Tuyết đầu mùa năm nay rơi nhiều hơn năm ngoái, chẳng bao lâu đã phủ trắng toàn thành phố, phủ cả lên một vết thương đã kết sẹo từ mười mấy năm trước.
Trong giấc mơ mỗi đêm vẫn hoài chực chờ muốn ngấu nghiến lý trí lẫn tâm can của Vưu Hạ, đột nhiên không còn xuất hiện những cánh tay chỉ xương bọc da trắng bệch ra sức xâm nhập vào phòng ngủ của anh nữa, thay vào đó anh phát hiện mình đã bị kéo đến một nơi rất quen thuộc.
Đứng chôn chân nhìn quanh quất vài lần, hồi sau Vưu Hạ lập tức nhíu mày khi nghe thấy một tiếng khóc thét xé lòng của trẻ con. Thanh âm dồn dập như đang muốn phản kháng lại điều gì đó, vang vọng từ một chỗ rất cao, rất rất cao…
Vưu Hạ chầm chậm đổi hướng nhìn, ngẩng đầu lên định tìm kiếm đứa trẻ đáng thương ấy. Và rồi anh lại vô tình nhìn thấy bốn ô cửa sổ bị tuyết phủ lên một lớp thật dày, dường như tiếng khóc phát ra từ trong căn phòng trên tầng ba nhưng anh không cách nào chứng kiến được những gì đang diễn ra bên trong.
Dù thế, Vưu Hạ vẫn không di chuyển, không quay đi, cứ chần chừ mãi mà không rõ vì sao. Anh chỉ biết rằng mỗi lần thanh âm thổn thức nấc nghẹn của đứa trẻ quẩn quanh bên tai, trái tim trong lồng ngực sẽ bỗng chốc đau đớn, như có một bàn tay vừa nhẫn tâm xé toạc miệng vết thương đã kết vảy suốt nhiều năm liền.
Nơi gian phòng được bài trí rất đơn giản lại ấm áp, song lúc này đồ đạc đều bị lật nhào bừa bộn, không khác gì có hàng chục đứa trẻ mới xông vào đây làm loạn cả lên. Trong góc phòng khuất ánh sáng, có một chiếc bóng nhỏ xíu đang thu mình lại, đầu gục xuống muốn giấu đi đôi mắt nhòe nước, miệng hé ra cất tiếng van xin.
“Em không muốn đi… Em không đi đâu cả…”
Sau ngạch cửa là người đàn ông có vóc dáng cao lớn với khuôn mặt sắc lạnh, gần như không lộ ra bất kỳ thứ cảm xúc nào. Đôi bờ vai rộng ba tấc cùng tấm lưng nở nang săn chắc được gói gọn trong chiếc áo dạ dày dặn màu đen. Nhìn từ trên xuống dưới, vẻ ngoài của người đàn ông này chỉ toát ra một hơi thở buốt giá và khắc nghiệt.
“Tại sao dám làm lại không dám nhận? Anh đã dạy dỗ em thành một đứa chối bỏ trách nhiệm của mình sao?”
“Không, không phải…” Đứa trẻ lắc đầu nguầy nguậy, sau đó ngừng giây lát mới ngắc ngứ. “Anh cả, anh đừng đưa em đến chỗ bọn họ được không? Em sợ lắm, họ sẽ đánh em đúng không?”
Người đàn ông buông tầm nhìn lên đỉnh đầu đối phương, nghiêm lặng suy nghĩ: “Tự mình gây lỗi, tự mình chịu phạt. Đừng nhiều lời nữa, nếu bây giờ em không đứng dậy và đi cùng anh thì đừng trách tại sao anh lại khó khăn đến thế.”
Đứa trẻ cắn môi kìm nỗi sợ chen lấn giữa lồng ngực: “Họ sẽ đánh em rất nhiều mà, họ sẽ dùng roi điện đánh em, em đau lắm, sợ lắm, em không muốn đi tới chỗ của họ, em muốn đi tìm thầy Hàn, em muốn đi tìm thầy Hàn thôi…”
Thầy Hàn ư?
Người anh cả nhắm mắt lại, ngay lập tức cảnh tượng hỗn loạn vào ngày hôm ấy hiện ra, tiếng nói thảng thốt, tiếng khóc thất thanh và tiếng bước chân dồn dập vội vã lẫn cả vào nhau. Nổi bật nhất có lẽ là màu đỏ của máu loang lổ trên mặt đất và mùi máu tươi len lỏi trong không khí, xâm nhập vào từng tế bào thần kinh của những con ma khát máu.
Qua một hồi thinh lặng, hình ảnh trước mặt dần dần mờ nhạt, người anh cả mở mắt nhìn đối phương vẫn cứng đầu không chịu nghe lời, hạ giọng dứt tình: “Ông ta đi rồi, không tìm được nữa đâu.”
Vừa nghe đến đây, đứa trẻ tức thì ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh trai: “Đi đâu ạ? Thầy bị thương mà, thầy đi đâu được ạ?”
“Chính vì bị thương nên ông ta mới bỏ đi, em không hiểu sao?”
“…Em không hiểu.” Đứa trẻ lại cúi mặt, yếu ớt thì thầm một câu.
Dường như nhận ra được sức phản kháng của em trai không còn mạnh mẽ như trước, người anh cả liền nhân cơ hội này chặt đứt mối quan hệ thầy trò của hai người bọn họ.
“Vậy để anh nói cho em hiểu. Vết thương em gây ra cho ông ta sẽ đeo bám ông ta cả đời, khiến ông ta sống không được chết không xong, đó cũng là lý do ông ta bỏ đi.”
“Vưu Hạ, em nghe cho rõ đây, ông ta đã bỏ đi rồi, không muốn nhìn thấy em nữa đâu.”
Đôi môi nhợt nhạt run rẩy, nước mắt cũng chực trào ra như mưa tuôn: “Thầy không như vậy đâu, thầy sẽ không để em bị đánh như thế đâu… Em sẽ đi tìm thầy Hàn…”
“Tại sao phải đi tìm một kẻ đã quay lưng bỏ mặc mình chứ? Vưu Hạ, hãy nhớ kỹ, ngoài người nhà ra thì không một ai có thể ở bên cạnh em suốt đời được đâu. Họ có thể xuất hiện, có thể ở cùng, nhưng rồi sẽ bỏ em mà đi.”
Họ có thể xuất hiện, có thể ở cùng, nhưng rồi sẽ bỏ em mà đi.
Có thể xuất hiện, có thể ở cùng, nhưng rồi sẽ bỏ em mà đi…
Xuất hiện, ở cùng, rồi sẽ bỏ đi…
Lời cuối cùng mà người anh trai gửi lại nơi gian phòng lạnh lẽo ấy không khác gì một lưỡi dao khoét trái tim đứa trẻ thành vết thương rỉ máu mãi mãi.
“Vưu Hạ, Thiếu Hàn bỏ đi là vì hận em, và ông ta sẽ hận em đến hết đời này.”
Với trí óc non nớt của một đứa trẻ, những điều người anh cả nhẫn tâm gieo rắc vào đã mau chóng trở thành một mầm độc, sức phát triển còn mạnh hơn hạt mầm bình thường, cắm rễ và sinh sôi nảy nở không bao giờ dừng lại.
Tại sao năm ấy Vưu Thần không lựa chọn cách khác để cắt đứt tình cảm thầy trò giữa Từ Thiếu Hàn và Vưu Hạ?
Bởi vì trên đời này, điều khiến chúng ta trở nên tuyệt vọng nhất không phải là đối phương chết đi, mà là đối phương từ mặt chúng ta.
Từ Thiếu Hàn chết đi sẽ không khiến Vưu Hạ tan nát cõi lòng bằng việc Từ Thiếu Hàn còn sống nhưng không muốn gặp lại anh nữa.
Giữa muôn vàn giọng nói tạo thành một mớ hỗn loạn, Vưu Hạ nhẹ chau mày, cơ thể trên giường vẫn còn cứng đờ. Sau khi hoàn toàn thoát khỏi mộng xưa, anh bắt đầu từ từ lấy lại được mọi giác quan. Anh không vội mở mắt, nhưng lại nhận ra khóe mắt của mình đang nóng lên, hình như là vừa khóc.
Giọt nước mắt trong suốt nhỏ bé lặng lẽ thấm vào tấm vải kaki màu nâu.
Từ lúc nào anh lại thành một người dễ khóc đến vậy?
Rốt cuộc là từ bao giờ và vì ai thế?
Vưu Hạ mơ màng trở mình, lúc nằm nghiêng một bên thì vô tình trông thấy gương mặt yên tĩnh khi ngủ của Kỳ Họa Niên. Dường như đã có câu trả lời dành cho câu hỏi vừa nảy ra trong đầu anh rồi.
Có lẽ là từ khi anh rơi vào cái giếng sâu thăm thẳm của tình yêu để rồi mải mê ngụp lặn trong vòng xoáy của hỉ nộ ái ố. Anh và cậu đã cùng nhau trải nghiệm tường tận từng cảm giác một, cuối cùng cũng có kết quả.
Vưu Hạ rũ mi, khẽ khàng duỗi ngón tay phác họa sườn mặt Kỳ Họa Niên. Qua một lúc, anh chợt nhíu mày, chầm chậm dán sát cơ thể của mình vào người cậu, muốn tìm kiếm hơi ấm quen thuộc. Động tác chui rúc tuy rất nhẹ nhưng vẫn đủ sức đánh thức Kỳ Họa Niên. Cậu chập choạng hé mắt nhìn một cái, phát hiện đối phương đang nằm dính sát thì bỗng nhỏ giọng cười.
Tiếng cười len lỏi vào màng nhĩ Vưu Hạ, nhất thời khiến anh đơ người. Nhắm tịt mắt lại, anh cố gắng giả vờ bản thân đã ngủ rất say. Một màn giả vờ không khác gì diễn viên hạng B đó càng làm cho tiếng cười trầm thấp bên tai anh ngày càng đậm đà ý vị.
Kỳ Họa Niên nghĩ ngợi chốc lát rồi quyết định không vạch trần sự thật, lẳng lặng vòng tay qua ngang người Vưu Hạ. Lúc này, hơi ấm và mùi cơ thể đặc trưng của chàng sói hoang hoàn toàn ôm trọn lấy anh mèo nhỏ.
Không gian thoáng cái yên tĩnh trở lại.
Vưu Hạ thầm hít vào, bây giờ mới thực sự an tâm chìm vào giấc ngủ.
Mười chín năm trước, Từ Thiếu Hàn đã từ bỏ anh, thậm chí còn chẳng kịp nói một lời tạm biệt.
Mười chín năm sau, dù cho bão tố có ập đến, anh cũng không muốn phải đánh mất thêm một người nữa.
Ngày hôm sau, cả hai ngủ nướng đến 9 giờ mới chịu thức dậy.
Kỳ Họa Niên ngáp ngắn ngáp dài bước xuống dưới lầu, bỗng trông thấy bóng lưng của Vưu Hạ trong góc bếp. Cậu dừng lại nhìn một lúc rồi mới nhẹ nhàng đi đến gần, từ phía sau bất ngờ ôm chầm lấy đối phương.
Cái đầu ngọ nguậy rúc vào khoảnh cổ của Vưu Hạ, vô tình ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên vai áo.
Vì sự tập kích của ai đó, ly nước thủy tinh Vưu Hạ đang cầm trong tay suýt đã rơi xuống bồn rửa chén. Anh cứng người lại, ngoảnh đầu liếc một cái, lạnh giọng càu nhàu.
“Sáng sớm đã làm trò gì thế hả?”
Tuy ngoài miệng có vẻ gắt gỏng nhưng cơ thể thì chẳng có chút phản kháng nào cả.
Kỳ Họa Niên nghe thấy lập tức lùi ra, xoay người anh lại, trầm mặc ngắm nghía rất lâu. Lâu đến mức da mặt sắt đá của anh đã bắt đầu tan chảy, lộ ra đôi gò má ửng hồng.
“…Nhìn gì đó?” Vưu Hạ rũ mắt, cố tình lảng tránh ánh mắt đối diện.
Kỳ Họa Niên vây anh vào giữa, ngón trỏ vuốt nhẹ trên mi mắt của anh, thì thầm nói: “Đêm qua khóc nhiều quá, bây giờ mắt người yêu của em sưng húp lên rồi này…”
Ngón tay vương vấn nơi khóe mi, trượt dần xuống gò má và khuôn cằm đẹp như tạc tượng của anh.
Người yêu?
Vưu Hạ ngước mắt nhìn đối phương hồi lâu mới hạ giọng hỏi: “Ai là người yêu của cậu?”
Thú thật, Kỳ Họa Niên không mấy ngỡ ngàng trước dáng vẻ xấu hổ ngại ngùng này của Vưu Hạ. Cậu mím môi nén tiếng cười, sau đó bỗng rướn người tới gần, hôn nhẹ lên viền môi còn lưu lại dấu vết màu đỏ mờ nhạt.
Vết màu đỏ theo động tác trượt vào trong miệng cậu, tan ra ngay đầu lưỡi.
Kỳ Họa Niên liếm môi, nheo mắt lại nghiền ngẫm, hình như là máu nhân tạo, chậc, vị cũng không đến nỗi nào, thậm chí còn đỡ tanh hơn máu tươi của con người.
“Em còn có thể hôn ai khác ngoài người yêu của em à?” Cậu cười, hỏi ngược.
Anh nghiêm túc thăm dò: “Thật sự chưa từng hôn ai ngoài tôi?”
Kể cả Chiếu Hy ư?
Trước kia rõ ràng cậu từng theo đuổi Chiếu Hy, liệu trong khoảng thời gian ấy hai người có phát sinh chuyện gì ngoài dự liệu hay không? Nếu cả hai hoàn toàn trong sáng thì tại sao anh cả của anh lại ghen tuông đến mức đáng sợ như vậy?
Nghe hỏi, Kỳ Họa Niên ngẩn ngơ vài giây rồi mỉm cười, chắc nịch đáp: “Vâng, chưa từng hôn ai ngoài anh cả.”
Kể cả khi bị Calliope ve vãn dụ dỗ, lý trí của cậu vẫn còn đủ tỉnh táo để mà khước từ nụ hôn của buổi tối hôm ấy.
Nếu không phải là người mình yêu thương thì trao nhau nụ hôn như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dựa vào sắc mặt bình thản của Kỳ Họa Niên cộng với hơn hai năm chung sống cùng cậu, Vưu Hạ mau chóng gạt bỏ toàn bộ nghi ngờ trong lòng mình, ngầm thừa nhận thân phận mới của cậu.
Người yêu ư… Nghe cũng không tệ chút nào.
Ngay khi bắt được nét cười nhạt nhòa trên môi anh chủ, thằng chó con tức thì cười rộ lên đầy hào hứng, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu, năn nỉ một điều: “Anh gọi em là người yêu đi.”
Vưu Hạ sực tỉnh, nụ cười cũng tắt ngấm, giọng điệu mang vẻ bất đắc dĩ hỏi: “Tại sao?”
Sao cứ muốn tôi làm mấy cái chuyện kỳ cục không vậy?
Hôm trước là sạc điện, sạc không thấy có cảm giác gì lại còn phải đi dỗ một đứa nhóc lớn tồng ngồng buồn bã vì điểm kém.
Hôm nay thì mặt dày vòi vĩnh muốn mình gọi là người yêu, trong khi tối qua mình đã chủ động bày tỏ rồi còn gì…
Có phải tôi chiều cậu đến hư rồi không?
Thấy hàng lông mày của anh chau lại như đám mây đen, thằng chó con cũng ủ dột hẳn đi, nuốt nước bọt thở dài phản bác: “Vì em là người yêu của anh mà.”
Chúng ta là người yêu thì gọi nhau một tiếng người yêu thôi, có gì sai trái đâu nhở? Không lẽ anh vẫn định gọi em là thằng chó con hoài ư?
Dù cho là chó con hay chó bự đi nữa thì sự thật em vẫn là người yêu của anh đấy!
Vưu Hạ liếc nhìn đôi mắt vừa tội nghiệp vừa long lanh trước mặt mà ngỡ ngàng.
Hóa ra đứa trẻ khoái làm nũng này có khả năng diễn xuất không kém cạnh gì một ảnh đế luôn. Xem kìa, thiếu điều là khóc được cả trận mưa lớn như mấy tháng trước rồi.
Nhìn Kỳ Họa Niên trong bộ dạng dễ tổn thương cũng dễ tủi thân hiện giờ, anh không tài nào hình dung được đến chàng trai năm ấy vì bảo vệ anh mà đã ra tay đánh Philippe bầm dập, sau đó còn đánh Tề Cao Vân chẳng khác cái giẻ lau rách rưới là mấy.
Sao lại có thể tồn tại hai bộ dạng trái ngược nhau đến nhường này?
Lẽ nào ra ngoài cậu là chó sói nhe răng múa vuốt với mọi người, còn về nhà lại là chó con ngoan ngoãn biết khóc?
Hừm, người ngợm gì kỳ quặc, cả bản chất thật cũng sắp lộ nguyên hình rồi.
Vưu Hạ mắng thầm trong bụng rồi lườm đối phương một cái.
Kỳ Họa Niên còn đang rơm rớm nước mắt cá sấu thì chợt hắt xì thành tiếng thật mạnh.
“…”
Cậu quay đầu, đưa tay dụi dụi chóp mũi, cứ ngỡ nhiệt độ không khí giảm xuống đường đột nên mũi mới nhạy cảm đến vậy. Đâu ngờ rằng là vì có ai đó mắng thầm cậu.
Vưu Hạ im lặng dời tầm mắt sang phía quầy bếp, cắn môi do dự.
Nếu nói anh không mềm lòng thì không phải, nhưng với bản tính của anh cũng không dễ dàng để thốt ra tiếng gọi thân thương kia.
Tự biết không được ư? Sao phải nói ra bằng lời chứ? Mình đã ngầm thừa nhận rồi còn gì, quả nhiên là được voi đòi tiên.
Lúc Vưu Hạ định nhân cơ hội vòng tay ai đó lỏng lẻo mà chuồn đi thì lập tức bị Kỳ Họa Niên tóm được. Cậu vừa thản nhiên cười vừa vươn tay ôm vòng qua bờ eo mảnh khảnh của anh giữ chặt lại.
“Khoan đi đã, anh muốn đi đâu cơ? Em chưa có nghe thấy gì hết mà.”
Ừ thì tôi đã nói đâu mà cậu nghe chứ!
Vưu Hạ miễn cưỡng dừng bước, ngoảnh đầu lườm Kỳ Họa Niên một cái rồi liếc xuống cánh tay rắn chắc của cậu, ám chỉ vô cùng rõ ràng. Ngay sau đó, Kỳ Họa Niên nhẹ nhàng thu tay về kèm theo một nụ cười cầu cho anh chủ không nổi giận.
Đợi khi thằng chó con đã về lại “khuôn khổ”, anh nhàn nhạt nói: “Tôi không thích gọi cậu như thế, nên tôi sẽ gọi cậu…bằng cái tên khác.”
“Tên khác?” Kỳ Họa Niên chớp chớp mắt, tò mò.
“Ừm. Tôi sẽ gọi cậu là…Fluoxetine.”
Hả? Fluo…Fluo gì cơ? Flo á? Hầy, tự dưng nhớ đến môn Hóa hồi xưa quá…
Dòng ký ức liên quan đến con điểm 2 của môn Hóa mau chóng ùa về làm cho Kỳ Họa Niên sầu khổ. May mà bây giờ cậu đã thoát khỏi cơn ác mộng ấy rồi, nếu không thì lại chẳng chôn vùi cả thanh xuân vào hóa học à.
Thấy Kỳ Họa Niên đột nhiên lặng thinh, Vưu Hạ nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Không thích nó hửm?”
“Đâu có!” Kỳ Họa Niên vội ngẩng lên, lắc đầu phủ nhận. “Em thích lắm, nhưng chỉ không hiểu nó có ý nghĩa gì thôi.”
Vưu Hạ phì cười, vẻ mặt đắc ý: “Đương nhiên rồi, làm sao cậu hiểu được ý nghĩa của nó chứ? Nhưng tôi cũng không thích nói cho cậu biết, được không?”
“…” Hờ, anh bắt đầu biết lợi dụng thân phận mới quá rồi đó, cơ mà em cũng là đứa tự nguyện chiều chuộng anh nên không thể cãi lại.
Kỳ Họa Niên lén lút rầu rĩ trong lòng, gật đầu nén ấm ức: “Vâng, bây giờ chưa thích thì chưa nói, nhưng sau này thích rồi thì nhất định đừng quên nói cho em nghe đó.”
“Để xem sao nữa.”
Vưu Hạ cười bằng âm mũi rồi nhún nhún vai, tỏ ra không thèm quan tâm đến việc khi nào mới thích nói. Lúc xoay người định đi thì anh bỗng khựng lại, có vẻ vừa mới sực nhớ ra chuyện gì đó quan trọng nên quay đầu nói với Kỳ Họa Niên.
“À, đi qua đây với tôi một chút.”
Tuyết rơi đến hơn nửa đêm thì ngừng được vài tiếng đồng hồ, sau đó im thin thít cho tới sáng hôm nay lại bắt đầu lả tả phủ trắng khắp các ngõ đường. Hàng trăm, hàng nghìn nụ hoa nhỏ li ti rơi đầy trên bậu cửa sổ, vô tình che khuất quang cảnh vắng vẻ lạnh lẽo ở bên ngoài.
Không có tia sáng nào có thể lọt vào trong phòng chứa đồ linh tinh vốn đã được sửa sang lại cách đây một tuần. Ngoại trừ một vòng tròn cực kỳ nhỏ ở sát mái tôn, le lói hắt vào ánh nắng nhạt nhòa của ban mai cùng những hạt bụi đang lẩn trốn xung quanh.
Vưu Hạ mở cửa phòng kho, đứng nhích người sang bên cạnh dành đường cho Kỳ Họa Niên. Anh bình thản liếc nhìn đồ đạc bên trong chỉnh tề ngăn nắp nhờ một tay của mình, lòng nhất thời hân hoan khó tả.
Trước đó, Vưu Hạ luôn tự mình tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh khi Kỳ Họa Niên nhận được món quà của anh. Liệu cậu sẽ bày tỏ cảm xúc và thái độ như thế nào đối với một món quà có sức cổ vũ tinh thần mạnh mẽ mà anh chuẩn bị?
Vui vẻ cười rạng rỡ? Hay là bất ngờ không nói nên lời?
Dù cho là cảm xúc thế nào chăng nữa, anh vẫn tin rằng cậu sẽ thích gian phòng vẽ đặc biệt này. Bởi vì nó thuộc quyền sở hữu của cậu và cậu có thể thản nhiên đắm chìm trong việc tìm kiếm những điều mới mẻ cho tác phẩm của mình.
Vưu Hạ từng nghe Vưu San nói: Điều quan trọng của những người có năng khiếu sáng tạo là mảnh đất riêng biệt tươi tốt để họ có thể thoải mái vung bút múa cọ, gầy dựng và phát triển tài năng của mình.
Thế nên sau khi nghe được tâm sự của Kỳ Họa Niên về khuyết điểm trong bài thi, Vưu Hạ ngay lập tức mong muốn sẽ tạo ra được một mảnh đất dành tặng cho cậu.
Bây giờ thì có rồi, hơn nữa còn là mảnh đất tự tay anh vun xới mỗi ngày.
Kỳ Họa Niên dừng bước ở ngạch cửa, mất khoảng vài phút để nhìn ngắm toàn bộ gian phòng. Nếu như cậu không nhầm thì đây chính là nhà kho hồi trước bị bỏ mặc, vì Vưu Hạ không thích bóng tối nên cực kỳ hiếm khi bước vào nơi này.
Nhưng từ khi nào nó lại trở thành một gian phòng vẽ vậy chứ?
Kỳ Họa Niên chau mày ngẫm nghĩ, đôi bàn chân nhấc lên chầm chậm đi vào bên trong. Phía sau là Vưu Hạ vẫn còn dựa lưng vào vách tường ấm áp, đong đưa ánh nhìn trên tấm lưng rắn chắc của cậu.
“Căn phòng này…” Kỳ Họa Niên ngẩn ngơ đảo nhìn bốn phía, lúc ngón tay chạm lên mặt giấy mịn màng thơm phức của giá vẽ, tiếng nói chợt nghẹn ngào. “…Anh chuẩn bị nó từ khi nào thế? Sao em lại không biết?”
Vưu Hạ bình tĩnh đáp: “Sau khi chúng ta cãi nhau.”
Hóa ra là khoảng thời gian ấy… Hèn gì mình không hay biết chuyện gì cả. Nếu thế anh ấy đã chuẩn bị thứ này trong bao lâu nhỉ? Vài ngày? Chỉ vài ngày thôi ư?
Càng suy nghĩ, Kỳ Họa Niên càng sững sờ không dám tin những gì mình đang thấy. Mọi thứ có vẻ đường đột nhưng lại khiến trái tim cậu đập loạn không ngừng.
Có một xúc cảm vô danh dấy lên trong lòng.
Giấy vẽ, màu vẽ, cọ vẽ… Tất cả còn hoàn hảo hơn cả tưởng tượng của cậu.
“Cậu có thích không?” Vưu Hạ lẳng lặng hít một hơi, cố gắng giấu đi sắc mặt hồi hộp mong chờ của mình.
Liệu có thích hay không?Quay lại và nói tôi nghe đi…Mau lên…mau lên đ—Vào lúc Vưu Hạ dán chặt ánh mắt trên bả vai của Kỳ Họa Niên thì đối phương bất ngờ ngoảnh đầu nhìn anh, và trong đôi mắt của cậu như chan chứa một niềm hạnh phúc sung sướng cực độ.
Vưu Hạ giật khẽ mình, vội thu tầm mắt nhưng rồi lại nhận ra ánh sáng trước mặt bị một bóng người choán đi hoàn toàn. Chẳng rõ từ bao giờ đối phương đã đứng thật gần vào anh.
Anh mơ màng ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải từng đường nét trưởng thành và nam tính của Kỳ Họa Niên ngày càng hiện rõ trong đáy mắt.
“…” Hơi thở nhất thời hỗn loạn.
Khoan đã, cậu định…Giây khắc tiếp theo, nụ hôn chế ngự mạnh mẽ của Kỳ Họa Niên đã cuốn đi khả năng suy nghĩ của Vưu Hạ.
Một khoảng lặng im.
Tuy là một nụ hôn ập đến không lường trước, nhưng chẳng lâu sau hai cánh môi hình cung đã trằn trọc lẫn nhau cực kỳ ăn ý.
Vưu Hạ dựa sát vào vách tường, gần như dễ dàng cảm nhận được da thịt bắt đầu nóng lên theo nhiệt độ của máy sưởi. Kỳ Họa Niên siết lấy vòng eo thon thả của anh, cúi đầu triền miên hôn mút.
Giữa nhịp thở cuồng loạn lẫn với mùi thơm nhẹ nhàng của gỗ, Vưu Hạ bỗng sinh ra một ảo giác.
Vì sao nụ hôm của hiện tại lại khiến tâm trí anh mụ mị mê đắm đến thế? Đây đâu phải là lần đầu của hai người bọn họ, vậy thì vì sao?
Lẽ nào là vì mối quan hệ đã được xác lập?Từ mối quan hệ mập mờ trở thành mối quan hệ đầu gối tay ấp nên anh mới có những cảm xúc mạnh mẽ nhường này ư?Hàng mi run run theo từng dòng suy tư và hơi thở đang quẩn quanh bên tai. Vưu Hạ lim dim hé mắt nhìn, bàn tay vô thức vịn trên bả vai Kỳ Họa Niên như muốn chống đỡ. Lúc này, Kỳ Họa Niên cũng trầm ngâm nhìn ngắm khuôn mặt vẫn còn sót lại chút hoảng loạn ban nãy.
Cánh tay dần luồn vào trong áo sơ-mi mỏng của Vưu Hạ, từng dấu tay thô ráp như của một người đàn ông trưởng thành mải mê vuốt ve mỗi lớp da thịt láng mịn. Bởi ma xát động chạm gần gũi nhất thời làm cho anh nổi da gà, cơ thể rùng mình trong giây lát, kéo theo các đầu ngón tay bấu chặt vào vai cậu.
Phản ứng chân thật đến mức Kỳ Họa Niên phải cong môi cười trầm thành tiếng. Sau đó cậu từ từ lùi ra, đưa mắt quan sát yết hầu dưới làn da trắng nhợt của anh đang không ngừng chuyển động.
Vưu Hạ cắn môi, nghiêng đầu điều chỉnh nhịp thở: “Cậu bị gì vậy?”
Giọng điệu nghe chừng vừa giận vừa xấu hổ, song ánh mắt lại không giấu được vẻ đê mê chìm đắm.
Kỳ Họa Niên chống hai tay trên tường, cúi đầu mỉm cười đáp: “Em hạnh phúc.”
Thật sự… rất hạnh phúc.Dường như câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Vưu Hạ, anh ngẩn người ngước mắt nhìn đối phương và nhận ra được lời nói vừa rồi không phải là nói dối.
Đôi mắt lung linh như hoa tuyết ngoài trời, chan chứa một tình cảm thiêng liêng vô cùng, khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải rạo rực say mê.
Vưu Hạ mấp máy môi hồi lâu: “Cậu…thích lắm sao?”
Hửm?
Kỳ Họa Niên nhẹ nhướn mày nhìn anh, cười trêu: “Thích cái gì mới được ạ? Em thích anh là điều không chối cãi rồi, cũng cực thích hôn anh nữa. Vậy anh muốn biết em thích cái nào nhất hả?”
“…” Tức thì, anh sầm mặt, lườm nguýt một cái. “Đừng có xuyên tạc lời của tôi. Tôi hỏi cậu có thích phòng vẽ này không?”
Kỳ Họa Niên ho khẽ, ngoảnh đầu nhìn bốn phía rồi quay lại, gật đầu nói: “Vâng, em vừa em bảo hạnh phúc rồi mà, nghĩa là em cực kỳ thích.”
Dừng đoạn, cậu thình lình vùi đầu vào khoảnh cổ của anh, cố ý để bờ môi chạm vào da thịt đối phương, nhẹ nhàng hôn lên.
Hơi thở ấm nóng trộn lẫn với giọng nói trầm khàn của cậu: “Cảm ơn người yêu của em.”
Không gian xung quanh bỗng chốc yên tĩnh sau câu nói ấy.
Vưu Hạ nhắm mắt lại, mặc cho mái tóc rũ mềm vẫn cọ vào người mình, nhưng anh không khó chịu, thậm chí còn rất thích chạm vào, mân mê thỏa thích. Mùi hương dầu gội bạc hà lướt qua cánh mũi của anh.
Cả hai lặng im trao nhau cái ôm nồng nhiệt giữa ngày đông.
Qua hồi lâu, Vưu Hạ rũ mắt thì thầm: “Sau này cậu có thể tự do làm điều mình thích trong gian phòng này rồi. Tự tin lên, đừng để những lời chê bai giết chết ước mơ của cậu, biết chưa?”
Kỳ Họa Niên ngoan ngoãn gật gù theo: “Em nhớ rồi. Nhưng… sau này em muốn làm gì trong phòng này cũng được thật ạ?”
“Đương nhiên rồi?” Vưu Hạ không nhìn thấy được biểu cảm của đối phương khi hỏi, lòng chợt khó hiểu. “Đây giống như tài sản riêng dành cho cậu vậy.”
Kỳ Họa Niên vẫn còn rúc mặt vào cổ anh, thấp giọng cười đáp: “Vâng, anh đừng quên lời mình nói đó nha.”
“…” Mình vừa nói gì không đúng à?
Vưu Hạ nhíu mi, đột nhiên có linh cảm anh vừa tự đào hố chôn mình.
Trong lúc Vưu Hạ mải nghĩ ngợi thì Kỳ Họa Niên bất ngờ đứng thẳng dậy, vòng người ngắm nghía gian phòng thêm lần nữa. Khi bước qua cánh trái, cậu liếc nhìn một cái bục cao ngang bụng cậu. Bục gỗ được thiết kế rất đơn giản, bên trên chẳng có gì cả.
“Bục gỗ này… để làm gì vậy ạ?”
Vưu Hạ sải chân tiến tới gần, nhàn nhạt đáp: “Bục gỗ thiết kế đa năng, có thể đặt dụng cụ hoặc mấy món lưu niệm gì đó, hoặc có thể ngồi lên cũng được.”
“Ngồi lên à…” Kỳ Họa Niên đăm chiêu nhìn bục gỗ.
“Bục gỗ làm chắc lắm, ngồi lên cũng không—ơ này…”
Mấy chữ cuối cùng bị mắc ở cuống họng.
Tầm nhìn của Vưu Hạ đột nhiên bị đảo lộn, giống hệt lần trước khi bị Kỳ Họa Niên nhấc bổng đặt lên bàn bếp. Anh vịn vào vai cậu, hậm hực thở ra.
“Trời lạnh chứ có nóng đâu mà cậu lên cơn hoài vậy?”
Kỳ Họa Niên thừa biết đối phương sẽ nổi nóng, nhưng cậu không lo lắng lắm, chỉ cười xòa một tiếng.
“Thì em đang thử xem bục gỗ có chắc không mà. Người yêu của em ngồi được thì tốt rồi.”
Gì chứ? Mình ngồi được thì sao?Vưu Hạ cau mày, tỏ ra không vui hỏi: “Ý cậu là tôi nặng cân ấy à? Nặng cân mà vẫn ngồi được nghĩa là tốt đúng không?”
“…” Khụ!
Kỳ Họa Niên câm nín trong một phút đồng hồ, đến khi nghĩ ra được cách chữa cháy rồi, cậu bèn đánh liều hôn lên chóp mũi đối phương, cười nói:
“Anh hiểu sai ý em rồi. Bục gỗ anh làm cho em đương nhiên là hàng tốt, mà những gì tốt nhất em đều muốn dành cho người yêu của em thôi. Thế nên em mới để anh ngồi lên đầu tiên.”
Thấy anh vẫn chưa thôi nghi ngờ, cậu đành thở dài, hạ giọng năn nỉ: “Đừng giận em nữa. Em sai rồi!”
“…” Đổi sách lược nhanh ghê ấy nhỉ.
Cuộc trò chuyện không miên man dông dài, đôi lúc bị ngắt quãng bởi nốt lặng, sau đó lại tiếp tục cất lên những nốt trầm bổng ngọt ngào.
“Chiều nay em qua nhà Thanh chút xíu, sẵn sửa xe đạp luôn.”
“Xe bị hư gì à?”
“Ừm, cũ lắm rồi, nó thoi thóp phải ba năm rồi đấy, haha…”
Anh ngẩng mặt nhìn đối phương, nghiêm túc hỏi: “Có định đổi xe mới không?”
Cậu ngẫm nghĩ: “Chắc là có ạ, xe này không bán vì là kỷ niệm của ba em, nhưng em sẽ tính toán mua một chiếc mới tốt hơn.”
Nghe vậy, anh không ngần ngừ mà hỏi thêm: “Vậy định đổi xe kiểu thế nào?”
Như ngầm hiểu ra được ý tứ gửi gắm trong câu hỏi, cậu vừa cười vừa thơm vào khóe môi anh, dịu dàng và bản lĩnh đáp: “Em sẽ tự mình mua nó.”
Ánh mắt Vưu Hạ sững ra một giây, giây sau anh khẽ cười, vươn tay xoa đỉnh đầu cậu.
Quả nhiên khả năng nhìn người của anh chưa bao giờ sai cả. Mặc dù anh đã lường trước được đối phương sẽ từ chối, nhưng trong lòng vẫn hài lòng thế nào ấy.
Họa Niên ngày càng trưởng thành hơn nhiều rồi, bản lĩnh đàn ông cũng có thừa.
Thu tay về, Vưu Hạ khéo léo đưa cho cậu một “tấm vé cơ hội”: “Nếu có gì khó khăn thì phải nói với tôi nhé.”
Chưa kịp để Kỳ Họa Niên khư khư từ chối lần nữa, anh mau miệng chặn đường: “Cậu không nói thì tôi cũng tự biết được thôi. Lúc đó đừng có nghĩ đến việc năn nỉ tôi.”
“…” Không lẽ ngoài siêu năng lực có thể làm đau người khác bằng ánh mắt thì anh còn nhìn xuyên thấu được suy nghĩ người ta à?
—
Chiều tối, trên đường vẫn còn lưu lại bụi tuyết hồi sáng. Một làn gió chếnh choáng thổi đến, mang theo mùi thơm hoang tàn của cỏ dại ven đường, ám lên quần áo Kỳ Họa Niên.
Sau khi ghé qua nhà Gia Thanh để thăm nom mấy bé mèo của mình, lúc đi về Kỳ Họa Niên còn được mẹ của Gia Thanh cho vài hộp dưa muối nhà làm và mấy đĩa phim tâm đắc của gã bạn thân.
Vừa mới gửi xe xong, Kỳ Họa Niên nhận được tin nhắn của Gia Thanh.
【Gia Thanh: Về tới chưa mày? Dưa muối mẹ tao làm ăn được hai tháng nên khỏi lo hết hạn. Còn mấy đĩa phim nhớ xem nhanh rồi trả tao nha.】
Kỳ Họa Niên chậm rãi choàng túi chéo qua người, tiếp đến vừa đi vừa trả lời tin nhắn. Trên môi cậu còn đang ngậm một cây kẹo mút vị dâu sữa. Kẹo mút của cô bé hàng xóm bên cạnh nhà Gia Thanh tặng gã như một lời cảm ơn gì đó mà cậu không nhớ cho lắm.
Gia Thanh ghét đồ ngọt, thế là dúi hết một túi kẹo cho Kỳ Họa Niên. Song, tới khi cậu chuẩn bị rời đi thì gã đột nhiên nhảy cẩng lên, hấp tấp giành lại túi kẹo rồi rút ra đúng một cây cho cậu.
“…” Kỳ Họa Niên nhướn mày, quơ quơ cây kẹo với vẻ mặt trách móc.
Gia Thanh vò đầu, qua loa bảo: “Tao sực nhớ em họ tao thích ăn kẹo, mai nó qua nhà chơi nên để dành vậy. Mày con trai ăn kẹo làm gì.”
“…” Chắc tao thèm kẹo của mày?!
Kỳ Họa Niên nhớ lại cuộc đối thoại thì cười nhếch môi, cắn kẹo ‘rốp’ một tiếng. Trả lời tin nhắn xong, cậu cất di động vào túi, ngẩng đầu lên thì đúng lúc về tới nhà.
Nhiệt độ ngoài trời lạnh đến mức làm mũi của Kỳ Họa Niên đỏ tấy và hắt xì liên miên. Đợi cho cửa nhà đóng lại rồi cậu mới bắt đầu cảm thấy cơ thể mình ấm dần lên. Trong phòng khách không có người, nhưng đèn đuốc vẫn luôn bật sáng choang.
Kỳ Họa Niên khom người thay giày, sau đó bước vào cất tiếng gọi: “Anh ơi?”
Chẳng bao lâu, từ trên lầu có tiếng cửa phòng bật mở.
Kỳ Họa Niên lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, vẻ mặt trở nên si ngốc khi ngắm nghía Vưu Hạ đang thong thả đi xuống từng bậc thang.
“Mới về à?” Anh đến gần, tầm mắt bỗng bị một vài túi đồ thu hút. “Đồ ăn?”
Kỳ Họa Niên gật đầu, cười đáp: “Vâng, là mẹ của Thanh cho em. Dưa muối nhà làm, vệ sinh mà ngon nữa. Em cất vào tủ lạnh được không?”
“Ừ cất đi, chứ để bên ngoài sao được. Chắc là không có mùi đâu nhỉ?” Vưu Hạ dõi theo hủ dưa muối, nghi hoặc hỏi.
“Mùi không nồng đâu, anh đừng lo.”
Soạn đồ xong xuôi, Kỳ Họa Niên lau lau tay rồi quay người cười đề nghị: “Giờ chúng ta xem phim nha?”
Suốt cả buổi chiều Kỳ Họa Niên ở nhà của Gia Thanh, chỉ còn mỗi Vưu Hạ chui rúc trong phòng làm việc. Hôm nay là cuối tuần nên anh không cần đến bệnh viện, nhưng ở nhà thế này thì quá là nhàm chán.
Vậy nên anh ngồi ngoài ban công chăm cây kiểng chưa được mười phút đã đứng dậy, lẳng lặng về phòng, bóc ngẫu nhiên một quyển nghiên cứu về tim mạch mà đọc.
Đang đọc giữa chừng thì nghe thấy tiếng cậu gọi, anh mau chóng gập sách lại rồi bước ra khỏi phòng.
Dường như việc ở cùng nhau đã dần trở thành một thói quen cố hữu trong suy nghĩ của Vưu Hạ. Nếu một ngày không nhìn thấy đối phương, có lẽ anh sẽ không thể chịu nổi.
Cảm giác nhớ nhung một người thật sự đáng sợ. Anh được trải nghiệm rồi, còn là một trải nghiệm khổ sở vô cùng.
Ai bảo giận nhau có thể khiến tình yêu mặn nồng?
Tưởng Thiên Điểu từng bảo như vậy, nhưng hẳn là lý thuyết suông mà chị ta đọc được trong sách tư vấn tình cảm thôi.
Lúc âm thanh từ trong TV phát ra, Vưu Hạ chợt sực tỉnh khỏi mớ suy tưởng của mình. Anh mơ màng ngước nhìn màn hình màu trắng đang hiện ra kèm theo vài dòng chữ gì đó không rõ nghĩa.
Nhạc nền rất lớn và vui nhộn.
Mình tưởng là phim kinh dị mà?Trước mặt Vưu Hạ, Kỳ Họa Niên ngồi xổm trên sàn nhà, loay hoay cất mấy bao CD vào ngăn tủ cho ngay ngắn. Đó là lý do cậu vẫn chưa để ý đến bộ phim mình vừa mới mở lên.
“Xong, xem thôi.” Cậu nhìn anh mỉm cười, nhỏ giọng hô lên.
Vưu Hạ không để ý đến Kỳ Họa Niên, ngay cả khi cậu ngồi xuống bên cạnh, anh vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình đối diện.
Nhạc nền không quá lâu nhưng thường thì một bộ phim kinh dị sẽ chỉ giới thiệu hãng phim rồi vào đoạn mở đầu luôn mà nhỉ?
Kỳ Họa Niên ngồi phịch xuống, ngả người ra sau nom thoải mái tự tại. Cho tới khi cảnh phim đầu tiên xuất hiện, nụ cười trên môi cậu vụt tắt.
“…” Ơ kìa!
Trên màn hình lúc này có hai nhân vật đều là đàn ông. Một người khoác áo blouse, người còn lại mặc quần áo công sở. Dựa vào đồ đạc xung quanh có thể đoán được họ đang ở trong phòng khám. Hai nhân vật liếc nhìn nhau, ánh mắt có phần gượng gạo, cả hai nói chuyện không bao lâu thì anh chàng bệnh nhân muốn quay người bỏ đi, nhưng bác sĩ đã lập tức chặn lại.
Đỉnh điểm của phân cảnh hiện tại có lẽ là giây phút anh chàng bệnh nhân bị gã bác sĩ đè mạnh vào cánh cửa, điên cuồng cưỡng hôn.
Quần áo xộc xệch bị xé rách rơi xuống đất cùng với âm thanh nhóp nhép rên rỉ không khác gì một quả bom vừa phát nổ, kích động thị giác lẫn thính giác của Vưu Hạ.
Bấy giờ, cả Kỳ Họa Niên và Vưu Hạ đều hiểu rõ bộ phim “kinh dị” mà họ đang xem thuộc thể loại gì rồi.
Ngặt nỗi, Kỳ Họa Niên không đứng lên được, mặt cắt không còn giọt máu, hàng mày cau chặt lại, trong lòng tuôn xả mắng chửi Gia Thanh.
Cái thằng này…
Vào thời điểm cả hai không ai lên tiếng, mặc sức nhân vật trong phim đã quấn chặt lấy nhau trên giường bệnh, phô bày tất cả những gì hoan lạc nhất thì di động Kỳ Họa Niên đổ chuông.
Chuông tin nhắn kéo dài tích tắc.
Kỳ Họa Niên hoang mang cúi đầu nhìn, phát hiện tin nhắn gửi đến từ Gia Thanh.
【Gia Thanh: Họa Niên, khoan xem phim, có một cái CD tao đưa nhầm!】
Đọc xong nội dung, cơn hoang mang trong lòng cậu không những không giảm bớt mà còn tăng vọt lên, chẳng khác gì bão tố sắp sửa cuốn cậu ra khỏi nhà.
Thằng chó…
Kỳ Họa Niên ảo não vò đầu bứt tóc, khi ngoảnh sang nhìn Vưu Hạ, cậu ngắc ngứ giải thích: “Anh ơi, thật ra chỉ là hiểu—”
Lời còn chưa dứt, Vưu Hạ đã đứng bật dậy, ánh mắt có chút hỗn loạn nên anh không nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói chuyện. Bước chân vội vã nhấc đi, chỉ kịp để lại một câu lưng chừng.
“Tôi buồn ngủ.”
Ngóng theo bóng lưng đối phương một lúc thật lâu, Kỳ Họa Niên rốt cuộc cũng có thể thở dài thành tiếng. Cậu cầm điều khiển tắt TV rồi uể oải ngả lưng xuống ghế sa-lon.
Tay vắt trên trán, Kỳ Họa Niên dở khóc dở cười, nhưng muốn khóc nhiều hơn.
Lần nào xem phim cũng xảy ra chuyện đen đủi, đen như cục cứt chó vậy!Niên ơi là Niên, mày lo tìm cách giải thích đi, làm sao bây giờ? Không biết anh ấy có nghĩ mình biến thái cố tình gài hàng không?Aish, điên mất thôi! Gia Thanh nó gửi nhầm nhưng hậu quả là mình lãnh hết…Haiz, làm sao đây…Nửa đêm, Kỳ Họa Niên bừng tỉnh giữa phòng khách tối mịt mờ. Cậu ngồi dậy, mơ màng ngó quanh tứ phía mới phát hiện bản thân ngủ quên từ bao giờ chẳng hay.
Kỳ Họa Niên đỡ trán, tỉnh giấc giữa chừng thế này đau đầu thật. Ngồi im khoảng vài phút, cậu đứng dậy muốn về phòng ngủ. Song, ngay sau đó lại nhớ ra chuyện khó xử cách đây mấy tiếng đồng hồ, bước chân nhất thời khựng lại.
“…”
Anh ấy ngủ chưa nhỉ? Bây giờ mình đi lên thì có bị đuổi cổ ra ngoài không? Theo linh cảm mách bảo thì hẳn là có…
Qua hơn chục lần suy đi tính lại, Kỳ Họa Niên quyết định vẫn sẽ lên lầu, mở cửa phòng ngủ. Cùng lắm có thể ngủ ở dưới sàn nhà, tuy lạnh cơ mà được ngủ cạnh người ta.
Khi cánh cửa hé mở, ánh sáng le lói hối hả hắt vào trong, chiếu thẳng tới góc giường.
Kỳ Họa Niên khẽ khàng mở cửa lớn hơn rồi lẳng lặng đi vào trong. Bốn bề yên tĩnh, chắc là đối phương đã ngủ rồi.
Có điều, khoảnh khắc Kỳ Họa Niên quay người lại bỗng tình cờ trông thấy tấm chăn động đậy. Cậu giật mình, chăm chú quan sát hồi lâu mới sải chân đến gần.
“Anh chưa ngủ sao?”
Cách một lớp chăn bông, Vưu Hạ bất ngờ rên rỉ, nghe chừng khó chịu ở đâu đó.
“Cậu…qua bên kia ngủ đi.”
Kỳ Họa Niên không ngạc nhiên mà thấy lo lắng nhiều hơn. Cậu ngồi sát bên mép giường, đưa tay chạm vào chăn bông, hạ giọng hỏi han.
“Anh thấy trong người khó chịu ạ? Giở chăn ra đi, che vậy ngạt thở lắm.”
Vưu Hạ nhắm mắt, cắn răng không đáp.
“Anh à, có chuyện gì rồi đúng không? Hay là vẫn còn giận em? Thật ra đó chỉ là hiểu lầm thôi, Thanh đưa nhầm đĩa CD chứ không phải cố tình gì đâu.”
“…”
“Anh nói chuyện với em đi?”
“…”
“Anh không nói em sẽ lật chăn ra đó.”
Nghe đến đây, Vưu Hạ giật bắn, vội vàng nắm chặt góc chăn, khàn giọng nói: “Đừng! Hôm nay cậu ngủ bên kia đi, tôi không giận gì cả, nhưng cậu không được ngủ bên đây…”
Kỳ Họa Niên khó hiểu, hỏi: “Tại sao? Anh đang giấu em cái gì à?”
“Không, chỉ là khó chịu, tôi cần ở một mình.”
Thấy đối phương có vẻ cương quyết không lật chăn ra nhìn mặt mình, Kỳ Họa Niên ngầm thở dài.
“Anh khó chịu như vậy thì em cũng đâu thể ngủ nổi chứ. Nói em nghe đi, biết đâu em giúp được?”
Ngay lập tức, giọng điệu vừa giận vừa ngượng ngùng thoát ra qua lớp chăn bông: “Giúp làm sao mà giúp!”
Hm? Sao thế kia?
Kỳ Họa Niên nhíu mày, linh cảm bất an nên định vươn tay liều mạng lật chăn ra. Nào ngờ lại nghe thấy anh giở giọng trách cứ.
“Tại cậu hết!”
“…”
“Nó cứ thế này mãi sao tôi chịu được!”
“…”
“Sao nó không chịu ‘xuống’?!”
“…”
“Tôi làm như bao người mà nó vẫn cứng như thế…”
“…”
“Tôi đau…Niên, tôi khó chịu lắm…”
Tạm thời bộ não của Kỳ Họa Niên bị quá tải, cậu cảm thấy hai lỗ tai lùng bùng, mất hết mấy phút mới có thể tiêu hóa tất cả những lời vừa rồi của anh.
Hơi thở dồn nén trong lồng ngực.
Kỳ Họa Niên nghi ngờ vươn tay dứt khoát lật chăn ra khỏi người Vưu Hạ, tầm nhìn rơi xuống nơi ‘tam giác’ của anh, lập tức hiểu ra được lý do.
Hết chương 119.