ trong cơn mơ dần tỉnh lại.



- Mười kiếp luân hồi, mười lần vì ham muốn thành tiên mà bỏ mặc người thân. Mười lần vì thành tiên mà vẫn tuyệt trốn dương trần. Cuối cùng thì ta là ai đây? Tuấn, Nam, Phong hay... Ta không nên tu tiên, cũng không nên vì nó mà trầm luân không tỉnh. Đại đạo có là gì nếu mất đi những người thân yêu nhất. Cuối cùng thì ta vẫn chỉ là một đám tàn hồn không có thân xác thực sự, ta phải tìm lại chính ta.



Phong im lặng hồi lâu, cuối cùng mới chịu mở mắt ra. Hắn nhìn bầu trời cao vời vợi, đôi mắt tỏa ra sắc hồng u dị mà không đôi mắt nào có.



- Chỉ là ảo trận thôi sao? Nơi này hiển nhiên là Băng Hỏa Thần Điện trong truyền thuyết, không nghĩ ra lần luân hồi cuối cùng này ta lại được đưa tới đây. Thuận Thiên kiếm ta nợ ngươi quá nhiều rồi.



Phong lẩm bẩm một hồi, cuối cùng đôi mắt lại nhắm chặt. Đôi bàn tay nhẹ nhàng ấn niệm một ít pháp quyết cổ quái.



- Xem ra Hải hồn đã bị cạn kiệt, thậm chí còn bị đạo lôi phạt kia phá hư một vài vị trí. Nếu không quay về bản thể coi như mình vô phép tu luyện hồn thuật.



Phong có chút thất vọng nhưng lập tức trở lại bình thường, hắn dùng lực vẽ lên không khí một hình vòng cung, chỉ nghe một tiếng rít chói tai một đạo phong nhận rít gào lao đi rồi ầm ầm nổ tung.



- Không ngờ chân giới đệ bát thức vẫn có thể sử dụng. Cũng đúng mình chỉ bị mất đi bản thể chứ không mất đi những kí ức xưa. Haizz, cuối cùng mình vẫn là người Việt, tới từ phương Nam dù có trải qua bao lần luân hồi thì nguồn cội vẫn không thể đổi. Vậy từ nay ta sẽ lấy Nam làm tên, Phong là họ "Phong Nam" nghe cũng không tệ.



Nói tới đây hắn liền đứng dậy, đi tới trước mặt, đôi tay hơi dùng sức kéo một cái, tất cả ảo trận lập tức tan biến hết.




- Băng Hỏa Thần Điện, rồi sẽ có ngày ta trở lại.



Nam lạnh nhạt nói một câu thân hình đột ngột biến mất.



Ở một nơi nào đó vô cùng tối tăm, chỉ thỉnh thoảng có vài ánh chớp lóe lên rồi vụt tắt. Bỗng dưng có một tiếng răng rắc như xương cốt va chạm vang lên. Một đôi đồng tử lập lòe hông mang chợt mở lớn, dường như chú nhân của nó đang cực kỳ bất ngờ.



- Lại có kẻ ngang nhiên vượt qua ảo trận của ta? Không lý nào, thế giới này từ lâu đã không còn tiên nhân trú ngụ rồi kia mà. Trừ phi, trừ phi kẻ này có đôi mắt Phong hoa. Ha ha ha. Cuối cùng ta cũng đợi được ngày này, dù ngươi có chạy tới chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm ra người, thân xác ngươi giờ là của ta. Quảng Nguyên đạo tổ, ngươi hãy chờ đó cho ta, ngày ta trở lại sẽ không còn xa nữa đâu.



Nam đương nhiên không thể biết mình vừa gây kinh động tới ai, mà dù hắn có biết thì hắn cũng không hề để trong lòng. Nhiệm vụ trước mắt của hắn là phải tìm cho ra Thuận Thiên kiếm. Mà manh mối duy nhất hắn có chính là đoạn thời gian hơn 10 năm về trước, cái ngày mà chính mắt hắn nhìn người mẹ sinh ra hắn vì hắn mà chết.



Vẫn cái thông lộ tràn ngập băng đá, Nam lao đi với một tốc độ bất khả tự nghị, mỗi lần hắn nhấc chân là thân hình đã lao đi cả vài chục mét rồi.



- Đệ bát thức, vậy mà mình đã đạt được cảnh giới luân hồi. Nếu là như vậy không nhẽ Đinh Tiên Hoàng vẫn còn sống? Rất có khả năng, ông ấy dù sao cũng là người sáng tạo ra bát thức này, hơn nữa trong giờ phút sinh tử ông ấy lại ngộ ra tầng cuối cùng, chắc chắn ông ấy còn sống... Mà thôi bỏ đi đây không phải việc của mình, bây giờ mình phải ra ngoài tìm kiếm con quái vật kia đã.



Không giống như lần trước, Phong lao đi mà chẳng hề cố kỵ bất cứ địa phương nào ngay cả con quái xà chuyên rình rập cũng bị hắn một cước đá bay. Chỉ chưa đầy một giờ sau hắn đã trở lại con sông nhỏ của mình.



Nam lặng lẽ bước tới căn chòi chật hẹp của mình, tuy nó đã quá cũ nát nhưng trước mắt hắn nó vẫn là địa phương hắn cảm thấy ấm áp hơn bất cứ nơi nào. Hắn im lặng một hồi lâu, bất chợt hắn vung nhẹ cánh tay, cả căn chòi nhỏ lập tức bị thổi bay đi. Nam đứng yên đó, nhìn căn chòi nhỏ lơ lửng giữa khoảng không bao la, mãi tới khi chân trời hửng sáng hắn mới quay lưng lại sải bước tiến vào thị trấn.


Bình Luận (0)
Comment