Gió Đông Tiều Tụy

Chương 14

Lúc trấn thủ ngoài thạch thất, Trầm Nhạn Thạch có mơ cũng không ngờ bản thân sẽ đến “làm khách” nơi này.

Hiện tại y đang nằm trên mặt đất lạnh buốt, không có ai điểm huyệt cũng không có dây thừng trói lại, thật ra vốn đã không cần thiết; căn bản y muốn đứng dậy cũng không nổi nữa là.

Đưa mắt nhìn sang chỉ nhìn thấy mấy đôi chân, đôi chân ở giữa chính là của Đoàn Phi Ưng. Ngẩng đầu lên thật rất tốn hơi sức nên Trầm Nhạn Thạch vẫn giữ tư thế nhìn thẳng.

“Trưởng tử của Trầm Thành Phong, Trầm Nhạn Thạch?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí rất khẳng định.

Trầm Nhạn Thạch giấu cơn đau gượng cười — Giờ cả mỉm cười cũng trở thành xa xỉ rồi sao?

“Đúng vậy, làm phiền Đoàn cung chủ còn nhớ con người này.”

Đoàn Phi Ưng hừ một tiếng, với tay giật ngược đầu y: “Trầm Phượng Cử giờ đang ở đâu?”

Chân tóc bị kéo tận gốc đau đến long đầu buốt óc, cơn đau lan khắp toàn thân khiến Trầm Nhạn Thạch chỉ muốn thét toáng, nhưng y vẫn gượng cười: “Ta ở đây với các vị, ngài không biết dĩ nhiên ta cũng không biết.”

“Bọn ngươi hẹn gặp ở đâu hả?”

“Có đó, ở ngoài biên cương Thiên Sơn rộng lớn. Bất quá tại hạ còn nhớ Đoàn cung chủ đã lập lời thề vĩnh viễn không bước ra khỏi Thiên Sơn nửa bước, chỉ sợ ngài truy đuổi không kịp rồi.”

Đoàn Phi Ưng đột nhiên cười gằn: “Ta cần truy đuổi sao? Chỉ cần lan tin ngươi đã nằm trong tay ta thì còn sợ bọn chúng không trở lại cứu người chắc?”

“Đoàn cung chủ nói vậy là sai rồi. Phượng Cử không phải là đồ ngốc, đệ ấy biết ngài làm vậy mục đích muốn dẫn dụ y trở lại, làm sao dễ bị mắc lừa như vậy?”

Trầm Phượng Cử không phải là đồ ngốc, ám chỉ kẻ ngốc nhất định là Đoàn Phi Ưng rồi.

Đoàn Phi Ưng điềm nhiên hỏi: “Ngươi không sợ chết à?”

Trầm Nhạn Thạch thản nhiên đáp lời: “Đoàn cung chủ là người như thế nào chứ, muốn giết hay muốn giữ ta trong đầu ắt đã có tính toán, việc ta sợ hay không sợ có thể khiến ngài thay đổi quyết định được sao?”

Đôi mắt chim ưng sắc bén của Đoàn Phi Ưng xoáy nhìn như muốn thẩm thấu tâm can của y, trong khi đôi mắt trong suốt tựa nước hồ kia lại không có chút nao núng, tuyệt không nhìn ra được gì.

Đoàn Phi Ưng bức bối đứng lên, hung hăng ném Trầm Nhạn Thạch xuống đất cười lạnh: “Được lắm, để ta xem rốt cuộc ngươi có bao nhiêu khí phách.”

Cao giọng bảo: “Đinh Ly?”

Một tên hắc y thị vệ bước ra.

“Đinh Khí là đệ đệ của ngươi, tên này giao cho ngươi.” Lúc đi tới cửa hắn bồi thêm một câu, “Chừa hắn chút hơi thở, ta còn có chuyện muốn hỏi.”

***

Roi da thấm nước giống như độc xà vậy, bị cắn một phát chắc mùi vị chẳng dễ chịu là bao. Tên cầm roi muốn bầu không khí càng thêm khủng bố, đem cuộn roi da quất phành phạch thị uy trong không khí.

“Ngươi biết Đinh Khí là ai không?”

“Huynh đệ của ngươi?”

Sắc mặt Đinh Ly hằn ra nỗi căm uất, gằn từng chữ từng chữ một: “Không sai, hắn là huynh đệ duy nhất của ta, là người thân duy nhất trên đời này, nhưng hắn đã bị một kiếm của ngươi xuyên chết.”

Quả nhiên là vậy, Trầm Nhạn Thạch thầm than, Đoàn Phi Ưng thật biết cách dùng người.

Hai tay Đinh Ly co chặt: “Ngươi tới cứu huynh đệ của ngươi thì sao phải hại huynh đệ của ta cốt nhục phân ly chứ? Tại sao hả?”

Một tiếng rống vang lên, đòn roi quất xuống.

Thật sự rất đau, Trầm Nhạn Thạch cắn chặt răng gắng sức không để bản thân hé môi gào thét, nhưng không hề oán hận người đang dùng nghiêm hình tra khảo chút nào. Dù rằng lúc đó do tình thế bắt buộc phải hạ thủ không dung tình nhưng Trầm Nhạn Thạch vẫn thấy áy náy, nhất là khi đối mặt với nỗi thống khổ của thân nhân người chết.

Một roi hạ xuống đã thấy đổ máu, con mắt sâu hoắm của hắn vằn vện gân đỏ toát ra tia khát máu bạo tàn, roi da càng quất càng thêm đắc ý. Ban đầu Trầm Nhạn Thạch còn nhẩm được số roi, nhưng về sau thì đã sức cùng lực kiệt. Áo quần y bị rách nát tả tơi, ***g ngực nặng nhọc thở dốc từng cơn, máu và mồ hôi đầm đìa trộn lẫn trên mặt, ý thức cũng dần lịm đi, chỉ còn tiếng roi da quất chan chát và tiếng tim dồn dập là còn nghe rõ.

“Dừng tay!” Loáng thoáng nghe thấy có người nói.

“Thanh Mộc sứ, ngài làm gì vậy?”

“Ngươi còn đánh tiếp hắn sẽ mất mạng tức thì. Chủ nhân bảo phải giữ chút hơi thở cho hắn, người chết rồi ta coi ngươi làm sao giao phó.”

“Nhưng–”

“Giao người cho ta, ra ngoài đi!”

Tiếp theo dường như có người khẽ vuốt mái tóc mình, rất nhẹ, rất dễ chịu khiến bản thân không thể tự chủ nương sát vào.

“Trầm Nhạn Thạch. Nhạn Thạch?”

Có người đang gọi, phải trả lời mới được, nhưng mở miệng rồi lại không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể gượng cười.

Tử Thanh, là huynh sao?

“Ngươi hồi phục nhanh lắm, coi đi, vết thương đã đóng mài rồi.”

Tuy Thiệu Vân Dương đang cười nhưng khuôn mặt gượng gạo vô cùng. Cho dù là ai đi nữa mà đối mặt với vết thương xấu xí chồng chéo sau lưng Trầm Nhạn Thạch đều không lấy gì làm vui vẻ, nhất là khi người đó là Thiệu Vân Dương. Nhớ lại hôm đó Trầm Nhạn Thạch toàn thân rướm máu, hơi thở thoi thóp từng hồi, trái tim hắn như có bàn tay vô hình bóp nát, ngũ tạng lục phủ nhói đau liên hồi.

Giả sử đêm đó hắn lại tới chậm một bước, biết đâu y thực sự đã chết rồi. Vẫn còn may lắm.

Bàn tay vô thức khe khẽ vuốt lên những vết thương kia, một tiếng rên buốt bật lên.

“Còn đau à? Ta xin lỗi.”

Trầm Nhạn Thạch gượng nói: “Cơn đau thế này ta còn chịu được. Ta còn chưa đa tạ ngươi đã thoa thuốc cho ta, sao ngươi phải nói lời xin lỗi chứ?”

Y dừng một chút: “Hiện tại vết thương của ta cũng khá rồi, có lẽ ngươi… không nên đến đây nữa.”

Toàn thân sửng sốt, Thiệu Vân Dương chua chát: “Ngươi không muốn gặp ta sao?”

Trầm Nhạn Thạch cất lời: “Đương nhiên không phải, ta hiện tại đang là tù nhân, ngươi đến nhiều lần thế này chỉ sợ người khác sẽ hoài nghi.”

Thiệu Vân Dương lặng thinh một hồi mới nhẹ giọng lên tiếng: “Không sao, ta không quan tâm.”

“Nhưng ta quan tâm.” Trầm Nhạn Thạch quay đầu lại, đôi mắt trong ngần bình thản nhìn thẳng hắn, “Ân tình ngươi đối với ta, e là trọn kiếp này Trầm Nhạn Thạch cũng không có cách nào báo đáp. Nếu liên lụy ngươi thử hỏi lòng ta làm sao yên ổn được?”

Thiệu Vân Dương thấp giọng: “Ta không cần ngươi báo đáp.”

Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, siết chặt hai vai Trầm Nhạn Thạch, giọng đầy sự chân thành: “Nhạn Thạch, ngươi thông minh như vậy, lẽ nào lại không hiểu tâm ý của ta?”

Trông thấy ánh mắt lảng tránh của đối phương, hắn cay đắng bật cười: “Ngươi đã biết, ngươi đã biết rồi?”

Trầm Nhạn Thạch mỉm cười ảm đạm: “Biết thì thế nào? Không biết thì làm sao? Có một số việc sẽ không vì vậy mà thay đổi.” Không hiểu sao y lại thấy hình bóng chính mình thấp thoáng trên nét mặt của Thiệu Vân Dương.

Thiệu Vân Dương sững sờ nhìn bộ dáng tươi cười của y. Đây tuyệt không phải là dung mạo tươi cười hắn đã từng quen thuộc, không phải là nụ cười thanh đạm đầy chất ôn hòa thuộc về Trầm Nhạn Thạch. Khuôn mặt mỉm cười này phảng phất như giấc mộng lại mông lung tựa khói sương, không phải là nụ cười khổ sở nhưng mang theo nỗi thê thiết nói không nên lời, khiến lòng người nhìn thấy cũng đớn đau theo.

Hắn đè nén trong lòng, rất lâu sau mới bật ra: “Họ Nhạc kia đáng để ngươi vì hắn vậy sao? Ngươi có biết ngươi bị giam ở đây đã mấy ngày mà hắn vẫn không có động tĩnh gì không? Nếu hắn đối xử với ngươi được một nửa với Trầm Phượng Cử thì sao lại bỏ mặc ngươi ở đây hả?”

Câu nói như gai nhọn xuyên thấu vào tim! Phải như lời nói có thể sát thương thì Trầm Nhạn Thạch đã chết hơn mười lần rồi. Bây giờ dù người chưa chết nhưng tâm đã lịm rồi.

Từng câu từng chữ của Thiệu Vân Dương khuấy động nỗi đau thầm kín của y, cảnh tượng hôm ấy lại hiện lên trước mắt: Phượng Cử thút thít nấc nghẹn trong thạch thất, Tử Thanh không ngừng thề thốt vĩnh viễn cũng không rời xa đệ ấy, còn chính mình… thì ngây ngốc đứng ngoài bệ cửa.

Kỳ thực đã biết bản thân mãi mãi cũng không thể nào thay thế được địa vị của Phượng Cử, chỉ vì không muốn sự trìu mến không dễ gì có được vuột khỏi tầm tay nên đành tự lừa gạt bản thân… Mấy ngày nay trong lòng y vẫn ngóng trông Tử Thanh sẽ đến cứu mình, để chứng minh hắn ít nhiều cũng có tâm ý với mình, nhưng lại sợ hắn đến thì sẽ tự chui đầu vào lưới. Mỗi ngày y đều giày vò trong mâu thuẫn, thất vọng trong tuyệt cùng. Thật ra trong lòng đã sớm biết hắn sẽ không đến, nhưng vẫn không kềm được nỗi lòng mong đợi…

Trước đây rất lâu đã từng nghĩ, nếu như người bị bắt đi là mình, liệu có ai đến cứu hay không? Hiện tại đã có đáp án rồi…

Muốn khóc, không hiểu sao lại mỉm cười.

Lời vừa ra khỏi miệng Thiệu Vân Dương đã thấy hối hận, hắn lo lắng nhìn Trầm Nhạn Thạch: hắn thà rằng y khóc cũng không muốn y cười đến cõi lòng tan nát như thế.

“Nhạn Thạch?”

Trầm Nhạn Thạch nhìn hắn yếu ớt nói từng lời: “Cứ cho là như vậy, ta vẫn không thể quên được, không thể không nhớ nhung đến người ấy.”

Y lại tự cười giễu: “Nói chung con người của ta trời sinh ra đã bị coi thường rồi, cho nên… ngươi đừng nên yêu ta. Ta thật sự không xứng đáng.”

Nói xong y trở mình quay đi, không ngoảnh đầu lại nữa.

***

Ban đêm là thời gian khiến Trầm Nhạn Thạch chán chường nhất, bầu không gian tĩnh lặng gợi nhiều chuyện xưa cũ: thời thơ ấu không lấy gì làm vui sướng, mối tình chôn giấu cô quạnh và trống vắng, niềm hạnh phúc le lói nhất thời, nỗi thất vọng khôn cùng vô tận…

Thạch môn hé mở, một bóng người lặng lẽ tiến vào.

“Tử Thanh?”

Trong chớp mắt niềm vui thành nỗi thất vọng, người đến không phải là Nhạc Tử Thanh mỏi mắt chờ trông mà là người y không muốn giáp mặt nhất, Thiệu Vân Dương.

“Ta tới mang ngươi ra khỏi chỗ này.”

Cái gì? Trầm Nhạn Thạch thốt người: “Ngươi điên rồi sao?”

“Ta rất tỉnh táo.”

“Ta đã nói ta không đáng mà.”

Thiệu Vân Dương bật cười, cười đến đắng chát tái tê: “Con người của ta đại khái cũng có chút ti tiện, cho dù ngươi không yêu ta đi nữa, ta vẫn muốn cứu ngươi ra.” Hắn bước tới ôm Trầm Nhạn Thạch vào lòng.

“Buông ra…” Y muốn né tránh thì đột nhiên thấy sống lưng tê rần, phút chốc đã mất đi tri giác.
Bình Luận (0)
Comment