Sau đó cô liền đổi thành: "Người nói dối cái gì đó không thể biển đổi!"
Vừa nói vừa nhìn anh, cảm thấy anh rất giống bộ dạng của Phó Đạm, lợi dụng việc người chú này đã quá già, nghe không hiểu ẩn ý của cô, trong lòng nhanh chóng trở thành khí thế của tráng sĩ "phá quán phá suất*", ỷ vào việc nói tiếng Trung nhưng lại không ai hiểu, lần thứ hai liền nói lớn hơn: "Người nói dối cái gì đó vĩnh viễn không thể biến đổi."
*phá quán phá suất: chiếc bình đã mẻ rồi còn vỡ, ở đây ý chỉ một sự mặc cảm, tự ti, luôn tự xem mình là người bất tài vô dụng.
Một tiếng này, quả nhiên là kinh thiên động địa.
Bởi vì, vào thời khắc này, tiếng nhạc đột nhiên dừng lại.
Toàn bộ hết thảy ánh mắt đều tập trung về phía này.
Đương nhiên, những người bạn ở nước ngoài này có nghe cũng không hiểu, nhưng là cô đã quên, xung quanh mọi người còn có 4 người Trung Quốc, trong đó còn có một người phụ nữ Trung Quốc...
Tuy rằng cô chỉ dùng từ "cái gì đó*", nhưng văn học Trung Quốc uyên thâm như vậy, người phàm tục đối với cái vật nhạy cảm nào đó, cảm giác trình độ tới nơi này, giống như người người nhìn ngón chân cũng có thể nghĩ cái từ ấy thành từ nào rồi.
*cái gì đó: nói thẳng ra là một bộ phận của đàn ông, ý mọi người hiểu là không thể cứng lên được.
Cô lén lút đánh giá phiên dịch một hồi, miệng của phiên dịch lúc này có thể nhét vừa một quả trứng gà rồi....
Đột nhiên cô cảm thấy phiên dịch cực kì đáng thương, nếu như trên tay bọn họ mỗi ngày có nhiều trứng gà như vậy, phiên dịch có thể ăn đến nỗi mà ói ra cả trứng gà, vẫn là mang hình hài của một đứa trẻ....
Tuy rằng ngôn ngữ không thông, nhưng ánh mắt và vẻ mặt của mọi người lại tương thông, Mai tiên sinh dựa vào nét mặt của cô đã nhìn ra sự khác thường, làm chủ nhà, đương nhiên phải thân thiện trước vậy.
"Yến phu nhân, xin hỏi cô có yêu cầu gì?" Quả nhiên là anh xuất phát từ nội tâm thân thiện, hơn nữa, mọi ánh mắt đều dồn về phía phiên dịch...
Phiên dịch muốn khóc. Tại sao, tại sao lại là anh? Câu nói ấy nên dịch như thế nào đây? Phu nhân à, tự ngài nói lên ý tứ trong câu nói của mình đi....
Giờ khắc này, Yến Mộ Thanh rất từ bi, vì phiên dịch mà dũng cảm đứng ra giải vây, chỉ nghe thấy tiếng anh chậm rãi vang lên như tiếng nước chảy ở Luân Đôn: "Mai, chỉ là cô ấy đang quan tâm tôi mà thôi..."
Trong cơ thể của Hứa Tự Nam bỗng nhiên có lửa "nhảy" ra, thiêu cô đến nỗi đỏ mặt tía tai, nếu như những lời anh nói là thật, cô nhất định phải ly hôn với anh. Nhất định. Trở về liên li hôn.
Không biết có phải là đã cảm nhận được sự phẩn nộ của cô hay không, anh khẽ mỉm cười, thân sĩ mà cao quý: "Quan tâm anh... rất khỏe mạnh.."
Tạch....
Trái tim cô đã rơi xuất đất rồi.
Nhưng mà, vừa mới rơi xuống đất đã bị một câu nói của anh mà kích thích đưa lên trên rồi.
"Cô ấy không tin là "thẳng", thực ra... tôi rất bình thường." Nói xong rồi còn nhìn cô đầy ý tứ.
"..." Cô mím môi, không nên quấy vào đống hỗn độn này, nhưng trong lòng đã "rời sông lấp biển", loạn lạc khắp nơi rồi.
Cô thoáng nhìn ánh mắt của phiên dịch, trợ lý và bảo vệ. Thời điểm nhìn cô, thật không thể tưởng tượng nổi, nếu như lời tiên sinh nói là thật, cô cảm thấy không bình thường sao? Vậy yêu cầu của cô cao đến mức nào vậy?
Hết chương 22