Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 55

Mohamed đứng trên lầu một nhìn xuống giữa sân, lác đác vài bóng người lượn lờ quét dọn tàn tích của bọn trẻ và những cành cây khô cằn gây ra. Trong lúc quan sát khung cảnh xung quanh, gã chợt thoáng nghĩ đến một người vừa mới gặp mặt không lâu.

Vưu Hạ.

Con người này thoạt đầu tạo cho kẻ khác một cảm giác cực kỳ khó gần và khó chịu, nhưng sau khi tiếp xúc nói chuyện rồi thì… sẽ càng khó chịu hơn gấp bội lần.

Nghe vô lý lắm nhỉ?

Nhưng đó là sự thật đấy!

Sao trên đời này lại tồn tại một kiểu người như thế được nhờ?

Mohamed mò mẫm trong túi áo, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa lên. Đầu lọc bị ngọn lửa nhỏ xíu gặm nhấm từng chút một. Không khí vào buổi trưa không quá lạnh, nhưng vì thói quen phải hút thuốc trong lúc suy nghĩ nên gã buộc phải ngậm một điếu mới thỏa mãn.

Khói thuốc lan ra thành từng sợi thật mỏng manh, mùi hăng nồng như thấm đượm vào mỗi một ngóc ngách ở hành lang.

Mohamed nhả khói rồi lại rít thuốc, rít thuốc rồi lại nhả khói, lần lượt như thế khoảng bốn lần thì dừng lại, nghiêm túc thở dài một tiếng.

Khoan hẵng nói đến Vưu Hạ kia có bao nhiêu thứ khiến cho gã vừa bực mình vừa thích thú. Trước hết cũng nên biết Mohamed là người như thế nào đã, đúng không?

Mohamed – một chàng trai vừa tròn hai mươi tám tuổi, còn độc thân, gia đình chỉ còn mỗi một con chó lông đen nhưng vừa qua đời được sáu tháng, nghề nghiệp ai muốn làm gì gã liền làm đó, nơi ở là ‘nay đây mai đó’, tài sản gồm một chiếc điện thoại, một con máy ảnh đắt giá và một tấm thân ngàn vàng.

Tóm lại, Mohamed là một gã du mục, tính tình lương thiện hoạt bát, vẻ ngoài đẹp trai cuốn hút, ăn nói duyên dáng lịch sự, có điều trong ví của gã không có vài chục chiếc thẻ đen như những gì mà người ta thường áp đặt cho một ‘anh chàng bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền’.

Nhưng mà một số cô gái lẫn chàng trai sau khi tiếp xúc với Mohamed rồi đều không quan tâm đến chiếc ví của gã nặng bao nhiêu, vì cái miệng của gã mới là thứ quyết định tất cả.

Vậy mà hôm nay đã có một chuyện đáng tiếc xảy ra.

Rằng… hóa ra trên đời này vẫn còn có người sẽ không thấy yêu mến gã ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, ngược lại còn dùng lời nói để răn đe cảnh cáo gã nên tránh xa nữa.

Mohamed phì cười, lắc nhẹ đầu khi nhớ lại những gì mà Vưu Hạ từng nói trước đó. Bây giờ nghiền ngẫm tỉ mỉ một chút thì ờ cũng ngầu phết đấy chứ.

Điếu thuốc cháy hơn quá nửa, Mohamed liếc nó một cái rồi dập tắt đầu lọc bằng mũi giày bata. Lúc vươn tay ném điếu thuốc vào sọt rác đối diện, gã thình lình chau mày. Cánh tay khi nãy bị Kỳ Họa Niên bẻ ra sau đến giờ vẫn còn ê ẩm, sức lực của thằng nhóc đó đúng là không tầm thường chút nào.

Mohamed vừa xuýt xoa vừa xoay nhẹ khớp tay, hàng mày chậm rãi giãn ra. Gã thở hắt một hơi, vẻ mặt thoáng sầm xuống, không khỏi tự hỏi trong lòng một câu cũng sâu sắc không kém.

Thằng nhóc trâu bò kia rốt cuộc là ai vậy nhỉ? Nếu như không nhầm thì nó có vẻ rất cảnh giác với mình, nhất là khi mình đứng gần Vưu Hạ.

Nghĩ đến đây, linh cảm mách bảo có điều gì đó không được bình thường xoay quanh Kỳ Họa Niên. Cộng thêm Mohamed trời sinh nhạy bén, gã vuốt vuốt khuôn cằm nhẵn mịn, nghi hoặc bật cười một tiếng.

Chúa ơi, không phải là vậy chứ?

— 

Trong phòng nghỉ ở cuối dãy hành lang, Lý Tịnh ngồi trên chiếc ghế dài được đan lại bằng hàng trăm sợi tre nứa vô cùng cứng cáp, bàn tay bao bọc lấy đầu gậy, từ tốn thuật lại toàn bộ sự việc không hay vừa rồi cho Lý Hạnh Dung. 

Lý Hạnh Dung nghe xong, không hề nổi giận mà chỉ cảm thấy khó xử đôi chút. Bà đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Tịnh, nhu mì nói một câu: “Vậy bây giờ con đi cùng cụ ra ngoài đó để xin lỗi cậu ấy một tiếng ạ.” 

Lý Tịnh cũng đồng tình với đề nghị này, ông mau chóng đứng lên, gật đầu cười đáp: “Phải phải, chúng ta nên làm thế.”

Lúc đi đến cửa phòng, vị lão làng bất đắc dĩ thở dài thườn thượt, miệng lẩm bẩm trách cứ: “Thật không hiểu nổi vì sao phải làm như vậy!”

Lý Hạnh Dung một thân tây trang rất chỉnh tề và lịch sự, ngoài vẻ điềm đạm của phụ nữ Á Đông, trên người bà còn toát ra một mùi vị quyền lực hiếm ai có được. Bà cùng Lý Tịnh đi đến nhà ăn của trẻ em, may mắn gặp được Vưu Hạ đang ngồi ở một chiếc bàn trống. 

Vưu Hạ không dùng bữa trưa, trên bàn đặt mỗi một cốc trà đã nguội ngắt nhưng mãi chưa hề được động đến. Anh đang ngồi xem sách về Đông Y, nơi khóe mắt chợt phát hiện có hai bóng người di chuyển tới gần mình, đầu liền ngẩng lên nhìn một cái. 

Lý Hạnh Dung điềm tĩnh nhìn anh, gật đầu chào hỏi: “Xin chào, tôi là Lý Hạnh Dung. Xin hỏi cậu có phải là bác sĩ Vưu không?”

Vưu Hạ thuận tay gấp sách lại, nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.”

Lý Hạnh Dung cười lên hiền hòa và thân thiện, sau đó bà tỏ ý muốn ngồi xuống phía đối diện để trò chuyện cùng anh. Vưu Hạ không phản đối, chỉ im lặng quan sát hai người bọn họ, trong lòng thoáng hiểu ra sự việc.

“Tôi đã nghe câu chuyện vừa xảy ra với cậu rồi.” Lý Hạnh Dung không vòng vo, trực tiếp đi vào vấn đề “Thật sự chính tôi cũng không ngờ sẽ có chuyện không hay này xảy ra. Chúng tôi thật lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ và khó xử. Không biết là cậu có bị thương ở đâu không?”

Vưu Hạ trầm tĩnh liếc nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Qua một hồi quan sát, anh dường như đã bị sắc đẹp của đối phương khiến cho ngây ngẩn. Phần lớn là vì Lý Hạnh Dung rất có nét giống với Thẩm Ninh, mẹ của anh. Nhưng so với Thẩm Ninh, Lý Hạnh Dung này có chút khôn khéo và lanh lợi hơn rất nhiều.

Im lặng chốc lát, Vưu Hạ tạm gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ của mình, đáp: “May là viên đạn bị lạc bắn thẳng vào kính, cho nên không gây ra thương tích gì đáng lo. Hai người cũng không cần để ý nữa đâu.”

Lý Hạnh Dung như gỡ được một gánh nặng, trầm thấp thở ra một tiếng: “Thật may quá! Chúng tôi đến đây gặp cậu cũng vì muốn chân thành nói xin lỗi cho những gì đã xảy ra mà thôi. Hy vọng cậu sẽ bỏ qua những chuyện không hay này và tiếp tục tích cực hỗ trợ cho trẻ em nơi đây. Chúng tôi, thật sự vô cùng ghi nhớ và biết ơn!”

Lời lẽ nghe qua có vẻ rất chân thành, nhưng khi nghe lại một lần nữa thì không khác gì lời của một loại máy móc. 

Vưu Hạ nhàn nhạt nhếch khóe môi nói: “Tôi hiểu, hai vị không cần phải lo đâu. Đã là một bác sĩ, những chuyện này đương nhiên phải làm cho thật tốt rồi.” 

Lý Tịnh từ nãy vẫn luôn im lặng, bấy giờ mới ôn tồn lên tiếng: “Cảm ơn cậu, chàng trai trẻ!” 

Sau đó, Lý Tịnh được một cô gái đi đến dìu lấy, Lý Hạnh Dung không vội xoay gót rời đi mà chần chừ nán lại nhìn lướt qua Vưu Hạ một chút. Theo như hiểu biết của bà, với vẻ ngoài giống như Vưu Hạ, hình như đều là người của… 

Huyết tộc. 

Lúc chiếc tên vọt ra khỏi suy nghĩ, Lý Hạnh Dung thoáng run người. Bà nghiêng người vịn tay vào thành ghế, sắc mặt không mấy ổn định. Vưu Hạ phát hiện thái độ kỳ lạ của đối phương, anh miễn cưỡng đứng dậy, nghiêm túc hỏi han: 

“Bà không sao chứ?”

Lý Hạnh Dung một tay đỡ trán, khuôn mặt ngước lên chăm chú nhìn vào đôi mắt đỏ như lửa nung của Vưu Hạ, tiếp đến nhìn qua làn da nhợt nhạt như thiếu máu của anh, đáy lòng không tránh khỏi sợ hãi. 

Lẽ nào thật sự là… 

Vưu Hạ lúc này cũng dần nhận ra nét kinh hãi hiện lên trong đôi mắt Lý Hạnh Dung, anh không vươn tay đỡ bà, chỉ thấp giọng gọi một người gần đó: “Này cậu nhóc.” 

Một cậu nhóc đầu trọc quay lại nhìn Vưu Hạ: “???” 

“Đỡ bà ấy giúp tôi. Hình như bà ấy không được khỏe.” Vưu Hạ vừa nói vừa đánh mắt sang Lý Hạnh Dung. 

Cậu nhóc đầu trọc nghe vậy liền vội vã chạy đến, nhiệt tình đỡ Lý Hạnh Dung dựa vào người mình, lo lắng hỏi: “Dì Dung, dì không khỏe ở đâu thế? Có cần con gọi bác sĩ không?”

Lý Hạnh Dung khoát khoát tay, gấp gáp muốn rời đi: “Không cần đâu, đưa dì về phòng là được rồi.” 

“Vâng.” Cậu nhóc nghe lời răm rắp.

Lý Hạnh Dung được dìu đi khỏi đó rất nhanh, lúc nằm xuống giường nghỉ ngơi, bà vẫn không sao kìm nổi sự run sợ trong lòng mình. 

Vì sao? 

Vì sao…lại có một ma cà rồng ở ngay tại ngôi làng này chứ? 

Hơn nữa, cậu ta còn là một… bác sĩ. 

Thật điên rồ! Tất cả đúng là một mớ điên rồ! 

— 

Không khí trong nhà ăn quá náo nhiệt và ồn ào làm cho Vưu Hạ cảm thấy đau đầu. Anh cầm theo cuốn sách Đông Y rời khỏi đó, lẳng lặng đi đến một nơi an tĩnh hơn. 

Trung tâm cứu trợ được xây thành hình chữ U, ngay khúc rẽ dưới tầng trệt gần với phòng chứa đồ có một mảnh sân trống, hiện tại vẫn chưa có kế hoạch thi công. Vưu Hạ không rõ vì sao mình lại đến được chỗ này, nhưng khi mỗi mình phát hiện ra một nơi đặc biệt, tâm trạng cũng thoải mái hẳn lên. 

Mảnh sân trống rất đúng nghĩa đen của nó, xung quanh chẳng có gì ngoài một gốc cổ thụ lớn bằng sáu người nối tay nhau ôm lấy, ngoài ra chỉ còn có gió lượn lờ với bãi cỏ dại sát đất mà thôi. 

Vưu Hạ bày ra bộ dạng nghiêm lặng nhắm mắt lại, hít vào thật sâu. Có lẽ đối với anh, khoảnh khắc để bản thân được yên tĩnh thật sự hiếm hoi, đến mức chỉ cần đứng giữa một mảnh sân trống, cùng với gió và cây cối, anh cũng phải tranh thủ thả lỏng tinh thần của mình.

Nhưng mà khoảng thời gian ấy chỉ có thể kéo dài vài giây ngắn ngủi mà thôi.

Bởi vì sau đó bỗng có một giọng nói từ sau lưng truyền đến, vừa phấn khích vừa dịu dàng. 

“Tìm được anh rồi.” 

Vưu Hạ miễn cưỡng mở mắt ra, không cần ngoảnh đầu nhìn cũng đoán được là người nào ngang nhiên ‘phá đám’ mình. Anh theo phản xạ bình thường rúc hai bàn tay giấu trong túi áo, giả vờ không nghe thấy có tiếng người, đứng im bất động. 

Kỳ Họa Niên dường như nhận ra được thái độ ‘phản kháng’ trong lặng im của đối phương, cậu lắc nhẹ đầu, cười khẽ trong lòng. Lát sau, cậu khoan thai bước đến bên cạnh Vưu Hạ, ngẩng mặt nhìn mây nhìn trời, lại thản nhiên gợi chuyện:

“Khi nãy đúng là may mắn thật!”.

Vưu Hạ chớp mắt một cái, thấp giọng hỏi: “Ban nãy có chuyện gì may mắn lắm à?”.

Kỳ Họa Niên quay sang mỉm cười với anh: “Anh không bị thương là một điều may mắn lắm đấy, anh không biết sao? Em lo sốt hết cả ruột, anh làm sao biết được.”.

“Tất nhiên là tôi không biết được rồi.” Vưu Hạ lạnh nhạt liếc cậu “Nhưng mà để tôi siêu âm thử xem, có phải ruột của cậu lộn hết cả lên hay không. Nếu có thì là nghiêm trọng rồi, phẫu thuật gấp thôi!”. 

Nghe đến độ nghiêm túc này làm cho Kỳ Họa Niên phì cười. Cậu thở ra một làn khói mỏng manh, hạ giọng nói: “Anh không tin cũng được, em vẫn lo cho anh.” 

“Không chết được.” 

“Lúc nào anh cũng không chết được, không chết được. Anh cậy vào đâu mà dám cho rằng bản thân sẽ không chết chứ?” Kỳ Họa Niên hiếm khi nổi nóng, chau mày chất vấn đối phương. 

Đây có lẽ là lần đầu tiên Kỳ Họa Niên tỏ rõ thái độ giận dữ với anh như vậy, ít nhiều cũng khiến anh cảm thấy hơi… khó xử. Nhưng nghĩ lại, anh có chết hay không cũng đâu liên quan đến người kia đâu nhỉ? 

Vưu Hạ lén lút nắm chặt bàn tay trong túi áo, rũ mắt chắc nịch nói: “Tôi trường sinh bất tử, cậu có tin không?”

Kỳ Họa Niên có vẻ kinh ngạc, mơ màng lặp lại: “Trường sinh bất tử?” 

“Ừ, sống hoài không chết.” Vưu Hạ nghiêm túc nhìn cậu “Chắc là cậu không tin rồi, nhưng tôi thật sự rất khó chết.”

Gì chứ… Trường sinh bất tử, những chuyện này mình chỉ nghe thấy trong bộ phim huyền thoại “Tây Du Ký” mà thôi. Bây giờ lại nghe từ chính miệng một người trưởng thành và hoàn toàn không có vẻ gì gọi là mê tín dị đoan như Vưu Hạ, quả thực hơi khó tin. 

Kỳ Họa Niên liếc mắt nhìn sang gốc cổ thụ, nghiền ngẫm gì đó hồi lâu: “Anh nói anh trường sinh bất tử đúng không?” 

Vưu Hạ thoáng nhíu mày, thật sự không rảnh rỗi đến mức cứ phải trả lời mấy vấn đề thiếu chất xám này. Song, anh vẫn thốt ra một tiếng: “Ừ.” 

Kỳ Họa Niên bấy giờ mới mỉm cười nhìn anh, hạ giọng xin xỏ: “Vậy… cho em xin một viên thuốc như thế được không? Em cũng muốn sống lâu một chút.”

“…” Tôi nói cậu có bệnh thần kinh mà cậu không đi khám là sao?

Thấy Vưu Hạ làm ngơ mình, cậu cũng không giận dỗi, chỉ vui vẻ nói tiếp: “Nếu em sống lâu hơn một chút, em sẽ có thể làm robot của anh lâu hơn một chút, không phải sao?”

Thật ra thì nếu sống lâu hơn một chút, em sẽ có thể thích anh lâu hơn một chút. 

“…” 

Lần này trái tim Vưu Hạ lại phản chủ, đập không theo quy luật nào nữa. Anh siết chặt nắm tay, hàng mi rũ xuống, có vẻ nghĩ ngợi miên man chuyện gì đó. Bên tai văng vẳng giọng nói nhẹ nhàng pha lẫn cố chấp của Kỳ Họa Niên, luân phiên lặp lại, nhiều đến nỗi anh chỉ muốn bịt kín lỗ tai, không muốn bị nó phiền nhiễu nữa. 

Nhưng mà, không được rồi. 

Vưu Hạ mím môi thành một đường thẳng, cố gắng giữ nguyên sắc mặt không cảm xúc của mình, quay sang điềm nhiên nhìn Kỳ Họa Niên, hàng mày hơi nhướn lên.

“Nói nhảm là bệnh. Nói những lời sến sẩm như cậu cũng là bệnh, cậu có biết không?”

Kỳ Họa Niên chớp mắt ra vẻ vô tội: “Em không biết.” 

Vưu Hạ cười khẩy: “Ừ, cậu thì biết cái gì chứ!” 

Kỳ Họa Niên lại gật đầu hết sức ngây ngô: “Ừm, anh nói em không biết thì em sẽ không biết nữa. Có điều, em biết cảm giác của mình dành cho anh là thế nào, còn biết khi nào trái tim đập nhanh, còn biết khi nào thì cần phải biến thành một robot hạng nhất ở cạnh anh.” 

Nói xong, cậu còn cười lên trông dịu dàng vô cùng, hệt như màu sắc của cánh đồng hoa kiều mạch vào ngày hôm qua, nhẹ nhàng thuần khiết. 

Trong một khắc, Vưu Hạ toàn thân bất động, chăm chú nhìn vào đôi mắt biết cười của Kỳ Họa Niên. Trước mặt anh là một cậu thiếu niên cao gầy mà nhiệt thành, lúc nào cũng mang trong người một nguồn năng lượng tích cực đi ban phát cho tất cả mọi người, khi lại hóa thành cậu trai lưu manh giỏi võ chỉnh đốn bọn côn đồ, đặc biệt là khi ở cạnh anh thì hoàn toàn trở về làm một cậu thiếu niên ngoan ngoãn nghe lời, tuy lắm lúc cũng rất mưu mẹo lươn lẹo, dùng lời của anh để phản lại anh. 

Trước mặt anh chính là một Kỳ Họa Niên ‘muôn hình vạn trạng’ như thế. Ngay cả những câu nói ngọt ngào của cậu cũng rất động lòng người, mỗi lần nói ra đều là những câu khác nhau, chỉ duy nhất một điểm chung chính là khiến anh đứng hình, ngây người, ngẩn ngơ. 

Vưu Hạ làm sao không hiểu được những lời này có ý nghĩa gì chứ? Anh hiểu rất rõ là đằng khác. Dù rằng từ bé đến lớn, anh chưa từng chủ động bày tỏ tình cảm với bất kỳ ai, nhưng nếu nói anh không biết gì về tình yêu thì cũng không đúng. 

Anh có biết khi một người có tình cảm với mình, họ sẽ luôn nao nức muốn ở bên cạnh mình, sẽ luôn tìm mọi cách mang niềm vui đến cho mình, sẽ luôn… sẽ luôn… ừ, sẽ giống như Kỳ Họa Niên đối với anh lúc này vậy.

Trong lòng Vưu Hạ hiểu rất rõ điều cậu mong muốn, nhưng hiện tại anh không thể chấp nhận nó, càng không dám đối mặt để từ chối. 

Vì sao ư?

Anh cũng không biết nữa. 

Xúc cảm mơ hồ đến mức anh chẳng nhìn thấy rốt cuộc trái tim mình đang hướng về phía nào hay hướng về người nào. Chỉ là mỗi khi ở cùng Kỳ Họa Niên, anh sẽ không nảy sinh cảm giác bức bối khó chịu giống như đối với những người khác. 

Vậy thì… có phải anh có tình cảm với đối phương hay không?

Chỉ bao nhiêu đây liệu có đủ để xác nhận tình cảm hay chưa?

Trong lúc mơ màng nghĩ ngợi, Vưu Hạ bất giác cảm nhận được có một luồng hơi ấm đang bao lấy một bên sườn mặt của mình. Anh ngẩn người nhìn lên, phát hiện Kỳ Họa Niên không biết từ khi nào đã đứng rất gần mình, thậm chí còn đang vươn tay vuốt ve khuôn mặt của mình. 

Trái tim Vưu Hạ giật thót lên đến cuống họng. Bước chân muốn lùi lại nhưng cứ bất động như thể bị dính phải loại keo đặc biệt. 

Kỳ Họa Niên bên này cũng ngây ngẩn kỳ lạ, đầu ngón tay chạm lên nơi da thịt lạnh buốt của Vưu Hạ, tầng tầng thắc mắc khó hiểu nổi lên nơi cõi lòng, nhưng rồi đều bị cậu ra sức dằn xuống. 

Không có gì khác thường cả. Thân nhiệt của anh ấy hơi thấp hơn bình thường mà thôi. Chỉ có như vậy thôi… 

Kỳ Họa Niên không khống chế được bản thân, hàng mày hơi chau lại, sau đó cậu bất ngờ cúi thấp đầu, dường như đang muốn nổi loạn. Vưu Hạ nhanh chóng nhận ra điểm kỳ quái, lập tức quay mạnh đầu. 

Nụ hôn lơ lửng rơi trên gò má của anh, nóng rẫy, bàng hoàng, hụt hẫng. 

“Họa Niên, cậu!” Vưu Hạ có vẻ giận thật, lúc nghiêng mặt liền để lộ một ánh mắt lạnh căm. 

Kỳ Họa Niên cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại. Cậu hít sâu một hơi, biết rõ khi nãy mình vừa nổi loạn làm càn, tâm trạng thình lình tụt dốc không phanh. 

“Vưu Hạ, em xin lỗi.” 

“Đừng nói nữa.” 

“Em thật sự xin lỗi. Em chỉ—“

“Tôi bảo là đừng nói nữa!” 

Vưu Hạ nghiến răng thốt ra một câu đầy cảnh cáo rồi vội vã quay người định rời đi. 

Đúng lúc ấy, từ phía nhà ăn bỗng dội tới vài tiếng kêu thất thanh kinh hãi: “Cứu! Cứu người! Cứu người, mau cứu người! Bác sĩ, bác sĩ, cứu người!”
Bình Luận (0)
Comment