Bình minh vừa hé đã kéo theo một cơn mưa tuyết dai dẳng, làm bụi tuyết lất phất rơi trên mi ai trĩu nặng.
Kỳ Họa Niên đứng lặng người bên ngoài hành lang. Sau lưng cậu là cơn mưa tuyết phủ dày trên mái nhà, lan can, vuốt qua cả mái tóc đen nhánh rũ rượi của cậu. Xung quanh là biển người hối hả vây cuồng, nhưng chẳng thể khiến ánh mắt đờ đẫn của cậu tỉnh táo trở lại.
Cánh cửa màu trắng trước mặt rặt như một vách tường thành khổng lồ, ngăn cách bước chân của cậu tiến đến gần đến với người mà mình yêu thương nhất trên đời này. Cánh cửa ở ngay phía trước, thế nhưng cậu chẳng thể nào mở nó ra và mỉm cười như mọi hôm được nữa.
Trong phòng bệnh vọng ra từng hồi bước chân vội vã không ngừng di chuyển, cùng với giọng nói căng thẳng cực độ của bác sĩ.
“Tiếp tục làm *CPR”.
“Bác sĩ, bệnh nhân vẫn không có nhịp tim.”
“Đưa tôi máy sốc điện. Kích điện 200V.”
“200V lần một.”
“200V lần hai.”
“Tăng lên 300.”
“300V lần một.”
“300V lần hai.”
“Bác sĩ, thời gian cấp cứu đã hơn ba mươi phút rồi.”
Kỳ Họa Niên không nghe thấy những gì đang diễn ra bên trong, trong đầu cậu thấp thoáng ngân lên những giai điệu quen thuộc, những lời ru êm đềm ngọt ngào của Ninh Diễn Hòa, sau cùng là thanh âm bi thống ấy đã thẳng thừng giết chết trái tim ấm nóng của cậu.
Tít—–.
Kỳ Họa Niên bần thần ngẩng đầu nhìn lên, như một linh cảm mạnh mẽ xuyên qua khối óc, cậu nhìn thấy cửa phòng bật mở nhưng không thấy nụ cười trong mắt Vưu Hạ.
Cả hai nhìn nhau trong tĩnh lặng.
Kỳ Họa Niên nghe thấy tiếng thở dài của mưa tuyết, tiếng gào thét của gió trời, còn có tiếng rấm rứt của những cành anh đào xơ xác. Nét cười trên môi cậu chợt nhiên héo tàn, dường như đã nhìn ra được suy nghĩ của Vưu Hạ ngay lúc này.
Qua một hồi ngưng đọng của thời gian, Vưu Hạ bình tĩnh bước tới trước mặt Kỳ Họa Niên, lần đầu tiên anh không biết bản thân phải nói những gì với người nhà bệnh nhân.
Lời lẽ thật ra đã nằm sẵn trong lòng, thế nhưng khi ra đến miệng lại chẳng thể nói cho tròn vành rành mạch.
Vưu Hạ hít vào thật sâu, cụp mi mắt xuống, vô tình lộ ra bụi tuyết trắng xóa vô ngần lẩn khuất, sau đó anh hạ thấp tông giọng, mang theo vài phần xót xa mơ hồ mà nói.
“Xin lỗi cậu!”
“…” Kỳ Họa Niên hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại chọn cách im lặng, vì thật sự cậu cũng không biết phải nói gì.
Đôi mắt bỗng chốc trở nên tê dại, cảm thấy nơi đầu gối không còn tí sức lực nào, rất có thể sẽ ngay lập tức ngã khuỵu xuống trước mặt Vưu Hạ. Tuy thế, Kỳ Họa Niên vẫn buộc bản thân phải chịu đựng nỗi đau tê tái cả con tim lẫn khối óc. Cậu nghiến chặt hàm răng, mắt nhìn đăm đăm xuống đất, lòng bàn tay nắm lại, móng tay hằn sâu vào da thịt.
Tất cả những điều này, Vưu Hạ đều nhìn thấy, hơn nữa còn thấu cảm được nỗi mất mát hụt hẫng trong lòng cậu hiện tại.
Trước kia mỗi khi không thể chiến thắng Thần Chết, Vưu Hạ cũng không ôm lấy cảm giác rối bời như ngay lúc này.
Vì sao khi đối diện với cậu, anh lại không thể dứt khoát nói một câu như bao bác sĩ vẫn hay nói?
Vì sao anh lại hoảng sợ không thể nhìn vào đôi mắt vốn dĩ luôn dịu dàng khiến người khác say đắm ấy?
Mọi âm thanh tất bật vội vã vụt trở nên xa xăm. Trong sự mơ hồ hoang hoải, Vưu Hạ bỗng nảy sinh một xúc cảm lạ lẫm, nhất thời khiến anh hốt hoảng vì chưa từng xảy ra trước đây.
Vậy mà, anh lại muốn ôm lấy thiếu niên kia, bao bọc cậu khỏi bụi tuyết phía sau, hàn gắn những mảnh tan vỡ ở trong lòng. Hơn nữa, anh còn muốn giúp cậu giấu đi đôi mắt ngập ngừng những giọt nước dịu dàng bục vỡ của thiên thần.
Vưu Hạ ngập ngừng vươn tay về phía đối phương, thế nhưng trước khi các đầu ngón tay chạm lên đầu vai run rẩy cô đơn của Kỳ Họa Niên, từ đằng xa có người gọi tên cậu, kéo theo một loạt bước chân hối hả.
“Họa Niên, Họa Niên!”
Vưu Hạ sực tỉnh, lập tức thu tay về. Anh liếc nhìn những thiếu niên trạc tuổi nhau vừa chạy đến, bọn họ chẳng ai nói thêm nửa lời đã nhào đến ôm chặt Kỳ Họa Niên.
Cảnh tượng trước mắt bất giác khiến cho Vưu Hạ sững sờ giây lát.
Gia Thanh và La Lịch ôm lấy Kỳ Họa Niên, không hề than thở, cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Những thiếu niên mạnh mẽ cứng rắn chỉ trao nhau từng chiếc ôm an ủi lặng lẽ nhất có thể.
Kỳ Họa Niên vùi sâu khuôn mặt trong hõm cổ của một người, khàn giọng không nói được lời nào. Thay vào đó, Gia Thanh đã xoa đầu cậu, dịu dàng mà cứng cỏi nói:
“Đi, chúng ta cùng nhau đưa bà về nhà.”
—
Tang lễ của Ninh Diễn Hòa được làm rất mộc mạc, phần lớn chỉ có người quen là hàng xóm láng giềng đến cúng viếng và phụ giúp cho Kỳ Họa Niên. Trong đó có gia đình của Lệ Linh. Mẹ của cô đã trực ở bên nhà Kỳ Họa Niên lo toan từ đầu đến cuối, sau cùng thì ôm lấy cậu, thầm khóc một tiếng chua xót rồi thôi.
Mặc dù Ninh Diễn Hòa ra đi không hề đau đớn, đơn thuần nhắm mắt ngủ một giấc ngàn thu, cũng được xem là một loại hỉ tang, thế nhưng mọi người vẫn xót xa cho người ở lại là Kỳ Họa Niên. Ai cũng biết cậu chỉ còn một người thân duy nhất là người bà đã tần tảo nuôi nấng cậu từ tấm bé này, bây giờ người cũng đã về trời, mỗi cậu ở lại đây, cô đơn quạnh quẽ không sao kể xiết.
Vài tia nắng nhạt đánh thức Kỳ Họa Niên sau giấc ngủ trằn trọc quay quắt, cậu mệt mỏi nhoài mình, hé mắt nhìn qua khe hở nhỏ trên cao. Nắng vào cuối đông không nhạt không gắt, nhưng dù có gay gắt đỏ rực như mùa hạ thì cũng không thể sưởi ấm cõi lòng của cậu nữa.
Tin nhắn trong điện thoại không ngừng réo rắt dời sự chú ý của Kỳ Họa Niên. Cậu gác tay trên trán, đôi mắt thẫn thờ nhìn chăm chăm lên trần nhà mục gỗ. Khóe môi tái nhợt thỉnh thoảng theo phản xạ mà cong lên, để rồi lộ ra một nụ cười cực kỳ khó coi.
Sau khi qua thất thứ hai, Kỳ Họa Niên mới quyết định đi học trở lại. Giáo viên chủ nhiệm cũng hiểu được hoàn cảnh của cậu nên không buông lời trách mắng, ngược lại còn muốn giúp đỡ cho cậu nhiều hơn một chút. Vì thế mà thầy đã chủ động đề nghị nhà trường tặng cho cậu một suất học bổng dành cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn biết vượt lên chính mình.
Số tiền của học bổng này vừa đủ trang trải cho học phí của những tháng còn lại trong năm cuối cấp. Trước mắt thì Kỳ Họa Niên không cần phải lo lắng về tiền học nữa, nhưng còn những chi phí khác trong cuộc sống thì cậu phải tự mình bươn chải.
Bài vở trong lớp đều được La Lịch ghi chép lại đầy đủ, buổi tối Kỳ Họa Niên sẽ chép bài vào vở, sau đó làm thêm một số bài tập nâng cao khác. Cậu không đến lớp học bổ túc ở bên ngoài như đám người Gia Thanh, chỉ khi nhà trường có tổ chức vài lớp bổ túc buổi tối thì cậu mới tham gia mà thôi.
Tin nhắn trong nhóm vẫn đều đều nhảy ra.
La Lịch: Gia Thanh, nhớ mang bài tập toán hình theo để sửa đó nha.
Gia Thanh: Cậu giống mẹ tôi quá vậy? Biết rồi, nói mãi!
La Lịch: Nói nhiều thế còn không kéo não cậu lớn hơn nổi ấy.
Gia Thanh: Mới sáng sớm đừng làm tôi phải đấm vô mồm cậu. Ăn sáng không?
La Lịch: Ăn. Ăn gì thế?
Gia Thanh: Lát nữa ghé sang tiệm cô Tiệp mua mấy phần cơm chiên dương châu. Hôm nay cô ấy bán lại rồi.
Gia Thanh: Họa Niên, cậu ăn không?
La Lịch: Họa Niên chưa dậy nữa sao? Bình thường cậu ấy dậy sớm lắm mà.
Gia Thanh: Họa Niên, lên tiếng xem nào. Không trả lời là tớ mua đấy nhé.
Kỳ Họa Niên duỗi tay cầm lấy điện thoại, mở mục tin nhắn, nhìn từng dòng lại từng dòng, cuối cùng vẫn không trả lời. Đầu ngón tay gầy guộc lạnh ngắt chạm trên màn hình, lát sau định bỏ điện thoại sang một bên thì có tin nhắn từ Diệc Du.
Diệc Du hiếm khi nhắn tin vào nhóm, vì cậu ấy không biết nói gì hết.
Diệc Du: Họa Niên Họa Niên, tớ có kẹo vị đậu biếc, ngon với đẹp lắm. Tớ mang cho cậu ăn nha.
Hôm tang lễ, Diệc Du cũng có mặt. Có lẽ vì vậy mà cậu ấy muốn mình làm chút gì đó bù đắp cho sự mất mát của Kỳ Họa Niên. Qua một đêm suy nghĩ cẩn thận, Diệc Du quyết định đem hũ kẹo đậu biếc mà ba mẹ vừa mua về từ Mỹ cho Kỳ Họa Niên ăn.
Kỳ Họa Niên đã ngồi dậy, lưng tựa ra sau, sững người đọc tin nhắn. Cách nhắn tin của Diệc Du cũng giống với cách nói chuyện của cậu ta vậy, lúc nào cũng thích gọi tên người khác đến hai lần.
Sau một hồi ngắm nghía dòng tin nhắn ấy, cả nhóm cũng bất giác im lặng chờ đợi, cuối cùng Kỳ Họa Niên cũng mỉm cười. Tuy rằng nụ cười không còn đẹp đẽ rạng ngời như trước đây nữa.
Mấy đầu ngón tay lướt nhanh trên mặt phím.
Kỳ Họa Niên: Ừ, ăn. Cảm ơn cậu.
Gia Thanh với La Lịch tuy ở hai nơi khác nhau, nhưng đang có cùng một cảm giác, chính là ghen tị. Còn bọn họ ghen tị với người nào thì không ai biết.
La Lịch: Tớ cũng muốn ăn.
Gia Thanh: Hey, cậu đừng có quên hai bọn tôi đấy.
Diệc Du: … Đây là tin nhắn tự động, hiện tại Diệc Du không thể trả lời tin nhắn của mọi người.
La Lịch: …
Gia Thanh:!!!
—
Ngày đầu quay lại trường học, Kỳ Họa Niên đã chạm mặt Vưu Kiện trên hành lang lầu hai. Như mọi ngày, hắn mặc một bộ quần áo thể thao rộng rãi thoải mái, cánh tay ép một quả bóng đá bên hông, thong thả cất bước.
Lúc nhìn thấy Kỳ Họa Niên ở đầu bên kia, Vưu Kiện chợt dừng lại hỏi han: “Em đi học lại từ bao giờ thế?”
Kỳ Họa Niên tháo tai nghe mắc trên cổ, thấp giọng đáp: “Mới hôm nay thôi ạ.”
“Ồ.” Vưu Kiện lướt mắt từ trên xuống dưới một lượt, thở dài nhắc nhở “Trông em gầy đi nhiều lắm, ăn uống đầy đủ vào nhé. Chuyện gì qua rồi thì hãy để nó qua, tương lai của em còn có một kỳ thi quan trọng, đừng sao nhãng.”
Kỳ Họa Niên cụp mắt nghĩ ngợi, hồi sau gật đầu, lễ phép nói: “Vâng, em biết rồi. Cảm ơn thầy ạ!”
Sau khi nghe tiếng cửa lớp mở ra rồi đóng vào, Vưu Kiện mới ngoảnh đầu nhìn một cái. Trước kia, hắn không có cơ hội tiếp xúc với nam sinh này nhiều lần nhưng cũng biết sơ qua về tính cách của cậu. Một nam sinh nhiệt tình và năng nổ trong học tập cũng như thể thao, ngoài ra còn đối xử với mọi người xung quanh hòa ái tốt bụng. Thế mà bây giờ trông cậu khác xa với nam sinh lúc trước.
Quả nhiên, trong cuộc đời này có rất nhiều chất xúc tác, nhưng không phải tất cả đều ảnh hưởng tích cực đến chúng ta.
Kỳ Họa Niên ngồi vào chỗ của mình, không buồn để ý đến những ánh mắt bốn phía đang ra sức bày tỏ sự thương xót dành cho cậu. Gia Thanh lôi từ hộc bàn ra một hộp cơm còn nóng, đẩy qua cho Kỳ Họa Niên.
“Ăn đi.”
Kỳ Họa Niên nhìn hộp cơm chiên dương châu của quán quen, lại nhìn sang Gia Thanh, ánh mắt thờ ơ nhưng khóe môi vẫn đọng lại nụ cười nhàn nhạt.
“Cảm ơn.”
Gia Thanh không nói gì, ngả lưng ra sau, ngước đầu nhìn qua phía Diệc Du, huýt sáo thành một tiếng thật dài. Diệc Du bên này đang tích cực lựa ra viên kẹo xinh đẹp và ngon nhất, để đưa cho Kỳ Họa Niên. Trong lúc lựa chọn, cậu ta nghe thấy tiếng huýt sáo quen thuộc, bèn ngẩng mắt nhìn.
Gia Thanh cười nhe hàm răng: “Này, ném qua đây vài viên kẹo đậu biếc đi.”
Diệc Du chớp mắt nhìn gã, cuối cùng bấm bụng nhét thêm một viên nữa trong tay rồi đứng dậy đi đến chỗ hai người họ.
Gia Thanh ngồi thẳng dậy ngay lập tức, chìa tay ra chờ đợi.
Diệc Du không nhìn gã, cẩn thận đặt xuống bàn Kỳ Họa Niên năm viên kẹo xinh đẹp, miệng toe toét cười: “Họa Niên Họa Niên, cho cậu nè.”
Kỳ Họa Niên đang ăn cơm, cụp mắt nhìn năm viên kẹo xanh biếc trên bàn, bất giác cong đuôi mắt cười. Sau đó cậu mượn bút chì của Gia Thanh, viết xuống đề thi thử.
“Cảm ơn nhé, Du Du.”Diệc Du vui vẻ cười khì khì, tiếp đến mới nhìn Gia Thanh đang ngóng cổ cò chờ đợi: “Cho cậu đó.”
Gia Thanh cúi nhìn lòng bàn tay chỉ vỏn vẹn một viên kẹo, ấm ức lườm nguýt: “Đồ keo kiệt! Ai nấu cho cậu ăn những tháng ngày qua chứ hả?”
“…” Diệc Du mím chặt môi, vội chạy về chỗ của mình, lấy thêm mấy viên nữa cho Gia Thanh.
—
Cuối đông, tiết trời cũng ấm dần lên. Hừng đông từ từ ló dạng, nơi chân trời xám tối bừng lên những gam màu rực rỡ, long lanh bởi sương đêm đọng trên phiến lá còn chưa biến mất.
Sân trường khô ráo, không có tuyết trắng phủ lên như hai tháng trước. Lúc Gia Thanh kéo La Lịch đến sân bóng, Kỳ Họa Niên đã ở đây hơn nửa tiếng trước rồi. Mấy hôm nay ngày nào cậu cũng đến sân bóng để tập luyện, luyện đến chiều tối mới chịu về nhà.
Gia Thanh chạy đến gần, gọi lớn: “Họa Niên, đằng sau!”
Kỳ Họa Niên vừa úp rổ xong liền đáp xuống đất. Cậu ngoảnh đầu, mồ hôi nhễ nhại chảy từ trán xuống cổ, ướt đẫm cả lưng áo. Đôi mắt thoáng nheo lại, bởi tia sáng từ đâu chiếu thẳng tới làm cậu lóa mắt.
“Gì thế?” Kỳ Họa Niên quệt mồ hôi trên cằm, hỏi.
Gia Thanh thuận tay ném cho cậu một lon nước tăng lực, cười bảo: “Sao hôm nay không gọi bọn tớ?”
“La Lịch bận học mà, không phải ư?”
La Lịch ở bên cạnh nghe thấy tên mình, vội vàng tỉnh táo, lắc đầu đáp: “Hôm nay cô giáo cho tớ nghỉ một bữa. Chúng ta cùng chơi đi.”
Kỳ Họa Niên không có ý kiến, La Lịch vừa cởi áo ngoài ra, đối phương đã cầm lấy bóng phản công. Gia Thanh ngay lập tức đuổi theo phòng thủ, chỉ còn mỗi La Lịch bị sự nhiệt tình thái quá của hai đứa bạn thân làm cho hú vía.
Lần cuối cùng La Lịch có thể giữ bóng mà ném nhưng vẫn thua, cậu quyết định từ bỏ, khom lưng thở hồng hộc, giơ tay nói: “Thôi thôi, tớ thua tớ thua, mệt quá.”
Gia Thanh khinh bỉ nhìn La Lịch, mặc kệ mồ hôi ướt đẫm khắp người: “Loại người ít hoạt động là vậy đó.”
La Lịch oan ức một bụng bảo: “Cái gì mà ít hoạt động? Cậu nhìn xem, Họa Niên chơi hăng máu như thế, tớ không theo nổi là đúng rồi!”
Nói đến đây, cả hai đồng loạt nhìn về phía Kỳ Họa Niên. Cậu dường như không để ý đến việc bỏ cuộc của La Lịch, vẫn tiếp tục giữ bóng điên cuồng nhảy lên úp rổ.
Bấy giờ Gia Thanh mới cảm thấy kỳ lạ, bèn đi đến hếch cằm hỏi: “Này, hôm nay ăn gì mà hăng thế?”
Kỳ Họa Niên dùng một tay ném bóng, hờ hững cười: “Gì đâu, chơi cho qua thời gian thôi.”
Gia Thanh thoáng cau mày, linh cảm trong lòng mách bảo gã đối phương không giống như trước kia cho lắm.
La Lịch hít một hơi khẽ nói: “Chúng ta có thể làm bài tập cùng nhau.”
Kỳ Họa Niên thong thả nhặt bóng, ngoảnh đầu nhìn La Lịch, kéo nhẹ khóe môi đáp: “Tớ làm xong cả rồi.”
“…” La Lịch lén lút trợn to mắt, thầm nghĩ, bao nhiêu bài tập ở trường đều làm xong rồi ư? Gần một trăm bài tập của các môn lần đó…
Đúng lúc này, từ đằng xa có vài nam sinh của lớp bên cạnh đi đến. Đội trưởng của nhóm bọn họ không chỉ là học bá mà còn là quán quân trong cuộc thi cờ tướng tháng trước. Thành tích lẫy lừng là thế, nhưng tính cách thật ra không hề hiền lành thuần lương như mọi người tưởng tượng.
Trác Hựu đi đầu, đường nhìn dời từ Kỳ Họa Niên sang Gia Thanh, mở đầu câu chào: “Hi Gia Thanh. Có nhã hứng đấu một trận không?”
Bên này, Gia Thanh với La Lịch ngẩng đầu nhìn Trác Hựu, có chút sửng sốt. Nếu họ không nhầm thì tuần trước, đội của Trác Hựu vừa đấu với lớp bọn họ một trận, kết quả là bị thua thê thảm. Gã còn tưởng đám Trác Hựu không thèm chơi cùng nữa chứ. Thế mà hôm nay lại chủ động muốn đấu một trận, chắc là muốn gỡ lại mặt mũi đây mà.
Trác Hựu cười đến hòa ái, đôi mày nhướn lên chờ đợi.
Gia Thanh không thích Trác Hựu cho lắm, chẳng phải ghen tị với nó, chỉ đơn thuần là ấn tượng đầu không tốt. Gã định mở miệng từ chối, không ngờ Kỳ Họa Niên từ sau lưng đi đến, bỗng lên tiếng:
“Đấu.”
—
Tất cả mọi người đều vào vị trí. Tuy nhiên, số lượng người tham gia của hai đội không bằng nhau, cho nên tạm thời đấu trận 2 ON 2*.
Để trận đấu có vẻ tiết kiệm thời gian hơn và nhanh chóng gỡ lại mặt mũi, Trác Hựu đề nghị: “Bọn tôi sẽ phòng thủ, còn các cậu ném bóng. Chỉ cần các cậu ném đủ năm trái, chúng tôi sẽ nhận thua.”
Gia Thanh đứng đối diện không hề hào hứng với trận đấu này, vì gã không cảm giác niềm đam mê thể thao trong lòng Trác Hựu. Rõ ràng nó chỉ muốn thi đấu để bàn chuyện thắng thua mà thôi.
Kỳ Họa Niên ở bên cạnh đều đặn đập bóng, hồi sau nghiêng đầu, chẳng có cảm xúc gì nói: “Sao cũng được.”
Trác Hựu cong môi cười đầy thách thức: “Đến.”
Trác Hựu cùng đồng đội nửa ngồi nửa đứng bày ra tư thế phòng thủ chặt chẽ. Đôi mắt bọn họ dán chặt lên quả bóng trong tay Kỳ Họa Niên. Gia Thanh liếc nhìn động tác đập bóng của đồng đội, sau đó bất ngờ nhìn thấy bóng bay về phía mình. Gã lập tức quan sát tổng thể trận đấu, chạy về phía trước, bị đối thủ kèm chặt.
Gia Thanh nở một nụ cười nhìn đối thủ, bàn tay bất ngờ úp xuống, chuyền bóng qua hai chân của nam sinh kia. Bóng một đường bay thẳng tới chỗ của Kỳ Họa Niên, sau khi cậu vượt qua mặt Trác Hựu.
Bóng được ném đi thành đường vòng cung rồi lọt vào rổ.
Kỳ Họa Niên nhận lại bóng, tiếp tục trở về vị trí cũ. Trác Hựu lần này cau mày, cảm giác khó chịu chèn ngay cổ họng của nó. Hô hấp bắt đầu gấp gáp và mất kiên nhẫn.
Đến quả thứ tư, Trác Hựu không còn bình tĩnh, đôi mắt hẹp dài nheo lại, nhìn Kỳ Họa Niên đầy vẻ căm tức.
“Còn một quả.” Hô hấp của Kỳ Họa Niên vẫn đều đặn, cậu ngước nhìn Trác Hựu, nhàn nhạt thông báo một câu.
Trác Hựu cười khẩy: “Được đấy.”
Kỳ Họa Niên lần này không chuyền bóng cho Gia Thanh nữa mà tự mình tấn công. Cậu lách sang phải, thực hiện động tác giả khiến cho đối thủ dính bẫy, bật nhảy lên cao. Sau đó cậu lách người sang trái, tốc độ cực kỳ nhanh và dứt khoát, nhưng Trác Hựu đã sớm đoán ra được nước đi của cậu, bèn chạy ra phía sau phòng thủ trước.
Trác Hựu cười cười: “Kỳ này cậu hỏng rồi.”
Kỳ Họa Niên ngước mặt, đôi mắt nhuộm một sắc tím hồng của hoàng hôn, nét ưu tư trên mặt thiếu niên không còn dịu dàng như trước. Cậu giữ bóng trong tay, bình tĩnh suy nghĩ chốc lát rồi bất ngờ lùi ra sau hai bước, tiếp đến bật lên thật cao, quyết định ném cú ba điểm từ vị trí của mình.
Trác Hựu thoạt đầu sửng sốt, lát sau kịp thời phản ứng, nhếch môi khẩy cười. Nó phóng lên theo Kỳ Họa Niên, nhưng thay vì chặn đường bóng bay của cậu, nó lại dùng tiểu xảo bằng khuỷu tay, thúc vào trước ngực của Kỳ Họa Niên.
“…” Ngay khi cảm nhận được đối phương dùng lực đẩy mình, Kỳ Họa Niên đã cau mày, tuy nhiên cánh tay không hề suy suyển, quyết ném vào rổ bằng được.
Trác Hựu đáp người xuống, ngoảnh đầu nhìn, phát hiện bóng vừa từ trong rổ rơi xuống đất.
Mẹ nó…
Kỳ Họa Niên nhìn quả bóng lăn đến bên chân mình, cúi mặt không nói một lời. Gia Thanh ở phía sau vừa định reo lên một tiếng thì bất ngờ bị một màn xửng cồ của hai thiếu niên làm cho hoảng hồn.
“Ai dạy mày chơi kiểu đấy hm?” Kỳ Họa Niên nắm lấy cổ áo của Trác Hựu, áp mạnh nó vào cột sắt.
Trác Hựu không trở tay kịp, vì vốn dĩ nó không nghĩ Kỳ Họa Niên sẽ là loại người dễ nóng như thế này. Lưng đập mạnh vào cột khiến nó nhăn mặt như ăn phải món cay cấp độ cao nhất.
“Buông tao ra, mẹ mày, trò chơi thôi mà, làm gì căng?” Trác Hựu nhếch nhếch khóe môi phản kháng.
Kỳ Họa Niên hiếm khi giận dữ đến mức này. Cậu gần như không còn nét hòa nhã thường ngày, bàn tay thu lại thành nắm đấm, trực tiếp đánh Trác Hựu một cú thật dứt khoát.
Trác Hựu đau đến nhe răng, khóe môi bị rách, máu tươm ra.
“Họa Niên, mày!!!”
Kỳ Họa Niên một tay giữ lấy cổ áo của Trác Hựu, vực nó dậy, gằn giọng cảnh cáo: “Lần sau tốt nhất là cút khỏi mắt tao. Đừng lãng vãng quanh đây rồi chơi bẩn.”
Gia Thanh với La Lịch vội vã chạy tới, kéo Kỳ Họa Niên ra, lựa lời mà nói: “Họa Niên, kệ mẹ nó đi, không đáng để đánh đâu.”
Kỳ Họa Niên bị hai người bạn cố quyết lôi ra chỗ khác. Trác Hựu được đồng bọn đỡ dậy. Trước khi bọn họ rời đi, Trác Hựu gắt gao nhìn qua phía Kỳ Họa Niên, chỉ thẳng vào mặt cậu, nhổ một ngụm máu ra ngoài:
“Mày đợi đấy, thằng giẻ rách! Đã nghèo kiết xác còn không có ba mẹ dạy dỗ thì đều là thứ lưu manh côn đồ!”
Kỳ Họa Niên vừa mới dằn xuống bực dọc trong lòng lại bị lời nói phỉ báng của Trác Hựu chọc cho điên lên.
Đáy mắt u tối lạnh lẽo, cậu rít qua kẽ răng: “Mày nói lại xem?”
Trác Hựu giằng tay khỏi người bạn bè, lớn giọng chửi: “Đệt mẹ thứ giẻ rách, thất học, mồ côi! Thứ như mày sau này có tiền đồ gì chứ? Còn không phải sẽ bám váy đàn bà mà nuôi bản thân ư?”
Ánh mắt Kỳ Họa Niên như thu vào cả một bầu trời vỡ vụn những vì tinh tú, sâu không thể thấy đáy. Khóe miệng thấp thoáng run rẩy, có lẽ vì tức giận, cũng có lẽ vì những mảnh vỡ cứa sâu trong buồng ngực, máu thấm tươm cả lớp áo, chẳng ai thấy được.
Kỳ Họa Niên cau chặt hàng lông mày vừa đen vừa thẳng, hàm răng nghiến chặt những tưởng sắp bật cả máu. Cuối cùng, cậu chẳng làm gì Trác Hựu cả. Không mắng cũng không đánh, chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhợt nhạt giễu cợt.
Trác Hựu cảm giác thỏa mãn cực độ sau khi tuôn xả một loạt câu từ mắng chửi thiếu đạo đức, nó cười một tiếng rồi quay người toan bước đi. Nhưng chẳng ngờ được Gia Thanh lại bất ngờ tập kích từ phía sau. Gã nhảy lên, vung chân đạp mạnh vào thắt lưng của Trác Hựu.
“Đệt mẹ! Đéo gì mà chửi bạn của tao? Khôn hồn biến mẹ khuất mắt tao nhé. Để tao gặp ở đâu, tao đập ngay ở đấy!”
Trác Hựu không thể đứng dậy, buộc phải nhờ người khác đỡ lên. Nó đau đến xanh cả mặt, một lời cũng không thể nói.
Gia Thanh nóng hết cả mặt, chỉ tay vào từng đứa một: “Tụi bây nhớ xích nó lại cho cẩn thận. Chỉ cần nó dám vác mặt chó đến lớp tao hay đến gặp bọn tao, tao đập cho mất xác. Phắn đi!”
Cả bọn kinh hồn táng đảm, chạy không thấy bóng.
La Lịch liếc nhìn Kỳ Họa Niên, định mở miệng an ủi nhưng đối phương đã nhanh hơn một bước, cậu trầm mặc rời khỏi sân bóng, nửa chữ cũng không hé môi.
Gia Thanh ngẩng cằm nhìn Kỳ Họa Niên sắp đi mất, lớn tiếng gọi: “Họa Niên, đi đâu đó?”
La Lịch vịn lấy bả vai của gã, lắc đầu ngăn cản: “Để cậu ấy một mình đi.”
Gia Thanh bực bội cởi áo ra lau mồ hôi, buột miệng chửi thề: “Hôm nay xui như miệng chó vậy. Cái tên họ Kỳ kia nữa, hôm nay ăn phải thứ gì hỏng à, chơi vừa hăng máu mà còn đột nhiên nổi điên nữa.”
La Lịch ngược lại chú ý đến sắc mặt của Kỳ Họa Niên hơn. Hồi sau, cậu ta buông tiếng thở dài, chợt hỏi Gia Thanh: “Cậu còn nhớ từ hôm bệnh viện trở về rồi cả hôm tang lễ của bà không?”
“Nhớ.” Gia Thanh chưa hiểu lắm, hỏi “Có chuyện gì à?”
La Lịch nhìn gã, chậm rãi nói: “Hôm ở bệnh viện và những hôm tang lễ diễn ra, chúng ta đã khóc, Lệ Linh cũng khóc, thậm chí cả Diệc Du cũng khóc, đúng không?”
Gia Thanh mơ hồ gật đầu.
La Lịch lại nhìn về hướng xa xăm, nơi bóng dáng thiếu niên u uất chìm trong ánh hoàng hôn, cô quạnh lẻ loi.
“Còn Họa Niên, cậu ấy vẫn chưa khóc, chưa hề khóc… một lần nào.”
Hết chương 40.*CPR: Viết tắt của “Cardiopulmonary Resuscitation”, gọi là hồi sức tim phổi.* 2 ON 2: Trận đấu hai bên chỉ có hai người.