Trong cuộc sống, dù ở bất cứ giai đoạn nào, chúng ta vẫn phải luôn tự mình đưa ra một quyết định. Đôi lúc chúng ta sẽ đắn đo, cũng có lúc chúng ta lại vô cùng dứt khoát.
Song, dẫu cho những quyết định ấy đúng hay sai, nên nhớ rằng chúng đã được thành lập rồi.
Nếu là một quyết định đúng đắn, tương lai sau này có thể sẽ được nhờ.
Nếu là một quyết định sai lầm, chẳng sao cả, vì đó sẽ là một bài học đắt giá.
Hôm nay là ngày điền phiếu nguyện vọng của toàn thể học sinh khối 12. Một số người rất điềm tĩnh như đã nắm trong tay cánh cửa cho bản thân rồi. Một số khác lại đang chìm ngập giữa hoang mang và do dự.
Trong khi ba người bạn của mình đã sẵn sàng, Gia Thanh vẫn còn phân vân liếc nhìn ngòi bút. Gã nhận ra được bàn tay của mình đang run rẩy, ngòi bút gần kề với mặt giấy nhưng mãi mà chưa viết được chữ nào.
Kỳ Họa Niên ngồi bên cạnh, thần sắc điềm nhiên, cầm bút ghi theo thứ tự mà giáo viên chủ nhiệm đã hướng dẫn. Ở mục nguyện vọng, cậu chỉ viết duy nhất một cái. Sau đó thì đóng nắp bút lại, ngẩng đầu nhìn qua Gia Thanh.
“Vẫn chưa xong à?”
Khi nghe thấy giọng nói của Kỳ Họa Niên lướt qua tai, đầu óc của Gia Thanh có phần thanh tỉnh. Gã nuốt nước bọt, ngồi ngay ngắn, thở dài: “Còn đang suy nghĩ.”
Kỳ Họa Niên nhích đến gần, cúi nhìn vào mục nguyện vọng vẫn còn trống, đầu mày hơi chau lại: “Không phải đã quyết định xong xuôi rồi sao? Hay còn muốn đăng ký vào ngành khác?”
“Còn ngành nào hợp đâu.” Gia Thanh cắn đầu bút, làu bàu trong miệng “Suy nghĩ mấy tháng rồi, tao không thích ngành nào ngoài nấu ăn cả.”
Kỳ Họa Niên tỏ ra hiển nhiên: “Thế còn gì để chần chừ?”
Gia Thanh ảo não lắc đầu: “Không biết nữa. Tự dưng thấy sợ.”
Lời này là thật lòng. Bình thường chúng ta có thể mạnh miệng hổ báo, nhưng đến khi đứng trước một quyết định nào đó, bản năng sợ hãi lại trỗi dậy, đè nặng lên sợi dây lí trí, khiến chúng ta do dự đắn đo.
Nói cho cùng, Gia Thanh cũng chỉ là một thằng oắt con miệng còn hôi sữa. Từ trước đến giờ, gã chưa từng phải quyết định chuyện gì cho bản thân mình. Con người của gã phụ thuộc rất nhiều vào cảm hứng. Chỉ cần có hứng thì ngay lập tức gã sẽ lao vào như một con thiêu thân.
Hiện tại phải tự mình đưa ra một quyết định có ảnh hưởng đến tương lai sau này làm gã bắt đầu sợ sệt.
Vì là bạn thân của Gia Thanh từ nhỏ đến giờ, Kỳ Họa Niên đương nhiên hiểu được tâm lý của gã. Cậu gác tay đỡ lấy đầu, nghĩ ngợi giây lát mới nói:
“Đừng lo lắng quá! Cho dù bây giờ mày không phải đưa ra quyết định thì sau này vẫn phải như vậy thôi. Tương lai còn dài, mày không tránh được đâu. Bình thường không phải dữ dằn lắm sao? Nhìn mày bây giờ buồn cười quá.”
Gia Thanh quay sang lườm rách mắt: “Mày còn dám cười tao hả? Bình thường nó khác, bây giờ là thời khắc quan trọng, phải cẩn thận mới được. Nếu không thì bút sa gà chết.”
“WOW!” Kỳ Họa Niên bỗng trợn tròn mắt, huýt sáo một tiếng thiếu đòn “Hôm nay Thanh ăn nói lưu loát ghê ta, văn vở đầy mình luôn. May mà không sai thành ngữ.”
“Đệt cụ!” Gia Thanh nhất thời đỏ mặt, quay đầu lại, bất ngờ vung bút điền nguyện vọng.
Họa Niên nói đúng, bây giờ không đối mặt, sau này cũng phải đối mặt mà thôi. Huống hồ gã chúa ghét những thằng đàn ông không có bản lĩnh, lẽ nào gã cũng như vậy sao?
Không bao giờ!
Kỳ thi đại học chẳng còn bao xa nữa. Mọi người vẫn luôn gắn một chiếc máy hoạt động hết công suất ở sau lưng, miệt mài không ngừng nghỉ bất kể ngày đêm.
Thoáng một cái, chỉ còn mười ngày đếm ngược.
Một ngày học huyên náo.
Khi chuông tan trường cất lên, cả bọn đồng loạt đứng dậy, đeo cặp lên lưng rồi chạy vọt ra khỏi lớp. Hai người đuổi theo hai người, bốn chiếc bóng cứ thế chạy thẳng về phía sân thượng.
Đến nơi, Gia Thanh dang rộng hai tay, đón một luồng gió nồng nhiệt thổi qua. Gã hít căng phồng lồng ngực, sau đó bất ngờ hét lên: “Aaaaa! Rốt cuộc thì ngày mai không cần đi học nữa rồi!”
Tiếng thét vang vọng làm Diệc Du giật bắn mình, cậu nhỏ ngồi thụp xuống, bịt tai lại, ngước mắt lăm lăm nhìn Gia Thanh đầy bất mãn.
La Lịch từ phía sau phóng lên, ôm cổ Gia Thanh, cũng hú hét một trận: “Không cần đi học thêm nữa rồi!”
Gia Thanh quàng tay qua vai cậu ta, cười lên sung sướng: “Thành tích đâu? Chết hết cho anh mày! Bao năm đi học cũng chỉ vì mấy đứa thôi!”
Kỳ Họa Niên lúc này thong thả bước đến gần, một phát vỗ lên đầu cả hai người họ, nhắc nhở thân thiện: “Muốn bảo vệ lên tống cổ về không thì bảo?”
Ngay lập tức, La Lịch và Gia Thanh ngậm miệng lại, liếc mắt nhìn nhau.
Thời tiết hôm nay ấm áp, làn gió chếnh choáng, thêm cả ánh tà dương như một cánh tay khổng lồ, nhẹ nhàng vuốt ve trên đỉnh đầu của bốn người.
Từ trái sang phải lần lượt là Gia Thanh, Kỳ Họa Niên, Diệc Du và La Lịch. Diệc Du ngồi trên bờ tường, đong đưa đôi chân nhỏ nhắn, cầm chai nước ngọt hút liên tục. Ba người còn lại, mỗi người cũng cầm một chai nhưng chưa ai uống.
Gia Thanh ngửa cổ nhìn lên trời, thở hắt ra: “Sao thời gian trôi nhanh quá vậy? Mới đây mà đã sắp thi đại học rồi.”
Kỳ Họa Niên rũ mắt nghĩ ngợi gì đó, chốc lát lại hỏi: “Còn mấy ngày nhỉ?”
La Lịch mau miệng trả lời: “Mười ngày nữa.”
“Nhanh thật!”
“Mừng vậy chứ cũng luyến tiếc lắm ấy. Hồi sáng có ai khóc không?”
“Chỉ có bọn con gái khóc thôi.”
“Diệc Du có khóc nữa nè.”
“Nhóc con mít ướt!”
Cuộc trò chuyện của họ có vẻ chưa bao giờ dừng lại. Người này nói xong liền đến người kia đáp, quanh quẩn hồi lâu thì cũng có khoảng lặng.
Tất cả cùng ngước mắt nhìn lên bầu trời rám nắng như thể đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hoàng hôn, hoặc là mỗi người bọn họ đều đang chìm đắm trong suy tư của bản thân.
Nhớ lại ngày đầu tiên bước vào trường, ai cũng chân ướt chân ráo, hoang mang lạ lẫm, chẳng quen biết ai, một mình lầm lũi chiến đấu. Và rồi họ lại bắt đầu kết bạn, làm quen, thân thiết, thấu hiểu, tôn trọng lẫn nhau.
Dần dần hình thành một khối rắn chẳng ai có thể chia cắt từ bao giờ không hay. Dẫu cho khối rắn ấy đã mất đi một mảnh ghép, nhưng không phải vì vậy mà tan rã.
Mảnh ghép đó không tồn tại trước mặt họ nữa, nhưng sẽ luôn sống mãi trong tim của họ.
Dường như có một sự đồng điệu nào đó trong tâm trí, cả bốn người đều nghĩ đến Lý Thiệu Lâm. Xung quanh yên tĩnh cực kỳ, nhưng nơi đáy mắt lại như vừa trải qua một cơn chấn động.
Mọi người ngoảnh đầu nhìn nhau, ngây ra chốc lát lại bất ngờ phì cười.
Đúng là một lũ dở người!
Nhưng không sao, họ cùng nhau biến thành một lũ dở người, có thế nào chăng nữa vẫn sẽ mãi là bạn của nhau.
“Hay chúng ta lập lời hứa tại đây đi.” Kỳ Họa Niên chợt đề nghị.
Gia Thanh nhổm dậy, tò mò hỏi: “Như nào cơ?”
“Mỗi người đứng sau bờ tường này, nhìn thẳng về phía trước, nói to mục tiêu của mình, mười năm sau quay lại đây nhất định phải biến nó trở thành sự thật.”
La Lịch lè lưỡi: “Tận mười năm sau á?”
Kỳ Họa Niên nhìn cậu ta, cười mỉm: “Ừ, mười năm, không dài không ngắn, vừa đủ cho một người gầy dựng cơ ngơi. Sao hả? Mấy cậu không dám à?”
Gia Thanh thình lình nhảy xuống đất, tay giơ cao chai nước ngọt: “Dám! Ai nói anh Thanh không dám?”
Dừng một đoạn, gã tự mãn đi đến bên bờ tường, hướng mắt về phía có ánh nắng chiều tà, tằng hắng một cái rồi cất giọng rõ to: “Tôi, Gia Thanh, mười hai năm học đều chỉ thu lại được thành tích lẹt đẹt, bố mẹ mắng chửi, bạn bè cười chê, nhưng tôi không thẹn với lòng mình. Tuy không có đầu óc nhạy bén, nhưng có tài nghệ nấu ăn! Nhất định mười năm sau, tôi sẽ trở thành một đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới giống như Gordon James Ramsay*.”
Nói xong, gã ngửa cổ, uống một ngụm nước ngọt, làm ra cái vẻ như “cắt máu ăn thề” vậy.
Gia Thanh mở màn rất sung sức khiến cho ba người còn lại cũng khoái chí. La Lịch là người tiếp theo. Cậu ta trước giờ vẫn luôn cẩn trọng lời ăn tiếng nói, phong thái nho nhã lịch sự, thế mà hôm nay lại biến thành một người khác hoàn toàn.
Một cậu trai rất phóng khoáng và hoang dã.
La Lịch giơ cao cánh tay đang cầm chai nước ngọt, hít sâu một hơi rồi dõng dạc nói: “Còn tôi, La Lịch, thành tích quanh năm suốt tháng không tụt dốc, nhưng tôi luôn đứng sau những quyết định của bố mẹ, chưa từng một lần dám đương đầu với rắc rối của bản thân. Hôm nay tôi sẽ không như vậy nữa, không e ngại bất cứ điều gì, bộc lộ tất cả những gì luôn che giấu. Hơn nữa, tôi đã có thể đường hoàng theo đuổi con đường ước mơ của mình. Nhất định mười năm sau, tôi sẽ đứng trên sân khấu, phô diễn tài năng của mình như một nghệ sĩ dương cầm thực thụ!”
La Lịch lui xuống, nhường chỗ cho Diệc Du.
Diệc Du bắt chước phong thái của hai người tiên phong, ngẩng cao đầu, lộ ra một đôi mắt sáng ngời thuần khiết dưới tia nắng.
Đôi môi thoáng cong lên, mỉm cười xinh đẹp.
“Còn mình, mình là Diệc Du! Mình không biết sắp xếp câu từ làm sao cho vần điệu như Gia Thanh với La Lịch, nhưng mình vẫn luôn muốn nói những điều giấu ở trong lòng. Mình rất yêu mái trường này. Mình rất yêu Họa Niên, Gia Thanh, La Lịch. Nhưng người mà mình yêu và nhớ nhất chính là Lý Thiệu Lâm! Mình đang nói rất to, Thiệu Lâm, cậu nghe được chứ? Hôm nay mình dám đứng đây nói với tất cả mọi người, cây cỏ, bầu trời, mặt đất, mình hứa sẽ ăn ngon ngủ yên, luyện tập chăm chỉ, để mười năm sau có thể trở thành một vũ công Ballet tuyệt nhất trần gian này!”
Hình như vừa có chuyện lạ mới xảy ra ngay trước mắt bọn họ.
Hôm nay… Diệc Du nói rất nhiều, còn nói lưu loát, không hề lắp bắp, ý tứ cũng rõ ràng và mạch lạc.
Là thật sao?
Lý do gì khiến cho cậu nhỏ có thể lột kén hóa thành bướm thế này?
Diệc Du nói xong còn cười tít cả đôi mắt, trông rất phấn khích. Sau đó cậu nhỏ quay người lại, vẫy vẫy tay với Kỳ Họa Niên: “Họa Niên Họa Niên, đến cậu kìa.”
Nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào mềm mại, Kỳ Họa Niên nhất thời tỉnh lại. Cậu vui vẻ đi đến gần, vò tóc Diệc Du một cái rồi ngước nhìn bầu trời.
Hoàng hôn sắp tắt rồi.
“Còn tôi, tôi là Kỳ Họa Niên. Một năm qua, tôi đã đánh mất rất nhiều thứ. Tôi đánh mất một số cơ hội cho bản thân, tôi đánh mất một người bạn thân và đánh mất cả người có lẽ sẽ thấu hiểu và vị tha cho tôi nhất trên đời này. Tôi đã đánh mất đi họ mà không kịp nói một lời từ biệt. Có lúc tôi cứ tưởng mình suy sụp rồi, nhưng đúng lúc ấy tôi lại có được sự bao bọc và hỗ trợ nhiệt tình từ những người bạn còn lại. Tôi suýt quên đi họ, nhưng họ không hề oán trách tôi. Tôi vực dậy, tiếp tục chiến đấu, tiếp tục chinh phục những điều mới mẻ hơn. Đặc biệt là đóa hoa đang nằm trong ngực tôi. Mười năm sau, tôi nhất định sẽ trở thành một Leonardo da Vinci thứ hai, hơn nữa cũng sẽ chinh phục được đóa hoa kiêu ngạo ấy!”
Gia Thanh đứng sau lưng không chịu nổi mà giật giật khóe miệng.
Gì chứ hả? Leonardo da Vinci á? Sao phải là ông ấy mà không phải người khác?
Á à, là vì Leonardo da Vinci không chỉ là một họa sĩ mà còn là bác sĩ nữa đúng không?
Thôi mà thôi, anh nhìn thấu cả rồi, cái thằng si tình không lối thoát này!
Kỳ Họa Niên nói xong, cả bọn lập tức chạy lại, đứng thành hàng ngang, đồng loạt hô lớn:
“Một ngày là bạn, mãi mãi là bạn!”
Âm thanh vang dội khắp sân trường, văng vẳng một hồi rồi biến mất.
Trong lúc mọi người đang ngồi dùng món lẩu ăn liền, Gia Thanh bỗng đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng như bị mẹ tóm cổ về tới nơi.
Kỳ Họa Niên ngẩng đầu nhìn gã: “Gì vậy? Mẹ gọi hả?”
Gia Thanh mất tự nhiên nói: “Ờ ờ, mẫu thân gọi, đợi lát quay lại.”
Vừa dứt câu thì gã cũng lao thẳng ra ngoài hành lang tối mịt mù.
Mở di động lên, màn hình phát sáng một góc nhỏ, Gia Thanh nheo nheo mắt đọc tin nhắn.
“Họa Niên thế nào rồi?” Gia Thanh nuốt nước bọt. Không hiểu sao mỗi lần nhận tin nhắn của Vưu Hạ đều khiến gã cảm thấy hoảng loạn như vậy.
Kiểu này gã không thể làm gián điệp được rồi. Dễ bị bại lộ lắm!
Gạt đi mồ hôi do ngồi chen chúc ăn lẩu, Gia Thanh thở ra, gõ tin nhắn trả lời.
“Họa Niên vẫn ổn, dạo này đã tăng ký trở lại rồi ạ, tăng hẳn ba ký! Việc học cũng không có vấn đề gì, hôm nay là ngày cuối đi học rồi ạ.” “Vậy được rồi. Ngày thi đầu tiên, thay tôi chúc cậu ta thi tốt.” Vưu Hạ nhắn xong liền bỏ điện thoại vào túi áo, lãnh đạm cất bước rời đi.
Gia Thanh đọc xong tin nhắn, vừa vui vừa buồn.
Vui vì ít ra người kia đã chịu quan tâm đến bạn gã rồi. Còn buồn là vì… ngay cả một lời chúc cũng không thể tự nói được sao?
—
Ở quầy trực ban của điều dưỡng mới sáng sớm đã rôm rả tiếng cười nói.
Tưởng Thiên Điểu vừa đi mua một ly sữa đậu nành về, lúc đi ngang qua thì bị một cô gái kéo tay, không hiểu sao lại hợp thành cái chợ chung với bọn họ.
Có người cười bảo: “Con trai của chị Cẩm nghe đâu quyết tâm vào bệnh viện chúng ta làm việc đấy.”
“Con trai chị Cẩm á hả? Không phải chỉ mới thi đại học thôi sao?”
“Tương lai muốn vào Thuần Ái làm việc, sao cô chậm tiêu thế nhở?”
“Vậy thì sao nào? Không lẽ cô định nhắm vào thằng bé? Gu của cô cũng…”
“Bậy bậy bậy, cô nói linh tinh lỡ đâu chị Cẩm nghe được thì tôi chết chắc đó!”
Tưởng Thiên Điểu thong thả uống sữa, hồi sau mới chen vào một câu: “Điểm thi ngành Y năm nay sẽ lấy bao nhiêu nhỉ?”
Cô gái tóc ngắn nhuộm nâu nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Em nghe đâu là lấy cao hơn năm ngoái ấy ạ. Năm nay đề thi dễ lắm, cho nên điểm số của học sinh cũng cao hơn.”
“Chà, vậy đứa nào xui xui làm bài điểm thấp là xem như xong rồi.” Tưởng Thiên Điểu chu miệng đánh giá.
Sau đó cô chợt nhớ đến thằng em họ của mình, năm nay cũng thi đại học, cùng một ngành với cô. Không biết số phận của nó như thế nào rồi nhỉ? Liệu bố nó có tiếp tục càm ràm như ngày xưa hay không đây?
Đương lúc nghĩ ngợi, Tưởng Thiên Điểu tình cờ trông thấy Vưu Hạ đang từ hướng bên kia đi tới đây. Cô đứng thẳng dậy, vội nói tạm biệt với mấy cô gái điều dưỡng rồi chạy sang trước mặt của anh.
“Hi, mấy nay cậu bận rộn phết nhở?” Tưởng Thiên Điểu nghiêng đầu cười hỏi.
Vưu Hạ không dừng bước mà chỉ giảm tốc độ, liếc nhìn cô một cái: “Tôi đâu dám giống chị.”
Tưởng Thiên Điểu cầm theo ly sữa trong tay, bĩu môi: “Gì, mấy nay tôi cũng bận chứ bộ, chẳng qua là cậu bận hơn tôi thôi. Có phải cậu lại tự mình tìm thêm việc không thế? Chứ mấy nay đâu có phẫu thuật gì nhiều.”
“Tôi còn bận nhiều thứ khác nữa.”
“Bận hẹn hò hả?”
Vưu Hạ thoáng dừng chân, lạnh nhạt hỏi: “Chị còn muốn nói gì khác không?”
“Ờ… chắc là không. Nhưng mà—ấy ấy, còn chưa nói xong mà!”
Mặc kệ Tưởng Thiên Điểu ở sau lưng í ới gọi, Vưu Hạ vẫn lẳng lặng đi về phía phòng làm việc của mình. Trên đường đến đó, anh vô tình nghe được bản tin trên truyền hình.
Giọng nói của nữ phát thanh viên rất trong trẻo và chuẩn mực, nói về kỳ thi đại học của toàn thể học sinh năm nay đã chính thức kết thúc.
Bỗng, Vưu Hạ đứng lại, ngẩng đầu chăm chú theo dõi bản tin.
Trong đầu không khỏi tự hỏi — Kỳ thi kết thúc rồi sao?
Một lát sau, khi màn hình chuyển sang bản tin hình sự, anh mới khẽ rũ mi mắt, trầm mặc không màng đến những ánh mắt tò mò xung quanh mình.
Cuối cùng kỳ thi cam go nhất đã kết thúc rồi.
Anh nhắm mắt lại ngẫm nghĩ.
Những gì tôi có thể làm cho cậu đều đã làm, bây giờ đến lượt cậu tự mình bước tiếp trên con đường ấy, tự mình chiến đấu để mà sinh tồn.
Mọi thứ phụ thuộc vào cậu cả đấy.
Sống cho tốt một chút… và nên quên tôi đi.
Từ bây giờ, chúng ta sẽ không còn liên quan đến nhau nữa.
—
Hai tháng sau.
Hiếm khi có được một ngày nghỉ ngơi, Vưu Hạ quyết định về căn hộ ở trung tâm thành phố. Sau khi về đến nhà, anh tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi ở phòng khách, vừa dùng bữa tối vừa nhàn nhã xem truyền hình.
Dạo gần đây kênh truyền hình thường chiếu mấy chương trình mua vui, chủ yếu là tiếng cười nói xí xô xí xào, nghe được năm phút thì nhức hết cả đầu.
Vưu Hạ với tay lấy điều khiển, tắt tivi.
Một tiếng “tít” khe khẽ phát ra.
Ngay sau đó, anh đứng dậy đi đến bên máy phát nhạc thân thuộc của mình, gắn vào một chiếc đĩa cỡ lớn. Tiếng nhạc du dương chầm chậm ngân vang réo rắt.
Lúc ngả người trên sa-lon, anh không nghĩ cơn buồn ngủ sẽ dễ dàng đến như vậy. Bình thường anh rất hay bị mất ngủ, trằn trọc mấy ngày liền là chuyện không có gì lạ.
Vậy mà hôm nay vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ.
Có điều, khi giấc ngủ đang say nồng thì bỗng có một tiếng động khẽ khàng truyền đến, như một chiếc lông vũ mềm mại, bỡn cợt vuốt ve trên vành tai anh.
Vưu Hạ choàng mở mắt.
Khung cảnh trước mặt anh lúc này bị bao trùm bởi một màu xám xịt, giống như trong những thước phim cũ của nhiều thập niên trước.
Đây là một hoa viên vừa rộng lớn vừa cổ kính, có vẻ là của một đại gia đình quyền quý nào đó. Nhưng mà tại sao mình lại ở đây?
Vưu Hạ mơ màng nhìn xuống lòng bàn tay, phát hiện mình có thể nhìn xuyên thấu qua nó, thấy được mọi thứ đang ở dưới mặt đất.
Là một loại cảm giác nhẹ bẫng đến hụt hẫng.
Toàn bộ cơ thể của anh lúc này hoàn toàn nhẹ tựa không khí, dễ dàng lơ lửng giữa không trung bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên, có giọng nói truyền tới, luống cuống và quýnh quáng.
Vưu Hạ theo phản xạ ngoảnh đầu nhìn về phía sau lưng, ở đằng xa đang có một nhóm người rất đông. Họ vây quanh lại thành vòng tròn, bên trong vòng tròn hình như còn có một người nào đó không nhìn rõ khuôn mặt.
Những người xung quanh rõ ràng rất hoảng loạn.
“Mau đưa cậu Tư về phòng trước đi!”
“Gọi bác sĩ Cố đến đây! Ngài ấy đang biến đổi rồi! Phải nhanh hết mức có thể, nếu không sẽ không kịp mất!”
“Gọi cậu Cả đến nữa!”
Lúc này có hai bóng dáng từ xa chạy đến. Một người vừa thở hổn hển vừa hô lớn: “Thẩm phu nhân tới rồi, Thẩm phu nhân tới rồi!”
Đám đông dần tản ra, để cho người phụ nữ họ Thẩm kia bước vào, xem xét tình hình.
Trên mặt đất là một người đàn ông đang đau đớn quằn quại. Từ cổ lên đến khuôn mặt đều hiện rõ những luồng gân xanh, như muốn trồi lên khỏi lớp da mỏng.
Những sợi gân tràn đầy sức sống, tựa hồ muốn thoát ra ngoài.
Thẩm Ninh ghì cổ tay của ông ấy xuống, cổ tay lật lên, để lộ một vết cắn rất rõ rệt. Vết cắn loang lỗ máu đỏ, nhưng chỉ vài giây đã biến thành màu đen đặc sệt.
Người đàn ông không giãy giụa nữa. Đôi mắt trừng lớn nhìn đối phương. Gân xanh trong người bắt đầu lặn xuống. Làn da dần trở nên trắng đến nhợt nhạt.
Thẩm Ninh thấp giọng gọi: “Từ Thiếu Hàn!”
Vưu Hạ đứng lặng người ở bên này, bên tai văng vẳng tên gọi của người đàn ông đó. Trong lòng cảm thấy thật quen thuộc mà cũng thật xa lạ.
Nhưng đây là giấc mơ gì vậy?
Vì sao mình lại nhìn thấy cảnh tượng này?
Hai tay ôm chặt lấy đầu, Vưu Hạ nhắm mắt lại, muốn bình tĩnh mà suy nghĩ. Lát sau, những tiếng ồn ào hoảng loạn dần lắng xuống, thay bằng một tiếng hát ma mị thê lương.
“Ever on and on I continue circlingWith nothing but my hates in a carousel of agonyTill slowly I forget and my heart starts vanishingAnd suddenly I see that I can’t break free—I’m slipping through the cracks of a dark enternityWith nothing but my pain and the paralyzing agonyTo tell me who I am, who I wasUncertainty enveloping my mindTill I can’t break freeAnd-Maybe it’s a dream, maybe nothing else is— cạch”Máy phát nhạc bỗng dừng lại, chiếc đĩa không còn xoay nữa.
Vưu Hạ nằm trên ghế salon khẽ động đậy, đôi mắt chậm rãi hé mở, nhìn thấy ánh đèn vàng trà rọi xuống. Anh trở mình, có một cảm giác toàn thân tê liệt không thể cử động.
Anh gác mu bàn tay che khuất tầm nhìn, nhẫn nhịn không mắng một tiếng bực dọc.
Lại là nó nữa ư?
Giấc mơ chết tiệt!
Nghỉ ngơi được một lúc, Vưu Hạ bật người đứng dậy, định vào rửa mặt thì bên ngoài có tiếng chuông cửa. Anh ngoảnh đầu nhìn về hướng cửa nhà, không nghĩ ra được người nào lại đến đây giờ này.
Từ nhỏ đến giờ, anh có rất ít bạn. Kể cả người thân cũng hiếm khi ghé chơi nhà riêng của anh, vì họ không thể chịu nổi bộ mặt lạnh tanh vô cảm ấy.
Trong khi bước đến chỗ huyền quan, Vưu Hạ đã nghĩ đến hai người có khả năng đang đứng trước cửa nhà.
Một là anh hai Vưu Kiện.
Hai là viện trưởng Tần Chính.
Có điều, một trong hai người ấy đến đây để làm gì?
Cửa mở.
Vưu Hạ uể oải dựa vào bên tường, hai tay ôm trước ngực, thờ ơ ngước mắt nhìn đối phương. Đối phương cũng bình tĩnh nhìn anh, lát sau thì nở một nụ cười dịu dàng tràn đầy sức sống.
“Hi anh!”
Vưu Hạ mặt không đổi sắc hỏi: “Cậu đi đâu đây?”
Chàng trai nọ dường như có một khắc hụt hẫng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Mấy tháng trước chúng ta vừa đi thiện nguyện cùng nhau ở Tiên Vận, anh không nhớ những gì xảy ra ở đó sao?”
Hội thiện nguyện ở Tiên Vận…
Tất nhiên là nhớ rồi.
Nhưng vậy thì sao?
Cậu đến đây gặp tôi làm gì?
Không phải mọi chuyện đều đã kết thúc rồi sao?
Đã hơn bảy tháng trôi qua, ngần ấy thời gian cũng đủ để cho Vưu Hạ gạt bỏ được những vấn vương xót xa dưới đáy lòng. Tình cảm này giống như một hạt giống non mềm được gieo xuống đất. Trong suốt mười ngày, nó đã được vun đắp bởi sự dịu dàng ngọt ngào của Kỳ Họa Niên.
Cứ ngỡ hạt giống phải cần nhiều thời gian mới đâm chồi nảy lộc, không ngờ chưa đầy bao lâu nó đã bén rễ bám vào lòng đất.
Sau khi trở về thành phố, không một lời tạm biệt đối phương, Vưu Hạ cứ thế tiếp tục sống một cuộc sống vô cảm quen thuộc của mình. Buổi sáng làm việc trong bệnh viện, buổi tối thì trực không ngừng nghỉ, hiếm lắm anh mới dành ra một ngày nghỉ để ở nhà, như hôm nay vậy.
Nhưng rồi đến một ngày không gió không trăng, đối phương lại tìm đến tận cửa, trưng ra vẻ mặt thản nhiên điềm tĩnh nhìn anh.
Từng hồi ngỡ ngàng hòa cùng chua xót chầm chậm lắng xuống. Vưu Hạ vẫn giữ nguyên khuôn mặt xa cách không quen biết ấy, nhàn nhạt đáp:
“Chúng ta từng đi thiện nguyện với nhau rồi thì sao nữa?
Kỳ Họa Niên lần nữa cứng họng, rất lâu sau mới trả lời: “Em đến…vì lời hứa của chúng ta khi ấy.”
“Lời hứa?” Vưu Hạ nhíu mày không hiểu.
“Khi còn ở Tiên Vận, anh đã từng hứa sẽ cho em ở trọ cùng nhà nếu như em đỗ đại học. Hiện tại em đã là sinh viên năm nhất của trường Đại Học Mỹ Thuật Thành Phố rồi, nên…em đến đây.”
Bấy giờ, Vưu Hạ đứng thẳng dậy, lạnh lùng hỏi sang chuyện khác: “Sao cậu biết nhà của tôi?”
Kỳ Họa Niên thoáng giật mình, buột miệng nói: “Em đã điều tra, à không, là hỏi một người trong nhóm từ thiện.”
Thật ra chuyện đối phương làm sao tìm được địa chỉ nhà của mình không còn quan trọng nữa. Vưu Hạ chỉ sửng sốt chưa nguôi về việc chính mình đã nhất thời hồ loạn mà giao kèo gì đó với cậu.
Rốt cuộc mình đã hứa như vậy từ lúc nào?
Sao mình không nhớ nổi vậy?
Hay là… cậu ta lừa mình?
Vì đinh ninh những nghi hoặc của mình là đúng, Vưu Hạ liền lạnh giọng thoái thác:
“Thứ nhất, cậu đừng nghĩ tôi sẽ tin những lời cậu vừa nói. Thứ hai, đừng bao giờ đến đây nữa. Cậu là cố tình quên hay thật sự quên những gì chúng ta từng nói vậy?”
Kỳ Họa Niên im lặng nhìn anh không nói gì.
Trông có vẻ người nọ đã chịu lùi bước, Vưu Hạ lập tức đứng thẳng người, vươn tay muốn đóng cửa tiễn khách thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói phát ra từ máy ghi âm.
Giọng nói này…
“Thật sao? Anh sẽ…cho em ở trọ khi em vào được Đại học Mỹ Thuật Thành phố?”“Ừ, nếu cậu đủ bản lĩnh.”“Vưu Hạ, anh hứa đấy nhé?”“Được. Không sợ tôi thất hứa, chỉ sợ cậu không thể thôi.”Đoạn đối thoại dừng lại.
Kỳ Họa Niên hạ tay xuống, ngước nhìn Vưu Hạ, vẫn giữ nụ cười dịu dàng ấm áp ấy: “Vưu Hạ, em đã làm được rồi, anh cũng đừng thất hứa.”
Tấm lưng Vưu Hạ cứng đờ như tảng băng. Anh nhắm mắt hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu nhìn Kỳ Họa Niên, chỉ đủ kiên nhẫn thốt ra một câu cuối cùng:
“Kỳ Họa Niên, cậu được lắm!”
Kỳ Họa Niên vẫn nhìn anh bằng đôi mắt đong đầy nhớ nhung, tuy nhiên khóe môi chưa kịp cong lên mỉm cười, cánh cửa trước mặt cậu đã cạn tình mà đóng sập lại.
“…”
Thất thần ngước nhìn cánh cửa màu nâu mấy giây, cậu bất đắc dĩ cúi đầu, bật cười một tiếng yêu chiều.
Mèo lớn này… quả nhiên là kiêu ngạo quen thói rồi.
Hết chương 82.