“Đến chỗ ngôi đền đi. Tôi đợi cậu.”
Kỳ Họa Niên nhận được tin nhắn từ Lý Thiệu Lâm, trong lòng có chút khó hiểu nhưng không hỏi lại, lập tức thay quần áo chạy ra ngoài ngôi đền gần nhà.
Tuy chỉ là một ngôi đền bị bỏ hoang, bên trong rậm rạp cây cối, dưới đất rải đầy những tán lá to bằng bàn tay, đôi lúc sẽ có vài con sóc hoặc mèo hoang chạy tới đây trú ngụ, nhưng đây chính là nơi lưu giữ không ít kỷ niệm của cả hai người họ.
Lần đầu tiên Kỳ Họa Niên bắt chuyện với Lý Thiệu Lâm cũng là tại nơi này, nơi dưới ngôi nhà cũ nát kia, bên ngoài phủ một màn mưa trắng xóa, cả hai cùng trú mưa và nhanh chóng tạo nên một tình bạn đáng ngưỡng mộ.
Kỳ Họa Niên mặc một chiếc áo ba lỗ đen bên trong, khoác thêm áo gió ở ngoài cùng với quần đùi kaki, chạy tới chỗ hẹn. Đồng hồ mới điểm bảy giờ tối, xung quanh không còn người qua lại, thoáng chốc tĩnh lặng hơn hẳn.
Kỳ Họa Niên chậm rãi đi vào trong, vừa đi vừa điều chỉnh nhịp thở. Khi đến trước mái hiên cũ nát, cậu khựng lại, lấy điện thoại ra muốn bật đèn pin soi sáng. Bởi vì khung cảnh trước mắt hiện tại như bị bóng đêm bao phủ, ngoại trừ thanh âm giẫm lên từng chiếc lá khô mùa thu thì không còn cảm nhận được gì khác.
Điện thoại bật sáng đèn, Kỳ Họa Niên vươn tay hướng về phía trước, cẩn thận soi từ dưới bậc thềm rồi di chuyển dần lên trên. Cậu nhìn thấy hàng ghế đá đóng một lớp rêu xanh, bên cạnh là một chiếc bàn đá đã bị vỡ một chân đỡ, xiên xiên vẹo vẹo, khó coi cực kỳ.
Trong ký ức của Kỳ Họa Niên thì quang cảnh này có vẻ hoang tàn hơn trước kia rất nhiều. Cậu vô thức nuốt nước bọt, lờ mờ phát hiện ra chuyện gì đó không đúng cho lắm, nhưng cậu vẫn tiếp tục bước về phía trước cho đến khi sau lưng có tiếng xào xạt.
Như thể một vật gì đó vừa trườn trên mặt đất, trườn qua từng lớp lá rụng.
Bước chân Kỳ Họa Niên ngay lập tức dừng hẳn. Cậu nhắm mắt, hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân rằng chỉ là sóc hoặc mèo hoang nghịch phá mà thôi. Bàn tay giữ điện thoại chậm rãi xoay ra sau, cậu ngoảnh đầu lại, chỉ hy vọng mình sẽ không nhìn thấy thứ gì đó gớm ghiếc như trong phim kinh dị.
Sau khi quay lại, Kỳ Họa Niên thầm niệm Phật rồi mở mắt nhìn, đèn pin le lói rọi sáng con đường từ đây ra ngoài cổng đền, chẳng có gì khác ngoài mặt đất gồ ghề lồi lõm đất đá.
Trong cơn thấp thỏm, Kỳ Họa Niên bất ngờ gọi lớn: “Thiệu Lâm! Cậu đang ở đâu đó?”
Giọng nói vang vọng ra bốn phía, nhanh chóng ẩn mình vào không khí, mặt đất, thân cây cổ thụ, mỗi một thứ tồn tại ở đây. Qua một hồi gọi tên vẫn không có người nào trả lời.
Kỳ Họa Niên siết chặt điện thoại, lại hít sâu một hơi, tiếp tục gọi: “Lý Thiệu Lâm, cậu còn không ra đây, tôi sẽ không nhìn mặt cậu nữa đâu!”
Lần này khác với mấy lần trước, có tiếng bước chân nhẹ nhàng phát ra từ nơi mái hiên. Kỳ Họa Niên ngoái đầu ra sau nhìn một cái, từ ánh đèn le lói, cậu phát hiện có chiếc bóng đen đang ngồi ở ghế đá.
Ngồi lặng thinh như một pho tượng.
“Thiệu Lâm, là cậu hả?” Kỳ Họa Niên từng bước đi lại gần, muốn xác nhận rõ hơn, liên tục thấp giọng hỏi, “Thiệu Lâm, Thiệu Lâm? Đừng dọa tôi nữa, trò chơi không ai qua được cậu rồi. Này, quay lại nhìn tôi—“
Lời đang nói bỗng nhiên ngưng bặt, bởi vì Kỳ Họa Niên loáng thoáng nghe thấy ngoài giọng nói của mình còn có thêm âm thanh khác, ngày một rõ ràng hơn.
Tiếng một vật ma sát dưới đất, chậm rãi đều đặn, đến mức rợn cả sống lưng.
Kỳ Họa Niên hé miệng thở thật khẽ, nghiêng đầu lắng tai nghe kỹ hơn một chút, cuối cùng chỉ có thể nương theo nguồn sáng trong tay mình, phát giác một chuyện cực kỳ khủng khiếp.
Trên bậc thềm nơi mái hiên cũ nát lúc này tràn ngập những con rắn đen bò trườn lên nhau, không thể đếm xuể có tổng cộng bao nhiêu con như thế. Chỉ biết rằng rất nhiều, rất rất nhiều rắn đen đang lấp kín sàn nhà, sau đó trườn lên các thân cột, tản ra cả trên bàn và ghế đá.
Cơ thể Kỳ Họa Niên trong nháy mắt liền đóng băng. Cậu chưa từng tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ bị một biển rắn mênh mông bao vây như thế này. Nhưng trong hoảng sợ tột độ, cậu vẫn nhớ tới bóng người ngồi ở ghế đá, rất có thể đó là Lý Thiệu Lâm.
Có điều, vì sao người ấy lại bình tĩnh đến mức như vậy?
“Thiệu Lâm, có phải là cậu không?” Giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ, như tự thì thầm với chính mình, “Thiệu Lâm, nói gì với tôi đi được không? Tại sao lại có… có nhiều rắn thế này?”
Sau đó vài giây, bóng người bất chợt đứng dậy, từ từ xoay mặt về phía Kỳ Họa Niên. Mượn tạm ánh trăng ngoài trời, cậu nhận ra được đối phương chính là Lý Thiệu Lâm, nhưng Lý Thiệu Lâm lúc này có gì đó không giống với bình thường nữa.
Toàn thân cậu ta mặc một bộ y phục kỳ quặc lạ lẫm, cứ như tượng trưng cho một vị hoàng tử của xứ sở nào đó. Quần áo nửa đen nửa đỏ rũ dài xuống tận mắt cá chân, mỗi lần bước đi, cả đàn rắn con xung quanh đều trườn bò theo phía sau chân cậu, hệt như chủ nhân và những người hầu cận.
Lý Thiệu Lâm không bước xuống bậc thềm, từ trên nhìn xuống Kỳ Họa Niên bằng ánh mắt lãnh đạm, khí chất tao nhã lạnh lùng đầy xa cách làm cho đối phương cảm thấy sững sờ.
“Thiệu Lâm?”
Lý Thiệu Lâm nhìn chăm chú một hồi lâu, bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt, khi cất tiếng, âm thanh như gần như xa: “Xin lỗi cậu.”
Kỳ Họa Niên không hiểu nổi, lắc đầu hỏi: “Sao lại xin lỗi tôi?”
Lý Thiệu Lâm rũ mắt nhìn đàn rắn con, có một con đang cuộn tròn thân bám chắc trên tay cậu: “Vì không còn có thể bên cạnh cậu được nữa.”
“Tôi không hiểu, không hiểu gì cả. Thiệu Lâm, cậu mau xuống đây nói chuyện rõ ràng cho tôi nghe đi. Nếu không tôi sẽ phóng lên kéo cậu đi đấy!”
“Không được đâu.” Lý Thiệu Lâm bất động đáp, “Tạm biệt tôi đi, chỉ khi cậu nói tạm biệt, tôi mới có thể an lòng ra đi.”
“Cậu…” Đáy lòng Kỳ Họa Niên bắt đầu thắt lại, linh cảm bất an dồn dập, cậu run run nhìn đối phương, “Không, tôi không để cậu đi đâu cả, cậu phải bên cạnh tôi chứ, cậu không được đi, có nghe không?”
Sau đó, Kỳ Họa Niên đột nhiên liều mạng vọt lên bậc thềm, vươn tay muốn níu Lý Thiệu Lâm, cùng nhau bỏ trốn khỏi ngôi đền ghê rợn này. Thế nhưng bàn tay chỉ sượt qua một lớp màng không khí, cậu mất thế mà ngã xuống sàn nhà.
Lý Thiệu Lâm tan thành từng mảnh nhỏ, giống như pha lê, cực kỳ đẹp đẽ giữa trời đêm. Trước khi hoàn toàn biến mất, giữa không gian đọng lại một giọt nước trong suốt, rơi xuống bàn tay của Kỳ Họa Niên.
Kỳ Họa Niên nhìn giọt nước mắt, lại ngẩng đầu tìm kiếm bóng hình của Lý Thiệu Lâm, nhưng đã không còn nữa.
Một dấu vết cũng không thể tìm thấy.
Từ trong cổ họng, Kỳ Họa Niên cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt, khản giọng gọi: “Lý Thiệu Lâm, Lý Thiệu Lâm, Lý! Thiệu! Lâm!!!!”
“Lý Thiệu Lâm, Thiệu Lâm, Thiệu Lâm!!!” Kỳ Họa Niên nằm trên giường, mê man mãi gọi tên của đối phương.
Ninh Diễn Hòa vỗ mạnh lên bả vai của Kỳ Họa Niên, lo lắng ngồi bên mép giường hỏi han: “Niên Niên, con làm sao thế? Gặp ác mộng ư?”
Cậu bừng tỉnh, mở mắt nhìn thấy bà của mình, lồng ngực bỗng chốc thắt lại. Giấc mơ đêm qua rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ? Mình không hiểu nổi, vì sao mình lại mơ thấy Lý Thiệu Lâm biến mất?
Ninh Diễn Hòa lau mồ hôi trên tóc và trán cậu, hỏi: “Con ổn hơn chưa? Có thấy mệt trong người không, bà sẽ xin phép cho con nghỉ một ngày.”
Kỳ Họa Niên mơ màng lắc đầu, sau đó ngồi dậy, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã sáng rồi. Thu tầm mắt về, cậu gục đầu thở hắt vài hơi, thấp giọng đáp: “Không sao ạ, con thay đồ rồi ra phụ bà dọn hàng quán nha.”
Ninh Diễn Hòa đứng dậy, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng thiếu niên, đôi mắt ảm đạm buồn bã. Bà đã sống cùng đứa cháu trai bao nhiêu năm trời rồi, đương nhiên sẽ nhìn ra được cậu có tâm sự trong lòng hay không. Lúc nãy luôn miệng gọi tên Lý Thiệu Lâm như thế, Ninh Diễn Hòa lờ mờ linh cảm có chuyện gì đó bất an vô cùng, lại chẳng dám hỏi thẳng thừng, sợ làm cho cậu nghĩ ngợi quá nhiều.
Sau khi phụ dọn hàng quán sủi cảo xong, Kỳ Họa Niên phóng lên xe đạp, tăng tốc chạy tới trường. Cậu mở cửa lớp đi vào, ánh mắt lập tức chĩa đến bàn học của Lý Thiệu Lâm, giờ này vẫn còn chưa đến.
Lý Thiệu Lâm chưa bao giờ đi muộn, chỉ cần đồng hồ nhích đến sáu giờ ba mươi phút, chắc chắn mọi người đều có thể nhìn thấy một thiếu niên lãnh đạm ngồi ở đó ôn bài vở.
Kỳ Họa Niên cúi nhìn đồng hồ trên cổ tay, sáu giờ năm mươi phút.
Gia Thanh từ sau đi tới, vỗ lên vai cậu, cười nói: “Gì mà đứng như trời trồng vậy ba?”
Kỳ Họa Niên hạ tay xuống, thuận miệng đáp: “Thiệu Lâm đến muộn nhỉ.”
Nghe xong, Gia Thanh mới đảo mắt qua chỗ ngồi của Lý Thiệu Lâm, trong lòng cũng cảm thấy hơi kỳ lạ. Từ ngày đầu tiên nhập học đến bây giờ, bạn học Lý hiếm khi nào nghỉ học lắm, cho dù có bệnh đến ngất xỉu cũng không chịu ở nhà đâu.
Vậy mà hôm nay lại đến muộn thế này.
Hai tiếng đầu trôi qua, Lý Thiệu Lâm vẫn không có mặt ở lớp. Kỳ Họa Niên cứ viết một trang lại ngoảnh đầu nhìn xuống dưới một cái, nhìn đến mức bị thầy giáo môn Sinh bắt đứng ngoài cửa lớp để răn đe, làm gương cho những người khác.
Giờ ra chơi, Gia Thanh vọt khỏi lớp, đến gần Kỳ Họa Niên nói: “Nè, chắc hôm nay cậu ấy bị ốm hay bận công việc gì rồi. Cậu có nhắn tin hỏi thử chưa?”
Kỳ Họa Niên dán lưng lên tường, thất thần nghĩ ngợi: “Nhắn rồi, nhắn mười tin mà chưa hồi âm cái nào.”
Gia Thanh thở dài, thật sự cũng chẳng biết phải nói gì, đành an ủi: “Thôi, chắc mai cậu ta lại đi học ấy mà. Chúng ta đều không biết nhà của Thiệu Lâm, hết cách rồi.”
Mấy ngày sau đó, Lý Thiệu Lâm không hề đi học.
Kỳ Họa Niên ném cặp lên bàn, tiếng động không nhỏ khiến một số bạn học trong lớp liếc nhìn cậu một cái. Dạo gần đây tâm trạng của Kỳ Họa Niên hình như không được tốt cho lắm, khi đến lớp đều mang một bộ mặt
“đừng ai đến gần, tôi đấm chết đấy”, thế nên không ai dám bén mảng hỏi han gì.
Gia Thanh là bạn thân của cậu còn phải kiêng dè, không dám nhắc đến ba từ “Lý Thiệu Lâm”. Bởi vì nếu nhắc đến mà nói lung tung xằng bậy, Kỳ Họa Niên thật sự sẽ nổi điên, vung tay tặng một đấm đến không thấy đường được nữa.
Diệc Du làm xong bài tập của mình rồi liền ôm theo một chú gấu bông nhỏ nhỏ, đến trước mặt Kỳ Họa Niên, tủi thân hỏi: “Họa Niên Họa Niên, tớ muốn hỏi…”
Kỳ Họa Niên trước giờ luôn là người thứ hai, sau Lý Thiệu Lâm, cưng chiều Diệc Du. Nhưng hôm nay thái độ của cậu đối với ai cũng lạnh nhạt, hoàn toàn không có hứng trò chuyện cho lắm.
“Hm?”
Diệc Du rụt bả vai lại, thì thào hỏi: “Thiệu Lâm ấy, cậu có biết Thiệu Lâm ở đâu không? Thiệu Lâm nói sẽ dẫn tớ đi ăn mì ý, nhưng mà tám ngày rồi không xuất hiện. Tám ngày lận, tớ mỗi ngày đều đánh dấu trong sổ, tám ngày rồi …”
Kỳ Họa Niên dừng bút, dằn cơn khó chịu trong lòng, ngẩng đầu nói: “Thiệu Lâm chưa đi học được, cậu đợi vài ngày nữa đi.”
Diệc Du mím môi, ngoan ngoãn gật đầu rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Bài vở chép được một nửa, Kỳ Họa Niên buông bút, lấy điện thoại ra, kiên trì gửi thêm một tin nhắn nữa. Hộp thư đi của cậu hiện tại đã đầy ắp những tin nhắn mình gửi cho Lý Thiệu Lâm, thế nhưng hộp thư đến chỉ nhận lại toàn là tin nhắn của tổng đài.
Kỳ Họa Niên nhắn xong, đứng dậy rời khỏi lớp. Cậu băng qua hành lang lầu hai, tìm đến lớp của Vưu Chiếu Hy. Đứng ở ngoài cửa lớp ngó vào, Kỳ Họa Niên chỉ nhìn thấy Từ Lương đang ngồi làm bài, bên cạnh không có người nào ngồi.
Trong lòng khó hiểu, Vưu Chiếu Hy cũng không đi học?
“Từ Lương.”
Từ Lương nghe gọi, ngẩng đầu lên, phát hiện bóng dáng của người đứng bên ngoài, tinh thần chốc chốc căng thẳng. Cậu ta cúi mặt nghĩ ngợi một hồi mới đứng dậy đi ra.
“Sao vậy Họa Niên?”
Kỳ Họa Niên không vòng vo, hỏi thẳng: “Mấy hôm nay cậu có nghe tin gì về Thiệu Lâm không? Cậu ấy không đến trường, nhắn tin cũng không hồi âm, tôi không biết có chuyện gì xảy ra không nữa.”
Từ Lương rũ mắt, trầm mặc rất lâu. Cậu ta siết bàn tay lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, hơi thở có vẻ gấp gáp lo lắng. Lát sau, Từ Lương cất tiếng: “Chuyện này thật ra tớ cũng không rõ nữa, xin lỗi cậu.”
Kỳ Họa Niên nhíu mày: “Chiếu Hy có đi học không? Tôi muốn gặp cậu ấy.”
“…Chiếu Hy, Chiếu Hy cũng, cũng nghỉ học mấy hôm nay, do sức khỏe không tốt.”
“Chiếu Hy cũng nghỉ học? Sức khỏe không tốt là sao?”
Từ Lương rất dễ mất bình tĩnh, cúi gằm mặt xuống: “Thì là không khỏe thôi, có lẽ mấy hôm nữa sẽ đến trường trở lại. Còn Thiệu Lâm, tớ thật sự không biết.”
“Thật chứ?”
“… Thật, thật mà.”
Sau một hồi không tra hỏi thêm được gì, Kỳ Họa Niên hết cách, cậu quay về lớp, tiếp tục nhắn thêm một loạt tin nữa cho Lý Thiệu Lâm.
Gia Thanh ngồi bên cạnh bổ sung bài vở, bỗng báo một tin mừng: “La Lịch xuất viện rồi đó.”
Kỳ Họa Niên cất điện thoại vào hộc bàn, ánh mắt dịu dàng hơn một chút: “Ừ, cậu ấy khi nào đi học lại nhỉ?”
“Chắc hai hôm nữa.”
“Ừm, vậy tốt rồi.”
Vẫn còn xuất hiện, thì tốt hơn nhiều rồi.
—
Mùa đông đến, toàn bộ học sinh trong trường đều ăn mặc như những đòn bánh đủ màu sắc. Chỉ riêng đám thiếu niên chơi bóng rổ dường như không biết cái lạnh giá là gì, tùy ý mặc áo thun ba lỗ với quần đùi, hăng hái nhiệt tình chạy qua chạy lại trên sân bóng.
Gia Thanh ném bóng cho Kỳ Họa Niên, Kỳ Họa Niên bắt lấy, bật nhảy, ném chuẩn xác vào rổ. Sau đó cậu quay lưng lại, chạy về dưới rổ của mình, thực hiện một màn phòng thủ. Cả bọn chơi hì hục không ngừng nghỉ, tới độ khắp người toàn là mồ hôi nhễ nhại.
Kỳ Họa Niên ngồi xuống ghế, mở nắp chai nước, uống liền mấy hớp. Gia Thanh vẫn còn chiến đấu trên sân chưa muốn nghỉ, gã rất thích bóng rổ, chỉ khi nào trật chân mới buộc phải nghỉ ngơi mà thôi.
Tối hôm qua trên chương trình dự báo thời tiết có nói, rất có thể hôm nay trời sẽ đổ tuyết. Nhưng từ sáng đến giờ, mọi người chẳng thấy biến động gì.
Kỳ Họa Niên uống gần nửa chai nước mới đóng nắp lại. Cậu đưa tay lau mồ hôi khắp mặt rồi liếc nhìn di động của mình. Màn hình màu đen nguyên bản, không có thư đến, một tin cũng không có.
Lý Thiệu Lâm đã không đi học hơn hai tuần rồi.
Trong nhóm không ai biết tin tức gì của người kia, đến cả người thân cận nhất là Kỳ Họa Niên cũng không hỏi han được gì. Đồng thời, Vưu Chiếu Hy cũng vắng bóng hơn hai tuần.
Kỳ Họa Niên chắc mẩm đây không phải là trùng hợp, rõ ràng bên trong đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cậu không cách nào biết thêm được nữa.
Vì Lý Thiệu Lâm chưa từng dẫn cậu đến nhà chơi, mọi thứ xoay quanh người kia đều là một ẩn số không thể giải đáp.
Kỳ Họa Niên đeo tai nghe lên, mở một bản nhạc quen thuộc mà Lý Thiệu Lâm rất thích. Giai điệu nhẹ nhàng đến ảm đạm, giống như một lời tự sự của một người nào đó muốn bộc lộ nỗi đau thầm kín.
“I don’t want them to know the secrets, I don’t want them to know the way I loved you, I don’t think they understand it, no… I don’t think they would accept me, no… I loved and I loved and I lost you… I loved and I loved and I lost you… And it hurts like hell…”Khi đến đoạn cao trào của bài hát, tuyết bỗng rơi.
Kỳ Họa Niên mơ màng tỉnh lại, ngước mi nhìn từng hoa tuyết trắng xóa rơi xuống, rải đầy sân bóng. Diệc Du ở bên cạnh cũng phát hiện tuyết rơi, đôi mắt mong ngóng một người bỗng đỏ hoe, rất tự nhiên mà thút thít khóc.
Trong miệng cậu ấy lẩm bẩm thật nhỏ: “Thiệu Lâm, tuyết rơi rồi, Thiệu Lâm có lạnh không nhỉ? Thiệu Lâm không thích tuyết, không thích lạnh…”
Kỳ Họa Niên gỡ một bên tai nghe xuống, tình cờ nghe thấy những gì mà Diệc Du vừa nói. Bản thân cậu cũng biết rõ Lý Thiệu Lâm không thích mùa đông, vì cậu ta thường nói mình ghét lạnh, trời lạnh chỉ muốn chôn vùi trong chăn ấm.
Giờ này cậu có đang ủ ấm hay không hả, tên chết tiệt này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao cậu cứ thế mà lẳng lặng biến mất không một lời nhắn với bọn tôi vậy hả, Thiệu Lâm?
“Thiệu Lâm ơi, tớ nhớ cậu, tớ muốn ăn mì ý, còn muốn đi gắp thú bông, Thiệu Lâm sao không xuất hiện? Tuyết rơi rồi, chắc chắn cậu sẽ không xuất hiện…” Diệc Du xoa xoa lỗ tai gấu bông Teddy, thì thầm nói, “Thiệu Lâm không đến, gấu nhỏ cũng đừng bỏ tớ nha…”
Kỳ Họa Niên ngửa cổ dựa ra sau, nhắm mắt không muốn nghĩ ngợi nữa. Nhưng Diệc Du ở bên cạnh cứ nói mãi không ngừng, làm cõi lòng cậu gợn sóng lớn nhỏ, rốt cuộc chịu hết nổi mà đứng dậy, soạn đồ muốn về nhà.
Diệc Du khóc đến bầu mắt sưng húp: “Thiệu Lâm, Thiệu Lâm đâu rồi? Tớ muốn gặp Thiệu Lâm, tớ nhớ Thiệu Lâm…”
Gia Thanh đúng lúc từ đằng xa chạy tới, nghe thấy Diệc Du nhắc đến Lý Thiệu Lâm, gã lập tức giơ nắm đấm giả vờ dọa nạt: “Cậu có im mồm không hả? Lải nhải nữa tôi đập một trận bây giờ.”
Không ngờ, Diệc Du hôm nay như uống nhầm thuốc, đem gương mặt đỏ bừng đứng bật dậy, dùng hết sức hét toáng lên: “TỚ MUỐN GẶP THIỆU LÂM. THIỆU LÂM ĐÂU RỒI? THIỆU LÂM, THIỆU LÂM, oa…”
Gia Thanh cùng La Lịch đều sửng sốt nhìn Diệc Du. Gia Thanh chắc chắn không rảnh rỗi mà dỗ đối phương, chỉ còn mỗi La Lịch đến bên cạnh cậu ấy, xoa đầu an ủi: “Thôi thôi, không ai mắng cậu đâu mà, Thiệu Lâm đang bệnh, sau khi hồi phục sẽ đến trường.”
Diệc Du dần dần nín khóc, cúi mặt, ôm chặt gấu Teddy.
Gia Thanh bực dọc lườm một cái rồi nhìn sang Kỳ Họa Niên đã đeo túi vải bạt lên lưng, vội hỏi: “Ê, cậu về luôn hả?”
Kỳ Họa Niên lãnh đạm đáp: “Ừm, về sớm một chút, tuyết rơi rồi, sợ bà ở nhà có gì.”
Nói xong, bóng lưng của thiếu niên cũng dần xa xăm dưới màn tuyết trắng xóa.
La Lịch nhìn theo hồi lâu, bất giác buồn bã nói: “Từ khi Thiệu Lâm nghỉ học, nhóm chúng ta cứ lỏng lẻo thế nào ấy.”
Gia Thanh thở dài, cũng nhìn ra được sự thay đổi chóng mặt này: “Thiệu Lâm là sợi dây liên kết mà, không có cậu ấy cũng không có chúng ta trước kia.”
Kỳ Họa Niên lấy xe đạp đi ra khỏi cổng trường. Cậu luôn cúi mặt thẩn thờ đi về phía trước, mãi khi sau lưng có tiếng gọi, cậu mới khựng lại.
Kỳ Họa Niên ngoái đầu nhìn, phát hiện có một người con trai ăn mặc lịch sự tao nhã đang mỉm cười với mình.
Người đó nói: “Họa Niên, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“… Anh là ai?”
“Anh là An Thạc Ngạn, trước kia từng—”
Chưa để An Thạc Ngạn nói xong, Kỳ Họa Niên đã chen vào, kinh ngạc nói: “À, tiền bối An? Trước kia anh học ở đây, thường đại diện cho khối mười hai phát biểu đúng không ạ?”
An Thạc Ngạn cười lên nhẹ nhàng, gật đầu: “Phải, là anh đấy. Hôm nay có thời gian rồi, anh mới đến gặp em được.”
“Sao ạ?” Kỳ Họa Niên không rõ mình với đối phương có quan hệ thân thiết gì, “Anh có chuyện gì muốn nói thế?”
An Thạc Ngạn không vội nói thẳng, nghiêng mặt nhìn một người đàn ông mặc áo sơmi đen quần Âu, đưa tay ra. Người kia lập tức đặt vào tay anh một cuốn sổ nhỏ màu đen.
“Cái này…” An Thạc Ngạn đưa cuốn sổ cho Kỳ Họa Niên, chậm rãi tiếp lời, “… Thiệu Lâm gửi cho em.”
Kỳ Họa Niên sững người nhìn cuốn sổ, sau đó nhìn An Thạc Ngạn, rồi lại nhìn cuốn sổ, mất một quãng thời gian mới phản ứng được: “Thiệu Lâm, anh nói Lý Thiệu Lâm đưa cho em?”
“Ừm.”
“Cậu ấy đang ở đâu ạ? Anh An, em cần gặp cậu ấy gấp lắm. Cậu ấy ở đâu, cho em biết được không?”
An Thạc Ngạn lúc này trầm mặc nhìn đối phương, dường như cảm nhận được sự tha thiết khẩn cầu của cậu, rốt cuộc không đành lòng đã đưa cậu đến gặp Lý Thiệu Lâm một lần.
Khi xe dừng lại dưới một chân đồi, Kỳ Họa Niên đã lờ mờ phát giác chuyện gì đó, nhưng cậu không lên tiếng, lẳng lặng theo sau An Thạc Ngạn.
Mãi đến khi An Thạc Ngạn dừng chân trước một phần mộ còn mới, tuyết phủ lên một lớp mỏng manh, anh cúi đầu, có chút bi thương nói: “Thiệu Lâm, cậu ấy đến rồi.”
Kỳ Họa Niên đứng bên cạnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu siết chặt cuốn sổ trong tay, cúi nhìn chiếc tên được khắc rõ nét trên bia đá, một cơn gió lạnh lẽo thổi vào lòng cậu.
Trên bia đá chính là ba chữ “Lý Thiệu Lâm”.
Cả đời này, làm sao Kỳ Họa Niên có thể nhầm lẫn ba chữ này được chứ?
Nhưng mà, vì sao lại là ba chữ ấy, trên một bia đá?
Phần mộ mới đắp kia, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Kỳ Họa Niên nghiến chặt răng, kìm nén run rẩy, cố chấp gạn hỏi: “Thiệu Lâm đâu rồi ạ?”
An Thạc Ngạn không ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập thương xót đáp: “Thiệu Lâm, em ấy đã không còn ở cạnh chúng ta nữa.”