Giàu Sang Chớ Quên Bạn Hiền

Chương 2

3.

Thời gian vùn vụt lao nhanh trong cuộc sống than ngắn thở dài của Giản Tư Tề.

Giản Tư Tề duỗi tay: “Đêm nay Giáng sinh đấy, không bày tỏ gì à?”

Hà Viên nhìn đăm đăm lòng bàn tay mở toang của hắn, một lúc sau, đặt bàn tay mình lên trên.

“Tặng cưng một cái ôm tình yêu nhé?”

“Biến mợ mầy đi, đếu phải tiểu thuyết bao nuôi nhé.”

Giản Tư Tề vứt tay anh ra, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.

“Táo, quả táo ấy!”

Hà Viên suy nghĩ một chốc, lại duỗi bàn tay còn lại của mình rồi mở ra.

Giản Tư Tề cảnh giác trợn mắt lườm anh: “Lại muốn làm gì, cưỡng ép trai nhà lành hả?”

Hà Viên nói: “Táo, quả táo ấy!”

Giản Tư Tề tát một phát bay bàn tay của anh: “Là tôi muốn anh đưa tôi.”

Hà Viên “ồ” tiếng, sau đấy vào phòng cầm ra một quả táo Giáng sinh được đóng gói rất xinh xắn.

Giản Tư Tề phấn khởi nhào qua: “Còn coi là con người.”

Hà Viên lấy ra một tấm thẻ đen trong hộp táo: “Vốn định bao nuôi em, nhưng do đây không phải tiểu thuyết bao nuôi, nên thôi vậy.”

Giản Tư Tề: “… Hà Viên, đệch cả lò nhà anh!”

Hắn thề hắn hứa hắn đảm bảo sẽ thực hiện một cuộc chiến tranh lạnh đơn phương ngay lập tức!

“Giản Tư Tề.”

“Bạn đã bị chặn ngoài cửa.”

“Tư Tề à, vẫn giận hửm?”

“Bạn đã bị chặn ngoài cửa.”

“Tối mời em ăn lẩu.”

“Cửa đã được mở thành công.” Giản Tư Tề nịnh bợ mà sấn đến xoa bóp bả vai của Hà Viên, “Ăn ở đâu thế?”

Hà Viên hừ tiếng từ trong mũi: “Liêm sỉ?”

Giản Tư Tề thò mặt lại gần: “Liêm sỉ đâu có mài ra ăn được.”

“Cũng có lý.” Hà Viên bỗng nghiêng đầu hôn chụt một phát lên má hắn.

Mặt Giản Tư Tề tức thì bùng cháy, bụm lấy mặt nhảy tót lại hai bước.

“Anh, anh, anh…”

Hà Viên liếm liếm môi: “Cơ mà ‘đậu hũ’ thì có thể ăn đấy.”

Giản Tư Tề điên tiết quát: “Đồ dê cụ!”

Hà Viên nhướn mày: “Nghĩ mình là đóa cúc còn trinh hả.”

“Kệ mợ tôi,” Giản Tư Tề nói, “Hôn một phát nhả một trăm, nôn tiền!”

“Ồ,” Hà Viên ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, “Thế thì lại đây cưng, cho tiểu gia này thơm mấy cái nữa nào.”

“…..”

Hôm sau, một món quà bất ngờ nữa đang chờ đón Giản Tư Tề.

Hà Viên: “Hôm nay là Giáng sinh.”

Giản Tư Tề: “Éo mặc.”

Hà Viên: “Hai đứa mình mỗi người một bộ.”

Giản Tư Tề: “Éo mặc.”

Hà Viên mặc áo ngoài vào: “Mặc vào rồi đón lễ, đừng quậy nữa.”

“Quậy cái căng củ cọt,” Giản Tư Tề túm bộ quần áo còn lại trên giường rồi giơ lên, “Anh là ông già Noel, còn tôi lại là cô thỏ, có phải anh đang trêu đùa tôi đúng không?!”

Hà Viên dời tầm mắt liếc xuống, dừng ở cặp mông mẩy của hắn.

“Cưng muốn làm tuần lộc cũng được, anh không ý kiến.”

Giản Tư Tề nện thẳng bộ quần áo vào mặt anh: “** mẹ ai phải cho anh cưỡi!”

Hà Viên cầm lấy bộ trang phục cô thỏ đáng thương, cười bảo: “Không thì anh mặc cho em xem nhé?”

Giản Tư Tề tưởng tượng ra cảnh Hà Viên mặc cái bộ hở hang nầy rồi õng ẹo chổng mông tạo dáng thì mất liêm sỉ mà chảy xuống hai hàng máu mũi đàn ông, hình như không phải là không thể.

Hà Viên nhìn vẻ mặt sực mùi đen tối của hắn, bảo: “Tuần lộc cưỡi ông già Noel cũng khá mới mẻ đấy.”

Giản Tư Tề: “… Cút cmm đi.”

Nhận thức vốn đã lung lay của Giản Tư Tề lại phải chịu thêm một cú sốc siêu to khổng lồ.

Hắn không thể ngồi xem được nữa, hắn phải cứu lại hình tượng ngày trước của Hà Viên.

Giản Tư Tề: “Anh thay đổi rồi, thay đổi thật rồi, trước kia anh không phải người như thế.”

“Ồ.”

“Tôi muốn ở riêng với anh, ở riêng!”

“Ồ.”

Giản Tư Tề vỗ mạnh bàn: “Anh ăn uống đừng có chóp chép mồm được không hả?!”

Hà Viên ngước mắt lên: “Em mút mì chùn chụt anh cũng đâu có nói gì.”

Giản Tư Tề đáp: “Khang sư phụ[1]có thể so sánh với Pizza Hut được hả?!”

[1] Khang sư phụ là một hãng mì ăn liền nổi tiếng của Tàu.

Hà Viên không lên tiếng, mồm tiếp tục chóp cha chóp chép.

“… A a a a!”

Giản Tư Tề lao như điên ra ban công, rồi hét thật to để phát tiết.

Hà Viên nhếch khóe môi, mỉm cười gắp thịt xông khói trên miếng pizza rồi giấu vào cốc mì tôm của Giản Tư Tề.

4.

Giản Tư Tề bê hai cái ghế nhỏ ra ban công, hẹn Hà Viên ra tâm sự tuổi hường.

Hà Viên đứng ở cửa ban công, xuyên qua khung cửa kính nhìn chóp mũi ửng hồng của hắn, hỏi:

“Ngoài trời lạnh không?”

Giản Tư Tề hít hít mũi, xoa xoa cánh tay, răng va cầm cập, đáp: “Hơi.”

Hà Viên thở dài: “Đêm đông tháng mười hai lạnh thế kia mà ra ban công ngắm trăng, mau vào nhà.”

Giản Tư Tề biết nghe lời, bỏ lại cái ghế không biết thó được từ đẩu đâu ra rồi chạy mất.

Đến khi ngồi xuống sofa, khoác cái chăn, ấm người rồi, hắn rốt cuộc mới lại tìm được dũng khí nói tiếp chuyện hồi nãy.

“Thương lượng chuyện này, mình không đi tiểu thuyết bao nuôi nữa, đi tiểu thuyết bạn thân từ tấm bé đê? Dịu dàng thắm thiết, lâu dài bền vững.”

Hà Viên: “Mình quen nhau từ bao giờ nhỉ?”

Giản Tư Tề: “Chắc là tiểu học.”

Hà Viên: “Có trưởng thành cùng nhau không?”

Giản Tư Tề: “Hết cấp ba anh biến mẹ đi du học rồi còn gì, đến cái lông cũng chẳng còn.”

Hà Viên vỗ tay cái bộp: “Thế thì chuẩn rồi đấy, hai đứa mình phần cứng thì thiếu, bối cảnh thì vá, sao mà đi được tiểu thuyết bạn thân từ tấm bé.”

Giản Tư Tề đắng mề đỡ trán: “Nhưng anh cũng đừng là cái dạng này được không, không thể an ổn làm một anh chàng đẹp trai giàu xổi ư?”

Hà Viên vỗ vai hắn: “Không sao, ít nhất chúng mình cũng có thể đi được một bản.”

Giản Tư Tề mong ngóng nhìn anh: “Tiểu thuyết bao nuôi mix bạn thân từ tấm bé?”

“Tiểu thuyết sếp tổng.” Hà Viên bóp hai vai của Giản Tư Tề, nói: “Tháng sau sếp của em sẽ là anh. Cố gắng lên, làm ăn mèo mửa thì cho làm thư ký.”

Giản Tư Tề: “…..”

Trên cái thế giới này, thứ càng đắng mề hơn việc “người yêu cũ trở thành sếp của mình” ấy, chính là “đối tượng đang trong thời kỳ ỡm ờ trở thành sếp của mình” đó.

Giản Từ Tề tức thì chau chặt đôi mày, ăn tối mà mồm miệng nhạt thếch.

Giản Tư Tề đặt chén đũa xuống, thở dài.

“Tôi thấy anh chả thú vị gì cả, mồm thì bảo đổi mới, nhất quyết không chịu bao nuôi tôi, thế mà lúc nào cũng nói ba cái chuyện đồi trụy.”

“Hả?” Hà Viên cũng dừng động tác, “Anh nói gì mà ba cái chuyện đồi trụy?”

Giản Tư Tề đỏ mặt tiến đến bên tai hắn, bắn bô bô liền tù tì một tràng.

Hà Viên tìm được cơ hội thích hợp, quay mặt sang.

Giản Tư Tề nhảy về sau ba bước, bịt miệng thốt lên: “Hay cho cái tên ti tiện mưu mô xảo trá nhà ngươi, dám hôn trộm ta.”

Hà Viên lơ đễnh nhún vai: “Không phải em vẫn luôn muốn nếm thử thịt bò Kobe à.”

Nghe vậy, Giản Tư Tề liền vô thức liếm liếm môi.

Ừm, mùi vị… quả đúng là không tồi.

Thôi bỏ đi, “đối tượng đang trong thời kỳ ỡm ờ trở thành sếp của mình” cũng không tệ lắm, biết đâu lại thi thoảng kiếm được mấy cái tình thú ấy chứ.

Kết quả, vào ngày thứ ba Hà Viên nhận chức sếp mới, anh đã cho hắn chát chát chát ba cái vả vang cmn dội.

Giản Tư Tề thở phì phò phi về nhà: “Tại sao hôm nay trưởng phòng mắng tôi, anh lại không đứng ra bênh hả?”

Hà Viên ung dung ngắm hắn nổi cơn tam bành mà bện bùm bụp xuống cái gối ôm đáng thương.

Hà Viên: “Em làm sai, chẳng lẽ muốn anh chịu trách nhiệm thay em?”

Giản Tư Tề: “Bộ mấy ông sếp tổng trong tiểu thuyết sếp tổng không phải lúc nào cũng bảo vệ mấy bé ngốc nghếch trắng trẻo đáng yêu sao!”

Hà Viên: “Thứ nhất, em không phải bé trắng trẻo ngốc nghếch đáng yêu, em là bé đen ngốc nghếch ngu dốt. Thứ hai, ngực anh quá bé, không che chở được em. Em đi tìm chị Điền đi.”

Giản Tư Tề trợn trừng đôi mắt: “Ngực chị Điền phải cỡ cúp E, che cho tôi phí lắm… Cơ mà khoan, ý của anh là gì?”

Hà Viên liếc hắn: “Em vẫn chưa hiểu à, ý anh là em đầu to, mặt cũng to.”

“… Hà Viên, đệch cả lò nhà anh!”

Nhờ dăm ba câu xỏ lá này của Hà Viên mà đồng chí Giản Tư Tề đã thành công hoá cảm xúc công việc thành cảm xúc tư nhân, và bắt đầu thầm tổng sỉ vả cấp trên của mình đúng một tiếng đồng hồ.

Hà Viên lau miệng, rửa sạch tay, ung dung bảo với Giản Tư Tề đang lau bàn: “Anh sắp thăng chức rồi.”

Giản Tư Tề run tay, rẻ lau tức thì rơi thẳng xuống đất.

“Đinh công mệnh nhà anh vừa mới vào công ty hai tháng đã lại thăng chức?”

“Nhờ lời chúc tốt đẹp của em…”

“Ngưng!”

Giản Tư Tề duỗi tay ngăn.

“Sủa đi, lại muốn vần vò tôi thế nào, tôi chịu được.”

“Không có gì,” Hà Viên đáp, “Tuần sau đi công tác với anh.”

Giản Tư Tề giơ hai tay lên ôm ngực, “Còn lâu tôi mới ngủ cùng phòng với anh nhá!”

Hà viên liếc hắn, “Đừng mơ mộng quá thế, anh ở khách sạn XXX, còn em ở nhà nghỉ bên cạnh.”

Giản Tư Tề buông tay xuống, chuyển thành chống nạnh, “Excuse me?”

“Còn nữa, anh đi máy bay, em đi tàu hoả.” Hà Viễn bổ sung, “Ghế cứng.”

“…..”

“Nhớ chuẩn bị hành lý sớm đấy.”

“… Ha ha.”

Đợi đến lúc Giản Tư Tề tay xách nách mang nào đệm mông, nào gối mềm lên tàu, nhìn thấy Hà Viên thong thả đến muộn ngồi cạnh mình, bấy giờ mới vỡ lẽ mình lại bị chơi khăm một vố.

“Hà Viên, đệch cả lò nhà anh!”

Hà Viên nghiêng mặt nhìn bộ dáng nhe nanh múa vuốt phản chiếu trên cửa kính của Giản Tư Tề, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

“Không cần hỏi thăm nhà anh đâu, các cụ vẫn khỏe lắm.”
Bình Luận (0)
Comment