Nhã Giang nằm ở phía nam Trung Quốc, thường có danh xưng là mưa bụi Giang Nam. Lúc này bên ngoài chưa có tuyết rơi, trên mặt đất cũng không có tuyết đọng, không khí ẩm ướt, phóng tầm mắt nhìn một cái, núi xanh như vẽ, cành cây trơ trụi, phong cảnh xinh đẹp.
Mấy người vừa xuống máy bay, gió lạnh nhào vào mặt, Đại Bao quấn chặt áo khoác, run rẩy nói: “Gió phía nam thổi thật là đau!”
Từ Thịnh võ trang đầy đủ, mũ, khăn choàng cổ, giày tuyết, lại mặc thêm áo khoác, đuổi theo phía sau, vỗ vỗ vai Đại Bao: “Không sao, trên mạng nói mùa đông phía nam dựa vào một thân chính khí, cậu hoàn toàn có thể.”
Đại Bao hứ nói: “Mẹ kiếp, bên này không có cung cấp sưởi ấm cậu cũng không sớm nhắc tớ, lên máy bay rồi mới nói với tớ?”
Từ Thịnh cười ha ha: “Tớ cho rằng điều này toàn bộ nhân dân thế giới đều biết.”
“…….”
Phía sau có hai người đi tới, một nam một nữ.
Người đàn ông đi trước, áo khoác đen, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, hai tay để vào trong túi áo khoác, bóng lưng cao lớn lại đẹp trai.
Người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh, mái tóc xõa, vẻ mặt buồn ngủ.
Bốn người đi ra khỏi sân bay, Nguyễn Tầm Tầm mệt như chó, hoàn toàn nhắm mắt lại mà đi.
Chu Thời Diệc đi được hai bước thì phát hiện thiếu cô, thấy Đại bao và Từ Thịnh đã sắp không còn thấy bóng nữa rồi mà cô còn đi từ từ chậm rãi. Anh có hơi không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, quay người đi lại, trực tiếp xốc cô lên.
Hình như….. mình đã mang theo phiền phức rồi…..
Nguyễn Tầm Tầm bị anh xốc lên, nằm nhoài trên bả vai anh, ngơ ngơ ngác ngác mơ màng.
Chu Thời Diệc đập cô tỉnh: “Mệt vậy sao?”
Cô ừm một tiếng, dùng ý thức còn sót lại trả lời anh, mơ hồ không rõ: “Siêu mệt.”
Chu Thời Diệc thả cô xuống, đỡ cô đứng thẳng, đưa lưng về phía cô, hơi cong người xuống: “Nào.”
Dường như mấy ngày nay Nguyễn Tầm Tầm đều không ngủ được, có lẽ là nghĩ đến phương nam nên có một chút hăng hái, vừa rồi ở trên máy bay không dễ gì mới ngủ thiếp đi, bây giờ hoàn toàn là trạng thái như đi vào cõi tiên, bảo cô làm gì thì cô làm cái đó, Chu Thời Diệc bảo cô lên thì cô liền ngoan ngoãn bò lên lưng anh.
Cô tự nhiên mà lấy tay vòng lấy cổ anh, đầu gối trên vai anh, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng phả sau cổ anh, dựa vào tấm lưng dày rộng rắn chắc của anh, hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Đại Bao và Từ Thịnh lấy hành lý của bốn người đứng chờ bọn họ ở cửa.
Chu Thời Diệc cõng Nguyễn Tầm Tầm đi ra.
Đại Bao không nhịn được chọt chọt Từ Thịnh: “Thời Nhất của chúng ta không nhắc đến yêu đương thì thôi, nói đến là ngấy như vậy….. chà chà…..”
Từ Thịnh ghét bỏ chặn tay anh ta lại, vẻ mặt xem kịch vui: “Sao tớ lại cảm thấy nó mang theo phiền phức thì phải?”
Đại Bao phất tay một cái: “Đừng nói như vậy! Phiền phức xinh đẹp như vậy, đến lượt tớ, tớ cũng đồng ý mang theo.”
Từ Thịnh lườm anh ta một cái.
Khách sạn là do Chu Thời Diệc đặt khi còn ở sân bay Bắc Tuần, nằm ở trung tâm thành phố, một phòng ba người, một phòng một người, nhưng không cùng tầng. Sau khi nhận phòng, anh lấy thẻ phòng đưa cho Đại Bao và Từ Thịnh: “Tớ đưa cô ấy lên trước.”
Đại Bao thở dài, nói một câu đầy ý vị sâu xa: “Thật ra thì phòng đơn có tình thú hơn.”
Chu Thời Diệc cực kỳ lãnh đạm liếc nhìn anh ta một cái, không có cảm xúc gì: “Có bệnh à?”
Đại Bao mang theo hành lý chuẩn bị chạy đi.
Từ Thịnh kéo anh ta lại một cái, nhìn Chu Thời Diệc nói: “Thời Nhất, hay là bọn tớ đến quanh đây thuê xe, bốn người chuyển xe có hơi phiền phức, dù sao thì lần này nhất định còn cần dùng xe.”
Đại Bao kinh ngạc nói: “Từ đại thiếu, cậu muốn thuê xe à? Tớ không nghe lầm chứ?”
Từ Thịnh liếc nhìn anh ta một cái: “Sao cậu lại nói nhảm nhiều vậy?”
Đại Bao vỗ vỗ miệng, khuyên anh: “Thuê xe nhiều chiếc không tốt, cứ mua một chiếc đi? Audi hoặc là BMW cậu mua đại một chiếc là được rồi.”
Từ Thịnh trực tiếp đá một cước: “Mẹ nhà nó, cậu có bệnh phải không? Còn mua đại một chiếc, mua xe ở đây, khi về lão Từ còn không làm thịt tớ sao?”
“Vậy hay là lại thuê cho cậu một nữ hướng dẫn viên?”
“Cũng không phải không thể.”
……….
Chu Thời Diệc thả Nguyễn Tầm Tầm xuống giường, sau đó để hành lý vào tủ, lúc này mới đi đến bên giường, vỗ nhẹ cô, chờ cô mơ màng mở mắt rồi mới nói: “Có đói không? Anh và bọn Từ Thịnh ra ngoài đi dạo, thuận tiện mua chút gì đó cho em ăn nhé?”
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn tường hơi mờ, tia sáng vàng chiếu xuống. Cô híp mắt nhìn anh, rốt cuộc cũng thấy rõ đường nét của anh, ẩn dưới ngọn đèn, ánh sáng trong phòng rất mờ, Chu Thời Diệc cúi người xuống, đáy mắt có sự dịu dàng hiếm thấy.
Nguyễn Tầm Tầm đưa tay sờ mặt anh.
Chu Thời Diệc hơi nghiêng qua, tránh khỏi tay cô: “Bọn A Thịnh đang còn đợi dưới lầu.”
“Trên mặt anh có gì đó.” Cô bỗng nhiên cười ra tiếng, giọng nói rất nhẹ.
Ánh mắt Chu Thời Diệc lẳng lặng nhìn cô, không lên tiếng.
Nguyễn Tầm Tầm: “Anh cho rằng em muốn làm gì?”
Anh khom lưng, vẫn không lên tiếng.
Nguyễn Tầm Tầm cười cười, lại một lần nữa sờ mặt anh, Chu Thời Diệc trực tiếp nắm lấy tay cô đè sang hai bên hai bên, giọng nói trầm thấp: “Đừng nghịch.”
Lúc này Nguyễn Tầm Tầm mới không động đậy nữa.
Chu Thời Diệc nhìn chăm chú cô một lúc rồi chậm rãi buông ra, anh ngồi dậy, nói: “Anh tùy tiện mua chút gì cho em là được.”
Nguyễn Tầm Tầm bị anh làm cho tỉnh cả ngủ, từ trên giường bò dậy: “Cùng đi đi.”
Anh liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt ừm một tiếng rồi cất bước ra ngoài trước.
Cô mang giày đi theo.
Từ Thịnh thấy hai người này đi lên lại hai người đi xuống, mẹ kiếp, hai người này dính nhau rồi đúng không?
Đại Bao ghé vào bên tai anh ta nói nhỏ: “Mười lăm phút mới xuống, cậu nói xem họ ở trên đó làm gì?”
Từ Thịnh: “Mười lăm phút thì cậu có thể làm gì?”
Đại Bao: “Đối với cậu mà nói, chắc là đủ rồi đúng không?”
Từ Thịnh trực tiếp đá vào mông anh ta: “Cút.”
Nhã Giang là thành phố mỹ thực, mười hai giờ đêm khuya mới là ban ngày của nơi này, ven đường không ngừng có quán bày đồ ăn vặt ra, buôn bán náo nhiệt.
Chu Thời Diệc và Nguyễn Tầm Tầm hai người một trước một sau đi tới, khoảng cách không gần không xa, hơn nữa cũng chưa nói được mấy câu.
Nhưng Từ Thịnh và Đại Bao vẫn cảm thấy có người đang ngược cẩu.
Chỉ đi như vậy, một người hai tay cho vào túi, bước chân dài, bóng lưng kiên cường; một người thân hình gầy gò, tóc đen bay lượn trong gió, không nói một lời nào đi theo phía sau.
Nói thế nào đây?
Chính là không tiếp xúc rõ ràng, vô hình trung, giống như hai người đang hết sức duy trì khoảng cách nhưng đám cẩu độc thân lại có cảm giác bị tổn thương.
Đi được một đoàn đường, Chu Thời Diệc dừng bước lại, quay đầu, giọng nói đều đều: “Nhanh lên.”
Cô “À” lên một tiếng, sau đó tăng nhanh bước chân đi theo.
Đại Bao vô lực nói: “Tớ cảm giác tớ đã nhận lấy mười ngàn điểm tổn thương.”
Từ Thịnh gật đầu: “Còn là tấn công dữ dội.”
……….
Gần đó có cho thuê xe, Từ Thịnh chọn chiếc SUV màu đen. Thuê xe xong, lại mua một chút đồ ăn khuya, sau đó bốn người đi về. Từ Thịnh lái xe, thử máy điều hòa, tựa vào chỗ ngồi, khoan khoái nói: “Thật ra danh lam thắng cảnh ở Nhã Giang còn rất nhiều, chờ mấy người bọn họ thi đấu về rồi nói bọn họ mang chúng ta đi lượn một vòng.”
Đại Bao gặm chân gà, giọng nói âm dương kỳ lạ: “Ôi chao, ban đầu là ai nói chúng ta không phải đi chơi?”
Từ Thịnh không để ý đến anh ta: “Gọi điện cho Tiểu Bạch chưa? Tớ chưa qua nhà nó nhiều, tớ sợ đến lúc đó không tìm được.”
Lúc này Chu Thời Diệc mới nói: “Gọi rồi, không bắt máy.”
Từ Thịnh gật đầu rồi mở nhạc.
Xe chạy thẳng về khách sạn, Chu Thời Diệc yên lặng nhìn bên ngoài cửa sổ, không nói một lời, đang suy nghĩ gì đó.
Có đôi khi, vào lúc bạn cách nguy hiểm càng gần thì càng không hề hay biết.
Thật ra bạn đã đi đến ranh giới của nguy hiểm rồi.
Đèn neon nhấp nháy khắp con đường, cảnh vật lướt qua.
Ngón tay đặt trên ghế bỗng nhiên bị kéo nhẹ.
Chu Thời Diệc quay đầu lại, ngón trỏ bị nắm lấy, anh theo bản năng liếc nhìn hai người trước mặt, Đại Bao chuyên chú gặm chân gà, Từ Thịnh lái xe, đang câu được câu không nói chuyện với Đại Bao, sự chú ý hoàn toàn không ở trên người bọn họ.
Nguyễn Tầm Tầm lại không nhẹ không nặng nhéo vài cái, nhíu nhíu mày nhìn anh.
Anh nheo mắt lại, nhíu mày.
Hai người phía trước còn đang nói chuyện: “Mẹ kiếp, cậu ăn có thể chú ý hình tượng một chút không?”
Đại Bao: “Ông đây không phải con gái, chú ý hình tượng cái gì?”
“Con gái Nhã Giang đều rất đoan chính, nói không chừng có thể diễm ngộ*, đến lúc đó đừng nói anh không nhắc nhở cậu.” (*: cuộc gặp gỡ với một người khác giới.)
Đại Bao liếc nhìn ngoài cửa xe, khinh thường nói: “Đã trễ thế này thì trên đường còn có con gái nào? Cô gái tốt đều đã ngủ rồi, con gái xấu mới ở trên đường lắc lư vớ vẩn!”
Hai người bắt đầu tranh luận đề tài “Cô gái tốt” “Phụ nữ xấu”.
Mà chỗ ngồi phía sau, im lặng không nói gì.
Giống như một thế giới đối lập với phía trước, ngay cả không khí bên trong cũng tràn đầy sự mập mờ. Nguyễn Tầm Tầm nắm ngón trỏ của anh, móng tay cố ý khều khều lòng bàn tay của anh.
Có hơi ngứa, thế là anh trở tay nắm chặt, liếc nhìn nhắc nhở cô một cái, ra hiệu cho cô đừng lộn xộn.
Nguyễn Tầm Tầm cười khẽ, quyết định trêu anh, một tay bị anh nắm nên chỉ có thể dùng tay kia lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, đặt nằm ngửa trên đùi, gõ từng chữ.
Gửi đi.
Cô nghiêng đầu chỉ chỉ điện thoại.
Trong túi Chu Thời Diệc rung lên, anh khẽ cau mày, lấy điện thoại ra, liếc mắt.
Trên màn hình có một tin nhắn:
“Buổi tối có muốn tới phòng em không?”
Anh liếc mắt nhìn cô một cái rồi buông lỏng tay, cầm điện thoại lên.
Nửa giây sau, màn hình điện thoại của Nguyễn Tầm Tầm sáng lên.
Chỉ có hai chữ: “Không hứa.”
Chỗ ngồi sau xe không hề có một tiếng động, cuối cùng còn bị phá vỡ.
Bởi vì đề tài của Từ Thịnh và Đại Bao đã thăng cấp thành: “Bây giờ đã muộn như vậy rồi mà Nguyễn Tầm Tầm còn theo chúng ta ra ngoài, cô ấy là xấu hay tốt?”
Đại Bao nhất thời bị nghẹn, nghiêm mặt tranh luận: “Cái này không giống nhau!”
“Không giống chỗ nào?” Từ Thịnh cười cợt, vứt chủ đề cho Chu Thời Diệc: “Thời Nhất, cậu nói đi, cô gái bên cạnh cậu là tốt hay xấu?”
Chu Thời Diệc không bình luận.
Bởi vì cô gái này, vừa rồi còn hỏi anh có muốn qua phòng cô ấy không đấy.
Mà Nguyễn Tầm Tầm tiểu thư bị xem như bia ngắm, không quan tâm chút nào, tiếp tục nhắn tin:
“Thật sự không đến sao?”
Chu Thời Diệc cúi đầu, nhìn chăm chú vào điện thoại, trả lời: “Em là con gái, chú ý hình tượng một chút.”
“Được, nhưng mà, Chu đại thúc, người hiểu sai ý là anh, em chỉ muốn…. muốn múa một điệu thôi.”
Nguyễn Tầm Tầm nháy mắt với anh mấy cái, cất điện thoại cẩn thận, không hề đoái hoài đến nữa.
Đại Bao ngắt lời Từ Thịnh: “Sao cậu cứ nhằm vào Tầm Tầm thế.”
Giọng nói Từ Thịnh nhẹ xuống: “Tớ có sao?”
“Những người bạn gái trước kia của cậu, ai không đêm hôm khuya khoắt còn ở ngoài lêu lổng? Còn nói người khác.” Từ Thịnh trừng hai mắt làm tư thế muốn tranh luận với anh ta một phen, Đại Bao trực tiếp phất tay: “Được được được, tớ thừa nhận kết luận của tớ quá độc đoán, con gái tốt xấu không thể phân biệt như thế. Thế nhưng Tầm Tầm của chúng ta chính là cô gái tốt.”
Từ Thịnh gật đầu, tỏ ý cậu biết là tốt.
Đại Bao tức giận không nhẹ.
Nguyễn Tầm Tầm giống như trấn an mà sờ sờ đầu Đại Bao, tỏ ý: “Cảm ơn anh đã xem trọng tôi như thế.”
Đại Bao vẫy tay một cái: “Không cần khách sáo.”
Về sau khi ở trấn Mi Ổ, lúc Nguyễn Tầm Tầm và Đại Bao nói chuyện phiếm, nhắc đến chuyện này, cô hỏi tại sao phải giúp cô như thế.
Mi Ổ là cổ trấn vùng sông nước.
Hai người ngồi ngay bờ sông, gió lạnh thổi đến mức thấu xương.
Đại Bao nói: “Bởi vì trước đây cô đã nói với tôi, họ sẽ quay về.”
“Hả?”
“Lúc bố mẹ tôi có chuyện, tất cả mọi người bao gồm cả một vài người thân và bạn bè của tôi, ai cũng chỉ nói tôi phải nén bi thương, lần nào tôi cũng nói họ không chết họ không chết, có thể là họ còn sống, bọn họ lại không ngừng nhắc tôi phải nén bi thương. Cô đồng ý tin tưởng đồng thời cho tôi hi vọng, cô gái có thể an ủi người khác, lại không ra vẻ thì sao lại là người xấu được?”
Trái tim cô thắt lại.
Đại Bao thật sự rất đơn giản, cô thuận miệng nói một câu mà anh lại nhớ lâu như vậy.
…….
Đêm khuya, trong phòng ba người.
Đại Bao tắm xong đi ra, Từ Thịnh quấn khăn tắm nằm trên ghế sô pha lướt Weibo, lướt đến tên Từ Trường Thành, hơn nữa cũng không thích tham gia bình luận thời sự, Weibo của anh ta cũng có rất nhiều fan.
Màn hình TV dừng lại ở kênh thể thao.
Đại Bao lau tóc, tìm một vòng, hỏi: “Thời Nhất đâu?”