Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 21

Liễu Huyền An chưa bao giờ đi xa nhà, thứ nhất là lười, thứ hai là vì không cần thiết. Y đã đọc qua gần ngàn cuốn địa chí rất dày, từ nam chí bắc từ đông sang tây, sông núi đồng bằng, phong tục tập quán từng nơi đều được nhớ kỹ trong lòng, chỉ cần nhắm mắt là có thể tự do tự tại muốn đi đâu thì đi, cần gì ngựa xe mệt nhọc đến tận thực địa kiểm chứng.

Từ thành Bạch Hạc đến thành Nguyệt Nha, dù phi trên tuấn mã nhanh như chớp cũng phải mất gần hai tháng, hơn nữa nhất định Liễu nhị công tử sẽ không chịu nổi loại ngựa “nhanh như chớp” xóc đến hoảng hồn kia. Còn chưa bước chân ra ngoài, xoang mũi giống như đã bị cát sỏi hỗn loạn rót đầy, cay đến đau nhức cuống họng.

Cho nên vì sao vừa rồi lại buột miệng thốt ra ý định đi Tây Bắc du ngoạn?

Có thể là vì uống quá nhiều rượu. Trước mắt Liễu Huyền An đang ở vào trạng thái nhập nhèm giữa hơi say và say thật, không quá tỉnh táo, mà y càng suy nghĩ càng mờ mịt hơn, vì thế quyết đoán đứng lên thong thả bước về hướng phòng ngủ —— hoàn toàn quên mất bản thân đang ở trên nóc nhà.

Y giẫm một chân lên khoảng không mà chẳng hề hoảng sợ, cứ thế thản nhiên rơi tự do xuống dưới, được Lương Thú xách lên cũng không thấy may mắn, ánh mắt lơ đãng bay lên những tầng mây và trăng sao trên trời, sau đó thở dài một cái. Bầu trời thăm thẳm, là chính hay tà?

Lương Thú không rõ rốt cuộc người này làm sao bình an sống sót được đến hiện tại, cả ngày nếu không té ngã thì là nhảy lầu, thế mà vẫn chưa sứt sẹo thiếu tay mất chân. Lúc này Liễu Huyền An còn bận cảm khái thiên nhiên uyên bác, y chắp tay sau lưng như đứng trên đỉnh thế giới, nhắm mắt nghe tiếng gió. Sau đó mở mắt ra… trông thấy Kiêu Vương điện hạ.

Lương Thú buồn cười: “Đến tốc độ say rượu cũng chậm hơn người khác nữa à?”

Liễu Huyền An phủ nhận: “Ta không say.”

Sau đó thân thể mềm như bông trượt xuống đất. Lúc này Lương Thú không kéo nữa, muốn nhìn thử xem y định làm gì. Kết quả Liễu nhị công tử nằm dưới đất một chốc, có lẽ vì thấy lạnh, hoặc vì nền đất cứng, thế là lại lắc lư bò dậy mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng chân thấp chân cao đi loạn cả lên. Đi mệt rồi, y lại ngồi “bịch” xuống, bắt đầu luận đạo cùng Lương Thú.

Từ trạng thái trống rỗng hư vô trước khi vạn vật được sinh ra, cho đến đủ loại mâu thuẫn đối lập sau khi chúng hình thành. Phải chăng có thật sự là có, mà không thật sự là không, điều muốn nói ta đã nói rồi, thế nhưng điều ta nói có ý nghĩa thật chăng?

Lương Thú gõ gõ đầu y: “Gọi một kẻ biết nói tiếng người ra đây.”

Liễu Huyền An lẩm bẩm một câu, người mù làm sao biết mặt mày mình có đẹp thật hay không.

Ý nghĩa là, dù sao ngươi cũng không muốn hiểu, chúng ta không có gì để nói.

Lương Thú: “Vậy ta đi đây.”

Liễu nhị công tử kéo ống tay áo người ta lại, nếu là ngày thường, kỳ thật y có thể chọn đại một vị bằng hữu từ trong ba ngàn thế giới ra nói chuyện, không nhất thiết phải là Lương Thú. Nhưng bây giờ y đã uống say, thế giới trong đầu cũng say theo, hóa thành một vầng sáng bảy màu không cầm nắm được, cũng không bước vào được, chỉ đành phải liều mạng giữ chặt người duy nhất là Kiêu Vương điện hạ, khớp ngón tay bị nắm đến trắng bệch.

“Đừng đi.”

Lương Thú bị y kéo ngồi luôn xuống đất.

Liễu Huyền An thở ra một hơi thật dài, bày ra tư thế sắp sửa thao thao bất tuyệt.

Lương Thú nhắc nhở: “Nói mấy câu ta nghe hiểu ấy.”

Liễu Huyền An gật đầu, có thể.

Sau đó mở máy: “Phu đạo vị thủy hữu phong, ngôn vị thủy hữu thường, mọi người chỉ vì tranh giành một chữ “đúng” mà phân chia rất nhiều ranh giới. Bên ngoài Lục hợp, thánh nhân không bàn; bên trong Lục hợp, thánh nhân luận mà không nghị. Thánh nhân không để tranh luận trong lòng, thế nhân lại thích ba hoa tâng bốc rồi coi là diệu. Vương gia cho rằng vì sao?”

Lương Thú cảm thấy mình như được trở về những ngày còn nhỏ nghe thiên thư chỗ mấy lão già râu bạc. Từ lúc ấy hắn đã không hiểu vì sao thiên hạ có thể nói tiếng người thành thứ không giống tiếng người như vậy, mở miệng y như thôi miên niệm chú. Không ngờ đến hiện tại còn được ôn lại ác mộng thêm một lần.

Liễu Huyền An công bố đáp án: “Đó là vì bọn họ không nhìn thấy sự quảng đại của “Đạo”!”

Lương Thú đè bả vai y lại: “Để ta đưa ngươi trở về phòng nghỉ ngơi.”

Nói xong, ỷ bản thân sức lực lớn, không nói đến tiếng thứ hai đã khiêng người về phòng. A Ninh vội vàng đỡ công tử nhà mình, mà Liễu Huyền An thì vẫn lì lợm kéo ống tay áo Lương Thú làm đoạn vải chỗ đó như muốn rụng xuống. Lúc Kiêu Vương điện hạ ra khỏi cửa thanh nhàn xa hoa, vô cùng đẹp đẽ quý giá, lúc này lại như vừa bị mèo cào toàn thân, vai áo xô lệch, chỉ vàng thêu trên cổ tay áo bung ra bay loạn thành một đống.

A Ninh vừa lúng túng vừa sợ hãi, nghĩ thầm làm sao công tử có thể mất mặt đến trình độ này. Cậu liều mạng muốn gỡ tay Liễu Huyền An ra, kết quả “xoẹt” một tiếng, ống tay áo Kiêu Vương điện hạ đã đứt lìa nửa cái.

Liễu Huyền An nhét miếng vải kia vào trong ngực áo, thản nhiên bò lên giường ngủ.

A Ninh đã sắp khóc tới nơi: “Vương gia… Thường ngày công tử nhà ta rất ít khi uống say, đêm nay thật sự quá thất lễ với người rồi.”

Lương Thú cũng bị lăn lộn đến toát mồ hôi. Tửu hậu của thứ rượu ông già chín mươi tuổi cất trong hầm còn mạnh hơn cả rượu Tây Bắc, có thể nói người già trước sau gì vẫn là người già, tuyệt đối không để lũ trẻ ranh khinh thường.

Liễu Huyền An bị vò rượu này thiêu cho mê sảng đến nửa đêm. Sáng sớm hôm sau đầu đau phát nứt, nằm trên giường ngẩn người nửa ngày chỉ có thể nhớ được câu “Đi Tây Bắc du ngoạn”. Còn sau đó xảy ra chuyện gì, Kiêu Vương điện hạ rời đi lúc nào, y hoàn toàn không có chút ấn tượng, ký ức sạch sẽ còn hơn lấy nước rửa.

A Ninh đứng bên mép giường ai oán: “Tối hôm qua công tử uống say, kéo rách y phục của Vương gia rồi cất luôn miếng vải vào ngực, muốn cùng ôm đi ngủ.”

“Từ từ đã.” Liễu Huyền An xoay người ngồi dậy, “Ta muốn ôm cái gì đi ngủ, miếng vải hay là Vương gia?”

“Đương nhiên là miếng vải rồi!” Hai mắt A Ninh trừng to như mắt mèo, khiếp sợ nói, “Công tử còn muốn ngủ cùng Vương gia luôn á?”

“Ta không có.” Liễu Huyền An thở phào một hơi, lại nằm trở về, “Đau đầu quá.”

“Nếu như để trang chủ biết chuyện này, thể nào cũng xách gậy đi giáo huấn công tử.” A Ninh đắp khăn ướt lên trán y, “Ngày mai Vương gia và Trình cô nương phải xuất phát đi Vạn Lý tiêu cục rồi. Công tử nghỉ thêm một lúc đi, hôm nay chúng ta cũng xuống núi, thứ nhất là chào từ biệt, thứ hai công tử phải đi xin lỗi Vương gia, bồi thường tiền xiêm y. Tuy tám phần là Vương gia không lấy, nhưng lễ nghĩa nhất định phải làm cho đủ.”

Liễu Huyền An không để ý cậu đứng dông dài, rút miếng vải rách dưới gối đầu ra nhìn nửa ngày, thắc mắc không biết mình lấy thần lực ở đâu ra mà kéo rách cả y phục. Đầu y vẫn ong ong như cũ, không muốn nghĩ nhiều nữa nên lại trùm chăn ngủ tiếp. A Ninh thở ngắn than dài vì bộ dạng không tim không phổi của công tử nhà mình, may mà Kiêu Vương điện hạ dễ nói chuyện, nếu không tối hôm qua cũng không biết phải xử lý thế nào.

Ngoài cửa sổ, các đệ tử của Bạch Hạc y quán vẫn không ngừng bận rộn, tiếng nói chuyện vụn vặt lào xào rót hết vào tai làm Liễu nhị công tử ngủ không quá sâu. Một khi ngủ không quá sâu liền dễ nằm mơ, thế là y lại chạy đến cái đầm dưới chân thác nước. Nhưng không biết vì sao, ngày hôm nay thời gian chạy đặc biệt lâu, chạy một lúc mà bốn phía vẫn còn sương mù lảng vảng, người đứng giữa màn sương càng thêm mờ mịt không biết phương hướng nam bắc đông tây.

Càng ngủ càng mê man.

Đến chiều, A Ninh bắt công tử nhà mình đứng bên mép giường, cố ý khoác cho y một chiếc áo choàng tương đối mới mẻ đẹp đẽ, lại chải chuốt tóc tai cho chỉnh tề. Tuy lần này ra ngoài không mang theo quần áo trang trọng, nhưng may mắn Liễu nhị công tử dung mạo đẹp, chỉ cần không phải áo quần rách rưới đầu bù tóc rối thì đã đủ để cảnh đẹp ý vui, có thể mang đi xin lỗi.

Xe ngựa thong thả đi trên đường núi, Liễu Huyền An uống trà ngân đan cất trong túi nước, cuối cùng cũng tỉnh táo lên một chút. Nhưng dù tỉnh rồi y vẫn không nhớ nổi những chuyện phát sinh tối qua, chỉ nhớ mang máng hình như mình cùng Kiêu Vương điện hạ thảo luận một chút về Thiên đạo và nhân đạo. Như thế không phải thỏa đáng lắm sao? Cho nên mới cảm thấy không có chỗ nào không đúng.

A Ninh: “Hầy, không muốn nói nữa.”

Tình hình trong thành Xích Hà đã khác xưa rất nhiều. Vẻ âm trầm tĩnh mịch sớm không còn nữa, sạp hàng hai bên đường đông vui tấp nập, tiếng xào nấu trong tửu lầu ồn ào náo nhiệt. Mấy đứa trẻ chạy trên đường bàn bạc xem nên mua que đồ chơi bằng đường nào mang tặng Đào Hoa, cô bé đã được cho xuống núi, hiện đang dưỡng bệnh trong nhà.

Liễu Huyền An thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt đột nhiên thoáng trông thấy ở một đầu khác rất xa, một đoàn người đang phi ngựa rất nhanh, đó là hướng đi ra khỏi thành.

A Ninh cũng nhìn thấy: “Công tử, hình như là đám người Vương gia! Đại thúc, phiền thúc đi nhanh một chút được không? Cẩn thận đừng đụng vào bá tánh.”

Xa phu đáp ứng một tiếng, vung roi cho ngựa chạy càng nhanh hơn, nhưng có nhanh thế nào cũng không thể đuổi kịp chiến mã. Chờ bọn họ đến được cửa thành, bụi mù bốc trên đường đã tan đi mất.

“Liễu nhị công tử?” Thạch Hãn Hải cũng đứng ở đó, trông thấy Liễu Huyền An liền vội vàng chào hỏi.

Liễu Huyền An nhảy xuống xe ngựa, nhìn con đường trống rỗng ngoài cửa thành: “Bọn họ…”

Thạch Hãn Hải giải thích: “Sáng nay Vương gia nhận được một bức thư khẩn, hình như nhà tiêu cục nào đó gặp chuyện nhiễu loạn cho nên phải chạy tới xem sao. Trình cô nương dặn ta chuyển lời cho công tử, ngày nào đó có duyên lại gặp mặt. À phải rồi, Vương gia còn để lại vài người hộ tống Liễu nhị công tử trở về Bạch Hạc Sơn Trang, lúc nào cũng có thể khởi hành ngay.”

Liễu Huyền An cực kỳ rầu rĩ, tuy y biết Lương Thú có việc gấp gáp phải đi, nhưng ngày mai mới đi và hôm nay đi rồi vẫn chênh lệch rất lớn. Huống chi tối hôm qua y còn uống say, không biết giữa trận hồ ngôn loạn ngữ đó có chen được vào một hai câu từ biệt trân trọng không… Tám phần là không có.

Y xoay người bước lên xe ngựa, dặn dò A Ninh: “Chúng ta cũng về nhà đi, ngay hôm nay.”

Thạch Hãn Hải vốn muốn giữ lại, nhưng ông ta cảm thấy tâm trạng Liễu Huyền An hình như không tốt lắm, liền thức thời không mở miệng nữa, chỉ đành chạy về phủ nha sai nha dịch đi chuẩn bị một cỗ xe ngựa tốt nhất lớn nhất. Cụ thể là lớn cỡ nào, nghe nói là loại xe thợ mộc từng dùng để chở tủ quần áo.

Như thế mà Thạch đại nhân còn thấy áy náy không yên, luôn miệng nói xin lỗi. Vốn muốn chuẩn bị một chiếc lớn hơn nữa, nhưng thời gian gấp rút, vật dụng trong thành cũng không nhiều, thợ mộc vẫn còn trên núi Đại Khảm nên chỉ có thể lau chùi sạch sẽ chiếc xe này, lại trải chăn đệm mềm mại nhất bên trong.

A Ninh vội vàng nói: “Không cần lớn như vậy đâu.” Cái này quá lớn rồi!

Thạch Hãn Hải kiên trì: “Không, phải lớn. Đây là yêu cầu của Vương gia, ngài ấy nói lúc đến đây Liễu nhị công tử cưỡi ngựa cả đường, trở về phải được nằm. Ngoại từ xe ngựa, còn có một ít trái cây điểm tâm và rượu, ta đã chuẩn bị xong, lập tức đưa tới ngay.”

Liễu Huyền An vẫn luôn nhốt mình trong xe nghe thấy xong, cuối cùng đã tình nguyện đứng lên thò đầu ra khỏi cửa sổ: “Thật không?”

Phải đi xem thử rốt cuộc là rộng đến cỡ nào.

Thị phạm định nghĩa “đoạn tụ” nghĩa đen…

Btw, mấy câu luận đạo là chém bậy đấy đừng ai tin nhớ =))
Bình Luận (0)
Comment