Triệu Đóa cũng đã nhìn thấy đốm đen dưới lòng bàn chân của con mèo, cơ thể thoáng chốc mềm oặt. Cô bám víu vào cửa phòng bệnh, ngăn bản thân không trượt xuống thêm lần nào nữa.
Trong lòng nổi lên một trận sóng lớn, nó quay lại rồi ư?
Nó…thật sự quay lại rồi! Thật sự đã quay trở lại rồi!
Kỳ Họa Niên thả chân trước của mèo mun xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nó rồi mới đứng dậy. Cậu quay người lại, nhìn thấy thần sắc trên mặt Triệu Đóa chỉ càng ngày càng tệ, bèn bước tới trấn an cô vài câu.
“Chỉ là một con mèo đen thôi, chị đừng sợ nữa. Chị muốn đi đâu? Em sẽ đi cùng chị, được không?”
Triệu Đóa gần như sắp bật khóc, cô cúi đầu, cố gắng loại bỏ hình ảnh khiếp sợ của tối hôm nay ra khỏi tâm trí của mình. Sau khi nhịp thở đã bình thường trở lại, cô gật gật, thì thào trong miệng:
“Cảm ơn em. Chị…muốn xuống dưới tầng trệt.”
Kỳ Họa Niên đồng ý đi theo cô xuống dưới tầng trệt, nơi trực ban của các y tá. Trước khi rời đi, cậu kéo cửa phòng, báo với Ninh Diễn Hòa một tiếng. Sau đó dời tầm mắt nhìn sang chiếc giường bên cạnh, Bạch Tiên đã sớm chìm vào giấc ngủ từ bao giờ rồi.
Ninh Diễn Hòa mỉm cười: “Con bé ngủ rồi, con đi nhanh rồi về phòng.”
Kỳ Họa Niên đáp “vâng”.
Hai người sóng vai nhau đi xuống bằng thang bộ. Triệu Đóa mỗi khi xuống hết một tầng đều ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, khi chắc chắn không có thứ gì đuổi theo, cô mới an tâm bước tiếp. Mỗi lần như vậy, Kỳ Họa Niên cũng bất đắc dĩ dừng lại giống cô.
Mãi mới có thể xuống đến tầng trệt. Ban đêm, bầu không khí trong bệnh viện vắng vẻ lạnh lẽo hơn bình thường là điều đương nhiên. Căng tin đã khép nửa cánh cửa, bật một ngọn đèn, phòng hờ có ai đó muốn mua đồ ăn nước uống trong tình thế khẩn cấp bắt buộc.
Kỳ Họa Niên đi bên cạnh Triệu Đóa, chủ động mở lời nói chuyện: “Chị bình tĩnh lại rồi chứ?”
Triệu Đóa nghe hỏi, bước chân thả chậm hơn, mi mắt rũ xuống muốn che đi cảm xúc hỗn loạn còn một ít của mình: “Ừm, chị thấy đỡ hơn rồi. Tự nhiên bây giờ thấy phiền em quá…”
“Không sao đâu.” Kỳ Họa Niên mỉm cười, đưa tay chỉ về phía một băng ghế đá trống, “Chúng ta ngồi ở bên kia nói chuyện một chút đi. Chị có muốn uống gì không?”
Triệu Đóa ngẩng đầu nhìn ghế đá ở đối diện, im lặng nghĩ ngợi chốc lát rồi lắc đầu: “Thôi thôi, em ngồi với chị một chút là được rồi. Chị không khát…”
Thế là cả hai cùng ngồi với nhau ở băng ghế đá tầm vài phút để tinh thần của Triệu Đóa dần ổn định lại. Cô lồng chặt hai bàn tay vào nhau, có thể cảm nhận được độ lạnh lẽo của nó chậm rãi tản ra.
Triệu Đóa cắn môi, bỗng cất tiếng: “Con mèo đó, chín năm trước đã mất tích rồi.”
Kỳ Họa Niên nghe được một thông tin kỳ quái của mèo mun, nghiêng mặt nhìn đối phương, trong lòng cực kỳ khó hiểu: “Mất tích? Ý chị là gì? Một con mèo hoang đương nhiên vẫn có khả năng đi đây đi đó chứ nhỉ?”
Triệu Đóa cũng thừa hiểu chuyện này một khi nói ra, hầu hết người khác đều không tin. Nhưng cô thì tin, tin rằng con mèo kia có vấn đề gì đó không sạch sẽ. Nếu như nó chỉ là một con mèo bình thường thì tại sao tất cả đồng nghiệp trong bệnh viện ai cũng phải kiêng dè nó như vậy chứ?
“Chín năm trước, khi nó đột nhiên xuất hiện là lúc bệnh viện xảy ra một chuyện rất kỳ lạ. Bệnh viện năm đó cứ tưởng là phá sản rồi nhưng không ngờ lại vực dậy được, càng ngày càng hưng thịnh. Mấy bác sĩ chuyên khoa xuất sắc cũng như được hưởng ké sự may mắn này mà thăng tiến không ngừng, trong đó có Phó viện trưởng Ngụy Kỉ. Trước kia ông ấy chỉ là một bác sĩ chuyên khoa nội tim mạch thôi, nhưng sau đó không hiểu vì sao lại thăng chức lên thẳng Phó viện. Tuy rằng ông ấy có năng lực, nhưng mà tính cách rất cổ quái và dã tâm thì cực kỳ lớn. Sau vài tháng thì trong bệnh viện dấy lên tin đồn, bệnh nhân đột nhiên bị mất tích không có lý do. Việc này một lần nữa khiến Thuần Ái bị dậy sóng, cũng là lúc con mèo đen đó bỗng nhiên xuất hiện.”
Triệu Đóa kể đến đây thì bất giác run người. Cô ngước mắt nhìn xung quanh một lượt, xác định không có mối đe dọa nào liền nói tiếp: “Người xưa thường nói, mèo đen là đại diện cho ma quỷ, là điều xui xẻo. Năm ấy nó xuất hiện, chỉ loanh quanh ở hành lang lầu ba, chỉ có buổi sáng và buổi tối khoảng mười giờ đêm là có thể nhìn thấy. Đúng mười một giờ đêm, nó sẽ gào lên một tiếng, sau đó thì lặng mất. Người trong bệnh viện nhanh chóng truyền tai nhau về nó, đồn thổi về việc nó có liên quan đến những vụ mất tích bí ẩn của các bệnh nhân nguy kịch. Bẵng đi một thời gian, khi sóng gió dịu xuống, mèo đen cũng biến mất.”
Triệu Đóa hít một hơi thật sâu, nhấn mạnh: “Biến mất thật sự, không ai nhìn thấy nó nữa, một dấu vết cũng không. Cho đến hôm nay…thì nó quay lại rồi.”
Thoạt đầu Kỳ Họa Niên không mấy tin những lời đồn thổi vô căn cứ này, nhưng qua giọng điệu nghiêm túc của Triệu Đóa, lòng tin của cậu dần dần bị lung lay. Tuy từ nhỏ đến giờ cậu hiếm khi nghĩ đến những chuyện ma quỷ, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, không hiểu vì sao cậu lại muốn tin vào điều mà khoa học chưa thể chứng minh được.
Ma quỷ…thật sự tồn tại ư? Âm thế song song với chúng ta thật sự tồn tại ư?
Còn con mèo đen kia…thật sự trở lại theo như lời Triệu Đóa vừa kể sao?
“Chị có biết thêm gì về lý do khiến bệnh viện có thể vực dậy hưng thịnh hơn trước không?”
Triệu Đóa chớp mắt mấy cái, cố gắng nhớ đến những câu chuyện mà tiền bối từng kể qua. Vì cô không làm việc ở Thuần Ái vào khoảng thời gian đó, cho nên mọi chuyện đều chỉ được nghe bằng tai mà không hề thấy tận mắt.
Trầm mặc một phút, cô thở dài: “Em còn nhớ bác sĩ Thời không? Là vị bác sĩ hôm trước đã khám mắt cho em ấy.”
Kỳ Họa Niên mơ hồ lục lọi trí nhớ, lát sau đã có thể mường tượng được khuôn mặt của người kia.
Triệu Đóa chà xát lòng bàn tay vào nhau, hít mũi rồi nói: “Ừ là bác sĩ Thời đã kể cho chị nghe những chuyện kỳ lạ xuất hiện trong Thuần Ái này nè. Anh ấy làm việc ở đây lâu lắm rồi, cho nên mấy chuyện năm đó đều tận mắt chứng kiến. Sau khi nghe xong, chị có gạn hỏi sâu thêm về việc mấy bác sĩ trưởng khoa bỗng nhiên được thăng chức thì bác sĩ Thời không hé môi thêm nửa chữ nào nữa. Khi ấy chị nghĩ đơn giản là do may mắn thôi, công việc nào cũng có thời mà, thời tới thì không thể cản được. Vả lại, mỗi nghề nghiệp đều có tổ nghề, chị nghĩ chắc là tổ nghề đã giúp đỡ Thuần Ái.”
“Nhưng mà…trước khi rời đi, bác sĩ Thời có nói thêm một câu cuối cùng.”
Kỳ Họa Niên tò mò nhìn Triệu Đóa, không đoán ra được lời mà Thời Ngọc từng nói sẽ là gì.
Triệu Đóa khẽ rụt vai lại, hạ giọng: “Đôi lúc con người còn đáng sợ hơn ma quỷ.”
Ma quỷ sẽ không có cách nào trở lại thành người. Nhưng con người vẫn có thể biến thành ma quỷ nếu như cố chấp lún sâu vào tham vọng của bản thân.
Kỳ Họa Niên cảm giác được câu nói của Thời Ngọc chứa rất nhiều ẩn ý, nhưng cậu tạm thời chưa thể hiểu hết được. Trong lúc miên man nghĩ ngợi, bầu mắt chợt nhói lên, cậu đưa tay xoa xoa mấy cái mới dịu xuống. Triệu Đóa nhìn thấy động tác đó, sực nhớ khi nãy cậu cũng bị đau mắt, giống hệt với lần cô đưa cậu xuống phòng cấp cứu vậy.
“Mắt của em…” Triệu Đóa chỉ chỉ vào mắt mình, “Còn đau lắm sao? Có cần đến gặp bác sĩ Thời không?”
Kỳ Họa Niên lắc đầu, cười một tiếng: “Nó chứng lắm chị à, lâu lâu sẽ nhói lên một chút như vậy ấy. Không có gì to tát lắm đâu.”
“Phẫu thuật lâu thế rồi mà vẫn đau sao ta?” Triệu Đóa không rành về khoa mắt, cô tò mò lẩm bẩm trong miệng rồi nói, “Nếu thật sự không ổn thì đến gặp bác sĩ Thời đó nha. Đôi mắt rất quan trọng, đừng chủ quan.”
Kỳ Họa Niên mỉm cười nhìn đối phương, một nét cười khiến người khác cảm thấy an tâm vô cùng: “Chị đừng lo, em biết bản thân mình thế nào mà. Nếu chị ổn rồi thì em về phòng trước nhé?”
“A ừ ừ, em mau về phòng đi, chắc bà đang đợi đó.” Tinh thần của Triệu Đóa dường như đã phấn chấn trở lại, cô vui vẻ đứng dậy, vẫy tay chào, “Bye bye, hôm khác nói chuyện tiếp nha. Hôm nay cảm ơn em nhiều lắm!!!”
Kỳ Họa Niên đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Triệu Đóa dần nhỏ bé. Lát sau, cậu xoay người hướng về phía khu C.
Có điều, ngay khi quay lại, Kỳ Họa Niên nhìn thấy một bóng người đang đứng ở đối diện, lặng thinh bất động.
Một cậu bé trạc tám, chín tuổi đứng bất động nhìn chăm chú vào cậu. Mà cậu bé này không chỉ lần đầu thình lình xuất hiện ở đằng sau cậu như thế. Ngược lại đã rất nhiều lần xuất hiện, khiến trái tim vốn khỏe mạnh này của cậu sắp sửa phải đi thay mất rồi.
Lần gần nhất chính là ở phòng vệ sinh vào tối hôm đó.
Kỳ Họa Niên không phản ứng, gần như hóa thành bức tượng sáp, nhìn đối phương vài giây rồi nhắm mắt lại. Trong lòng cậu niệm thầm một câu
“Nam mô A Di Đà Phật”.
Cậu không rõ mình đã niệm đến lần thứ mấy, lúc mở mắt ra, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc bóng đang đứng ngay đằng trước, cách cậu chỉ hai bước chân.
Kỳ Họa Niên loạng choạng bật lùi ra sau, suýt thì ngã chỏng vó. Cậu nhanh chóng đứng thẳng dậy, tay ôm lấy ngực, dù biết chuyện này rất mất mặt, nhưng cậu không thể kìm nén mà thở mạnh vài cái.
Sau khi nhìn rõ đối phương, miệng cậu còn lắp bắp: “Bác…bác sĩ?”
Trước mặt mình bây giờ đã biến thành vị bác sĩ lạnh lùng kia rồi?
Vưu Hạ đút hai tay vào túi áo blouse, ngoảnh đầu nhìn ra sau một cái rồi quay lại, lạnh nhạt hỏi: “Cậu đang nhìn ai vậy?”
Nghe thấy giọng nói của đối phương vừa trầm vừa lạnh, nhất thời khiến đầu óc Kỳ Họa Niên rối tinh rối mù. Lần đầu tiên gặp nhau, người này đã hỏi tên của cậu. Lần thứ hai vô tình đứng đối diện nhau, người này cũng hỏi cậu thêm một câu nữa.
Thái độ ở cả hai lần đều không thay đổi – lạnh như một khối băng di động.
Kỳ Họa Niên phóng tầm mắt ra sau lưng anh, muốn xác định lại bóng người bí ẩn kia có còn hay không. Sau khi xác nhận rồi, cậu thu ánh nhìn về, đặt lên khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc kiêu ngạo của đối phương.
“À lúc nãy tôi nhìn thấy một cậu bé, sau đó thì nhìn thấy bác sĩ.” Kỳ Họa Niên biết mình vừa giải thích không đầu không đuôi, đột nhiên cảm thấy mất mặt hơn gấp mấy lần.
Vưu Hạ trầm mặc quan sát đối phương. Anh nhớ ra được mình đã từng gặp qua người này rồi, trước đó hình như còn hỏi tên của cậu là gì nữa. Mặc dù đối với cái tên ấy, anh không có ấn tượng gì sâu sắc nhưng mỗi khi nhìn thấy cậu, cảm giác mơ hồ trong lòng lại dấy lên mạnh mẽ.
Vưu Hạ tự hỏi lần thứ N, rốt cuộc mình và cậu ta đã từng gặp nhau lần nào ngoài sự chạm mặt tại bệnh viện này chưa?
“Hóa ra cậu có vấn đề về mắt.” Vưu Hạ hôm nay bất ngờ đáp lại, trên môi còn tản ra nét cười châm chọc, “Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu có bệnh về thần kinh cơ chứ.”
Bệnh…thần kinh?
Lần đầu tiên trong đời Kỳ Họa Niên gặp một người xa lạ ngạo mạn thế này. Giọng điệu châm chọc của anh không phải quá rõ ràng rồi sao? Chắc chắn khi nãy người này đã sớm nhìn thấy cậu đứng ở đây, lẩm nhẩm niệm “Nam mô A Di Đà Phật” trong miệng rồi.
Kỳ Họa Niên hít một ngụm khí lạnh, chợt nhớ đến Vưu Chiếu Hy – một người cũng có cách mỉa mai khiến người khác ngứa ngáy thế này.
Quả nhiên là anh em.
“Thật ra tôi đúng là có bệnh về mắt, còn đầu óc của tôi thì vô cùng tỉnh táo. À mà, bác sĩ là chuyên khoa ngoại tim mạch nhỉ?”
Vưu Hạ liếc mắt nhìn cậu, khẽ rướn chân mày.
Kỳ Họa Niên trong bụng thầm bảo, anh rướn mày không sợ chân mày bị lệch à?
Ngoài mặt, cậu mỉm cười nói: “Vậy thì may mắn rồi, nếu như anh là bác sĩ đa khoa thì tôi rất e ngại cho tính mạng của bệnh nhân vì sự chẩn đoán sai lệch của anh đấy.”
Khóe môi Vưu Hạ không rõ vì tức giận hay là hứng thú mà thoáng cong lên. Anh im lặng không đáp lại, chỉ nhìn chăm chăm vào đôi mắt vô cùng quật cường kia, bỗng nhiên cảm thấy con người của Kỳ Họa Niên rất có chí khí, khác hẳn so với ấn tượng ban đầu.
Chính là một kiểu người sẽ thật ôn nhu dịu dàng nếu như không chạm phải điểm ngứa của cậu ta.
Ngay lúc này, có tiếng chuông từ đâu vọng đến, như vừa đánh thức những sự vật vô tri vô giác xung quanh hai người họ.
Một cơn gió rít gào thổi đến.
Kỳ Họa Niên không thích cái lạnh rét này, khó nhịn mà chà xát bàn tay. Vưu Hạ vốn dĩ không biết lạnh là gì, anh gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, thấp giọng nói một câu trước khi rời đi.
“Lang thang một mình trong khuôn viên bệnh viện không phải là chuyện tốt đâu. Cẩn thận đấy!”
Vưu Hạ đi rồi, Kỳ Họa Niên vẫn còn đứng bất động tại chỗ. Cậu quay đầu cố gắng nhìn theo mảnh áo cuối cùng khuất sau cánh cửa phòng cấp cứu.
Lát sau, trái tim mơ hồ đập mạnh một cái.
Cậu chau mày, vỗ vỗ lên ngực trái, bực dọc lúc nãy bây giờ mới có thể phát tiết.
Bác sĩ Vưu, anh nghĩ mình lớn hơn thì có thể tùy tiện hù dọa trẻ con sao?
Tiếc là tôi cũng không còn là trẻ con nữa.
Kỳ Họa Niên lắc đầu, thầm thở dài một tiếng. Sau đó ngẩng mặt nhìn về phía phòng cấp cứu, khẽ bật cười, thanh âm dịu dàng dễ nghe.
Tuy anh kiêu ngạo là thật, nhưng mà…
đáng yêu.