Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 6

Cốc trà trong tay Lý Thiệu Lâm đã nguội lạnh từ bao giờ không hay không biết. Các đầu ngón tay cứng ngắc hết siết chặt lại buông ra, một hồi lâu sau mới có thể đặt cốc trà đang lơ lửng xuống bàn.

Lý Thiệu Lâm sững người đăm đăm nhìn Kỳ Họa Niên, cảm tưởng như những lời ban nãy đang bắt đầu gặm nhấm trái tim đã vốn đầy vết thương của cậu.

Đối phương không lên tiếng, Kỳ Họa Niên cũng tự giác mà im lặng. Cậu cúi mặt, không mấy tự nhiên rót cho mình thêm một cốc trà, trà ấm thấm qua lớp sứ mỏng, thấm vào lòng bàn tay nhất thời khiến cậu bình tĩnh hơn một chốc.

Không phải cậu là người hiểu điều này nhất hay sao?

Lý Thiệu Lâm nhắm mắt lại, để luồng ánh sáng heo hắt phía trên rọi xuống bầu mắt mệt mỏi của mình. Cậu tỉ mỉ nghĩ về câu nói của Kỳ Họa Niên, cứ ngỡ cõi lòng này sẽ đau đớn quằn quại lắm, không ngờ mọi thứ lại êm ả như thế.

Giống như một cơn gió Bắc lạnh lẽo sượt qua rồi biến mất mà thôi.

Trái tim bị loại tình yêu cấm kỵ ra sức giày vò, vậy mà chẳng hề quặn thắt như trước nữa. Có lẽ đã chai sạn rồi, cũng có lẽ cậu sắp tìm được lối thoát cho bản thân mình, cho điều sai trái mà mình đã tạo ra.

Lát sau, Lý Thiệu Lâm vô thức bật cười một tiếng đầy chế giễu. Cậu đang chế giễu cho lời khuyên nhủ không hề có tính thuyết phục của mình.

Dựa vào đâu mà dám bảo Kỳ Họa Niên không hợp với Vưu Chiếu Hy chứ?

Dựa vào đâu mà muốn Kỳ Họa Niên buông bỏ đoạn tình cảm đơn phương ấy chứ?

“Thiệu Lâm…”

Kỳ Họa Niên nhận ra sắc mặt của Lý Thiệu Lâm không ổn bèn thấp giọng lên tiếng, vô tình phá vỡ sự yên tĩnh của một góc bàn ăn. Lý Thiệu Lâm nghe thấy cậu gọi, mọi khổ sở khảm sâu trong đôi mắt dần tan biến.

Lý Thiệu Lâm ngẩng đầu nhìn đối phương, lúc định mở miệng nói thì phát giác được bầu không khí có hơi tĩnh lặng quá mức bình thường.

Trong đầu cậu hiện lên một câu hỏi: Tiếng nhạc phim hoạt hình đâu rồi?

Kỳ Họa Niên cùng lúc nhận thức được điều này, không khỏi nhấc mắt nhìn qua phía của Diệc Du. Màn hình tivi không còn những hình ảnh đầy màu sắc cũng như không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

“Diệc Du?” Lý Thiệu Lâm nghiêng đầu gọi một tiếng.

Thế nhưng người nào đó không hề phản hồi.

Kỳ Họa Niên đứng bật dậy, tiếng chân ghế ma sát với nền nhà xi măng, tạo ra một tiếng cào nhẹ vào màng nhĩ. Cậu đi nhanh về phía Diệc Du, tới bên hông ghế salon mới dừng lại. Từ trên nhìn xuống, Kỳ Họa Niên nhìn thấy một cục tròn vo đang nằm im không động đậy, sau đó cái đầu nhỏ bỗng ngẩng lên, lộ ra đôi mắt tròn xoe thuần khiết chớp chớp.

Diệc Du nhận ra Kỳ Họa Niên, bèn nhổm đầu dậy, thì thầm: “Đói quá đi!”

Chất giọng mềm mại nhút nhát này đúng là không thể lẫn với ai được.

Lý Thiệu Lâm cũng đã sớm đứng cạnh Kỳ Họa Niên, chứng kiến một màn đáng yêu kia liền khẽ cười, buồn bực ban nãy phút chốc tan biến.

Diệc Du không rõ hai người trước mặt mình đang nhìn chằm chằm vào thứ gì, hai môi mấp máy lặp lại: “Diệc Du đói…”

“Rồi rồi, chúng tôi biết cậu đói mà.” Kỳ Họa Niên mỉm cười, cúi xuống xoa mái tóc đen nhánh mềm rũ của đối phương rồi xoay người đi vào trong bếp.

Chỉ có Lý Thiệu Lâm ở bên ngoài tiếp tục trò chuyện với Diệc Du, cố ý dời sự chú ý của cậu sang chuyện khác.

Kỳ Họa Niên đẩy cửa phòng bếp ra, lập tức bị hơi nóng phả thẳng vào mặt, suýt thì choáng váng. Cậu khép cửa lại, khó nhịn mà hỏi: “Hai cậu làm cái gì mà vừa nóng vừa nồng thế này?”

La Lịch đang bày chén dĩa lên mâm, nghe hỏi thì cười khà khà: “Lúc nãy Gia Thanh chiên cá bị khét, mùi có thơm không hả?”

Sau đó cậu ta ngoảnh đầu trêu chọc Gia Thanh: “Tớ nói này Gia Thanh, hình như tay nghề của cậu đang bị lụt rồi đó. Chiên mỗi mấy con cá cũng để khét như than.”

Kỳ Họa Niên đứng đối diện cũng chêm vào một câu: “Kiểu này mặt mũi đâu mà mắng Diệc Du vụng về nữa đây?”

Gia Thanh đang vớt cá ra khỏi chảo dầu nóng, nhìn những bọt dầu đang nổi lên mà khí nộ trong lòng cũng bừng bừng phun khói. Đặt cá cẩn thận vào cái rây cho ráo dầu xong, gã mới hậm hực phản bác:

“Ê, có còn tình người không vậy? Ông đây ở trong bếp nấu đồ ăn cho mấy người, mấy người còn đứng đó cà khịa được hả? Đậu xanh, ông đây đúng là ngu mà!”

La Lịch vẫn như cũ cười lớn: “Thôi thôi lão Gia ơi, chúng tớ yêu ông nhất trên đời luôn nhé!”

Trên người Gia Thanh nổi một mảng da gà da vịt: “Kinh quá, dẹp ngay cái giọng điệu làm người ta nôn mửa này đi! Họa Niên, cậu liệu hồn đừng có học theo thằng ‘chóa’ này nhá.”

Kỳ Họa Niên còn chưa kịp trả lời, La Lịch mặt đã dày lại dày thêm một bậc, sủa hai tiếng “gâu gâu”.

Gia Thanh: “…”

Ở bên ngoài, Diệc Du sắp tan thành một vũng nước nhỏ. Lý Thiệu Lâm nhìn cậu một cái rồi đứng dậy, đi sang bàn ăn sắp xếp gọn gàng những cốc trà lúc nãy. Ngay sau đó, cửa phòng bếp bật mở, mùi thức ăn thơm ngào ngạt xộc vào khứu giác của từng người, trong đó có cả vũng nước nhỏ bên kia.

Mùi thơm của cá chiên, của giá xào huyết nhanh chóng vực Diệc Du ngồi dậy. Cậu nhanh nhảu ôm bụng chạy tới, vừa hay nhìn thấy Gia Thanh đi đến, lập tức né sang đứng bên cạnh Lý Thiệu Lâm.

Không hiểu sao đứng cạnh người này làm cho cậu yên tâm đến lạ.

Một màn tránh né thần tốc của Diệc Du vô tình lọt vào tầm nhìn của ba người còn lại, bọn họ đánh mắt nhìn nhau, chỉ có Gia Thanh là đen mặt giận dỗi.

Cả đám ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn, bắt đầu ăn uống. Cá bị chiên hơi khét một chút nhưng vị vẫn rất đậm đà. Trong lúc ăn, mọi người thường không lên tiếng nói chuyện, chủ yếu tập trung ăn cho xong rồi còn làm những chuyện khác.

Chỉ có Diệc Du đôi lúc không khống chế được cảm xúc của bản thân, khe khẽ nói: “Ngon quá đi, muốn ăn nữa…”

Gia Thanh ngồi đối diện nhồm nhoàm nhai nuốt, ném cho Diệc Du một ánh mắt sắc bén: “Về nhà mà ăn, ai nuôi cậu đâu mà đòi đòi hả?”

Diệc Du cúi đầu, rất hiếm khi cậu phản bác lại lời nói của Gia Thanh. Tuy nhiên, cậu cũng hiểu được ý tứ của người kia, vì vậy mà vũng nước nhỏ lại sắp tan ra, tổn thương không nói thành câu.

Lý Thiệu Lâm ngồi bên cạnh gắp cho Diệc Du thêm một miếng cá đã gỡ xương: “Ăn nhiều một chút.”

Bữa cơm chiều nhanh chóng kết thúc. Cuối cùng cũng đến màn thích thú nhất của cả bọn, không tính Diệc Du và Lý Thiệu Lâm.

Gia Thanh bật máy điện tử lên, màn hình nhanh chóng hiện ra những hình ảnh màu sắc không kém gì phim hoạt hình mà Diệc Du xem lúc nãy. Bật xong, gã phóng lên ghế salon, ném cho La Lịch với Kỳ Họa Niên mỗi người một chiếc điều khiển.

“Go!” Gia Thanh hưng phấn hô lên.

Cả ba người bọn họ dần chìm trong thế giới riêng, chiến đấu không biết mệt mỏi.

Diệc Du ngồi bên cạnh Kỳ Họa Niên, trong ngực đang ôm một hũ kẹo trái cây, cứ hai phút lại trỏ tay vào lấy một viên cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Mặc dù cậu không biết chơi trò điện tử này ra sao, nhưng mà ngồi xem ba người kia thi đua với nhau thì cũng thú vị không kém.

Ngoài trời lúc này đã nhá nhem tối. Gió đầu thu thổi lộng tấm màn sậm màu trong phòng khách, vô tình để lộ một hình dáng lặng lẽ ở ngoài ban công.

Lý Thiệu Lâm gác tay trên thành vịn lan can, rũ mắt nhìn xuống khu dân cư phức tạp mà náo nhiệt. Nhà của Gia Thanh nằm trong một khu chung cư rất cũ, bên dưới tụ tập đủ những thành phần của giới bình dân. Mỗi chiều đều sẽ tấp nập các hàng bán nước, những gã nghiện đã cải tạo, mấy lão đánh cờ và vài ả bài bạc. Đây là khung cảnh mà Lý Thiệu Lâm khó có thể chứng kiến hoặc trải nghiệm, vì cậu vốn dĩ không thuộc về thế giới hỗn tạp huyên náo của bọn họ.

Mãi đến khi chơi cùng Gia Thanh, Lý Thiệu Lâm mới mở mang thêm tầm mắt của mình. Thật ra trong lòng cậu, những chuyện này thú vị hơn là việc bị quản lý nghiêm khắc trong bốn bức tường, suốt ngày chỉ có học hành và bị nhồi nhét không ít những tư tưởng khô khan từ Lý Dư Trạch.

Nói cách khác, Lý Thiệu Lâm yêu những con người bên dưới, yêu cuộc sống tự do tự tại của bọn họ.

“Này.”

Dòng suy nghĩ bất ngờ bị một giọng nói cắt ngang, Lý Thiệu Lâm ngẩn người quay đầu lại nhìn, nhận ra đối phương là Kỳ Họa Niên mới dần thả lỏng cơ mặt.

Kỳ Họa Niên dán vào lan can, cũng cúi đầu nhìn xuống bên dưới, sau đó mỉm cười: “Xin lỗi nhé.”

Lý Thiệu Lâm không hiểu lắm: “…”

“Xin lỗi chuyện lúc nãy, tôi ăn nói hồ đồ quá. Cậu đừng suy nghĩ nhiều về nó nữa.”

À…

Hóa ra là người kia vẫn còn lấn cấn chuyện đó.

Lý Thiệu Lâm nheo mắt lại nhìn lên bầu trời, nhàn nhạt đáp: “Không có gì. Cậu đâu có nói sai, tôi không thể phản bác được nên mới tức giận vậy thôi.”

Nghe giọng điệu thản nhiên của Lý Thiệu Lâm càng làm cho Kỳ Họa Niên cảm thấy bứt rứt, thế nhưng không biết phải an ủi thế nào. Dù sao đối phương cũng vì tin tưởng cậu nên mới tâm sự, vậy mà cậu dám đem chuyện đó ra khoét lên vết thương cũ của người kia.

Nghĩ kiểu gì cũng đáng giận lắm, không phải sao?

“Ừ—” Chưa đợi cho người bên cạnh trả lời, Lý Thiệu Lâm đã kêu lên, “Nhìn xem, hôm nay nhiều sao nhỉ?”

Kỳ Họa Niên thuận theo ngước mắt nhìn bầu trời, trong lòng cảm thán, đúng là rất nhiều sao!

“Cậu đoán xem ngôi sao nào là của mình?” Lý Thiệu Lâm bỗng hỏi.

Kỳ Họa Niên cũng nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chọn một ngôi sao ở hướng hai giờ: “Cái kia, ừm có thể là nó.”

Lý Thiệu Lâm thì chọn một cái ở xa hơn.

“Cậu không muốn ở gần tôi hay sao vậy?” Kỳ Họa Niên khó hiểu hỏi.

Tình bạn của hai người nếu nói ra thì cũng thân thiết mặn nồng lắm nhưng lúc nào Lý Thiệu Lâm cũng tự giác vạch ra giới hạn vô cùng rõ ràng, dường như muốn tách biệt với đối phương.

Lý Thiệu Lâm nghe hỏi, đầu nghiêng nhẹ, không rõ trong lòng nghĩ gì, lời nói ra càng điềm tĩnh hơn: “Chúng ta ở gần nhau để làm gì? Cũng đâu thể bén lửa được.”

“…” Kỳ Họa Niên ngầm thừa nhận sự thật này.

Ngắm sao một hồi thì nhàm chán, Lý Thiệu Lâm xoay người tựa lưng vào lan can, bâng quơ hỏi một câu: “Cậu có biết gì về gia đình của Chiếu Hy không?”

Đột nhiên nhắc đến Vưu Chiếu Hy làm Kỳ Họa Niên phản xạ rất chân thật. Cậu nghiêng mặt nhìn Lý Thiệu Lâm, hàng chân mày rướn lên như tự hỏi, sao lại nhắc tới làm gì nữa?

Lý Thiệu Lâm lặng lẽ quan sát biểu cảm của cậu, không hiểu sao cảm thấy buồn cười.

“Ờ ừm…không biết rõ lắm, chỉ biết cậu ấy có anh trai là Vưu Thần, hình như thầy Vưu cũng có quan hệ.”

Lý Thiệu Lâm gật đầu: “Vưu Thần và thầy Vưu đều là anh trai của Chiếu Hy. Vưu Thần là anh cả, thầy Vưu là anh hai, còn có chị ba là Vưu San và anh tư là…”

“…” Kỳ Họa Niên nghe một loạt những cái tên, đầu óc cũng hơi quay cuồng.

Cậu không ngờ gia đình họ Vưu nhiều người như thế, anh chị em của Vưu Chiếu Hy thật sự khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ mà không rõ vì sao.

Cứ như vừa nghe đến tên đã rét run rồi ấy.

“Anh tư thì sao?” Kỳ Họa Niên quay đầu hỏi, giọng điệu có chút tò mò.

Lý Thiệu Lâm chậm rãi gác hai tay ra sau lan can, ngửa cổ lên nhìn trời, im lặng nửa ngày, cuối cùng lắc đầu nói: “Không biết.”

Câu trả lời điềm nhiên này nhất thời khiến Kỳ Họa Niên suýt tức giận. Nếu cậu không biết thì cứ nói không biết từ đầu, hà cớ gì phải im lặng rồi bày ra vẻ mặt bí bí hiểm hiểm kia làm gì?

Kỳ Họa Niên thở dài, rõ ràng mất hứng rồi: “Thôi, tôi vào chơi với bọn Gia Thanh thêm chút rồi về.”

Những chuyện về gia đình của Vưu Chiếu Hy cũng sớm bị cậu ném ra sau đầu, không mấy quan tâm đến.

Lý Thiệu Lâm vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Kỳ Họa Niên, ánh mắt thăng trầm, nhìn một hồi thì dời mắt sang chỗ khác, lãnh đạm nhìn chậu hoa lan treo trên tường.

Anh tư thì sao?

Lý Thiệu Lâm thầm thở dài trong lòng.

Thì cậu đã gặp rồi đấy, đồ đần à.
Bình Luận (0)
Comment