Gió Đông Tiều Tụy

Chương 12

Những ngày sau đó tựu trung là khoảng thời gian vui sướng nhất trong đời Trầm Nhạn Thạch. Chưa từng dám nghĩ tình cảm của mình sẽ được đáp lại nên dù cho bàn tay được Nhạc Tử Thanh siết sao nắm chặt đi nữa, Trầm Nhạn Thạch vẫn có cảm giác không yên lòng. Hạnh phúc ngọt ngào này đến quá nhanh, quá đột ngột, chỉ sợ càng dễ vuột khỏi tầm tay hơn.

Có lúc Trầm Nhạn Thạch cũng suy nghĩ vì sao Tử Thanh lại yêu mình, bản thân làm cách nào cũng không sánh bằng Phượng Cử mà. Có phải huynh ấy chỉ bị mình làm cảm động mới đối đãi tốt như vậy? Mỗi khi nghĩ đến đây, y phải ép bản thân không được suy diễn tiếp.

Thật kỳ lạ, bản thân không phải là người hay suy tính thiệt hơn, vậy mà gặp chuyện tình cảm lại không giữ được bề ngoài thản nhiên là thế nào?

Mang tâm trạng nửa ngọt ngào pha lẫn nửa lo âu lên đường, rốt cuộc họ cũng đến được dưới chân Thiên Sơn.

Ba người dừng chân ở một khách *** rồi mới đi thăm dò tình hình của Bích Du Cung. Nhưng đúng là khó hiểu, dân ở đây không có lấy một người biết Bích Du Cung ở đâu, thậm chí còn chưa từng nghe qua đấy là nơi nào.

Đi tìm trong vùng Thiên Sơn thăm thẳm hút mắt thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng hai người vẫn chưa từ bỏ ý định, lại chia nhau đi dò la, hẹn lúc hoàng hôn sẽ gặp lại.

Ở đây thuộc vùng biên thùy hoang vắng, chỉ có dân số ở chợ phiên mới dày đặc, hơn nữa thương nhân nơi đó cả ngày tất tả đi nam về bắc, kiến thức cũng rộng rãi hơn, may ra sẽ có người biết. Trầm Nhạn Thạch đoan chắc như vậy, nhưng hỏi thăm dọc đường vẫn gặp những câu trả lời như cũ.

Sắc trời đã chạng vạng, người trong chợ phiên cũng lần lượt tản về. Trầm Nhạn Thạch cảm thấy ủ rũ đến chán chường, đang muốn quay về xem Nhạc Tử Thanh có thu hoạch khá hơn không thì trông thấy một bóng người quen thuộc. Lòng y thoáng chấn động liền bám gót theo sau.

Người phía trước ra khỏi chợ phiên rồi lầm lũi từng bước đi đến một vùng đất trống trải. Trầm Nhạn Thạch thấy không có chỗ nào ẩn thân được nên không dám tiếp cận sát hơn, chỉ theo dõi từ đằng xa. Chẳng ngờ người nọ đột nhiên dừng lại.

Hắn chậm rãi xoay người, khẽ thở ra: “Không ngờ ngươi đã tới đây.” Chính là người đã hai lần từng giao đấu trong Trầm gia trang, Thiệu Vân Dương.

Lẽ nào hắn đã phát hiện ra ta từ trước nên mới cố ý dẫn ta đến đây? Trầm Nhạn Thạch thầm giật mình nhưng khuôn mặt tuyệt không biểu lộ điều gì, sải bước đến trước mặt hắn.

“Bích Du Cung đã biết chúng ta đến rồi sao?” Đây là mối quan ngại lớn nhất của y, nếu đối phương đã có đề phòng trước thì việc cứu người sẽ càng khó khăn hơn.

Thiệu Vân Dương lắc đầu.

“Vậy ngươi…”

“Ta phụng mệnh chủ nhân tới đây hành sự.”

Đây là lời bịa đặt, nhưng Thiệu Vân Dương càng không thể nói bản thân trấn thủ ở đây chỉ vì muốn gặp y lần nữa.

Đúng vậy, là muốn gặp lại y. Không biết từ bao giờ, cái tên Trầm Nhạn Thạch và người nam tử với dung mạo bình thường này đã làm Thiệu Vân Dương canh cánh trong lòng không thôi. Vẫn nhớ khuôn mặt điềm nhiên ấy, nhớ nụ cười bàng bạc tựa mây thưa gió nhẹ kia.

Khi quan sát kỹ hắn mới thấy y tiều tụy thấy rõ, đôi gò má bồng đã hơi hóp lại, xem ra phải chịu đủ mùi khổ sở bôn ba rồi. Có điều không biết có phải vì lâu ngày không gặp hay không, hình như Trầm Nhạn Thạch này so với trong trí nhớ của hắn có phần không giống nhau. Tuy *** thần y không được tốt nhưng toàn thân lại tỏa ra ánh sáng nhu hòa, thần thái trong đôi mắt càng khiến hắn cảm thấy một mị lực khó tả.

Y là vì ai mà thay đổi đến vậy? Thiệu Vân Dương bỗng nhiên thấy trong lòng bức bối khó chịu vô cùng.

Thì ra là như vậy. Trầm Nhạn Thạch thấy nhẹ nhõm hẳn, từ tốn mở lời: “Ta muốn hỏi thăm ngươi một việc.”

“Ngươi muốn hỏi Trầm Phượng Cử có thật đã rơi vào tay bọn ta không chứ gì?”

Trầm Nhạn Thạch thả lỏng ngữ khí: “Ta nghĩ ta đã biết đáp án đó rồi.”

Chần chừ một hồi y lại nói tiếp: “Có lẽ ngươi sẽ thấy hoang đường, nhưng ta có thể thỉnh cầu ngươi một chuyện không?”

Người Thiệu Vân Dương khẽ chấn động: “Ngươi nói đi.”

“Ngươi có thể nào không bẩm lại tin tức chúng ta đến đây với cung chủ của các ngươi không?”

“Chỉ vậy thôi?” Giọng nói của hắn có phần kinh ngạc.

“Chỉ vậy thôi.” Trầm Nhạn Thạch cười thểu não, “Nếu để cho Đoàn Phi Ưng biết được việc này chỉ sợ chúng ta không còn cơ hội cứu Phượng Cử ra. Nhưng một mình ta thì đấu không lại ngươi, đành phải thỉnh cầu ngươi nể tình quan hệ lúc trước mà giữ kín chuyện này. Chúng ta đến đây là vì cứu Phượng Cử, đối với Bích Du Cung hoàn toàn không có ác ý gì.”

Thiệu Vân Dương trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Ngươi không muốn ta giúp các ngươi cứu người sao?”

Trầm Nhạn Thạch không khỏi gượng cười: “Ngươi và ta là địch không phải bạn, nếu ngươi chịu giấu kín ta đã cảm kích bất tận rồi. Ta và ngươi chỉ là bình thủy tương phùng, khiến ngươi làm ra chuyện phản bội như vậy làm sao ta mở miệng được?”

Nghe bốn chữ “địch không phải bạn” này, trong lòng Thiệu Vân Dương thấy cay đắng hụt hẫng vô vàn, nhưng hắn đã nhanh chóng trấn tĩnh. Từ trận chiến ở Trầm gia trang trong lòng hắn đã minh bạch, hai người đã không thể trở thành bằng hữu nữa rồi. Nếu đã vậy thì sao bản thân cứ hết lần này tới lần khác không bỏ xuống được?

“Ha ha, ha ha!”

Cười hai tràng dài, Thiệu Vân Dương quay mặt về phía Trầm Nhạn Thạch còn đang giật mình: “Ta đáp ứng ngươi.”

Trầm Nhạn Thạch ngẩn người một chốc, đoạn mỉm cười: “Đa tạ.”

Thiệu Vân Dương không nhìn lấy y một cái, xoay người đi rồi lại chợt nói: “Cứu được Trầm Phượng Cử ra, ngươi không sợ sẽ hối hận sao?”

Trầm Nhạn Thạch lấy làm lạ: “Vì sao chứ?”

Thiệu Vân Dương không đáp gì, hắn móc từ ngực ra một vật rồi ném về phía sau: “Đón lấy!” Thân người lại sải bước đi.

Trầm Nhạn Thạch thấy vật hắn ném là một cuộn da dê có dây gai ràng lại, vừa mở ra y đã ngây dại cả người.

Tại vùng thâm sâu với những dãy núi san sát bên nhau của Thiên Sơn có một ngọn núi cao ngất hiểm trở, tựa như một con chim ưng dũng mãnh sải cánh xé gió vào bầu trời xanh thẳm.

Rất ít người biết có ngọn núi hình dạng thế này, vì ở đây rất nhiều đỉnh núi giống nhau, đều tịch mịch lạnh lẽo đầy nét cao ngạo. Trên đỉnh núi cao nhất chính là Bích Du Cung mà Trầm Nhạn Thạch và Nhạc Tử Thanh đã tìm kiếm mòn cả gót giày.

Giả như có mò mẫm từng ngọn núi một đi nữa thì dù mấy tháng cũng khó tìm được nơi này. Giờ may mắn là trong tay bọn họ đã có tấm địa đồ này.

Y mở tấm da dê ra, bên trong rõ ràng là địa đồ cực kỳ tỉ mỉ. Địa đồ của Bích Du Cung.

Tại sao Thiệu Vân Dương lại đem địa đồ này giao cho y? Hắn làm vậy chẳng phải muốn phản bội lại Bích Du Cung sao? Nhưng Trầm Nhạn Thạch cũng không suy nghĩ nhiều vì đã không còn bao nhiêu thời gian nữa. Chỉ có thể khẳng định Thiệu Vân Dương sẽ không hại y.

Sự thực chứng minh y không có nhìn lầm. Hiện tại bọn họ đang lợi dụng màn đêm xâm nhập vào Bích Du Cung. Cả hai từ hậu sơn đi vòng qua một cánh rừng, bên trong loạt bích ngõa phòng phía sau có một tòa thạch ốc nằm trơ trọi. Chiếu theo chỉ dẫn trong địa đồ thì đây chính là chỗ giam cầm Trầm Phượng Cử.

[11: Dãy phòng lót mái ngói xanh.]

Bên ngoài thạch ốc có khóa xích lại, vì chưa hề có người ngoài bén mảng đến nơi này cộng thêm khí trời ban đêm cực kỳ lạnh lẽo nên nơi đây không có người canh gác.

Trầm Nhạn Thạch chém đứt xiềng xích xong quay sang Nhạc Tử Thanh: “Đệ trấn thủ ở chỗ này, huynh vào cứu Phượng Cử ra đi.”

Nhạc Tử Thanh khẽ gật đầu. Hắn biết Nhạn Thạch cảm thông cho tâm ý của mình, khẽ khàng nắm tay thì giật mình thấy bàn tay của y đã lạnh buốt mới buột miệng: “Đệ hãy yên tâm.”

Trầm Nhạn Thạch thoáng cười: “Đệ có gì không yên tâm sao?”

Đoạn y đưa tay đẩy hắn: “Huynh mau đi đi, đừng để người khác phát hiện.”

Nhạc Tử Thanh mở cửa thạch môn tiến vào. Trong thạch thất một màn tối tăm, không có đèn lại thêm rất lạnh giá. Phượng Cử thật sự bị nhốt trong này sao? Làm sao đệ ấy chịu đựng nổi chứ? Trái tim Nhạc Tử Thanh quặn thắt nhói đau.

Lần theo ánh trăng lờ mờ, Nhạc Tử Thanh thấy một bóng trắng đang cuộn mình trong góc phòng.

“Phượng Cử?”

Bóng trắng thoáng run rẩy, có thể xác định là người.

“Phượng Cử!” Nhạc Tử Thanh vội chạy đến siết chặt vai hắn, “Cuối cùng huynh đã tìm được đệ rồi.”

Quan sát Phượng Cử một lượt, Nhạc Tử Thanh cảm thấy đau đớn vô cùng. Chỉ vẻn vẹn nửa tháng mà Phượng Cử đã gầy đi rất nhiều, tóc tai xơ xác bù xù, đôi mắt hãm sâu đến là hốc hác, khốn khổ không thể diễn tả. Đây là Trầm Phượng Cử khí thế kiêu ngạo lúc trước sao?

“Phượng Cử, chúng ta đi thôi.”

Vừa nghe đi là nỗi sợ sệt trỗi lên trong mắt Trầm Phượng Cử, tay chân hắn không ngừng giẫy giụa gào thét: “Ta không muốn, không muốn! Ta không muốn đi đâu hết!”

Nhạc Tử Thanh phải dùng hết sức mới có thể kềm hắn lại, thống khổ mở miệng: “Phượng Cử, là huynh đây, đệ nhìn kỹ xem, huynh là Tử Thanh đây, là Tử Thanh mà!”

Trầm Phượng Cử ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu biểu tình mới thả lỏng, bất chợt vươn tay ôm hắn.

“Tử Thanh, Tử Thanh!” Hắn cứ kêu gào hai tiếng này mãi, nước mắt đầm đìa cả làn mi.

Rốt cuộc Phượng Cử đã chịu đày đọa gì chứ? Nhìn bộ dáng bấn loạn của Trầm Phượng Cử, Nhạc Tử Thanh thấy tim mình tan nát thành từng mảnh. Phượng Cử của hắn làm sao lại biến thành thế này? Không được, phải mau đem Phượng Cử ra khỏi đây ngay!

Định nới lỏng cánh tay Trầm Phượng Cử đang bấu chặt lấy mình, không ngờ Phượng Cử tưởng hắn muốn bỏ mình mà đi lại càng kinh hoàng la lớn thêm: “Đừng đi, đừng đi! Đừng bỏ rơi đệ mà!”

Chưa hề thấy một Phượng Cử yếu đuối thế này làm nước mắt Nhạc Tử Thanh cũng chực rơi, tha thiết ôm chặt hắn vào lòng, hận không thể mang thân thể mình hòa nhập làm một cùng hắn, giọng rối loạn vỗ về: “Huynh sẽ không rời bỏ đệ, không bao giờ. Huynh sẽ bảo vệ đệ, vĩnh viễn bảo vệ đệ không rời xa nữa!”

Hắn cứ không ngừng nói, không ngừng cam đoan thề thốt, trong ánh mắt và trái tim không hề nhìn thấy ai khác ngoại trừ Trầm Phượng Cử. Thế nên hắn không phát hiện thạch môn mở ra, càng không phát hiện đôi mắt ngập tràn sững sờ đằng sau cửa.
Bình Luận (0)
Comment