Sau đó cô lại càng chóng mặt.
Không biết đường đến khách sạn còn bao xa nữa đây? Cô vừa đi vừa ngáp, ssu đó, chỉ nhớ rõ là chú Yến cầm tay cô, kéo cô đi về phía trước, trong sự mơ mơ màng màng, cô còn nói thêm một câu: "Yến đại ca, phim truyền hình không diễn như vậy đâu, lúc này em đã mệt rồi, anh cõng em đi."
Sự thật chứng minh là mỗi lần chú Yến đều dựa theo kịch bản của cô, tuy rằng quá trình còn nhiều khó khăn, nhưng chung quy lại kết quả đều giống nhau. Ví dụ như cuối cùng thì cô vẫn khoác áo của anh, ví dụ như anh bế cô về khách sạn, chỉ có điều, khi đến một cửa hàng bán rượu thì cô đã ngủ gật trên tay anh rồi...
Khi ở trong lồng ngực anh, dĩ nhiên cô sẽ nhanh chóng ngủ thiếp đi, xác thực khoảng thời gian ấy hẳn là khi đang ở trong thang máy, bởi vì khi bước ra khỏi thang máy rồi trở về phòng, làm sao để ngủ, ngay cả cô cũng không biết nữa.
Khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, rèm cửa trong phòng rất giày, không hề biết ngoài cửa sổ trời đã sáng, anh không ở cạnh cô.
Cô chậm rãi xoay người, tối hôm qua ngủ rất ngon và thoải mái, vừa mới ngủ đã có cảm giác trời đã sáng, dạ dày cũng không còn đau nữa.
Đột nhiên, cô kinh ngạc khi thấy mình đã thay áo ngủ. Là ai đã thay cho cô? Điều đầu tiên nghĩ đến đương nhiên là chú Yến rồi, cô liền đỏ mặt, lăn qua lăn lại trong chăn, sau đó đập giường, tự chất vấn chính mình: Hứa Tự Nam à, anh ấy chính là chồng của mày, việc này chính là quyền hạn của anh, mày lăn qua lăn lại cái gì chứ?
Nghĩ như vậy, cô bắt đầu bình thường trở lại, xuống giường đi rửa mặt.
Khi cô từ trong phòng tắm bước ra, trong phòng có nhiều hơn một người – Từ Di.
Từ Di đem quần áo đã được giặt khô treo vào tủ.
Cô có chút kinh ngạc: "Từ Di, quần áo không phải là do nhân viên khách sạn giặt rồi đưa tới hay sao ạ?"
Cô nhìn thấy nội / ku* của Yến Mộ Thanh nằm trong tay Từ Di, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái.
*nội / ku: nội y
Từ Di cầm cái gì đó trên tay bỏ vào tủ rồi nói: "Đại thiếu gia có bệnh sạch sẽ, không cho phép người ngoài đụng vào quần áo của cậu ấy."
"Ở nhà cũng như vậy phải không ạ?" Cô làm sao nhớ được người nào phụ trách việc giặt giũ của nhà họ Yến chứ.
"Vâng." Từ Di trả lời rất ngắn gọn.
Cô miễn cưỡng cười cợt: "Như vậy là cực khổ cho Từ Di sao? Chăm sóc Yến đại ca vốn là đã rất mệt rồi, lại còn giặt cả quần áo nữa."
Lời này không biết có phải là làm mất hứng của Từ Di hay không, Từ Di cứng ngắc trả lời lại: "Tôi không chỉ giặt quần áo cho đại thiếu gia, đương nhiên, bây giờ còn có cả của thiếu phu nhân nữa."
Từ nhỏ đến lớn, điều kiện sống của Hứa Tự Nam cũng rất tốt, việc giặt quần áo cô chưa bao giờ phải bận tâm, nhưng có một thói quen mẹ cô đã tạo thành cho cô, hơn nữa ngay cả mẹ cũng làm vậy, đó là quần áo của mình thì tự mình giặt, đây cũng có thể là nguyên nhân khiến cô không thoải mái khi nhìn thấy nội / ku của Yến Mộ Thanh nằm trong tay Từ Di.
Cô đột nhiên nhớ tới chuyện cô đã thay quần áo của ngày hôm qua, đây là lần đầu tiên cô không tự mình giặt nội y: "Từ Di, vậy quần áo ngày hôm qua của con cũng đã được giặt sạch rồi sao?"
"Giặt sạch?" Đang nói chuyện thì Từ Di đã sắp xếp quần áo xong xuôi, liền xoay người lại: "Thiếu phu nhân phải mặc sao? Trong tủ vẫn còn quần áo sạch, ngày hôm qua tiên sinh để tôi thay đồ cho cô xong, tôi liền mang nó đi giặt sạch rồi, cũng đã hong khô, nhưng hiện tại vẫn nên phơi thêm một chút nữa..."
Cái gì? Tối qua là Từ Di thay đồ cho cô sao? Từ trước đến giờ, cô chưa từng khỏa thân trước mặt người khác, ngya cả mẹ cô cũng vậy. Nhất thời, cô còn cảm thấy tệ hơn là để Yến Mộ Thanh thay cho cô....
Hết chương 26