Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 61

Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.

Khí trời ở Tiên Vận không ngờ lại có thể khắc nghiệt đến nhường này. Thông thường vào giữa tháng Giêng, những cơn gió buốt đã bắt đầu thuyên giảm, nhường chỗ cho hơi ấm nhẹ nhàng của nàng Xuân. Ấy vậy mà đến tận bây giờ, nhiệt độ ở làng Hạnh Dung vẫn còn nổi gió không ngừng.

Cửa sổ trong phòng chỉ đóng hờ một nửa, gió lạnh bên ngoài lùa vào vô tình thổi bay một số tờ giấy trắng nằm ở trên bàn. Một loạt tiếng xào xạc khiến cho Vưu Hạ tỉnh giấc. Anh chập chờn mở mắt, định ngồi dậy thì ngay lập tức ngã vật xuống giường.

Trước mắt như nổi lên một bầy đom đóm, hình ảnh cũng mờ mờ ảo ảo, nhìn chẳng rõ.

Mình bị làm sao thế?

Một vài ký ức rời rạc thoáng sượt qua tâm trí.

Bữa tiệc của làng tổ chức, Kỳ Họa Niên vừa hát vừa đàn ghi-ta, mình uống rượu, uống…rất nhiều rượu, sau đó… sau đó thì sao nhỉ?

Qua hồi lâu, Vưu Hạ uể oải ngồi tựa lưng vào thành giường, tác hại của rượu làm cho đầu óc của anh đau như muốn nứt ra. Tinh thần không có, tâm trạng cũng không có, toàn thân lại còn mệt mỏi khó chịu, nhất là nơi dạ dày trống rỗng này.

Vưu Hạ ôm lấy phần bụng, cổ họng khô rát, cảm giác vừa khát vừa muốn nôn, mặc dù trong bao tử hiện tại không có gì để anh nôn ra cả.

“Dậy rồi à?” Từ bên ngoài bỗng nhiên có tiếng nói truyền vào.

Vưu Hạ liếc nhìn Vưu Kiện đầy mồ hôi khoan thai bước đến gần, sau đó nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, bảy giờ rưỡi sáng. Đúng giờ tập thể dục của đối phương rồi, nhưng mà sao tinh thần của anh ấy phấn chấn quá vậy? Hôm qua không phải cũng uống rượu với mình hay sao?

Vưu Kiện ném khăn lông xuống giường, đi qua nhìn chăm chăm vào gương mặt thiếu sức sống của Vưu Hạ, đôi mắt như toát ra một sự nghiêm túc nào đó, ai ngờ hắn nói: “Thế nào, cảm giác tỉnh dậy sau khi say rượu phê lắm phải không?”

Vưu Hạ chau hàng lông mày, kìm nén không muốn mắng chửi ma cà rồng: “Phê cái đầu anh! Dạ dày đau, đầu cũng đau, rốt cuộc hôm qua anh đã cho em uống cái gì vậy?”

Vưu Kiện nhún vai: “Hôm qua là em xui thôi, đúng lúc anh mang theo chai rượu mạnh, vậy mà em uống một phát hết nửa chai. Hỏi sao không say?”

“…” Vưu Hạ không nhớ rõ chuyện này, ánh nhìn lộ ra vẻ ngờ vực.

“Nhìn gì mà nhìn? Anh mày không nói dối đâu, hôm qua chính em đã uống hết nửa chai rượu mạnh”. Như nhớ thêm gì đó, hắn bồi vào một câu “Chính xác là sau khi nghe thằng nhóc kia hát thì em bắt đầu đòi uống rượu.”

“…” Gì chứ?

Khi nghe đến đây, Vưu Hạ nhất thời nhíu chặt đầu mày. Anh không rõ hai bên gò má của mình có chuyển sắc hay chưa, chỉ biết rằng thân nhiệt như đang muốn thay đổi rồi, giống ngọn núi lửa sắp sửa phun trào vậy. Anh đăm chiêu nhìn Vưu Kiện, sau đó thì cúi đầu, giả vờ đưa tay xoa xoa bụng, không dám hỏi gì thêm nữa.

Nhưng mà Vưu Kiện nào có dễ dàng buông tha đối phương đến vậy.

Hắn vuốt vuốt khuôn cằm nhẵn mịn, nhếch môi hỏi: “Sao im rồi? Hình như cưng còn chưa giải thích vì sao hôm qua lại muốn uống rượu đó nha? Sao nào, sao lại muốn uống vậy? Có tâm sự hửm? Có tâm sự thì cứ nói với anh, anh giải quyết cho nè.”

“Anh đừng có ồn ào.” Vưu Hạ quay đầu đi, nét mặt càng lúc càng khó coi.

Vưu Kiện ngồi đối diện không hề chịu yên, hắn nhích tới một chút, kề sát đến thấp giọng cười cười: “Liệu có phải… là thích rồi không?”

Ngay lập tức, Vưu Hạ ngoảnh qua nhìn hắn, có vẻ rất sửng sốt. Anh nhìn mất mấy giây mới phản ứng lại được: “Đã nói anh cứ lo tốt chuyện của mình trước đi.”

“Chuyện của anh đâu có gì phải lo. Người yêu ở nơi xa xôi, không biết được tật xấu của anh đâu”. Vưu Kiện thản nhiên đến mức tráo trở, quyết hỏi bằng được chuyện của người kia “Nhưng mà chuyện của em thì khác. Dạo gần đây anh thấy hai đứa khá thân thiết, thằng nhóc kia tỏ tình rồi chứ?”

“Không có.” Vưu Hạ lạnh nhạt đáp.

Vưu Kiện nheo mắt không tin, tất nhiên là không tin nổi rồi.

Tính cách của Vưu Hạ từ bé đến giờ ra sao, lẽ nào hắn còn chưa thấu hiểu? Vưu Hạ cực kỳ giống loài mèo. Đối với những người nó không thích, nó sẵn sàng dứt khoát thẳng thừng giương vuốt ra cào nát mặt người ta. Còn đối với người nó đã yêu mến thì lại trở thành bộ dạng hiền lành và dung dưỡng quá tay.

Vưu Kiện thô bỉ ngoáy mũi: “Anh mày không tin!”

Vưu Hạ đứng bật dậy, cầm khăn lông ném vào mặt đối phương: “Liên quan đến em không?”

Anh nói xong liền đi vào phòng tắm. Cửa phòng chỉ khép một nửa, giọng nói của Vưu Kiện rất điềm tĩnh nhẹ nhàng lọt vào trong.

Vưu Hạ nghe rõ mồn một. Nhưng anh chỉ muốn mình nghe nhầm rồi mà thôi.

“Hôm qua là Họa Niên đưa em về phòng đó.”

Tâm trạng mới bình thường được một chút lại bị câu nói của người kia phá hỏng. Vưu Hạ giật mình ngẩng đầu nhìn vào gương, thấy rõ sắc mặt sửng sốt đến ngớ ngẩn của mình.

Tối hôm qua cậu ta đã đưa mình về phòng ư?

“Anh mới nói gì, nói lại em nghe xem!” Đi từ trong phòng tắm ra ngoài, Vưu Hạ mặc kệ đầu tóc vẫn còn rối xù, run người hỏi đối phương.

Vưu Kiện nằm trên giường thong thả rung đùi: “Anh nói, hôm qua chính là Họa Niên đã đưa em về—“

“Sao anh lại để cậu ta đưa em về?” Vưu Hạ đột nhiên nghiêm giọng hỏi.

Lần này bầu không khí trong phòng dường như đã thay đổi. Vưu Kiện buộc phải ngước mắt nhìn lên, chân mày nhướn cao, rõ ràng chưa hiểu lắm vì sao anh phải tức giận đến vậy.

“Thì sao? Sao lại không được?”

Nghe hỏi, Vưu Hạ nhất thời cứng họng. Anh nắm chặt hai bàn tay ở bên người, rũ mắt nghĩ ngợi rất lâu. Cuối cùng không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng, Vưu Hạ quay mạnh đầu, lầm bầm nói:

“Lần sau đừng có khoe rượu của anh trước mặt em, nếu anh mà khoe chai nào thì em sẽ đập nát chai đó.”

Theo sau chữ cuối cùng là một tiếng “rầm” từ cửa phòng tắm.

Vưu Kiện ngẩn ngơ khó hiểu, bất giác chửi thề trong lòng. Tự dưng lại nổi giận đùng đùng, cứ như hôm qua nó say nó lại nói năng lung tung vậy đó. Hay là… hôm qua hai đứa nó có gì rồi?

Sáng hôm nay, Kỳ Họa Niên thức dậy vào lúc năm giờ sáng. Lúc đó mọi người trong phòng vẫn còn chìm trong giấc ngủ say. Còn cậu thì một mình lủi thủi đi xuống dưới phòng bếp của nhà nghỉ, chẳng biết loay hoay làm gì trong suốt hai tiếng đồng hồ.

Khi từ phòng bếp đi ra đại sảnh, Kỳ Họa Niên tình cờ nhìn thấy Vưu Hạ ở bên kia cầu thang đang đi xuống. Vưu Hạ cũng nhìn thấy cậu, bước chân thoáng khựng lại.

“Anh có thấy đau đầu không?” Kỳ Họa Niên rất nhanh liền chạy sang bên đó, tuy vậy vẫn vô cùng cẩn thận cầm lấy một chiếc cà mên trong tay.

Vưu Hạ đứng trên bậc thang thứ ba nhìn xuống, thấp giọng đáp: “Có một chút.”

Kỳ Họa Niên mỉm cười: “Ừm, anh uống nhiều đến vậy mà. Không sao đâu, sáng nay em tranh thủ dậy sớm nấu canh giải rượu cho anh rồi. Chúng ta sang bên kia ngồi ăn một chút rồi đi làm ha?”

Canh giải rượu sao?

Nói đến đây, Vưu Hạ mới để ý chiếc cà mên bằng inox trong tay Kỳ Họa Niên. Mặc dù anh rất tôn trọng công sức của cậu, nhưng mà anh không thể nào đón nhận món ăn này được.

Canh giải rượu… sẽ có vị như thế nào?

Vưu Hạ nhất thời ngây ra một giây, trong lòng cảm thấy bứt rứt khó chịu. Kỳ Họa Niên thì vẫn luôn im lặng đợi anh trả lời, trên môi giữ nguyên nụ cười dịu dàng ngày nào.

“Mấy nguyên liệu em nấu đều khá dễ ăn, không có mùi hăng, vị cũng rất ngọt và thanh. Anh thử một chút thôi cũng được, chủ yếu là để giải bớt rượu ngày hôm qua, tránh đau đầu khó chịu.” Kỳ Họa Niên chân thành nói.

Qua cơn thất thần, Vưu Hạ gật đầu, vươn tay cầm lấy chiếc cà mên: “Thật ra tôi không quen ăn sáng, để một lát vào phòng khám tôi sẽ dùng sau. Cảm ơn cậu.”

“Thế cũng được.” Kỳ Họa Niên không hề nghi ngờ gì, lúc xoay người còn nhẹ nhàng hỏi “Hôm nay em đi bộ với anh đến trung tâm được không?”

Đôi mắt thiếu niên sáng ngời tràn ngập mong đợi nhìn Vưu Hạ. Anh rũ mi nhìn thẳng vào mắt đối phương, lát sau lại vô thức dời xuống bờ môi đang cong lên kia. Chợt, anh cảm thấy cả người như nóng dần lên, một xúc cảm khô khốc ở cổ họng khiến anh muốn uống một thứ gì đó để giảm bớt cơn khó chịu này.

Đôi môi của cậu ta…

Không, mình đang nghĩ gì thế?

Trái tim Vưu Hạ giật thót khi trong đầu bỗng xuất hiện một vài hình ảnh vụn vặt về nụ hôn giữa hai người. Tuy rằng vụn vặt nhưng cảm xúc lại vô cùng mãnh liệt. Giống như có một ngọn lửa đã bùng cháy vào đêm hôm qua, thiêu đốt cả gian phòng của anh, thiêu đốt luôn từng tấc da thịt trên người anh, đặc biệt là đôi môi này.

Cơn nóng chậm rãi tràn vào khoang miệng, trượt xuống cổ họng, cháy rực nơi lồng ngực. Có mùi hương của Kỳ Họa Niên vấn vít đầu mũi, cũng có giọng nói thì thầm của cậu bên tai mình. Bờ môi bất ngờ ma xát vào nhau, chẳng có một màn dạo đầu lãng mạn nào, cứ thế dồn dập tiến vào, khuấy đảo tất cả giác quan của anh.

Giữa làn môi hôn không kẽ hở, như đè ép theo loại cảm xúc không nói thành lời – giận dữ, ấm ức, si cuồng, chiếm đoạt. Đầu lưỡi của anh miên man quấn quýt cùng với đầu lưỡi của cậu, mềm mại nóng ướt, liếm mút chẳng ngừng.

Trước kia, Vưu Hạ chưa từng một lần hôn ai. Thế thì vì sao những hình ảnh trôi nổi trong tâm trí lại rõ ràng và dạt dào đến nhường này? Như thể vào đêm hôm qua, trong chính căn phòng yên tĩnh ấy, chỉ có hơi thở rạo rực tràn ngập dục vọng của cả hai người, điên cuồng quấn lấy nhau, lãng đãng phiêu du trên tầng mây khoái cảm.

Sau đó, mọi thứ thình lình biến mất.

Ở trên tầng mây cao nhất, Vưu Hạ mơ màng cảm giác được có gió thổi lộng vào cơ thể, muốn cuốn phăng anh đi đến một nơi thật xa. Lúc ấy chỉ còn sự yên tĩnh, nhưng trong sự yên tĩnh lại bất giác nghe được một tiếng khóc. Tiếng nghẹn ngào của một người con trai.

Sau đó nữa thì…

“Vưu Hạ?” Có tiếng gọi anh tỉnh dậy.

Vưu Hạ lấy lại tinh thần, lập tức rời mắt khỏi khuôn mặt của Kỳ Họa Niên. Trái tim vẫn còn đập đến mãnh liệt, suýt thì vọt lên cuống họng, ngăn đi những lời nói của anh.

“Xin lỗi, tôi hơi đau đầu.”

Kỳ Họa Niên bước lên bậc thang thứ hai, tầm nhìn ngang với đối phương, cậu lo lắng nhìn anh, bàn tay thuận theo tự nhiên đặt lên trán anh, kiểm tra một chút.

“Không sốt, chắc là còn bị tác dụng phụ của rượu.”

Khoảng cách cả hai gần nhau đến mức anh có thể ngửi thấy mùi hương nhạt nhòa trên người cậu, đâu đó còn có một mùi của hoa củ, thanh nhã thoải mái. Vưu Hạ ngẩng đầu lên, không ngại trực diện cùng cậu.

“Đêm hôm qua chúng ta có làm gì khác không?”

Kỳ Họa Niên vừa mới hạ tay xuống thì nghe anh hỏi, toàn thân lập tức cứng đờ. Cậu chớp mắt cố gắng định thần, tuy nhiên trong ánh mắt vẫn tồn tại một sự gượng gạo thấy rõ.

“Ý anh là gì?” Kỳ Họa Niên hơi nở nụ cười giải thích cụ thể “Đêm qua em đưa anh về phòng nghỉ, sau đó có đợi anh ngủ say rồi mới về phòng mình.”

Vưu Hạ mặt không đổi sắc hỏi tiếp: “Vậy khi tôi nằm ngủ, tôi có nói gì không?”

Ánh mắt Kỳ Họa Niên lúc này bỗng nhiên thay đổi, có vẻ trầm xuống nhưng rất nhanh liền điềm nhiên trở lại: “Có nói.”

“…” Vưu Hạ không phản ứng kịp, chỉ hơi chau mày nghiêm túc.

Không ngờ đối phương lại bình thản khẽ cười: “Anh bảo khó chịu với khát nước. Lúc đó em định mang nước cho anh uống, nhưng rồi anh lại ngủ say mất.”

Nghe vậy, Vưu Hạ cũng không đem lòng nghi ngờ gì nữa. Anh gật đầu nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Vậy được rồi.”

“Ừm.” Kỳ Họa Niên mỉm cười rồi vươn tay giành lấy cà mên trong tay anh, dịu dàng bảo “Em cầm cho, đỡ mỏi tay. Bây giờ chúng ta đi nha?”

Trên đường đến trung tâm cứu trợ, Kỳ Họa Niên một câu hỏi, Vưu Hạ lại một câu trả lời, trông khá hòa thuận. Hai người đã đi hơn quá nửa đoạn đường, cậu vẫn mãi không thể thốt ra câu hỏi mà mình thắc mắc nhất. Cứ vào lúc cậu sắp nói ra thì lại như có một cơn gió lạnh lẽo ùa vào cõi lòng của mình, muốn đông cứng toàn bộ cảm xúc đang ngầm trỗi dậy.

Anh đã từng thích ai chưa?

Kỳ Họa Niên đi bên cạnh Vưu Hạ, ngoài mặt luôn mỉm cười tìm những câu chuyện thú vị để nói với anh. Nhưng sâu trong tâm khảm, cậu chỉ chực chờ thời cơ thích hợp để hỏi bằng được câu kia.

Anh đã từng thích ai chưa?

Người mà đêm qua anh đã gọi tên là ai thế?

Anh thích người đó không?

Thích có nhiều không?

Người đó có thích anh không?

Thích nhiều hơn em thích anh không?

Kỳ Họa Niên thấp giọng thở ra, quay đầu nói với Vưu Hạ: “Hôm qua anh thấy em hát hay không?”

Vưu Hạ lơ đãng nhìn bầu trời xanh ngắt, gật gật đầu: “Ừ, cũng hay. Tôi không ngờ cậu còn biết chơi cả ghi-ta.”

“À, em còn đang học lỏm cách chơi trống với keyboard nữa. Hôm nào về thành phố, em chơi cho anh nghe thử nha.” Nhắc đến nhạc cụ là làm cậu ngứa tay không thôi.

Vưu Hạ nhìn cậu hứng thú, trong lòng cũng khẽ cười: “Ừm. Nếu không hay thì phải đền lại thời gian cho tôi đấy.”

“Thời gian là vàng bạc với anh phải không?”

“Tất nhiên rồi.”

Kỳ Họa Niên vung tay lên, vô tình chạm qua bàn tay của Vưu Hạ. Trong một khắc, cả hai đều đứng lại, liếc nhìn đối phương. Hai bàn tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung, chỉ cần nhích thêm một chút thì sẽ đan lồng vào nhau.

Kỳ Họa Niên nhìn anh rồi nhìn xuống, cẩn trọng duỗi ngón trỏ, kéo nhẹ ngón trỏ của Vưu Hạ. Đầu ngón tay của anh vẫn lạnh như băng, nhưng cậu rất thích đôi tay quý báu này, cứ muốn nắm mãi không buông.

Vưu Hạ lặng im nhìn động tác của đối phương. Anh hiểu rõ mọi việc đang diễn ra, có điều anh không phản kháng lại được. Lồng ngực bắt đầu bén lửa, truyền đi cơn nóng xuống đến lòng bàn tay.

Anh để Kỳ Họa Niên nắm lấy tay mình, thậm chí còn lồng chặt vào nhau.

Kỳ Họa Niên nhẹ nhàng nở một nụ cười nhìn anh, lúc nâng bàn tay của cả hai lên ngang tầm, cậu không chần chừ liền áp sát xuống, hôn lên mu bàn tay của đối phương.

Xúc cảm từ bờ môi của thiếu niên lướt qua da thịt khiến toàn thân Vưu Hạ đông cứng. Anh mơ hồ cảm thấy mình giống như người đứng bên bờ vực, còn Kỳ Họa Niên lại là một đóa hoa độc dược mọc ngay bên vách núi hiểm trở.

Đóa hoa này tỏa một mùi hương đặc biệt, mê hoặc người khác đắm chìm trong nó. Dù cho anh rõ đây chỉ là một sự dẫn dụ, nhưng anh không thể ngăn cản bản thân mình.

Một bước tiến tới, rất có thể sẽ thịt nát xương tan.

Nhưng rồi anh vẫn ngầm đồng ý để cho cậu dứt khoát lôi kéo mình xuống đáy vực sâu thẳm.

Kỳ Họa Niên nhắm mắt lại, hàng mi vừa đen vừa dài khẽ run lên, dường như tồn tại một nỗi xúc động xuất phát từ con tim.

Hạ Hạ…

Khi rời khỏi mu bàn tay của người kia, Kỳ Họa Niên bất ngờ tiến đến gần trước mặt anh, chầm chậm cúi thấp đầu, in một dấu hôn nuông chiều trên vầng trán ấy.

Khắp người Vưu Hạ run rẩy. Trong đầu không ngừng vang lên tiếng chuông báo động, nhưng trái tim ngay lúc này đã chìm ngập trong biển cả bao la, không thể trồi lên khỏi mặt nước, mặc cho sóng lớn ập tới.

Bên tai anh là hơi thở càng lúc càng nặng nề và quyến rũ của cậu.

“Vưu Hạ.” Một làn khói mỏng tang phủ lên trán của anh.

Vưu Hạ vẫn đứng bất động không đáp lại. Lát sau, anh hơi ngước mắt nhìn lên, vừa vặn đối diện với một đôi mắt chứa đựng cả biển lửa, hừng hực bốc cao.

Kỳ Họa Niên rũ mắt, từ tốn cất tiếng: “Thật ra lúc nào em cũng tự dằn lòng mình, rằng cần phải đợi đến một thời điểm thích hợp để bày tỏ tình cảm. Cũng như việc em sẽ không bao giờ ép buộc anh phải chấp nhận tình cảm của em hay là phải đối xử với em tốt giống như em đang làm.” 

“Nhưng mà, có lúc, em vẫn không thể kìm chế được.” 

Vưu Hạ dường như đã nín thở, hàng mi không chớp lấy một lần nào. 

Kỳ Họa Niên khẽ khàng nâng khuôn cằm gầy nhỏ kia lên, sau đó để chóp mũi của mình chạm vào đầu mũi của đối phương. Một loạt động tác rất tự nhiên và dịu dàng. 

“Anh biết không? Có lúc, em sẽ không ngăn nổi bản năng ích kỷ của mình. Vì em đang nghĩ đến việc giả như trước kia anh từng thích một người nào đó, anh và người ấy… đã từng như thế này hay chưa? Em đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều thứ ở trong đầu.”

Kỳ Họa Niên nhắm mắt lại, thanh âm ngày càng hạ thấp, lại có vẻ gợi cảm hơn rất nhiều: “Và cũng có những lúc, em chỉ muốn, chỉ muốn được hôn anh, như thế này mà thôi.” 

Hết chương 59.



Mẹ ghẻ: Không biết mọi người có thắc mắc gì về tâm lý cũng như tình cảm của cả hai bạn trẻ của chúng ta hay không? Nhưng mà, tôi vẫn muốn nói qua một chút. Ngày hôm nay, Họa Niên bỗng nhiên không thể khống chế được bản thân mà tấn công dồn dập như vậy, cũng vì cậu vẫn còn cảm thấy những lời nói ngày hôm qua của Vưu Hạ quá mức đau lòng. Có lẽ cậu đã để sự ích kỷ chiếm lấy trí óc của mình, và điều cậu muốn ngay bây giờ, tại thời điểm này, chính là muốn được trở thành một cái gì đó thuộc về Vưu Hạ. Cậu muốn tự đánh dấu mình, rằng đã là của anh. Cũng như muốn đánh dấu một chút gì đó của mình lên người anh. Tâm lý thiếu niên bồng bột xúc động, chắc là mọi người sẽ hiểu cả thôi. Còn về Vưu Hạ, tâm lý của bạn trẻ này, tôi nghĩ cách tốt nhất là cảm nhận. Cảm nhận từ ánh mắt, cử chỉ, thái độ, lời nói của bạn ấy để có thể hiểu hơn một chút. Dẫu sao mấu chốt trong bộ này chính là “đôi mắt của Họa Niên” và “tâm lý của Vưu Hạ”, cho nên tôi sẽ không thể nói quá sâu về mảng này được. Cảm ơn mọi người:x. 
Bình Luận (0)
Comment