Chỉ vừa mới bước qua năm mới không bao lâu, người ta vẫn còn treo lồng đèn ở dưới mái hiên trước cửa nhà mình. Ở một con hẻm nhỏ cách quán Hoshizora không quá 2km, ngoại trừ bóng tối còn có thêm một khoảng trời rực đỏ tỏa sáng từ những chiếc lồng đèn lung lay trong gió.
Vưu Hạ vội vã rẽ vào con đường nhỏ hẹp đó, bước chân loạng choạng tấp sát vào một vách tường. Cánh tay trắng nhợt gác trên mặt tường lởm chởm bung tróc mấy mảng sơn xám, anh cúi đầu, nôn thốc nôn tháo một trận.
Đầu lưỡi vốn dĩ nhạy cảm nên không thể chịu nổi loại mùi vị kinh tởm từ tách cà phê ban nãy. Khi càng cố gắng nôn ra, mùi vị khủng khiếp ấy càng xộc thẳng lên khoang mũi.
Vưu Hạ cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể kiệt quệ, anh chống tường ngồi xổm trên mặt đất, tiếp tục nôn bằng hết mùi vị còn vương lại từng nơi kẽ răng.
Mặc dù đã đoán trước được thức ăn nguyên bản dành cho con người sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của ma cà rồng đáng sợ như thế nào, nhưng anh vẫn bất chấp uống tách cà phê đó.
Vì sao?
Đương nhiên không phải vì anh muốn nể nang mặt mũi của Philippe Nguyễn, càng chẳng phải anh sợ sệt gì gã ta.
Đơn giản là vì Kỳ Họa Niên.
Anh không muốn nhìn thấy người ấy bị một kẻ như Philippe Nguyễn làm khó làm dễ như vậy. Hơn nữa, khoảng thời gian này cậu còn đang ôn thi đại học, bây giờ sao lại xuất hiện ở đây làm bồi bàn cơ chứ?
Bồi bàn là một công việc không dễ dàng gì. Lúc nào cũng phải niềm nở tươi cười với khách hàng. Trong đầu luôn niệm một câu ‘Khách hàng là Thượng Đế’. Khi gặp phải loại khách hàng khó tính thì lại càng mệt hơn rất nhiều.
Mặt khác, nếu như buổi sáng đi học, buổi tối làm việc ở đây, làm sao còn có thời gian để ôn tập nữa? Giả như có gượng ép bản thân vừa học vừa làm thì không phải càng mất sức hơn sao?
Vưu Hạ nghĩ mãi cũng không hiểu được, vô tình dấy lên một sự xót xa trong tim.
Rốt cuộc mấy tháng qua đã xảy ra chuyện gì rồi?
Không lẽ… cậu ta bỏ học?
Không thể nào…
Đương nghĩ ngợi về chuyện của Kỳ Họa Niên thì bao tử đột nhiên thắt lại một cái điếng người. Vưu Hạ ấn tay đè chặt lên vùng thượng vị, cắn răng nhẫn nhịn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết bao tử trong bụng không ngừng quặn lên từng cơn, giống như một cối xay cứ liên tục làm việc, dù cho bên trong cối xay không còn thứ gì nữa.
Ngoài đầu ngõ thình lình vang dội từng hồi bước chân, mỗi lúc một gần hơn.
Toàn thân Vưu Hạ rã rời, anh nhắm mắt gục đầu bên vách tường, từ nãy đến giờ chưa từng đứng dậy. Nghe thấy động tĩnh đang ở rất gần mình, anh cũng không phản ứng.
Tiếng giày bata giẫm vào vũng nước nhỏ, tốc độ rất nhanh, như đang đuổi theo thứ gì đó. Lát sau, mọi thứ tĩnh lại trong chớp mắt. Thay vào đó là một giọng nói dịu dàng cất lên cùng một bàn tay ấm áp đặt trên vai Vưu Hạ.
“Anh.”
Ngoài trời ban đêm rất lạnh. Hôm nay còn có một trận mưa phùn, lất phất vài hạt mưa nhỏ li ti trên mái tóc và đầu vai.
Có điều, ngữ khí của Kỳ Họa Niên vẫn luôn nhẹ nhàng dịu dàng như vậy.
Nói làm sao nhỉ?
Thật ra… anh đã sớm biết bước chân vội vã ấy là của cậu.
Hơn thế, anh còn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ sốt ruột và nét lo lắng hiện rõ trong đôi mắt của cậu.
Sao lại như vậy được?
Sao mình lại hiểu cậu ta đến vậy?
“Anh.” Kỳ Họa Niên giống như trong tưởng tượng của Vưu Hạ, cực kỳ sốt ruột ngồi xuống bên cạnh, kìm nén lắm mới không kéo anh ôm chặt vào lòng mình.
Sau nhiều tháng không gặp mặt và nói chuyện, cậu cứ tưởng mình sắp phát điên đến nơi chỉ vì nhớ một người rồi. Trong suốt mấy tháng liền, cậu vẫn luôn nhẫn nhịn không ‘phá lệ’ chạy đến bệnh viện lén lút nhìn anh, mặc dù cậu có thể làm được chuyện đó mà anh không hề hay biết.
Tuy nhiên, Kỳ Họa Niên rất trọng chữ tín. Một lời nói ra như đinh đóng cột. Anh đã dứt khoát như thế, cậu cũng phải kiên định như vậy.
Đó là lý do khi bất ngờ chạm mặt Vưu Hạ trong quán, Kỳ Họa Niên vẫn không cố gắng tìm cơ hội bắt chuyện. Cho đến khi nhận ra sắc mặt của anh lúc uống xong một hớp cà phê không được ổn, cùng với bộ dạng vội vã khó hiểu kia, rốt cuộc lại không nhịn được mà đuổi theo.
Mới qua vài biểu hiện thế thôi mà cậu đã thấy sốt ruột rồi, huống gì còn trông thấy bộ dạng mệt mỏi tiều tụy của anh ngay lúc này.
Tim gan như bị ai cào xé.
Vưu Hạ mở mắt nhìn về phía cuối con hẻm tối đen như mực, trầm thấp hỏi: “Không trông quán lại ra đây làm gì?”
“Em thấy sắc mặt anh không được khỏe, lo lắng nên mới đi theo.” Kỳ Họa Niên giải thích xong liền cúi đầu nhìn giây lát, hơi nhíu mày “Có phải anh vừa nôn không? Anh thấy khó chịu chỗ nào? Không lẽ anh không uống được cà phê sao?”
Vưu Hạ khoát tay nói: “Không sa—“
Nhưng giữa chừng thì anh bỗng ọc ra một ngụm nước, không rõ là trộn lẫn cùng thứ gì, chỉ thấy có màu đen và màu vàng nhạt, kèm theo một mùi vừa chua vừa tanh. Vưu Hạ cúi thấp đầu phun ra thứ chất lỏng ghê người kia rồi gượng sức chống tay trên tường, muốn đứng dậy.
Khi Kỳ Họa Niên định bước tới đỡ lấy thì bị anh khước từ, ánh mắt sắc lẹm mà lạnh nhạt.
“Đừng động vào tôi.”
Nói rồi Vưu Hạ đứng dậy, dựa lưng vào tường, im lặng điều chỉnh nhịp thở của mình.
Kỳ Họa Niên bất động một chỗ, trầm mặc quan sát tình trạng hiện tại của đối phương, sau đó xiết chặt hai lòng bàn tay, không để ý đến móng tay đã cắm sâu vào da thịt của mình. Có lẽ cậu đang kìm chế cảm xúc tức giận trong lòng, nhưng không rõ là mình đang tức giận với ai.
Tức giận Vưu Hạ hay là tức giận với chính bản thân của cậu?
Đừng động vào tôi. Nếu như không nhầm thì ngày trước, anh cũng từng nói với cậu lời này rồi. Một sắc thái, một giọng điệu, một câu, tất cả đều giống nhau như đúc.
Kỳ Họa Niên biết rõ anh vẫn đang vạch rõ giới hạn của cả hai sau khi trở về thành phố. Đây cũng là lý do khi nãy cậu đã cố gắng kìm chế không ôm lấy anh, mặc dù trong lòng xót xa đến nhường nào.
Yêu một người lý trí như Vưu Hạ, ngoại trừ tôn trọng quyết định của anh, chúng ta không thể làm gì khác. Chỉ khi thật sự nắm giữ được trái tim của anh rồi thì chúng ta mới được phép để cảm xúc chen ngang vào.
Còn đối với hiện tại, nếu như khi ấy cậu quá vồn vã mà ôm lấy anh, có lẽ sẽ gián tiếp phá nát mọi sự cố gắng từ đầu đến giờ.
Tuy nhiên, rào cản mà anh dựng lên thật sự quá sắc bén, mà cậu chỉ có thể đứng ở đây, cố chấp bám vào từng chiếc gai nhọn trên hàng rào, mặc cho rỉ máu để được nhìn thấy anh từ đằng xa.
Trong một không gian vừa tối vừa chật hẹp, cả hai đứng đối diện nhau, không ai lên tiếng một câu nào. Cho đến khi ngoài đầu ngõ có một chiếc xe tải vừa lao qua, ánh đèn rẽ ngang rọi vào vị trí của hai người họ.
Kỳ Họa Niên hít vào một hơi, điềm tĩnh nói: “Để em đưa anh đến bệnh viện.”
Vưu Hạ lập tức đáp: “Không cần.”
Kỳ Họa Niên nhíu chặt mày: “Anh không uống được thì đâu cần phải uống? Em vẫn có thể đổi sang một món khác cho anh cơ mà? Anh uống như vậy, bây giờ đều nôn ra hết, bao tử cũng đau đớn, anh có nghĩ đến sức khỏe của mình hay không? Em vẫn phải đưa anh đến bệnh viện mới được.”
Ngay khi cậu nói xong, anh cũng bật cười thành tiếng, nghe qua vừa lạnh nhạt vừa mỉa mai: “Uống hay không uống là chuyện của tôi, đau hay không đau cũng là chuyện của tôi, sao cậu phải quản nhiều như vậy? Tôi có nhờ cậu đưa đến bệnh viện hay không? Công việc của cậu đã xong chưa mà đòi làm chuyện bao đồng như thế?”
“Chuyện bao đồng?” Kỳ Họa Niên không tin vào tai mình, cậu ngây ra rất lâu mới nén giận nói “Em không xem anh là người dưng, anh hiểu không?”
Vưu Hạ kéo nhẹ khóe miệng thành một nụ cười nhạt nhòa: “Nhưng tôi thì xem cậu là người dưng. Chúng ta chỉ là người dưng mà thôi, cậu quên rồi sao?”
Người dưng, chúng ta chỉ là người dưng mà thôi. Cậu quên rồi sao? Người dưng, chúng ta chỉ là người dưng mà thôi.Cậu quên rồi sao?Cậu quên rồi sao?Không quên, làm sao cậu quên được điều này?
Nhưng rồi thì sao chứ?
Cậu vẫn cứ quan tâm đấy, vẫn cứ lo lắng đấy, vẫn cứ như một thằng khờ theo đuổi anh đấy!
Thâm tâm thật sự tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức ngay cả bật khóc cũng không muốn làm. Nhưng rồi cậu vẫn gạt đi tất cả những thứ cảm xúc tiêu cực bên trong, vì cậu không thể buông bỏ người này được.
“Anh còn đau không?”
Một lời rất giản dị và dịu dàng, khiến cho Vưu Hạ phải ngẩng đầu nhìn Kỳ Họa Niên. Anh nhìn cậu bằng đôi mắt ngỡ ngàng hòa lẫn xót xa.
Anh không hiểu được rốt cuộc đầu óc của cậu được làm bằng gì?
Anh đã nói những câu từ phũ phàng đến vậy mà vẫn không từ bỏ là thế nào?
Vưu Hạ nheo mắt nhìn một hồi rất lâu, khi định như cũ lặp lại thì bỗng dạ dày quặn thắt một trận làm anh đau gập cả người. Kỳ Họa Niên giật mình vội bước tới, ôm lấy hai bả vai của anh, đỡ anh đứng thẳng dậy.
“Không được rồi, chúng ta phải đến bệnh viện thôi.” Ngữ khí của Kỳ Họa Niên vừa khẩn thiết vừa lo lắng, đồng thời muốn dìu anh ra khỏi con hẻm.
Nhưng cùng lúc đó, Vưu Hạ lại bất ngờ giằng co, ngẩng đầu nghiêm giọng quát: “Kỳ Họa Niên!”
Bước chân của cậu lập tức khựng lại, cả người cũng sững ra.
Vưu Hạ gạt cánh tay của cậu ra khỏi người mình, khuôn mặt không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào khác, chậm rãi nói: “Trước khi về thành phố, tôi đã nói gì với cậu? Sau khi trở về, chúng ta sẽ không còn liên quan đến nhau nữa. Cho dù có gặp gỡ nhau như hôm nay thì hãy xem như là người qua đường đi, có được không? Tôi không cần cậu phải quan tâm, cậu cứ sống cho tốt là được rồi! Bây giờ tôi sẽ gọi người đến đón, còn cậu… hãy đi đi. Cứ xem như hôm nay chúng ta chưa gặp nhau, được không?”
Kỳ Họa Niên thinh lặng nhìn anh, mãi mà không nói được gì.
Bên tai cậu luẩn quẩn những lời vừa rồi của Vưu Hạ, nhưng lời nào lời nấy chồng chất lên nhau, từng hồi như móng vuốt ra sức cào nát màng nhĩ của cậu, rỉ cả máu.
Ở bên kia, Vưu Hạ không đứng vững đành phải dựa vào tường, anh lấy điện thoại ra, ấn một dãy số. Không biết đầu dây có người bắt máy hay chưa, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của anh vang lên, rất nhanh đã kết thúc.
Kỳ Họa Niên cúi gằm mặt nhìn xuống vũng nước dưới chân mình. Vũng nước phản chiếu ánh sáng của lồng đèn, vô tình soi rõ khuôn mặt đờ đẫn của cậu.
“Anh muốn đuổi em đi đến vậy sao?”
Vưu Hạ chỉ nhìn cậu mà không trả lời.
Kỳ Họa Niên cười khẽ một tiếng: “Nếu như em rời khỏi đây rồi, anh bị gì thì phải làm sao?”
Lần này anh đáp rất nhanh: “Bị gì đi nữa cũng không chết được.”
Kỳ Họa Niên nghe xong lại bật cười: “Đúng rồi, anh lúc nào cũng nói mình không chết được, nhưng lại nôn đến tái xanh mặt mũi vì một tách cà phê. Đến khi anh thật sự xảy ra chuyện thì sẽ thế nào, anh có biết không? Thì sẽ có một thằng khờ đứng trước bia mộ của anh khóc ra cả máu!”
Câu cuối cùng bị cậu nhấn mạnh, từng chữ rít qua kẽ răng, vừa nghiêm túc vừa đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Họa Niên tỏ ra thái độ tức giận đối với anh, hơn nữa mỗi lời mà cậu nói ra đều hàm chứa một tình cảm quá mức si cuồng. Từ trước đến giờ, Vưu Hạ chỉ mới nhìn thấy một kẻ điên vì tình yêu là Vưu Thần, cho tới hôm nay mới phát hiện thêm một người nữa là Kỳ Họa Niên.
Dáng vẻ si tình của cả hai giống nhau lại không giống nhau. Có lẽ cả hai đều si tình một người, nhưng cách thể hiện thì khác nhau hoàn toàn.
Đối với Vưu Thần, tình cảm cuồng si của y thể hiện qua từng cử chỉ cũng như suy nghĩ độc đoán độc tài, muốn giam cầm Vưu Chiếu Hy ở bên cạnh mãi mãi.
Còn đối với Kỳ Họa Niên, cậu tình si là thật, nhưng chưa từng ép buộc anh bất cứ điều gì. Thay vào đó, cậu luôn bộc lộ rõ tình cảm qua từng cử chỉ và hành động, tinh tế cũng có, mà khờ khạo cũng có.
Khóc ra cả máu.
Vưu Hạ tin, tin rằng nếu như anh rời khỏi thế gian này, thằng nhóc đó sẽ thật sự khóc đến ra cả máu.
Nhưng nếu chấp nhận đi cùng anh trên một con đường, cậu sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá bằng máu.
Điều này cậu đâu có hiểu được.
Nỗi khổ tâm của anh cậu đâu thể nhìn thấy được!
Vưu Hạ chau mày nghĩ ngợi, hồi sau vẫn im lặng không đáp. Ngược lại, Kỳ Họa Niên như đã tỉnh táo, cậu hít sâu một hơi rồi ngẩng mặt, nhàn nhạt nói:
“Nếu anh muốn em đi, thì em sẽ đi. Nhưng nếu anh muốn em xem ngày hôm nay không tồn tại thì không được. Em đã thấy anh, còn đứng ngay bên cạnh anh, mọi thứ quá đỗi chân thật, anh không thể ép buộc em quên đi nó. Còn một chuyện nữa, hôm nay anh bị như vậy là do em, em thật sự xin lỗi!”
Nói xong, Kỳ Họa Niên không nán lại thêm một giây nào, nhanh chóng bước đi. Bóng dáng của cậu dưới ánh đèn đường ngày càng mờ nhạt rồi biến mất ở ngã rẽ.
Vưu Hạ đứng lặng nhìn cậu dần dần khuất khỏi tầm mắt. Không biết qua bao lâu, trái tim anh chợt nhiên đau nhói. Có lẽ bây giờ anh mới bắt đầu thấm thía từng câu từng chữ mà cậu đã nói ra.
Mỗi một lời như một mũi kim sắc bén cứa vào tâm can của anh.
Cảm giác này còn kinh khủng hơn cả khi nôn ra thứ mà anh đã uống vào.
Vưu Hạ loạng choạng ngồi xuống một băng ghế đá cũ kỹ đối diện. Dạ dày vẫn còn rất đau, vì chất kích thích trong cà phê quá mạnh, khiến cho cơ thể của một ma cà rồng chưa bao giờ tiếp xúc với nó như anh không thể chịu nổi.
Khi nãy anh gọi điện thoại cho Vưu Kiện nhưng không có ai bắt máy. Nhưng vì muốn đuổi Kỳ Họa Niên đi khỏi, anh đành phải diễn kịch, nói ngắn gọn một câu rồi cúp máy.
Không ngờ tên nhóc ấy đi thật, còn đi vô cùng dứt khoát, đầu cũng không ngoảnh lại.
Vưu Hạ ngửa cổ nhìn lên trời, vài hạt mưa li ti rơi xuống trên mặt, lành lạnh ươn ướt. Anh khẽ cười một tiếng, không rõ là vì chuyện gì. Qua một hồi, anh rút điện thoại muốn gọi lại cho Vưu Kiện nhưng kết quả vẫn như vậy.
Đầu dây ngân chuông liên tục, sau đó thì tự ngắt kết nối.
Có lúc bạn sẽ cô độc giống như thế này đây. Khi bản thân đang nguy kịch nhất thì xung quanh lại không có một người nào giúp đỡ. Đến cả người thân cận cũng không nhìn thấy.
Còn anh… anh không giống người ta.
Chính anh đã tự xua đuổi một người luôn hết lòng quan tâm mình.
Chính anh đã tổn thương tình cảm của người ấy.
Chính anh làm hết tất thảy mọi chuyện.
Cũng chính anh tự dồn mình vào đường cùng.
Vưu Hạ mệt mỏi hạ tay xuống, lòng bàn tay nắm chặt di động, nghiêng đầu dần dần lịm đi.
Trên đường trở về, Kỳ Họa Niên chỉ đi khoảng năm bước chân. Khi đã đủ năm bước, cậu dừng lại, rút điện thoại gọi cho Ân Lạc Thư.
Trước mặt là một quãng đường không xa, chỉ cần đi thêm khoảng mười lăm bước nữa sẽ về đến quán, nhưng cậu quyết định không đi tiếp.
Ân Lạc Thư bắt máy rất nhanh, dù sao bây giờ quán cũng sắp đóng cửa rồi: “Sao rồi? Ông về chưa?”
Kỳ Họa Niên liếc nhìn ánh đèn sáng trưng dưới mái hiên của quán ở đằng xa, điềm nhiên nói: “Tôi không về được. Hôm nay bà giúp tôi dọn quán được không? Chỉ hôm nay thôi.”
Thật ra dọn quán một mình không có gì nặng nhọc. Vì trước đó hai người bọn họ đã tranh thủ dọn dẹp một phần rồi. Có điều, Ân Lạc Thư nhận ra được giọng điệu của đối phương hình như không ổn lắm, cô hơi lo lắng.
“Có gì nghiêm trọng không ông? Tôi dọn được mà, nhưng ông ổn đó chứ?”
“Tôi vẫn ổn.” Anh ấy thì không.
“Vậy hôm nay tôi dọn dẹp rồi khóa cửa quán luôn nhé. Ông có để đồ gì ở đây không?”
Kỳ Họa Niên kiểm tra túi quần, ví và di động đều có, bèn lắc đầu đáp: “Còn cái túi trong tủ đồ nhưng không sao, chỉ vài món linh tinh thôi. Sáng mai tôi ghé lấy.”
“OK!” Ân Lạc Thư gật đầu, khi định cúp máy thì chợt nói “Có gì thì báo tôi, tôi chạy ra được.”
Đến đây thì Kỳ Họa Niên khẽ cười: “Thôi không phiền bà đâu, dọn dẹp rồi khóa cửa cẩn thận nhé. Hôm nay cảm ơn bà nhiều!”
“Ơn nghĩa gì, lo cho người của ông đi.” Ân Lạc Thư lém lỉnh cười rồi cúp máy.
Kỳ Họa Niên cất di động vào túi quần, sau đó quay người, đi về hướng lúc nãy. Lúc rẽ vào hẻm, cậu đảo mắt tìm bóng dáng của Vưu Hạ, không ngờ anh lại nằm bất động trên ghế đá.
Bước chân tức khắc vội vã lao tới.
Kỳ Họa Niên ngồi xổm trước mặt Vưu Hạ, kiểm tra cơ thể của anh một lượt rồi cất tiếng gọi: “Hạ, có nghe em nói không?”
Vưu Hạ vẫn nhắm nghiền mắt không đáp lại.
Khắp người Kỳ Họa Niên như nổi lên từng mảng da gà. Cậu cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, giống như thân nhiệt của Vưu Hạ vậy.
Sao anh cứ phải bức ép bản thân như thế chứ?
Kỳ Họa Niên mím chặt môi, dằn nén cảm xúc đau xót trong lòng. Chẳng mấy chốc, cậu đứng dậy, ôm anh trên tay mình, bước nhanh ra đầu hẻm.
Trong lúc bắt tắc-xi, điện thoại trong tay Vưu Hạ bất ngờ đổ chuông.
Kỳ Họa Niên giật mình nhìn xuống, phát hiện màn hình di động sáng lên, hiển thị tên của người gọi.
Đầu dây kết nối, truyền đến một giọng nói khàn khàn như say rượu: “Khi nãy gọi làm gì thế?”
Kỳ Họa Niên ôm Vưu Hạ dựa vào người mình, một tay giữ điện thoại, vội đáp: “Thầy Vưu, anh Hạ bị ngất rồi!”
Bên này, Vưu Kiện vốn mới uống rượu cùng đối tác, đã ngà ngà say. Nhưng khi nghe đối phương nói xong, gã lập tức đứng bật dậy, sắc mặt trở nên lo lắng, nghiêm giọng hỏi:
“Hai đứa đang ở đâu?”