Yến Tử Dư lại càng tò mò hơn, cười không ngớt: "Là như thế nào ạ? Bác cả hãy giải thích cho cháu đi ạ!"
Yến Mộ Thanh dừng lại một chút, chỉ ba chữ thôi, rất rõ ràng: "Cở quần áo!"
Hứa Tự Nam quả thực rất muốn đập bàn, với vẻ mặt muốn đưa ra lời giải thích, cô nói: "Không có! Anh đừng dạy hư trẻ con! Em nào có!"
Yến Tử Dư nghiêng đầu, bé có chút không hiểu: "Bác dâu, nóng là muốn cởi quần áo ạ, ba con cũng nói vậy, ở vườn trẻ, khi các bạn nóng liền cởi áo ra, bác cả đâu có dạy hư con đâu!"
"...." Đây là lần thứ hai khóc không ra nước mắt. Chuyện này lại do người bên cạnh khởi xướng.
Cũng may Yến Tử Dư tư suy rất nhanh, bé liền đổi đề tài: "Bác cả, con sắp tốt nghiệp mẫu giáo rồi, sắp được lên lớp 1 rồi!"
Hứa Tự Nam thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc từ sáng đến giờ cũng có một đề tài bình thường rồi, cô đang định nói rằng mình rất khả năng ăn nói của bé, rất muốn học tập nhưng Yến Tử Dư đã chuyển sang đề tài khác.
"Bác dâu à, năm sau cháu lên lớp 1 rồi, khi đó cháu sẽ là bề trên, cháu có thể để cho tiểu bảo của hai người làm anh em tốt của cháu! Hãy cho cháu xem tiểu bảo một chút đi mà!"
"...." Những người trong gia đình này đều là ma quỷ mà. Nội tâm của Hứa Tự Nam đã tan vỡ: "Tiểu Dư à, tiểu bảo không có ở đây đâu!"
Yến Tử Dư nghiêng đầu, trượt xuống ghế tựa, chạy lại bên cô, nhìn chằm chằm vào bụng cô: "Không phải đâu ạ, chú tư nói, sáng nay bác và bác cả đến muộn là do bác cả "thả" tiểu bảo vào trong bụng bác mà!"
"...." Ông trời ơi, cứu con với! Cô hò hét ở trong lòng: "Tiểu Dư à, chú tư gạt con đấy, thật không có mà!"
Yến Tử Dư không thấy bụng cô to ra, liền chép miệng, vẻ mặt rất khinh bỉ: "Bác cả ngốc quá! Bác cả thả tiểu bảo vào trong bụng bác thì bụng bác phải to ra chứ? Chẳng nhẽ bác cả không thả vào sao?"
Rõ ràng là Yến Tử Dư hoài nghi Yến Mộ Thanh, chỉ có Yến Mộ Thanh mới giải quyết được vấn đề này nhưng anh vẫn ngồi ung dung tự tại mà ăn sáng, để cái vấn đề khó khăn này cho cô giải quyết, mặc cho Yến Tử Dư cứ quấn quýt lấy cô mà hỏi bác cả làm sao có thể thả tiểu bảo vào trong bụng mình.
Đây là lần thứ N cô khóc không ra nước mắt rồi, cho đến lúc Yến Mộ Bạch đi xuống bế bé đi thì bầu không khí mới yên tĩnh trở lại.
Cô có cảm giác người mình toàn là mồ hôi, hơn nữa đói bụng đến mức da dính vào lưng luôn rồi, khi đó cô mới nghe thấy âm thanh của người ngồi bên: "Cái nhà này, anh có thể làm chủ!"
"...." Cô vừa mới chuẩn bị cầm đũa lên thì ngừng lại. Những lời anh vừa nói là có ý gì vậy? Lẽ nào cô lại làm sai chuyện gì rồi? Anh muốn dùng thân phận là chủ gia đình để trừng phạt cô sao? Hơn nữa, lần này giọng điệu của anh chuyển quá nhanh, khiến người khác khó có thể thích ứng kịp, vừa rồi đối với cô rất thân mật thậm chí có chút trêu đùa sao đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy? Tâm tư của người này thật khó đoán!
"Vì nguyên nhân này, em không cần phải thích ứng với những người kia!"
Cô thở phào một cái, hóa ra người sai không phải là cô. Chỉ là những người trong gia đình, đối với anh, chỉ vẹn vẹn 3 từ "Những người kia".
Bỗng nhiên cô nhớ đến những lời Noãn Noãn nói: "Nam Nam! Cậu sẽ gả cho Yến Mộ Thanh sao? Cậu chắc chắn chứ? Tớ khuyên cậu không nên làm như vậy. Anh ta là người rất lạnh lùng..."
Có điều cô đã suy nghĩ lại, lạnh lùng cũng không có gì là không tốt, có như vậy thì trong chuyện vợ chồng mới có thể tôn trọng lẫn nhau.
Cuối cùng cũng có thể xem như có người chờ mình rồi.
Bị một gia đình như vậy bao quanh đúng là mệt thật. Đối với cô mà nói, một mình ở cùng Yến Mộ Thanh như vậy càng làm cô thấy bối rối hơn. Nghĩ đến chuyện còn phải đi hưởng tuần trăng mật cùng anh, cô đã cảm thấy rất đau đầu rồi. Thử nghĩ xem, trong nhà bỗng nhiên xuất hiện một người xa lạ, mà người ấy lại cùng.anh đi "du sơn ngoạn thủy", thử hỏi chuyến đi này thích thú ở chỗ nào? Hơn nữa lạ còn phải ở chung với người này cả đời....
Tại sao trước khi kết hôn cô lại không nghĩ đến vấn đề này cơ chứ!
Nhưng sự thật đã chứng minh, những điều cô nghĩ đều sai cả rồi.
Nếu nói đến việc đi hưởng tuần trăng mật, căn bản không phải là hai người bọn họ đi du lịch, khi xuất phát, cô mới phát hiện, còn có người nhà đi theo nữa! Bốn chàng trai tràn đầy sức sống, còn có cả Tư Di nữa....
Hết chương 9