Hoa Nam lớn từng này tuổi đầu cũng không phải là lần đầu tiên làm mộng xuân, dù cho lần này không phải nằm mơ thấy siêu sao thì cũng không có gì mới mẻ hết, hùng hổ tắm rửa một trận rồi giặt quần lót trèo lên giường ngủ tiếp, ngày hôm sau tiếp tục lên lớp, tiếp tục khắc chồn.
Lúc gần tan học, A Hòa đi một vòng quanh lớp, cuối cùng dừng lại ở chỗ Hoa Nam, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay có việc gì không? Sư huynh lại mời cậu đi ăn thịt nướng.”
Hoa Nam vừa nghĩ đến thịt nướng trong lòng liền chán ghét, một nửa là vì A Hòa nói huyên thuyên, một nửa là vì Lương Sênh lạnh nhạt với mình, bởi vậy cậu lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Không đi, buổi tối phải về nhà.”
Cặp mắt híp của A Hòa mở to một chút: “Như thế nào, người ta ở nhà chờ cậu à?”
Hoa Nam tức giận: “Về nhà tiếp tục tập khắc hoa! —— Anh có chuyện thì cứ nói thẳng, việc gì cứ phải mời ăn vậy!”
A Hòa xì một tiếng, lấy phong bì ra, dùng hai ngón tay nhét phong bì vào túi sau mông cậu: “Trả trước tiền thuốc men, bên trong có cả biên lai giấy tờ, tan học rồi đếm.”
Hoa Nam liền né: “Cũng không phải tôi bỏ tiền, anh đừng đưa cho tôi.”
A Hòa cầm phong bì hơi nhướn mày: “Làm sao vậy? Ăn nhầm thuốc súng à?” Anh nghiêng đầu nhìn mặt Hoa Nam, lại ngửa ra sau nhìn sau lưng cậu, một lúc lâu mới ái muội cười, thấp giọng nháy mắt, “Biết rồi, dục cầu bất mãn chứ gì?”
Anh sờ soạng vai mình làm vài động tác: “Sau gáy cậu đã hơn tháng rồi không có dấu vết gì cả, làm sao, đại ca bận rộn à?”
Hoa Nam cúi đầu khắc chồn, không để ý đến anh.
A Hòa nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên cười khổ nói: “Aish, biết rồi, anh ta có người khác đúng không? —— Đã nói muốn chia tay với cậu chưa?”
Hoa Nam trợn trắng mắt, trong lòng nói còn chưa đến một năm đâu, chia tay thì có mà lỗ vốn.
A Hòa thở dài: “Chưa nói chia tay… liền nhẫn nhịn đi. Cậu không biết chứ trong giới chuyện như thế này nhiều lắm. Cảm xúc dâng lên ở trong WC đi vệ sinh cũng có thể làm một phát, nếu muốn hai người thật lâu cùng với nhau không tìm người khác khó lắm! Huống chi đại ca cậu là người có danh tiếng, nhiều thứ phải băn khoăn hơn dân thường chúng ta nhiều. Về sau còn phải nối dõi tông đường đúng không? Không cần quan tâm có cảm tình hay không, lấy vợ là việc bắt buộc, đến lúc đấy cậu còn gặp phải nhiều chuyện phiền lòng nhiều… Coi như bây giờ là luyện tập trước đi.”
Anh vừa nói xong tiếng chuông tan học liền vang lên, các học sinh lập tức giải tán, Hoa Nam cũng cởi tạp dề ném lên đầu đám chồn, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
A Hòa vội vã đuổi theo: “Này cầm tiền đã, tôi là vì cậu cả, nghe tôi nói đã xem nào.”
Khoa học kĩ thuật khiến tất cả mọi thứ đều trở thành có thể.
Lương Sênh nhìn bản đồ di chuyển hơn một tháng, đã sớm biết Hoa Nam khi nào tan học khi nào về nhà. Anh đúng giờ đón tình nhân ra khỏi nhà, lại sợ có biến nên lấy phần mềm cho lái xe thay cho GPS, mục đích chính là muốn tình cờ gặp Hoa Nam trên đường cậu tan học, tốt nhất là chặn ở phía trước, buộc Hoa Nam phải theo sau bọn họ.
Thật đúng là kế hoạch vẫn không bằng biến hóa, xe vừa đi đến đại lộ Lương Sênh liền thấy phía trước có hai người đang lôi kéo nhau đi vào một con nghõ nhỏ. Người phía trước chính là con chó con nhà anh, người phía sau chạy chậm cùng nhìn cao cao gầy gầy, có chút quen mắt.
Năng lực nhận diện của Lương Sênh cũng là số một số hai, hơi nghĩ một chút đã nhớ ra, kia không phải là con báo *** đầy người vằn vện phản quang lần trước sao! Hai người kia định làm cái gì!?
Anh lập tức gọi tài xế dừng xe, nói với tình nhân đừng nhúc nhích rồi chạy vội xuống, vừa muốn đuổi vào trong ngõ liền nghe được Hoa Nam nói chuyện, anh lập tức theo bản năng dính sát người vào tường nghe lén: “…Được rồi anh đừng nói. Giới các anh là giới các anh, tôi làm gì là việc của tôi. Tôi nói rõ cho anh biết, Sênh ca có bao nhiêu tình nhân không liên quan gì tới tôi cả, dù sao tôi chỉ quen mình anh ấy, anh ấy muốn làm gì tôi cũng được, tôi không có cách nào khác cả.”
Khóe miệng Lương Sênh hơi nhướn lên, xem như con chó con này còn chút lương tâm.
Hoa Nam lại nói: “Anh ấy là chủ nợ của tôi, tôi cùng anh ấy cũng là vì trả nợ. Cái gì tình cái gì yêu không liên quan gì đến tôi cả. Tôi đã suy nghĩ cả rồi, cứ theo anh ta, 5 năm sau thu dọn đồ đạc rời đi.” Tạm dừng một chút cậu sửa lại cho đúng hơn: “4 năm sau thu dọn đồ đạc rời đi.”
Ngực Lương Sênh bỗng dưng nặng trĩu, tiếp sau đó con báo *** kia còn nói gì nữa nhưng anh đều không nghe rõ.
Nếu là bình thường anh cũng chỉ cười, nói không chừng trong lòng còn suy nghĩ rằng không phải còn 4 năm sao, để lão tử xem con chó con này có thể mạnh miệng đến khi nào!
Nhưng hiện tại không phải bình thường, Sênh ca hiện tại chính là một người đàn ông bị mã morse gã đến sắp phát điên, t*ng trùng lên não, trong đầu chỉ có câu nói giờ đã lặp đi lặp lại trong đầu: “Con chó con làm không quen được!”
Lương Sênh vẫn dựa người vào tường, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm mặt đất nghĩ thực đơn, tên gọi liền đặt là, làm cách nào để nấu nồi thịt chó ngon nhất.
Bước đầu còn chưa viết xong thì con báo *** kia đã đi ra, anh quay đầu liếc mắt nhìn Lương Sênh một cái, lại nhìn thoáng qua, sau đó vội vã quay đầu gọi: “Nam tử! Nam…” Tiếng thứ hai dưới áp lực của ánh mắt Lương Sênh liền tự động mất tiếng.
Hoa Nam không kiên nhẫn đáp lời, một lát sau vẫn là đi ra. Nhìn thấy Lương Sênh cậu cũng hoảng sợ, trên mặt bất giác đeo lên nụ cười, hỏi: “Sênh ca, sao anh lại đến đây?”
Lương Sênh hừ một tiếng, kéo tay cậu chuẩn bị dắt về xe mình, đi một bước mới nhớ đến trong xe còn chở Bánh Bèo, chỉ có thể quay vòng một lần nữa đẩy Hoa Nam về nghõ nhỏ.
Hoa Nam bị đẩy lảo đảo vài bước, còn không đứng vững liền bị Lương Sênh đẩy iếp một cái. Lương Sênh túm lấy áo xách người cậu ép vào tường, tay phải đè yết hầy cậu, tay trái đút lại vào túi, lạnh lùng nhìn cậu.
Làm cách nào để giết chết con chó con này?
Hoa Nam thành thật để Lương Sênh đặt lên tường, đợi trong chốc lát thấy Lương Sênh vẫn không có động tác gì, cậu không khỏi nghi hoặc húng hắng cố gọi: “Sênh ca?”
Ánh mắt Lương Sênh hơi lóe lóe, chậm rãi buông tay.
Hoa Nam xoa xoa cổ đứng thẳng, thấy vai phải Lương Sênh dính phải vôi quét tường liền thuận tay phủi phủ: “Sênh ca làm sao vậy?”
Lương Sênh nhìn cậu trong chốc lát: “Quanh đây có ngõ cụt không người đi nào không?”
“…Có.”
“Đi.”