Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 119

Liễu Huyền An bị xoa ấn đến buồn ngủ, cứ thế nằm thẳng xuống nhuyễn tháp nhìn mấy con bướm trắng đậu trên cửa sổ, Lương Thú nhìn theo tầm mắt y, nói: “Mấy ngày nay trong quân doanh có rất nhiều bướm, càng lúc càng nhiều hơn.”

“Ừm.” Liễu Huyền An miễn cưỡng đáp một câu, “Sau này có khi còn nhiều nữa, nếu A Nguyện ở nhà thì tốt rồi, muội ấy thích bươm bướm lắm.”

Tây Nam nhiều bướm không tính là chuyện lạ, đa số mọi người đều nghĩ vậy, Viên Úc cũng không ngoại lệ. Hắn ta chống gậy, mang theo khuôn mặt của Khổ Hựu không ngừng chạy qua chạy lại trong quân doanh. Cao Lâm vừa chạy theo vừa không ngừng kêu khổ, ngươi thoạt nhìn nửa sống nửa chết mà sao thể lực tốt thế, chẳng lẽ muốn dùng chân đo hết trăm dặm quân doanh luôn sao, rốt cuộc là bệnh thật hay bệnh giả vờ?

Đương nhiên Viên Úc không để ý hắn lải nhải, tiếp tục gõ gậy chống bước đi, xuyên qua lớp vải sa mỏng mà thấy được những cánh bướm trắng dập dờn trong bụi cỏ dưới ánh trăng. Hắn ta nghĩ mình đã gieo thành công cổ độc, nhưng kỳ thật toàn bộ đều là bướm trắng thông thường do đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang dùng mật hoa dụ về, dáng vẻ hai loài tương tự nhau, trong bóng đêm lại bị vải sa che mờ nên gần như không có chỗ nào khác biệt.

Hơn nữa Cao Lâm thường xuyên than thở mình choáng đầu nhũn chân, ven đường ngẫu nhiên gặp vài tên binh sĩ cũng ho khan nặng nề vội vàng đi y quán chẩn bệnh, trông càng giống điềm báo độc ôn sắp lan tràn. Tóm lại, hết thảy đều giống hệt kịch bản Viên Úc vạch ra.

Các binh sĩ xuất hiện bệnh trạng ngày càng nhiều, nhu cầu sử dụng thuốc thanh nhiệt giải độc trong vùng cũng tăng theo, mà lái buôn dược liệu chở thuốc lúc nào cũng phải hỏi han tình hình hai ba câu. Tin tức cứ như vậy truyền ra ngoài, thế nhưng vẫn chưa thể gây ra náo động khủng hoảng —— Tây Nam ẩm thấp, chướng khí nặng nề, mùa hè hơi bất cẩn một chút gặp bệnh vặt là chuyện thường tình.

……

Phượng Tiểu Kim xoa huyệt thái dương đau nhói, muốn thử chống người ngồi dậy lại cảm thấy tứ chi vô lực gân cốt mềm nhũn. Hắn nhận ra có gì đó không đúng liền quay đầu liếc nhìn chai thuốc giải trên đầu tủ, lại nghiến răng muốn thử rời khỏi giường, nhưng cố lắm cũng chỉ di chuyển được khoảng hai tấc.

Thử vận công, khí mạch cũng tán loạn không tụ nổi. Phượng Tiểu Kim nắm hờ nắm tay, sắc mặt xanh mét, hắn từng nghĩ bản thân còn thời gian, nghĩ chỉ cần Lương Thú còn sống, một thân võ công này của mình đối với Mộc Triệt ít nhất vẫn còn chút giá trị. Nhưng hiện tại xem ra, kẻ điên kia còn phát điên phát khùng hơn trong tưởng tượng của mình nhiều lắm.

Phượng Tiểu Kim xoay người ngã nhào xuống đất đất, trườn từng tấc một về phía đầu tủ.

Cùng lúc này nữ tử Nam Dương giả trang thành Ô Mông Vân Nhạc đã bưng theo một chén thuốc đi vào phòng Ô Mông Vân Du. Các vu y canh giữ ở đó nhìn thấy nàng ta đều đứng dậy hành lễ rồi rời đi. Ô Mông Vân Du quay đầu trêu chọc: “Làm sao vậy, trông mất hứng thế kia, tên Khổ Hựu đó lại không để ý đến muội à?”

“Không có.”

“Không có còn làm vẻ mặt như thế làm gì, đã chuẩn bị xong hành lý chưa, khi nào thì xuất phát?” Ô Mông Vân Du ngồi dậy vươn tay muốn xoa mặt muội muội nhưng bị nàng né tránh. Nữ tử Nam Dương nghiêng đầu buồn bã nói, “Lần này Giáo chủ sai ta phải đi hơn hai mươi tòa thành.”

“Hai mươi tòa thành?” Ô Mông Vân Du nhíu mày, “Quá nhiều rồi, hơn nữa Lương Thú luôn nhìn chằm chằm hướng đi của chúng ta từng thời từng khắc, thời gian muội ở ngoài càng lâu, nguy hiểm càng lớn, vì sao giáo chủ lại sắp xếp như vậy?”

“Bởi vì Liễu Nam Nguyện, bây giờ khắp vùng Tây Nam đều đồng loạt tung hô nàng ta, Lương Thú muốn nàng thay thế địa vị của ta.” Nữ tử Nam Dương oán hận nói, “Hắn sáng tác cho nàng rất nhiều câu chuyện hay ho, xưng tụng nàng là thần nữ có khả năng hồi sinh người chết, kim quang lòe lòe chiếu lên vạn trượng mây xanh. Bọn họ còn thả lời đồn nói ta đã rơi xuống bùn lầy, nói ta không phải người kế nhiệm của Bạch Phúc Phật Mẫu, nói ta… nói ta tự định chung thân với Khổ Hựu, ăn nằm có con nên bỏ trốn về Thập Diện Cốc.”

“Ăn nói lung tung!” Ô Mông Vân Du cầm tay nàng, “Kìa, muội đừng khóc, chính vì thế nên giáo chủ mới lệnh cho muội đi tận hai mươi tòa thành?”

“Phải, Lương Thú muốn lời đồn đáng tin hơn, thậm chí còn tìm người giả trang thành ta quỳ bái dưới chân Liễu Nam Nguyện.” Nữ tử Nam Dương nhìn Ô Mông Vân Du, hai mắt đỏ bừng đầy ấm ức, “Ca, huynh giết nàng cho ta đi, gi.ết chết Liễu Nam Nguyện, một khắc ta cũng không muốn chờ, phải ngay lúc này.”

“Được rồi được rồi.” Ô Mông Vân Du đáp ứng, “Ta giết nàng cho muội.” Hắn gật đầu nhẹ bẫng, bởi vì trong lòng hắn, đó đích xác cũng chỉ là một sinh mạng nhẹ bẫng, dù là Liễu Nam Nguyện hay Liễu Bắc Nguyện, chẳng qua chỉ tốn một đao nhẹ bẫng mà thôi.

Vu y cầm theo vại chứa cúi người đến gần. Nữ tử Nam Dương kéo tay hắn dặn dò: “Tiểu thúc thúc sẽ không cho huynh dùng Tú Thương Chu Nương đâu, huynh đừng nói cho thúc ấy biết đấy.”

Ô Mông Vân Du hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng trước khẩn cầu của muội muội, đành nói: “Được thôi, nhưng tương lai tiểu thúc thúc mà nổi giận, muội phải nói đỡ cho ta mới được.”

Hắn nằm xuống giường nhìn vu y lôi con nhện cỡ đại ra khỏi bình. Con quái trùng đen đỏ đan xen ngửi được mùi máu tanh lập tức phấn khởi đâm mấy cái vòi đầy lông vào da thịt, mấp máy chậm rãi tiến về phía trước, dùng cặp răng nanh đầy nọc độc nối liền từng tấc da thịt vào nhau.

Nữ tử Nam Dương đứng ngoài màn nhìn thiếu niên nhịn đau mặt mày tái nhợt, vẫn cười khúc khích: “Đa tạ ca ca.”

Ý thức của Ô Mông Vân Du dần dần mơ hồ, nhưng sau cơn mê man ngắn ngủi, hắn mau chóng tỉnh dậy, cúi đầu nhìn miệng vết thương bên hông mình. Mặc dù bốn phía bị phủ lên một lớp màng đen bóng quỷ dị nhưng thật sự đã hoàn toàn được “khâu liền”, hành động cũng không còn gì trở ngại. Hắn liền nhấc bội kiếm trên đầu giường, rời khỏi rừng rậm không nghỉ một khắc.

Nữ tử Nam Dương hỏi: “Lỡ hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”

“Giết một Liễu Nam Nguyện đối với hắn vẫn dư sức.” Mộc Triệt nhìn bóng dáng thiếu niên sau màn cây cối, “Nói lại, cho dù hắn thất bại bị Lương Thú giế.t chết cũng không có gì đáng tiếc. Lúc này giữ người lại, sớm muộn gì hắn cũng sẽ vì tiểu thúc thúc, vì muội muội hắn mà đối nghịch với ta, chẳng bằng phái ra ngoài cho tự sinh tự diệt.”

Nữ tử Nam Dương lắc đầu: “Chỉ đáng tiếc cho khuôn mặt kia.”

“Ngươi đóng giả A Nhạc, tương lai thứ không thiếu nhất chính là nam nhân, bây giờ tiếc nuối có hơi sớm.” Mộc Triệt xoay người trở về, “Tiền thù lao đã thu rồi, từ ngày mai bắt đầu làm việc đi.”

Nữ tử Nam Dương nâng tay nhìn móng tay màu đen vừa tô vẽ: “Đã rõ.”

Phượng Tiểu Kim vận công điều tức xong lập tức chạy qua phòng Ô Mông Vân Du, trong viện lúc này đã trống trơn không một bóng người.

Tuy Khổ Hựu nói chắc rằng Phượng Tiểu Kim sẽ hợp tác cùng mình, nhưng không ngờ đối phương lại đột nhiên lảo đảo xông vào phòng tối. Bốn phía tối đen, Khổ Hựu dựa vào thính lực mà bắt được cánh tay hắn, hỏi: “Mộc Triệt ——”

“Mộc Triệt chưa phát hiện ra chỗ này.” Trán Phượng Tiểu Kim thấm đầy mồ hôi lạnh, mạnh mẽ cắt đứt lời hắn, lại rút từ trong tay áo ra một tập giấy dày chụp lung tung lên ngực đối phương, “Vân Du mất tích rồi, ta hoài nghi Mộc Triệt đã phái hắn đi Thập Diện Cốc. Đây là những thứ ngươi muốn, ta thả ngươi đi, ngươi phải đáp ứng ta tha cho hắn một mạng, cũng tha cho A Nhạc một mạng.” Trước mắt Phượng Tiểu Kim biến thành màu đen, hắn dừng lại nghỉ một lúc lâu mới tiếp tục nói, “Vân Du và A Nhạc trúng kịch độc từ lâu, bao nhiêu năm nay ta luôn tìm kiếm thuốc giải nhưng vẫn không thể tìm thấy toàn bộ, những thứ đó ta cũng viết cả vào giấy rồi. Ngươi… có lẽ Bạch Hạc Sơn Trang sẽ có cách, xin hãy cứu sống bọn chúng, hoặc là chí ít, chí ít để chúng bớt phải chịu khổ.”

Khổ Hựu đỡ hắn ngồi vào góc tường, vươn tay thử mạch đập: “Thực cốt tán?”

“Mộc Triệt muốn chế ta thành con rối, gã chỉ cần khuôn mặt này, tốt nhất là có thể động đậy, nhưng không động đậy được ít ra vẫn tốt hơn là mất đi.” Phượng Tiểu Kim ngửa đầu dựa vào vách tường cười khổ, “Nhưng gã xem nhẹ công phu của ta rồi. Ngươi đi đi, không cần lo cho ta. Trong tay nải kia có mặt nạ và thuốc viên giúp tránh được chút khí độc trong rừng. Đi theo hướng sao Bắc Lang, cuối đường chính là quân doanh Đại Diễm.”

Khổ Hựu nâng tay phong bế hai huyệt vị trên người hắn để tạm ngăn độc dược khuếch tán vào kinh mạch: “Ngươi biết ta nhìn thấy rồi?”

Phượng Tiểu Kim không trả lời, chỉ dốc chút sức lực cuối cùng nói: “Nhớ kỹ những điều ngươi đã đáp ứng ta.”

Hắn sờ vào cơ quan kéo mạnh về phía mình, đẩy Khổ Hựu ra ngoài.

Bên ngoài là một mảnh đất rừng tơi xốp ẩm ướt.

Giờ tý, Mộc Triệt bưng khay công cụ đi vào tiểu viện, gã tính toán tự mình ra tay vĩnh viễn lưu lại dung nhan cho đối phương, nhưng đẩy cửa vào chỉ thấy một đống hỗn loạn, người lẽ ra phải ở trong phòng đã sớm không còn bóng dáng. Nếu nói Ô Mông Vân Nhạc mất tích khiến gã nổi giận, thì Phượng Tiểu Kim mất tích lập tức làm gã cảm nhận được nỗi hốt hoảng và sợ hãi từ trong tâm khảm, đồ vật trên khay loảng xoảng rơi xuống, các loại dụng cụ vỡ thành mảnh nhỏ. Đệ tử chờ ngoài cửa nghe thấy tiếng đi vào, kết quả chỉ nhận được một mệnh lệnh đầy cuồng nộ: “Đi, tìm hắn về cho ta!”

Đèn đuốc gần như chiếu sáng rừng rậm suốt đêm không nghỉ.

Nhưng cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì.

Đầu tiên Mộc Triệt lo lắng chờ đợi, sau đó lại ngơ ngác ngồi lì trong phòng, bắt đầu từ khóc lóc rồi kể lể đến mắng chửi rồi lại khóc lóc, đi qua đi lại trong phòng như một con thú bị vây khốn. Hễ tưởng tượng đến viễn cảnh mãi mãi mất đi tình nhân trong ký ức, máu toàn thân gã như muốn chảy ngược, sắc mặt trắng nhợt như pho tượng đá.

“Làm sao ngươi dám.” Gã lặp đi lặp lại, “Làm sao ngươi dám!”

Không có đệ tử nào dám tới gần giáo chủ, lòng người khắp nơi hoảng sợ không yên, hoảng sợ không cẩn thận sẽ rơi đầu. Mà vào thời khắc cảm xúc bất an lan tràn khắp nơi này, đột nhiên có người phát hiện ra Lưu Hằng Sướng cũng mất tích. Không ai có thể dám chắc rốt cuộc hắn tự bỏ chạy hay là chạy theo Phượng Tiểu Kim, tóm lại là bốc hơi một cách sạch sẽ.

“Thịch” một tiếng, nghe như có vật gì rất nặng rơi xuống nền đất.

Phượng Tiểu Kim mờ mịt nghe được, sau đó là một tiếng gọi rất nhỏ: “Phượng công tử, Phượng công tử!”

Lưu Hằng Sướng nhanh nhẹn trượt xuống men theo một sợi dây thừng, lại nhặt vật nặng dưới đất lên, vỗ vỗ cho sạch bụi rồi đặt lên bàn, thuận tiện thắp sáng hỏa chiết: “Phượng công tử, Khổ thống lĩnh chỉ đường cho ta đến đây.”

Phượng Tiểu Kim vẫn không nói gì, mà hắn cũng không còn sức nói chuyện. Lưu Hằng Sướng thử mạch tượng cho hắn, tay chân lanh lẹ mở túi đựng ngân châm, chuẩn bị thuốc cao, lại giúp người nằm thẳng trên chiếc giường nhỏ.

……

Trên mảnh đất này, những người thật sự vui vẻ hình như chỉ còn lại Liễu Nam Nguyện và thôn dân bá tánh vùng Tây Nam.

Giống như những gì Liễu nhị công tử nói, nàng vui quên cả đường về, đến một phong thử cũng không muốn đứng dậy viết, toàn bộ tin tức đều dựa vào thư truyền từ Thường Tiểu Thu và Trình Tố Nguyệt.

Liễu Huyền An xem thư hết lần này đến lần khác, Lương Thú ở một bên hỏi: “Sao thế, xem một lần vẫn chưa nhớ được à?”

“Đừng nói là A Nguyện gặp được tình lang ma ốm trong lòng nàng rồi chứ?” Liễu Huyền An càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này không hề thấp. Lương Thú lại nói: “Ta nghĩ không phải, chưa nói đâu xa, chỉ bằng giọng văn lưu loát vui mừng của Tiểu Thường trong thư đã không thấy giống bộ dạng thất tình rồi.”

Liễu Huyền An vẫn thở dài mãi không thôi, rất có vài phần dáng dấp huynh trưởng.

Lương Thú kéo người vào lòng mình: “Nếu thật sự nhớ A Nguyện, để ta sai Cao Lâm đưa ngươi đi thăm nhân tiện giải sầu, đỡ phải suốt ngày chôn chân trong quân doanh, rảnh rỗi nằm nghỉ một lát còn bị mắng.”

“Hai ngày nay đại ca không rảnh rỗi đi mắng ta.” Liễu Huyền An nói, “Ô Mông Vân Nhạc đã đủ cho huynh ấy đau đầu rồi.”

Một là đau đầu vì thuốc giải, hai là đau đầu vì trạng thái tinh thần của đối phương. Mộc Triệt dùng một lượng lớn cổ độc khống chế khiến nàng vẫn giữ được dáng vẻ của người thường dù đã trúng kịch độc, mà hiện tại không có thuốc giải bổ sung, đủ loại hậu quả lần lượt xuất hiện. Biểu hiện rõ ràng nhất là nàng không còn xinh đẹp, làn da trắng nõn như bị nhuộm một tầng màu nước nửa đen nửa vàng, hai bên cánh mũi cũng xuất hiện những vết lấm tấm đỏ xấu xí.

Ô Mông Vân Nhạc hét to một tiếng, đập nát tấm gương trước mặt.

Liễu Huyền Triệt nhíu mày: “Ngươi bình tĩnh một chút đi.”

“Ngươi, ngươi ghen tị với ta!” Ô Mông Vân Nhạc muốn nhào lên nhưng bị binh sĩ ngăn lại, miệng không ngừng mắng chửi, “Muội muội ngươi ghen tị với ta!”

“A Nguyện chưa từng gặp mặt ngươi.” Liễu Huyền Triệt nói, “Ta là đại phu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp điều trị, khuôn mặt này ——”

Lời còn chưa dứt, Ô Mông Vân Nhạc đã cúi xuống hung hăng cắn lên bàn tay giữ trước người mình. Binh sĩ bị cắn cuống quýt hất ra, hành động không cẩn thận nên đụng vào mặt nàng. Chỉ một cái tát vô tình không nhẹ không nặng lại kíc.h thích cho Ô Mông Vân Nhạc càng phát điên không khống chế nổi. Chưa từng có ai dám cả gan đánh vào mặt nàng, cũng chưa có ai dám nghi ngờ vẻ đẹp của nàng. Nàng liều mạng giãy giụa, tóc tai rối bù, xiêm y rách nát, Liễu Huyền Triệt nghiêng đầu, người phụ nữ trông coi nàng khó xử nói: “Liễu Đại công tử à, ai khuyên can cũng không nghe, chỉ suốt ngày soi gương. Thế này… có khi nào là điên thật rồi không?”

“Các ngươi buông ta ra!” Ô Mông Vân Nhạc vẫn la hét như cũ, “Để ta và Liễu Nam Nguyện đứng chung một chỗ, ta phải đứng cùng một chỗ với nàng ta để tất cả mọi người nhìn xem, các ngươi đừng hòng hủy hoại mặt ta!”

Tiếng kêu của nàng vừa bén nhọn vừa lợi hại, đâm đến nóc nhà còn phải nứt ngói. Các binh sĩ áp chế nàng mệt mỏi thở hồng hộc, trong lòng vạn phần khó hiểu, một nữ tử điên khùng tính cách cổ quái, làm sao có thể khiến mấy vạn giáo chúng như si như túy dâng hiến tất cả, mà hình như cũng đâu có xinh đẹp lắm?

Nhưng bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng như vậy chứ không một ai dám hé ra ngoài, hơn nữa còn phải luôn miệng an ủi nàng, đúng vậy, ngươi là nữ nhân đẹp nhất trên đời.

Ô Mông Vân Nhạc nhìn bộ móng tay đen thùi cùng với khuôn mặt khó coi hiện lên trong gương, lần thứ hai bật khóc nức nở. Nàng có thể nghe ra thái độ qua quýt trong giọng nói của bọn họ, nhưng mặt khác lại cảm thấy đó là bổn phận bọn họ nên làm, bởi vì dung mạo của nàng đã bị hủy, mất đi dung nhan xinh đẹp, nàng sẽ không còn được ưu ái thứ gì nữa.

Liễu Huyền An cũng đứng nghe ngoài viện, y cảm thấy chuyện này khó lòng giải quyết, bởi vì đại ca y chắc chắn sẽ không chịu dùng cổ dược cứu người. Nhưng không có cổ dược, mặt mũi Ô Mông Vân Nhạc sẽ không thể trở lại như ban đầu, dung nhan không khôi phục, nàng vẫn sẽ tiếp tục điên.

A Ninh đề nghị: “Hay là công tử vào kể cho nàng nghe về thiên đạo rộng lớn vũ trụ xinh đẹp của người đi.”

“Nói rồi.” Liễu Huyền An khoanh tay, “Ta nói vạn vật phải có lúc già đi, kỳ thật ‘không đẹp’ chính là một trong những cách tự bảo toàn chính mình. Kết quả nàng nghe không lọt còn mắng ta, hỏi ta vì sao không đi hủy dung A Nguyện đi.”

A Ninh: “…”

Liễu Huyền An nói: “Nàng luôn ồn ào đòi gặp A Nguyện, ta thấy dù nàng có gặp được A Nguyện, bệnh trạng vẫn sẽ không thuyên giảm đâu, có khi còn khó lòng khống chế hơn.”

“Bởi vì nàng đúng là không đẹp bằng tam tiểu thư, bây giờ không biết vẫn còn có thể tự an ủi. Gặp được rồi, đến cả lý do cuối cùng cũng mất luôn.” A Ninh nói, “Nhưng nếu không để nàng gặp tam tiểu thư, cứ như vậy náo loạn không yên, không chịu ăn uống gì cũng không phải là cách, sẽ chết người đấy.”

Liễu Huyền An nói: “Đại ca sẽ nghĩ ra cách thôi.” Y suy nghĩ một lát, “Ngươi đi nói với Lưu thẩm che một tầng lụa mỏng lên tất cả cửa sổ, ánh nến ban đêm cũng phải giảm xuống tranh tối tranh sáng càng tốt. Cho người mang đồ trang điểm mới vào, nhất là phấn, ít nhiều gì cũng che được mấy vết đỏ lấm tấm.”

Sự thật chứng minh phương pháp này phần nào có tác dụng, ánh sáng không đủ khiến đường nét khuôn mặt cũng mơ hồ không rõ, tâm trạng của Ô Mông Vân Nhạc cuối cùng đã hơi bình phục một ít, nhưng sức bình phục vẫn có hạn.

Liễu Huyền Triệt hỏi: “Bao lâu nữa A Nguyện mới trở về?”

“Ba bốn ngày gì đó.” Liễu Huyền An đáp, “Đại khái là vậy.”

Không khí “trúng cổ” trong quân doanh đã rất vừa vặn, ai nên choáng thì choáng, ai cần nôn thì nôn, đúng thời điểm thiếu hụt đại phu, cho nên dù chuyến lữ hành lung lạc lòng người của Liễu Nam Nguyện có thuận lợi hơn nữa, Lương Thú muốn mắt nhắm mắt mở thì vẫn “buộc lòng” phải gọi nàng và các đệ tử khác trở về, vở diễn mới càng thêm chân thực.

Liễu Huyền An hỏi: “Đại ca muốn cho Ô Mông Vân Nhạc gặp A Nguyện?”

“Cổ dược của Mộc Triệt rất hung hiểm, tình trạng sức khỏe của nàng chuyển biến xấu quá nhanh lại không chịu phối hợp điều trị, thêm tâm ma quấy phá, thật sự nan y.” Liễu Huyền Triệt nói, “Đến lúc đó cho A Nguyện ăn mặc giản dị một chút, đừng nổi bật quá.”

Liễu Huyền An gật đầu: “Được, để ta tự mình đi đón nàng, dặn dò cẩn thận trước.”

Có thể khiến công tử sâu lười phải chủ động thân chinh ra khỏi quân doanh đón, có thể thấy là thật lòng rất nhớ muội muội. Tới ngày đoàn người trở về, Lương Thú kéo dây buộc tóc của y, chua chát hỏi: “Sao không thấy ngươi vội vàng nhung nhớ ta như thế bao giờ?”

“Cũng có nhớ mà, có nhớ mà.” Liễu Huyền An trả lời lấy lệ, lập tức ôm xiêm y chui vào xe ngựa.

Chạy trốn vô cùng mau lẹ.

Lương Thú: “…” Chiều hư quá rồi!

Đoàn người của Liễu Nam Nguyện đã tiến đến vùng phụ cận Thập Diện Cốc. Chuyến hành trình cực kỳ thuận lợi, tình huống lo sợ bị ám sát cuối cùng cũng không xảy ra, mỗi ngày đều sóng êm gió lặng, tranh chấp lớn nhất đơn giản chỉ là có người tranh chỗ xếp hàng mà đánh nhau, sau đó lập tức bị quan binh la mắng bắt ngưng tại chỗ. Thường Tiểu Thu nói: “Hơn trăm người đi theo hộ vệ, còn có ngự tiền thị vệ do Vương gia phái tới, nếu Mộc Triệt không phải đồ ngốc thì chắc chắn phải biết có phái sát thủ tới cũng vô dụng thôi.”

“Không chỉ hộ vệ và thị vệ, còn có ngươi nữa, biểu hiện không tồi đâu.” Trình Tố Nguyệt nghiêng đầu hỏi, “Thế nào, có tiến triển gì không?”

Thường Tiểu Thu đáp: “Có, ta đã không còn đỏ mặt nữa.”

Trình Tố Nguyệt khó hiểu: “Chuyện này chỉ chứng minh da mặt ngươi ngày càng dày thôi mà?”

Thường Tiểu Thu: “… Cũng đúng.”

Trình Tố Nguyệt thở một hơi thật dài, ngoại trừ Vương gia, vì sao toàn bộ đám đực rựa trong Kiêu Vương phủ lại ế bền vững thế nhỉ, lại còn không thông minh cho lắm nữa.

Đang buồn rầu thì trông thấy người thông minh nhất Kiêu Vương phủ từ xa đi tới. Liễu Nam Nguyện ngồi bên đống lửa đứng lên: “Nhị ca!”

Trình Tố Nguyệt và Thường Tiểu Thu cùng bước ta đón, nhưng đề phòng gần đây có một đám người Nam Dương am hiểu dịch dung đi qua đi lại, Liễu Nam Nguyện dừng lại cách một khoảng, cất tiếng hỏi: “Ví như nói Đạo ở thế gian, sau đó thì sao?”

Liễu Huyền An đáp: “Như khe suối hướng về sông biển.”

“Hốt hề hoảng hề, bên trong có những gì?”

“Tượng.”

“Hoảng hề hốt hề, bên trong lại có gì?”

“Vật.”

Liễu Nam Nguyện buông tâm đề phòng xuống, cực kỳ vui vẻ, đúng là nhị ca thích lải nhải linh tinh của ta rồi!

Trình Tố Nguyệt và Thường Tiểu Thu đứng yên tại chỗ, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Đừng hỏi, nghe không hiểu gì hết.

A Ninh đã thuật lại đại khái chuyện của Ô Mông Vân Nhạc vào thư một lần, Liễu Nam Nguyện hỏi: “Chỉ cần ta xấu hơn nàng là được chứ gì?”

“Ít nhiều cũng trấn an được chút cảm xúc.” Liễu Huyền An nói, “Ta đã mang quần áo cho muội rồi, là đại ca tự mình chọn đấy.”

A Ninh ôm tay nải mở ra, nếu nói là xiêm y mộc mạc, thứ này so với y phục chẩn bệnh của đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang còn mộc mạc hơn, trình độ tương tự như áo choàng to rộng của Liễu nhị công tử mặc thường ngày. Nhưng nếu áo vải thô không ngăn được khí độ thần tiên của sâu lười thì đương nhiên cũng không ngăn được dung nhan xinh đẹp của muội muội sâu lười. Ngược lại, mỹ nhân khoác áo vải sơ sài còn thêm phần điềm đạm đáng yêu.

Liễu Huyền An lắc đầu: “Quên đi, để ta dịch dung cho muội vậy.”

Tuy nói rất phiền, nhưng ai bảo trước mắt Ô Mông Vân Nhạc là bệnh nhân của đại ca làm gì, đã là người của Bạch Hạc Sơn Trang thì ai cũng phải phối hợp làm hết bổn phận của y giả.

Liễu Nam Nguyện tràn ngập tò mò với vị “Thánh nữ” trong lời đồn, mà Ô Mông Vân Nhạc cũng không thể chờ thêm giây phút nào mà muốn lập tức gặp đối phương. Lòng ghen ghét như dây leo độc quấn chặt tim nàng, thế nên hầu như lúc nào nàng cũng tỉ mỉ trang điểm cho mình, dùng son phấn cẩn thận vẽ hết tầng này đến tầng khác, móng tay cũng sơn thành màu đỏ diễm lệ nhất.

Phụ nhân lo lắng hỏi: “Biểu hiện thế này có phải điên thật rồi không?”

“Trước hết cứ để nàng gặp A Nguyện đi, ta đi thỉnh cầu Vương gia phái binh hộ tống.” Liễu Huyền Triệt nói, “Nhìn thấy A Nguyện, bỏ đi tâm ma, có lẽ còn có thể cứu được.”

Vì thế ngay hôm đó, một đội xe ngựa bí mật chạy vào Thập Diện Cốc.

Ô Mông Vân Nhạc cầm gương trong tay soi dung nhan mình, nàng đã thay bộ váy áo xinh đẹp nhất, cài lên tóc thật nhiều trâm như một đàn bươm bướm đáp xuống mây. Lớp phấn son thật dày che đi sắc mặt ốm yếu, nàng chăm chú thưởng thức, cảm thấy bản thân vẫn xinh đẹp như xưa.

Bên phía Liễu Huyền An cũng đã mang xong mặt nạ dịch dung cho muội muội, kéo sụp đôi mắt đen láy như hồ đào của nàng thành hình tam giác, môi ngả màu thâm, mái tóc ố vàng, sau đó khoác bộ áo luộm thuộm quan trọng nhất vào, hỏi: “Có thoải mái không?”

Liễu Nam Nguyện đáp: “Thế này thì gọi gì là thoải mái, mất tự nhiên muốn chết. Nếu không vì nhiệm vụ chữa bệnh, cả đời này ta cũng không thèm ăn mặc lôi thôi như vậy đâu.”

Liễu Huyền An: “Nhưng Vương gia ——”

“Vương gia thích huynh nên đương nhiên thấy thế nào cũng đẹp, nhưng sự thật là kiểu quần áo này xấu thậm tệ.” Liễu Nam Nguyện nhảy xuống xe ngựa, “Cái gì mà biểu tượng với tòng tâm gì đó, ta không nhớ rõ, nhưng chắc chắn huynh hiểu ý ta mà.”

Liễu Huyền An: “À.”

Hai người đang nói chuyện, Thường Tiểu Thu từ đầu khác chạy tới thông báo: “Ô Mông Vân Nhạc sắp đến rồi.” Cậu ta vừa nói vừa tò mò ngắm nhìn người trước mặt sau khi dịch dung, Liễu Nam Nguyện liền hỏi: “Thế nào, xấu lắm đúng không?”

“Không không không, đẹp lắm, ta thấy không thay đổi chỗ nào cả.” Thường Tiểu Thu vội vàng xua tay, “Quần áo cũng rất thuận mắt.”

Liễu Nam Nguyện: “…”

Liễu Huyền An ở bên cạnh “Khụ khụ khụ” mấy cái, có nghe chưa, cậu ta đâu có nhìn bề ngoài, mà là thích muội.

Liễu Nam Nguyện cảm thấy ca ca nàng đúng là nhàm chán, không muốn để ý nữa, vì thế nhấc vạt váy xấu mù lên đi gặp Ô Mông Vân Nhạc.

Ô Mông Vân Nhạc đã đợi một lúc lâu ở một khu đất trống trong rừng, chờ đến hoảng hốt tinh thần. Có lẽ vì quen ở lâu trong phòng tối, hoặc có lẽ vì độc phát, tóm lại gần đây nàng có chút sợ nắng nên khoác quanh người một chiếc áo choàng đỏ chói lọi nhất, đội mũ vành che khuất ánh mặt trời chói chang, chỉ để lại một cái bóng mờ trên khuôn mặt khiến sắc môi đỏ mọng càng thêm sặc sỡ.

Trình Tố Nguyệt nhắc nhở: “Liễu tam tiểu thư đến rồi.”

Ô Mông Vân Nhạc cố gắng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía cuối đường,

Liễu Nam Nguyện thoải mái chào: “Vân Nhạc cô nương.”

Ô Mông Vân Nhạc trợn tròn mắt như không thể tin nổi nữ tử có khuôn mặt bình thường này là đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết. Nàng nhìn đối phương chằm chằm không chớp mắt, ban đầu đại não còn trống rỗng, rồi sau đó lóe lên một tia mừng rỡ thắng lợi.

Nàng biết mà, thế gian này không ai có thể đẹp hơn nàng.

Liễu Huyền An đứng sau lưng Liễu Nam Nguyện nhìn vẻ mặt Ô Mông Vân Nhạc thay đổi, biết biện pháp của đại ca đã có hiệu quả rồi liền nhẹ nhõm thở phào. Mà lúc này, có lẽ Ô Mông Vân Nhạc muốn nhìn đối phương kỹ hơn nên đột ngột bổ nhào về phía Liễu Nam Nguyện. Đương nhiên các hộ vệ không bao giờ cho phép nàng tới gần, đang muốn tiến lên ngăn cản, trong rừng chợt lóe lên một ánh chớp bạc!

“Cẩn thận!” Ngự tiền thị vệ phản ứng nhanh nhạy, hai người lao lên bảo vệ Liễu Nam Nguyện, người còn lại tóm Liễu Huyền An ra chỗ khác, Thường Tiểu Thu mang theo A Ninh phi thân né tránh, Trình Tố Nguyệt theo bản năng muốn kéo Ô Mông Vân Nhạc, bàn tay vừa vươn ra đã lập tức co rụt đồng tử, nhanh chóng lùi về sau mấy bước.

Ánh chớp lóe lên kia không phải đao kiếm, mà là một con rắn độc đang há miệng! Trình Tố Nguyệt vội rút kiếm chém con rắn làm hai nửa, nàng đã nhìn rõ mặt kẻ đánh lén đúng là Ô Mông Vân Du, cho nên phản ứng đầu tiên cho rằng hắn tới cứu muội muội. Nàng lật tay giữ chuôi kiếm kề lên cổ Ô Mông Vân Nhạc muốn uy hiếp đối phương, nhưng không ngờ một vệt sáng khác đã lao tới như tia chớp!

“Phập” một tiếng, cắm thẳng vào ngực Ô Mông Vân Nhạc.

Trong giây lát, tất cả những người có mặt chứng kiến đều ngẩn người, Trình Tố Nguyệt đỡ lấy thân thể mềm oặt của Ô Mông Vân Nhạc, áo choàng đỏ tươi trượt xuống lộ ra gương mặt tô vẽ son phấn thật dày, dưới ánh nắng chói chang có vẻ hơi cứng đờ loang lổ như đang đeo một tấm mặt nạ thấp kém.

Ô Mông Vân Du thấy rõ diện mạo đối phương thì hơi nhíu mày, nhưng hắn không cho rằng đó là muội muội mình, chỉ nhớ tới câu nói “Để khiến lời đồn đáng tin hơn, thậm chí Lương Thú còn tìm người ngụy trang thành ta quỳ bái dưới chân Liễu Nam Nguyện”, cho nên không có vẻ gì là đau lòng, chỉ có chút ảo não vì khổ tâm chuẩn bị hồi lâu mà chỉ giết được một kẻ thế thân.

Hắn cũng không nhận ra Liễu Nam Nguyện, chỉ căn cứ theo tin tình báo sưu tầm được xưa nay mà nhắm vào người ăn mặc rực rỡ nhất, cũng cài nhiều trâm hình bươm bướm diễm lệ nhất trong đám người. Bây giờ tuy phát hiện ra mình giết sai nhưng đã không còn thời gian sửa chữa, hắn bèn xoay người chạy sâu vào rừng, chuẩn bị tìm cơ hội tiếp theo.

Các hộ vệ mau chóng đuổi theo.

Liễu Nam Nguyện rút một chiếc khăn sạch ra đè miệng vết thương cầm máu cho Ô Mông Vân Nhạc, nhưng cũng chỉ đành bất lực nhìn sinh mệnh nàng dần trôi tuột qua kẽ tay, sắc máu dị thường thấm ướt sũng khăn vải, mặt cỏ bị nhuộm đen, mùi vị kéo đến rất nhiều ruồi bọ dơ bẩn.

Ô Mông Vân Nhạc vẫn nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, giọng khàn khàn: “Ngươi không xinh đẹp.”

“Ừ, ta không đẹp.” Liễu Nam Nguyện nói, “Ngươi mới xinh đẹp nhất.”

Ô Mông Vân Nhạc chậm rãi chuyển tầm mắt nhìn lên mặt trời chói lọi ẩn sau tán cây, nhìn một hồi bỗng nhiên bật cười: “Ta là người đẹp nhất, ca ca ta cũng nói vậy.”

Trước khi tắt thở, nàng nâng tay lên cố sức lau vết máu trên khóe môi để khiến mình trông sạch sẽ hơn một chút, nhưng đồng thời lại khiến lớp son phấn trên mặt càng nhòe nhoẹt lôi thôi. Liễu Nam Nguyện vắt khăn sạch giúp nàng lau mặt, khép cặp mắt vẫn đang mở to trừng trừng, thở một tiếng thật dài.

Liễu Huyền An nói: “Ít ra trước khi chết nàng vẫn cảm thấy mình là người đẹp nhất.”

Liễu Nam Nguyện hỏi: “Người giết nàng là ai thế?”

Trình Tố Nguyệt đáp: “Ca ca nàng ta.”

Liễu Nam Nguyện giật mình: “Trên đời sao lại có loại ca ca như vậy?”

“Ai mà biết được.” Trình Tố Nguyệt phiền não nói, “Ta cũng không ngờ, thậm chí còn có ý định dùng nàng làm con tin, kết quả… Quả nhiên người của tà giáo toàn mấy kẻ điên.”
Bình Luận (0)
Comment