Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 21


Ngoài cửa sổ màn đêm thăm thẳm trập trùng, Chu Thời Diệc đẩy cửa ra, cảm giác rùng mình kéo tới, ấn thang máy, hai tay cho vào túi đi vào, trong lòng phiền muộn, anh tự nhận thời gian qua năng lực tự kiềm chế của anh không tồi, chỉ là trước mặt người phụ nữ này dường như không có tác dụng gì.
 
Thang máy xuống tới lầu một, cửa mở ra, gió lạnh thổi vào, anh lập tức cảm thấy khó chịu, ho khan vài tiếng rồi đi ra ngoài.
 
Cửa khu nhà vừa mở, phóng tầm mắt nhìn một cái, trong màn tuyết trắng xóa có một bóng người gầy yếu ngồi xổm bên cạnh bồn hoa.


 
Chu Thời Diệc vểnh khóe miệng lên, tốt xấu gì cũng đi đến cửa tiểu khu.
 
Anh đứng tại chỗ nhìn vài phút, ánh mắt dù bận vẫn nhàn*, giống như là nhìn thấu được “trò hề” của cô. (*: dùng để miêu tả dáng người nghiêm chỉnh ung dung.)
 
Bóng lưng cô hơi run lên, vai run đến kịch liệt, Chu Thời Diệc mắng nhỏ một tiếng rồi đi về phía cô.
 
Xung quanh đều là tuyết đọng, cả người cô dựa vào bồn hoa bên cạnh, cúi đầu, tóc dài rối tung, trên cổ trống rỗng không mang khăn choàng cổ của anh, Chu Thời Diệc dừng lại phía sau cô, đột nhiên mở miệng: “Đứng lên.”
 
………….
 
Không nhúc nhích.
 
Gió lạnh vù vù thổi mạnh, sắc bén mà tê buốt.

 

Giọng nói anh lại trầm thêm mấy phần, có hơi lộ ra một chút không kiên nhẫn: “Có đi lên hay không?”
 
………
 
Vẫn không nhúc nhích, Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu.
 

Chu Thời Diệc chỉ tùy ý khoác một cái áo đen, trên chân còn đang mang dép lê trong nhà. Gió lạnh thấu xương, hai tay anh cho vào túi đứng trong tuyết, như một cây tùng sừng sững cao ngất.
 
Chu Thời Diệc cảm thấy sự kiên trì đời này của mình đã dùng hết rồi, người ngồi xổm bên chân vẫn không nhúc nhích.
 
Bỗng nhiên tay áo anh bị người ta kéo nhẹ.
 
Anh cúi đầu liếc nhìn, cái tay trắng mịn tinh tế đó không hề có một chút hồng hào nào, gần như muốn hòa làm một với khung cảnh xung quanh.
 
Cô cúi đầu, tóc dài che khuất khuôn mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy sau gáy, giọng nói cô đứt quãng, gầy yếu vô lực: “Tôi…… không còn sức…..”
 
Chu Thời Diệc ngẩn ra, ngồi xổm xuống đỡ lấy cô, vén tóc cô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chóp mũi lạnh đến đỏ chót. Ánh mắt anh tối xuống, không nói một lời cởi áo khoác ra rồi khoác lên người cô, bàn tay dày rộng ôm chặt hai vai đỡ cô đứng dậy: “Theo tôi đi lên trước.”
 
Dáng người Nguyễn Tầm Tầm trong không tính là thấp, thế nhưng cô quá gầy, cơ thể lại yếu ớt, lần đầu tiên Chu Thời Diệc cảm thấy cô có hơi….. yếu đuối. Cởi áo khoác rồi thì trên người anh cũng chỉ mặc áo sợi xám mỏng manh và quần dài màu đen, gió lạnh thổi qua như từng con dao sắc bén.
 
Nơi cổ họng có hơi ngứa, anh cố gắng kiềm chế.
 
Nguyễn Tầm Tầm lại đẩy anh ra, khăng khăng muốn đi ra ngoài, Chu Thời Diệc cho là cô giận dỗi, giọng nói anh trầm thấp nhưng mang theo một chút dỗ dành cô: “Đừng nghịch.”
 
Lời vừa ra khỏi miệng thì chính anh cũng ngẩn ra, ho lên một tiếng để che đậy sự không tự nhiên.
 
Nguyễn Tầm Tầm không nghe thấy, trên người mặc áo khoác của anh vẫn còn đang đi ra ngoài, Chu Thời Diệc mất kiên nhẫn, không có tâm tình để dây dưa với cô nữa, anh nhanh chân sải bước, trực tiếp ôm ngang cô lên rồi ung dung đi vào bên trong khu nhà.
 
Cô đỏ mặt giãy giụa, bụng dưới đau đớn âm ỉ: “Thả tôi xuống.”
 
Cánh tay của Chu Thời Diệc như sắt thép ôm siết lấy cô, cô hoàn toàn không thể động đậy, mặt cô kề sát vào bả vai anh, bên tai là tiếng anh thở khẽ, như tiếng thở của một con thú, có gì đó bên trong đang dần thức tỉnh.
 
Chu Thời Diệc cảm thấy sự nhẫn nại của mình dường như đã đến giới hạn rồi.
“Cô đừng lộn xộn nữa, thích bị trừng trị à?”
 
Nguyễn Tầm Tầm nhìn thấy đáy mắt anh phát ra ánh sáng, cô bối rối lờ mờ: “Trừng trị thế nào?”
 
Chu Thời Diệc ôm cô đi vào trong thang máy, cánh tay của anh rất có lực, sắc mặt vẫn như thường, có thể thấy thể lực của anh thật sự rất tốt, chỉ vì bị cảm nên gương mặt tuấn tú có vẻ hơi ửng hồng.
 
Anh cúi đầu, giọng nói trầm xuống không cảm xúc: “Cô nghĩ thử xem?”
 
Nguyễn Tầm Tầm nhìn vẻ mặt anh thì cảm thấy anh không phải đang nói chơi, cô nghiêng đầu đi, không làm loạn nữa, mở miệng giải thích: “Vừa rồi không phải là tôi muốn quyến rũ anh, tôi gõ cửa chỉ là để mượn anh ít tiền thôi, bà dì của tôi đến rồi nên phải đi mua một chút đồ.”
 
Nghe thấy cô không mặn không nhạt giải thích thì trong lòng Chu Thời Diệc chìm xuống, cô không muốn quyến rũ anh, vì vậy nên là anh lại tự mình đa tình rồi đúng không?
 
Nguyễn Tầm Tầm thấy anh không lên tiếng thì bĩu môi.
 
Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái: “Nếu không có tiền mà cô còn xuống dưới? Muốn đi trộm à?”
 
Nguyễn Tầm Tầm lườm anh một cái, nói: “Sau đó tôi tìm thấy một tờ 100 tệ ở trên sô pha phòng khách, tôi cầm trước, vốn là muốn nói với anh một tiếng nhưng anh không mở cửa nên mới không nói với anh.”
 
………
 
Vậy là anh có một chút thần hồn nát thần tính rồi hả?
 
Thang máy đến lầu mười sáu, cửa mở ra.
 
Chu Thời Diệc ôm cô đi vào, lần này là trực tiếp đưa cô vào phòng ngủ, thật ra căn nhà này có hai phòng cho khách, thế nhưng vì mới sửa lại nên ga giường vỏ chăn chỉ có một bộ, rất nhiều đồ còn chưa mua, anh quyết định cho cô phòng ngủ chính, anh nói: “Buổi tối cô ngủ ở đây, tôi tới phòng khách.”
 
Nguyễn Tầm Tầm không từ chối mà qua loa “À” lên một tiếng.
 
“Cô nằm một lát đi, tôi đi mua cho cô…..” Chu Thời Diệc hơi dừng lại: “Bình thường cô dùng hiệu gì?”
 
Anh luôn chủ trương không lãng phí, cái kiểu loại nào cũng mua một ít của nam chính như trên phim truyền hình anh không học được, một câu đã có thể hỏi rõ ràng cần gì lãng phí? Cái này có liên quan đến thói quen lúc nhỏ của anh, xưa nay anh mua đồ đều là dùng hợp là được chứ không phải là hàng xa xỉ.
 

Nguyễn Tầm Tầm nằm trên giường anh, giường lớn mềm mại màu xanh đậm, ước chừng có thể nằm hai người, nghĩ xem, lát nữa có nên kêu anh vào ngủ cùng không. Bên ngoài lạnh như thế, coi như mở lò sưởi để ngủ thì cũng dễ sinh bệnh, anh vốn bị cảm rồi mà còn ngủ một đêm như thế, không chừng ngày mai sẽ bị sốt mất.
 
………..
 
Trước cửa tiểu khu có cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
 
Chu Thời Diệc đi đến trước kệ chọn “đồ”, vừa rồi Nguyễn Tầm Tầm nói là muốn Song Tiểu có cánh.
 
Lúc cô nói có cánh rất đáng yêu, hai tay còn ra dấu một cái, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ của cô mà không nhịn được vểnh khóe miệng lên.
 
Vì thế mà nhân viên bán hàng thấy được một người đàn ông không thể đẹp trai hơn, đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi, nhìn về phía một loạt băng vệ sinh trên kệ rồi nở nụ cười quái lạ.
 
Chắc là không phải biến thái chứ, uổng công cho một người đẹp trai như vậy.
 
Chu Thời Diệc rất nhanh đã tìm thấy “cánh” mà cô nói, tiện tay lấy hai gói rồi lại lấy một gói thuốc lá, sau đó bỏ vào rổ mua sắm đi tính tiền, em gái trước quầy vừa căng thẳng vừa thẹn thùng.
 
“…… tổng cộng 189 tệ.”
 
Em gái có chút sốt sắng nhìn anh, tim đập thình thịch.
 
Chu Thời Diệc móc ví tiền ra, hơi dừng lại một chút, chợt nhớ tới gì đó, hỏi cô ta: “Nếu như đau bụng mỗi tháng một lần thì uống gì sẽ đỡ hơn?”
 
“Hả?” Em gái trước quầy ngơ ngác.
 
Chu Thời Diệc chỉ chỉ “Đồ” trên bàn rồi lại dằn lòng giải thích thêm lần nữa: “Phải uống cái gì để giảm đau?”
 
Em gái trước quầy trong nháy mắt hiểu ra, lấy một bịch đường đỏ từ kệ trên cao đưa cho anh, vừa rồi nhất định là cô hoa mắt rồi…..
 
Chu Thời Diệc trả tiền, lấy “Đồ” xong thì lịch sự nói tiếng cảm ơn rồi rời đi.
 
Em gái trước quầy nhìn bóng lưng cao ngất của anh, lại cảm thán lần nữa, ngay sau đó nhắn Wechat cho bạn bè: ôi…. Hôm nay tớ nhìn thấy một anh chàng siêu cấp đẹp trai.
 
Bạn bè: Cưỡi lên anh ta.
 
Em gái: Nhưng mà người có bạn gái rồi.
 
Bạn bè: Sao mà biết?
 
Em gái: Giúp bạn gái mua băng vệ sinh.
 
Bạn bè: Sao mà biết được, nói không chừng là mua giúp em gái đấy.
 
Em gái: Phụt…. Sao có thể.
 
Bạn bè: Lần sau anh ta đến mua bao cao su rồi nói.
 
Em gái: ………
 
…………………
 
Chu Thời Diệc mang theo đồ về nhà, anh lấy đường đỏ ra rồi đưa túi đen cho Nguyễn Tầm Tầm: “Đi thử đi.”
 
“….. Cảm ơn.”
 
Thử đi………
 
Lúc này Nguyễn Tầm Tầm mang theo túi đen lúng túng đứng ở cửa.
 

A……
 
Vừa rồi cũng không phát hiện ra, thiết kế của nhà vệ sinh trong nhà cũng thật….. rất khác biệt.
 
Chu Thời Diệc cầm đường đỏ đi vào bếp, vài phút sau đi ra ngoài thì nhìn thấy Nguyễn Tầm Tầm đang đứng đờ ra ở cửa phòng vệ sinh.
 
Trong nháy mắt anh đã hiểu ra, lúc trước khi sửa nhà chỉ cho rằng chỉ ở một mình, vốn dĩ không nghĩ tới chuyện kết hôn, vì vậy mà cả nhà chỉ có một nhà vệ sinh, còn là kiểu mở, dùng kính trong suốt vây quanh.
 
Anh đi tới kéo cửa phòng ngủ lại rồi giải thích: “Tôi ở trong bếp, cô xong rồi thì qua.”
 
Nguyễn Tầm Tầm gật đầu, lúc này mới mang theo túi đi vào.
 
………
 
Vẫn là không thích hợp bởi vì anh mua hai gói hàng ngày, cô quên nói anh mua loại siêu dài dùng ban đêm…… cô chỉ có thể lót hai miếng hàng ngày, miễn cưỡng qua loa.
 
Nguyễn Tầm Tầm đi thẳng tới nhà bếp.
 
Chu Thời Diệc mặc đồ ở nhà sẫm màu, dáng người rắn rỏi đưa lưng về phía cô nấu nước, trên cửa sổ là ảnh chiếu của anh, đường nét gò má tuấn lãng, tóc ngắn rối trên trán, Nguyễn Tầm Tầm dựa vào cửa phòng bếp nhìn bóng lưng anh một lúc lâu, dáng người đúng là tốt hơn so với bảy năm trước rồi.
 
Tầm mắt cực nóng của cô giống như xuyên qua quần áo anh, phảng phất như có thể thấy cơ bắp của anh sôi sục, đường nét trôi chảy, không có một chút sẹo lồi dư thừa nào, một đôi chân thon dài săn chắc. Sự trẻ con của thiếu niên ngây ngô bảy năm trước đã phai mờ, hiện tại mùi hương tòa ra khắp thân người đàn ông này càng làm cho người ta mê muội.
 
Nấu nước xong, lúc Chu Thời Diệc bóc gói đường đỏ ra dường như nhận thấy được sự khác thường, bỗng nhiên anh ngẩng đầu, thoáng thấy trên cửa sổ có bóng người dựa vào cửa, và ánh mắt đầy sự thú vị của cô. Anh nhếch nhếch khóe miệng, một lần nữa cúi đầu, đổ đường đỏ vào trong ly.
 
Nguyễn Tầm Tầm khoanh tay dựa vào khung cửa.
 
Chu Thời Diệc lấy đũa quấy hai cái rồi quay người đưa cho cô: “Nghe nói cái này có thể giảm đau.”
 
Nguyễn Tầm Tầm uống cái này không có tác dụng gì, cười cười, đưa tay nhận lấy, hỏi: “Anh rất có kinh nghiệm à?”
 
Anh nhún vai, hai tay cho vào túi, tựa vào thành bếp Lưu ly: “Không, lúc nãy hỏi nhân viên bán hàng dưới lầu.”
 
Cô cười nói: “Cô ấy gạt anh đó.”
 
Chu Thời Diệc nhíu mày: “Vì một gói đường đỏ 7 tệ rưỡi sao?”
 
“Ai biết được?” Nguyễn Tầm Tầm uống vào, ngoại trừ hơi nóng thì mùi vị dường như cũng không tệ lắm, cũng không phải rất ngọt nhưng cũng không nhạt, uống vào rất ấm áp thoải mái: “Tôi thấy trong phòng anh có hành lý, sao vậy, phải đi ra ngoài à?”
 
Anh ngây người, hiểu ra cô đang nói cái gì thì lập tức gật đầu: “Ừ.”
 
“Du lịch sao?”
 
Chu Thời Diệc nhìn cô chằm chằm, không định giải thích, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt ừ một tiếng.
 
“Đi đâu?”
 
“Nhã Giang.”
 
Một lát sau, Nguyễn Tầm Tầm nhấp một ngụm đường đỏ, bỗng nhiên nói: “Cùng đi đi, đúng lúc tôi được nghỉ hè, khi nào xuất phát?”


Bình Luận (0)
Comment