Đại Bao nhìn đi nhìn lại nhiều lần, lúc này mới phát hiện ra đây cũng không phải là bút ghi âm bình thường mà là bút quay phim, anh nhìn người đàn ông vẫn còn hút thuốc ở bên cạnh: “Sao cậu phát hiện được?”
Chu Thời Diệc tựa như nửa đùa nửa thật nói: “Trời sinh cảm giác với ống kính?”
Đại Bao: “……”
Nói chuyện cười thật sự là nghiêm túc.
Chu Thời Diệc bóp tắt tàn thuốc, vừa bật lửa vừa nói: “Cô ta giấu không kỹ.”
Đại Bao: “Ai? Ai để?”
“Trần Kỳ Bối.”
“Ngoại trừ hôm nay thì cậu còn nghe được đoạn ghi âm nào khác không? Không phải là cô ta thì chẳng lẽ là cậu?”
“À, đúng.” Đại Bao bỗng nhiên tỉnh ngộ, sửng sốt một giây, anh nói với hàm ý sâu xa: “Đợi một chút, sao cậu lại quan tâm em gái Tầm Tầm như vậy?” Chu Thời Diệc cũng thản nhiên xoay vô lăng: “Có sao?”
Đại Bao lên án từng chuyện một: “Buổi tối hôm đó, cô ấy bị người ta trói bắt đi, cậu cứu mỹ nhân nhỉ? Cậu cũng bao nhiêu năm không đánh nhau rồi, chuyện này nếu như là người khác thì cậu có thể động tay sao? Chuyện video ấy, cậu lập tức gọi chúng tớ đến bệnh viện, là sợ cô ấy bị Trương Man bắt nạt nhỉ , ai biết cô ấy lại cùng nữ tráng sĩ kia treo Trương Man lên đánh, cậu biết là cậu lo lắng dư thừa rồi; ngày hôm nay Trần Kỳ Bối đến bệnh viện, cậu lại lo lắng không yên chạy tới, không phải là vì cô ấy thì lẽ nào là vì Trần Kỳ Bối sao, Thời Nhất, tớ tin ánh mắt của cậu không kém như vậy…..”
Đại Bao liếc nhìn anh một cái rồi nói tiếp, còn khoa tay múa chân: “Tuy rằng dáng người hai người đó giống nhau nhưng cuối cùng vẫn phải nhìn mặt…. Tớ thấy A Thịnh vốn dĩ nói sai rồi, cậu không phải ghét cô ấy mà cậu vốn là thích cô ấy….”
Xe chạy tới con đường rộng rãi bao la, Chu Thời Diệc đột nhiên đạp ga tăng tốc, Đại Bao không chuẩn bị, thân thể theo quán tính ngửa ra sau, đầu đập vào ghế, anh ta đau đến nhe răng nhếch miệng lên: “Mẹ kiếp, tớ không nói nữa là được chứ gì?”
Tốc độ xe chậm lại, phong cảnh bên đường xẹt nhanh qua, Đại Bao xoa xoa sau gáy, trở lại chuyện chính.
“Nghiêm túc mà nói, cậu tra ra được IP là quán internet gần trường Bắc Lạc, thời gian đăng video là tám giờ tối, chúng ta đã điều tra Trần Kỳ Bối, buổi tối cô ta đều làm công ở quán bar, vì vậy video không phải do cô ta đăng.”
Chu Thời Diệc nói: “Chỉ có thể nói là không phải cô ta tự tay đăng.”
“Là bạn trai của cô ta? Nếu không thì ngày mai chúng ta đi hỏi giám sát quán internet?”
“Không cần thiết, bạn trai Trần Kỳ Bối chính là nhân viên ở Hoa Hải, anh ta nhất định đã xem cái video này, qua tay ai không quan trọng, hơn nữa, mục đích Trần Kỳ Bối đăng video này cũng không phải là Tiểu Bạch mà chỉ là nhằm vào Trương Man thôi.”
Đại Bao sững sờ: “Trần Kỳ Bối này tại sao còn phải đặt bút ghi âm?”
Giọng nói của Chu Thời Diệc trầm xuống xuống: “Chứng tỏ là bạn trai cô ta đã nhận ra Tiểu Bạch rồi.”
Trong lòng Đại Bao xẹt qua một linh cảm không tốt: “Nhận ra Tiểu Bạch chính là phóng viên năm đó điều tra vụ án Hoa Hải sao?”
“Ừ.”
“Bởi vì em gái Tầm là người quay video này, vì vậy mà bọn họ theo dõi cô ấy sao? Trước đó cậu không cho chúng tớ đến bệnh viện cũng là sợ mang đến phiền phức cho cô ấy à?”
“Cô ấy vốn không liên quan đến tất cả những thứ này.”
Đại Bao vốn không trách Nguyễn Tầm Tầm, nhưng bây giờ cảm thấy có hơi trách cô, cắn răng nói: “Nếu như không phải cô ấy quay đoạn video này thì bây giờ không có chuyện gì cả.”
“Chỉ cần Tiểu Bạch còn sống trên đời thì người của Hoa Hải sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra cậu ấy thôi.”
Đại Bao hừ lạnh một tiếng: “Cậu đây là đang nói giúp cô ấy.”
“Không có, tùy việc mà xét, coi như muốn trách thì cũng không tới lượt cô ấy, nếu như không phải Trương Man mang theo người đàn ông kia tham gia buổi tụ họp, cô ấy cũng sẽ không chạy tới bắt gian, càng sẽ không quay đoạn video này.”
Đại Bao cười gằn: “Vậy cứ trách cậu và A Thịnh lúc trước không nên tạo ra hoàn cảnh này.”
Chu Thời Diệc sửng sốt một chút: “Ừ, trách tớ.”
Đại Bao bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa, nghĩ đến Nguyễn Tầm Tầm mắng cậu ấy là chó thì nhất thời có hơi đau lòng cho Thời Nhất.
Bên trong xe trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Chu Thời Diệc liếc mắt, bắt máy.
Đầu bên kia điện thoại là giọng của Từ Thịnh: “Tiểu Bạch về Mi Ổ rồi.”
…….
Suy cho cùng thì cũng là tuổi trẻ, Nguyễn Tầm Tầm khôi phục rất nhanh, lại nằm thêm mấy ngày, vết thương trên chân đã tốt lên một nửa, hai ngày nay cô đều đi theo Tiêu Nam Sinh thương lượng chuyện xuất viện.
Nguyễn Tầm Tầm là muốn có thể xuất viện sớm một chút, về nhà thăm lão đầu sớm một chút, ngoại trừ ăn tết thì một năm nay cô cũng chưa từng về nhà, đảo mắt một cái lại sắp hết năm rồi.
Tiêu Nam Sinh đề nghị cô ở lại quan sát thêm mấy ngày, khỏi hẳn hoàn toàn rồi thì có thể xuất viện, thật ra hiện tại cô bước đi không cần đến gậy nữa, mặc dù có hơi không tiện nhưng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Tiêu Nam Sinh vẫn không đồng ý, dựa vào lần này không giống với lần trước, vết thương cũ nứt xương, nếu như không khôi phục tốt thì rất dễ để lại di chứng.
Hai người giằng co chưa xong, Nguyễn Tầm Tầm khăng khăng muốn xuất viện thì đột nhiên có một người đi vào, Tiêu Nam Sinh giống như nhìn thấy cứu binh: “Thời Nhất, cậu tới đúng lúc lắm, khuyên nhủ nha đầu này cho tôi, sống chết muốn xuất viện, không biết để làm gì.”
Chu Thời Diệc vẫn là trang phục cũ, âu phục, dù cho trên người anh mặc gì thì cũng đẹp, đặc biệt là âu phục, bốn chữ mặt người dạ thú đặt trên người anh hoàn toàn vừa vặn.
Anh nghiêng người dựa vào cửa, nhìn cô chăm chú, nhàn nhạt nói: “Chân của cô khỏe rồi sao?”
Nguyễn Tầm Tầm quay mặt đi, không để ý đến anh.
Tiêu Nam Sinh hơi nhìn Chu Thời Diệc, biết điều cầm lấy đồ đi kiểm tra phòng, nhường văn phòng lại cho hai người họ.
Lúc đi qua cửa, Tiêu Nam Sinh kề bên tai anh thấp giọng nói: “Có nhiều lúc phải phát huy ưu thế của đàn ông, nói nhiều như vậy làm gì, lúc cần thiết thì trong ngăn kéo thứ hai có thứ cậu cần.”
Chu Thời Diệc liếc nhìn anh ta một cái, Tiêu Nam Sinh cười cười rời đi.
Anh đi tới, ngồi vào vị trí của Tiêu Nam Sinh, ánh mắt không tự giác liếc nhìn ngăn kéo thứ hai, cái quỷ gì chứ? Anh cúi đầu kéo ngăn kéo thứ hai ra, một bản ghi chép màu đen, không có gì cả, góc của bản ghi chép hơi lộ ra một cái túi màu bạc, anh nhẹ nhàng rút ra…..
Trước mặt hai người cách nhau một cái bàn, Nguyễn Tầm Tầm không nhìn thấy thứ trong tay anh, anh nhìn chằm chằm bao – cao – su trong tay, trong lòng mắng Tiêu Nam Sinh gần nghìn lần.
Nguyễn Tầm Tầm không thể nói được gì với anh, đứng dậy muốn rời đi, Chu Thời Diệc bỗng nhiên mở miệng: “Tại sao ngày đó cô lại hôn tôi?”
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ, bước chân dừng lại: “Ngày nào?”
Chu Thời Diệc nhét đồ vào trong ngăn kéo, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, từng câu từng chữ nói: “Ngày 2 tháng 5 năm 200x.”
Tại sao anh lại có thể nhớ rõ ngày tháng?
Bởi vì ngày đó là sinh nhật anh.
Trong văn phòng trầm tĩnh ngày mùa đông, ánh mặt trời vàng rực chiếu vào, tâm tư hai người đều bay xa, trở về ngày đầu hạ khô nóng đó.
Ngày sinh nhật ấy, giờ tự học buổi tối, Từ Thịnh và nhóm bạn trốn học trong văn phòng của xã Lam Cầu để đưa bánh ga tô cho anh, còn xách theo mấy bình rượu. Uống xong trên đường về nhà thì có một cô gái đi theo phía sau, anh biết là Nguyễn Tầm Tầm, bởi vì mấy ngày trước còn nhìn anh tắm, gần đây mỗi ngày tan học đều đi theo anh.
Đèn đường đã tắt hết, chỉ có một cái ở đầu đường là sáng, vì vậy con đường rất tối, ánh trăng màu trắng nhạt chiếu xuống bao phủ hai người một trước một sau.
Buổi tối mùa hè, ve sầu trong bụi rậm kêu vang, gió nóng mùa hè nhẹ thổi, lá cây ngô đồng hai bên phát ra tiếng sột soạt, xung quanh yên tĩnh vô cùng.
Hai người đều mặc đồng phục học sinh, một trước một sau, yên lặng bước đi, không ai quấy rầy ai.
Chu Thời Diệc đi trước, anh đã cởi áo khoác cầm trên tay, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng, quần màu đen hình như đã được cắt sửa, vô cùng vừa vặn lại vừa tôn lên đôi chân dài của anh.
Nguyễn Tầm Tầm đeo cặp đi phía sau, bước chân ung dung.
Gió mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, thổi làn váy cô lay động, bước chân của cô lúc nhanh lúc chậm.
Chu Thời Diệc đi rất nhanh, cố ý đứng ở ngã tư dưới lầu chờ cô.
Chỉ duy nhất ngã tư đó có đèn.
Không biết là anh đã mặc áo khoác vào lúc nào, hai tay cho vào túi quần, nghiêng người dựa vào đèn đường, một chân đứng thẳng, chân còn lại hơi cong.
Trên đỉnh đầu, ánh đèn đường chiếu xuống mờ nhạt, chiếu lên người anh quang ảnh sặc sỡ, làm cho đường nét của anh càng trở nên dịu dàng, nhựa đường như bị phủ kín một làn hơi nước. Đây là tiểu khu cũ, trong hẻm có hơi cổ xưa, góc tường tróc ra từng lớp sơn xám trắng, xung quanh vắng vẻ im ắng.
“Cộc cộc cộc -----“ Chu Thời Diệc nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần.
Quả nhiên, bóng người nhỏ gầy kia xuất hiện ở đầu hẻm.
Khi đó tóc của Nguyễn Tầm Tầm cũng đã đến eo, tóc mái suýt chút nữa chọt vào mắt cô, khuôn mặt rất nhỏ, da trắng lộ ra màu hồng nhạt, dưới làn váy là một đôi chân mảnh khảnh.
Cô cúi đầu bước tới.
“Này.” Chu Thời Diệc thẳng người lên, hai tay vẫn cho vào túi quần, gọi cô một tiếng.
Nguyễn Tầm Tầm nhìn về phía anh, ánh mắt không có chút né tránh.
Chu Thời Diệc cao hơn cô một cái đầu, từ trên cao liếc nhìn cô, giọng nói rất nhạt: “Lại đây.”
Cô thẳng thắn đi tới, cách anh một mét thì dừng lại, hai tay nắm chặt quai ba lô, ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn mờ mờ, mắt cô chớp chớp, vô tội lại trong sáng.
Chu Thời Diệc nhìn mà không hiểu sao lại phiền lòng, tức giận nói: “Cô làm gì mà suốt ngày lẽo đẽo theo tôi vậy?”
Nguyễn Tầm Tầm không lập tức trả lời anh mà là đứng ngớ ra một lúc.
Ánh trăng dần rút đi.
Trong đêm đen yên tĩnh đến đáng sợ.
Trong hẻm thỉnh thoảng truyền đến tiếng chó sủa.
Chu Thời Diệc còn đang chờ đáp án của cô, có rất nhiều cô gái trong trường thích anh nhưng chưa bao giờ có ai dính người giống như cô.
Cuối cùng, cậu học sinh thiếu kiên nhẫn, từng câu từng chữ như nói với bản thân, cũng giống như nói cho cô biết: “Đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi sẽ không thích cô đâu.”
Nguyễn Tầm Tầm chỉ do dự vài giây, một giây sau.
Lần thứ hai cô kéo căng quai ba lô, vẻ mặt căng thẳng, đi về phía trước hai bước.
Cô nhón chân lên, nhanh chóng hôn một cái lên gò má anh.
“Chụt.”
Âm thanh mờ ám nhanh chóng lan ra trong đêm đen yên ắng. Chu Thời Diệc có hơi không kịp ứng phó, lúc phản ứng lại thì lại muốn né tránh. Nhưng cô đã nhanh rút về, một lần nữa đứng thẳng người, một đôi mắt trong suốt nhìn anh, cô trừng mắt nhìn, ánh mắt trong veo lại kiên định.
“Không sao, em thích anh là được.”
Chu Thời Diệc hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cho nên?
Là anh bị cưỡng hôn hả?
Mà người khởi xướng tất cả chỉ vẫy vẫy tay với anh, đeo cặp trên lưng nhẹ nhàng quay người, hát lên rồi rời đi.
Cô gái nhỏ đó sau này cũng không quấn lấy anh, cũng không thấy xuất hiện nữa.
Vườn trường to như vậy nhưng anh cũng chưa từng tình cờ gặp cô.
Sau khi công bố kết quả thi đại học, anh về trường nộp sách tình nguyện thì đúng lúc nhìn thấy học sinh cao nhất đang huấn luyện quân sự.
Liếc mắt nhìn một cái, đồng phục thống nhất một màu, cao thấp mập ốm, hoàn phì yến sấu*, chỉ một chút là có thể nhận ra cô trong đoàn người. (*: ý nói đến Dương Ngọc Hoàn xinh đẹp đẫy đà, trong khi Triệu Phi Yến thì thân hình thanh mảnh, uyển chuyển bay lượn tựa tiên nữ trên trời.)
Dáng đứng uể oải đang tranh cãi với huấn luyện viên, hết sức không phối hợp.
Cô cũng nhìn thấy anh, ngay trước mặt huấn luyện viên huýt sáo về phía anh, làm cho huấn luyện viên tức giận đến đen mặt: “Em, ra khỏi hàng.”
Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra, huấn luyện viên phạt cô chạy mười vòng.
Trời nắng chang chang, cô cũng rất quật cường, không nói hai lời, thật sự chạy mười vòng.
Anh nhìn cô chạy mười vòng.
Mặt cô không bối rối chạy xong mười vòng, Chu Thời Diệc nộp sách tình nguyện xong là các cô đã giải tán rồi.
Lúc đi qua căn tin, anh nhìn thấy mấy cô gái vây quanh cô hỏi: “Chàng trai vừa rồi là ai vậy? Bạn trai cậu à?”
Nguyễn Tầm Tầm cầm bình nước trong tay, trên mặt đều là mồ hôi, mở nắp ra nhấp một hớp: “Không phải, là học sinh trường chúng ta, năm nay mới tốt nghiệp.”
Có cô gái nhiều chuyện hỏi: “Anh ấy tên là gì nhỉ?”
“ Tên cái gì mà Thời Nhất, không nhớrõ.”
Có một cô gái học cùng lớp sơ trung với cô, nói: “Chu Thời Diệc, tên là Chu Thời Diệc.”
“Cậu biết sao?”
“Biết mà.” Cô gái sơ trung chỉ chỉ Nguyễn Tầm Tầm: “Tầm Tầm cùng với một nữ sinh có ngực cực lớn trong lớp chúng tớ cùng theo đuổi anh ta, hai người còn đánh cược, tớ cũng không nắm rõ, các cậu hỏi cậu ấy đi.”
Nguyễn Tầm Tầm không muốn tán gẫu tiếp, xoay người rời đi, bởi vì cô thực sự không muốn nhắc đến vụ cá cược này.
Cô cũng hối hận lúc trước tại sao mình lại có thể chấp nhận cuộc cá cược nhàm chán như vậy.
Hồi sơ trung Ba Bá đó và cô tương đối không hợp nhau, Nguyễn Tầm Tầm chê cô ta ngực lớn nhưng không có đầu óc, cô ta ghét Nguyễn Tầm Tầm là ngực phẳng mà còn lắc lư khắp nơi.
Mấy cô gái cùng lớp vì nghiệm chứng câu nói: “Rốt cuộc là con trai nhìn ngực hay nhìn mặt.”
Chu Thời Diệc đương nhiên là chàng trai tiêu biểu của Nhất Trung.
Mấy cô gái liền nhắm vào anh.
Ba Bá quyết tâm chỉ muốn theo đuổi anh, quỷ thần xui khiến thế nào mà Nguyễn Tầm Tầm cũng đồng ý vụ cá cược này.
Nhưng ai Chu Thời Diệc cũng không bằng lòng.
Câu nói kia trước sau không được nghiệm chứng.
……..
Cô bỏ lại một câu: “Muốn hôn thì hôn thôi, còn cần lý do sao?”
Lúc Tiêu Nam Sinh trở lại thì Nguyễn Tầm Tầm đã rời đi rồi, chỉ có Chu Thời Diệc mệt mỏi dựa trên ghế sô pha.
“Không dùng sao?” Giọng nói hơi tiếc nuối.
Chu Thời Diệc nhắm mắt, nghe thấy giọng nói thì bỗng nhiên mở mắt ra: “Trước tiên anh giải thích với tôi một chút, tại sao trong văn phòng lại có thứ này? Chị tôi xưa nay chưa từng tới nơi này mà?”
Tiêu Nam Sinh nói: “Tôi đây gọi là lo trước khỏi họa.”
“……..”
“Sao không dùng? Cậu không được hay là cô ấy không được?”
Chu Thời Diệc liếc nhìn anh ta một cái: “Đừng vớ vẩn nữa, tôi với cô ấy không thể.”
Tiêu Nam Sinh đột nhiên nở nụ cười: “Thời Nhất, chuyện này cậu giấu giếm được người khác nhưng cậu không gạt được tôi.”
“……”
“Năm ngoái lúc tôi giúp cậu dọn nhà có thấy một tấm hình, nếu tôi không lầm thì là Nguyễn Tầm Tầm nhỉ?”
“Anh lục đồ của tôi?”
“Ai có hứng thú lục đồ của cậu chứ, chính cậu làm rơi trên xe tôi mà.”
Khó trách sau này anh không bao giờ tìm thấy tấm hình kia nữa, Chu Thời Diệc châm thuốc: “Tấm hình đâu?”
“Tôi đưa cho chị cậu rồi, cô ấy nói nhận thay cậu trước, sau đó sẽ hỏi cậu, phỏng chừng sau đó cô ấy cũng quên mất, khi nào để tôi đi hỏi chị cậu một chút.”
Về sau xảy ra nhiều chuyện như vậy, Chu Thời Tĩnh quả thật cũng không còn lòng dạ nào để hỏi han tấm hình đó nữa.
“Ừ, tìm thấy thì trả cho tôi.” Chu Thời Diệc gạt tàn thuốc, đứng lên, hờ hững nói: “Tôi tới nói với anh một tiếng, tháng sau tôi phải cùng đám Đại Bao đi mấy ngày, anh chăm sóc chị tôi cho cẩn thận.”
“Đi mấy ngày?”
“Không biết, xem tình hình, tìm thấy Tiểu Bạch thì về.”