Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 27

Dao găm trắng bạc dí sát trước mắt, lông mi Liễu Huyền An khẽ run nhưng không trốn tránh. Bởi vì trong nháy mắt lưỡi dao lóe lên, ba ngàn thế giới trong đầu y đột nhiên càng trở nên tươi đẹp muôn màu, trời xanh bao la hùng vĩ, nhật nguyệt cùng tỏa sáng rực rỡ.

Liễu nhị công tử vô cùng kinh ngạc phát hiện, đứng giữa lằn ranh sống chết, tư tưởng của y đã một bước nhảy vọt lên tầng cao mới. Rất nhiều nhân quả trước kia khổ sở mãi không tìm được, nay đều bộc lộ phần chân thực nhất tựa như mây mù bị gió thổi tan, đại đạo ngay trước mắt chỉ cần giơ tay ra là với tới được.

“Keng” một tiếng, lưỡi dao bị đánh rơi xuống đất.

Vân Du buồn bực hỏi: “Giữ y lại vô dụng, vì sao không cho ta giết?”

Nam nhân đeo mặt nạ trả lời “Bởi vì có giết cũng vô dụng không kém.”

“Ít nhất đỡ chướng mắt!” Vân Du cắm dao vào trong vỏ, càng nghĩ càng thấy tức giận. Bạch Hạc Sơn Trang nói ít cũng phải hơn tám trăm đệ tử, nghe nói đến ông già nhóm củi cũng biết bắt mạch xem bệnh, chỉ chừa lại duy nhất tên sâu gạo thất học thất nghiệp này là không, thế mà vẫn xui xẻo bắt trúng. Bây giờ Liễu gia phát hiện có người mất tích, trước mắt không bàn bọn họ có đi báo quan lục soát núi hay không, ít nhất cũng sẽ gia tăng cảnh giác, làm sao còn cơ hội bắt người thứ hai?

Bởi vì đủ loại sự tích của Liễu Huyền An quá rách nát, tệ hại đến mức thậm chí Vân Du hoài nghi nếu dùng y đi uy hiếp Liễu gia cũng chưa chắc có thể đổi được một tay đại phu chính hiệu. Dù sao chuyện người ta hay nghe nhất về vị Liễu trang chủ kia, ngoại trừ ôn hòa nhiệt tâm hành y tế thế cứu vớt chúng sinh, thì chính là mỗi ngày đều tức đến hộc máu xách gậy đánh con.

“Này, ngươi ——” Vân Du quay đầu nhìn vào góc hang, chưa kịp nói hết lời đã sửng sốt, bởi vì hắn nhận ra Liễu Huyền An đang khóc. Từng giọt nước mắt yên lặng chảy dọc xuống má, dừng trên cằm một chút rồi rơi thẳng xuống ống tay áo.

“……”

Kỳ thật chính Liễu Huyền An đã quên mình đang ở nơi nào, trong đầu y nổi lên một cơn cuồng phong, các thế giới xoay tròn, biển mây cuồn cuộn, vạn vật phân tách rồi một lần nữa hợp lại. Một phân thành hai, hai thành ba, y đứng ở nơi cao cùng lúc chứng kiến một đóa hoa bừng nở và một vương triều bị hủy diệt. Loại kích động mãnh liệt và tráng lệ này sớm đã vượt qua giới hạn chịu đựng của phàm nhân, không thể cầm lòng đến mức phải rơi nước mắt.

Người đeo mặt nạ cũng nhìn Liễu Huyền An, hắn mơ hồ cảm giác y không khóc vì sợ hãi, nhưng lại không rõ nguyên nhân thật sự. Vân Du lại bị y khóc đến phiền, nhận thấy phiền toái này do bản thân mình mang về, phải do đích thân mình giải quyết, vì thế nâng một tay lên muốn đánh ngất người. Chưa kịp ra tay, bên ngoài hang động truyền vào một tiếng “ầm”.

Phượng Tiểu Kim nắm chặt chuôi kiếm lắc mình nấp vào góc tối, tiếng “thùng thùng” vẫn tiếp tục vang lên, không quá giống tiếng động con người có thể tạo ra. Quả nhiên, chỉ một lát sau, một con lợn rừng hùng hục chạy loạn giống như không thấy đường đi, đâm thẳng vào cửa hang rồi bất tỉnh.

Vân Du nhẹ nhàng thở ra, thu lại dao găm: “Lần đầu mới thấy một con súc sinh ngu xuẩn như vậy.”

Phượng Tiểu Kim xoay người trở về chỗ, vạt áo lướt thành một cái bóng nháy lên trong chớp mắt.

Đồng tử của Lương Thú cũng co lại theo tàn ảnh kia.

“Vương gia, đúng là trong động có người.” Trình Tố Nguyệt hạ giọng, “Nơi này hoang vắng, dân chúng tầm thường tuyệt đối sẽ không đặt chân lên, hẳn chính là Liễu nhị công tử và bọn bắt cóc.”

Lương Thú phân phó: “Quan sát kỹ thêm một chút.”

Liễu Huyền An ngồi dựa vào vách hang, hai tay ôm đầu gối ngủ say sưa. Y thật sự mệt mỏi, đại não lẫn thân thể đều cần nghỉ ngơi tựa như một kẻ du hành đạp gió đi xa vạn dặm, toàn thân nặng như rót chì, đến sức lực căng mí mắt cũng không có.

Vân Du nhìn đến ngẩn người, ban đầu hắn cho rằng đối phương giả vờ giả vịt, nhưng rất nhanh sau đó đã biết là không phải. Lời đồn không nói sai, phế vật này dù trời có sập xuống vẫn có tâm trạng ngủ. Hắn thậm chí còn lấy dao găm lạnh lẽo vỗ vỗ lên mặt y mà vẫn không thể làm người tỉnh lại, ngược lại còn rơi nước mắt, khóc nức nở trong mộng, bi ai cũng muôn vạn kiếp người.

“… Liễu Phất Thư có thể cướp người từ tay Diêm Vương, vì sao lại không chịu chữa bệnh cho con trai ruột?”

Người đeo mặt nạ ra lệnh: “Thu dọn đồ đạc, đi thôi.”

Vân Du khó hiểu: “Ngay bây giờ?”

“Lợn rừng không vô duyên vô cớ đâm đầu vào động, nhất định là chung quanh có người xua đuổi.”

Vân Du hỏi: “Ý người là những kẻ kia đã lục soát đến quanh đây rồi? Không đến mức đó đâu, lần này Liễu gia mang theo mấy chục đại phu, cho dù ngay lập tức phát hiện rồi báo quan cũng không có khả năng nhanh như vậy.”

Có điều rút đi cũng được, hắn vốn chuẩn bị nơi này để đại phu khám bệnh, nhưng bây giờ bắt nhầm người, không cần dùng dằng lâu một chỗ làm gì. 

Vân Du xách Liễu Huyền An từ dưới đất lên: “Đi!”

Liễu nhị công tử nặng nề mở mắt, suy nghĩ vẫn nhập nhằng giữa ảo tưởng và hiện thực nên chỉ có thể tập tễnh chân thấp chân cao bước đi. Ánh sáng bên ngoài sơn động khiến y tỉnh táo hơn một chút, không biết vì sao, có thể là đột nhiên nhanh trí phản ứng, hoặc có lẽ gặp được bằng hữu mình luôn mong nhớ ở một thế giới khác, đột nhiên y hô to: “Kiêu Vương điện hạ.”

Vân Du nhíu mày: “Ai?”

Vừa dứt lời, một bóng đen từ trên trời giáng xuống mang theo cự lực ngàn cân đánh cho hắn lảo đảo lùi về sau, kéo Liễu Huyền An cũng ngã ngồi xuống theo. Lương Thú duỗi tay muốn bắt người, lại bị một luồng kiếm phong ép cho không thể không né tránh. Trình Tố Nguyệt cũng từ trên cao nhảy xuống, lúc này Vân Du đã lấy lại phản ứng, ánh mắt lộ sát khí rút dao khỏi vỏ giao đấu cùng nàng.

Các hộ vệ còn lại nhanh chóng xông lên muốn đưa Liễu Huyền An rời khỏi hiện trường. Vân Du làm sao để người chạy thoát, nhấc chân đá văng Trình Tố Nguyệt rồi vung ra một cụm khói màu lam tím, nhìn kỹ chính là hàng trăm hàng ngàn con ong trùng kịch độc vù vù bay về phía đám người.

“Vương gia!” Trình Tố Nguyệt bị Vân Du quấn lấy không thể rời khỏi, chỉ kịp hô một tiếng.

Lương Thú xoay người xách Liễu Huyền An lên đặt trên một chạc cây cao, nhấn một cái: “Giữ chắc vào!”

Hai tên hộ vệ vội chạy lại, một trái một phải đỡ y ngồi vững. Lương Thú một lần nữa đuổi theo gã đàn ông đeo mặt nạ, đúng như lời khai của Hà Nhiêu và Thường Vạn Lý, công phu người này đích xác rất tà môn quỷ dị, chỗ nào cũng lộ ra dấu hiệu đoản mệnh —— khiến đối thủ đoản mệnh, cũng làm chính hắn đoản mệnh.

Liễu Huyền An ôm một cành cây to, cố sức thoát ra khỏi ba ngàn thế giới rồi lại mê mẩn từng cảnh tượng đẹp đẽ chưa bao giờ thấy qua, mãi mà chẳng thể rời đi. Hộ vệ bên cạnh y nhìn mà sợ hãi, không hiểu vì sao Liễu nhị công tử cứ khóc mãi không thôi, rốt cuộc hai kẻ xấu ở trong hang núi đã làm gì y?

Liễu Huyền An nhìn áo khoác màu đen của Lương Thú, trong lòng sốt ruột nên ra sức tông đầu “cốp” một cái lên nhánh cây.

Hộ vệ xuýt xoa một hơi, vội vàng vươn tay bảo vệ trán cho y, hô lên thất thanh: “Trình cô nương, hình như Liễu nhị công tử bị làm sao rồi.”

Trình Tố Nguyệt hợp sức với vài tên hộ vệ vẫn không phải đối thủ của Vân Du, chỉ có thể nhìn về hướng Lương Thú.

Người đeo mặt nạ mở miệng: “Kiêu Vương điện hạ nhìn không giống như tới cứu người.”

Lương Thú rút kiếm khỏi vỏ: “Bổn vương tới đây đòi nợ cho mấy vạn bá tánh lưu vực Bạch Hà và gần trăm nhân khẩu trên dưới Đàm phủ.”

Người đeo mặt nạ, hay nên gọi là Phượng Tiểu Kim nghe vậy cười nhạo một tiếng, đôi môi nhợt nhạt lúc này có thêm mấy phần huyết sắc: “Mấy vạn bá tánh Bạch Hà can hệ gì đến ta. Toàn bộ người nhà Đàm Hiểu Chung năm xưa gieo ác, nên chết dần chết mòn trong đói khát rét lạnh mới đúng, kết quả lại bị người ta một đêm diệt môn, là bọn chúng may mắn.”

Nói đến chỗ căm hận, hắn chợt siết chặt nhuyễn kiếm trong tay. Đó là một thanh kiếm mềm như rắn đầy tà khí, bên trên còn mọc gai nhọn tẩm máu qua bao năm, vô cùng sáng bóng.

Thanh kiếm Lương Thú nắm trong tay lại tương phản hoàn toàn với hắn. Sau ngày Lương Dục đăng cơ đã đích thân tìm trong quốc khố một khối huyền thiết hiếm thấy, lại giao cho các kiếm khí sư giỏi nhất cả nước, tôi luyện trong dung nham núi lửa ra được một thanh trường kiếm, đến nay vẫn chưa được đặt tên, nhưng gần như đã trở thành thần khí bảo hộ cho Đại Diễm. Trên vùng Tây Bắc, thậm chí bá tánh còn vẽ hình thanh kiếm này dán lên cửa xua tà khí cầu bình an, bất khả xâm phạm.

Phượng Tiểu Kim cũng không có sát ý với Lương Thú, chỉ muốn mau chóng thoát thân. Hắn xoay người giữa không trung, bắn từ trong tay áo ra hai mũi phi tiêu. Thừa dịp Lương Thú bận né tránh đã nhanh tay một chưởng đánh ngã Trình Tố Nguyệt: “Đi!”

Vân Du bò dậy khỏi mặt đất chạy theo sau Phượng Tiểu Kim, lại xoay người ném hai quả đạn khói. Nhưng hắn vẫn không cam lòng, lúc này đuôi mắt thoáng nhìn thấy Liễu Huyền An nằm bò trên chạc cây, lại vòng trở về.

Trình Tố Nguyệt cao giọng: “Cẩn thận!”

Hộ vệ chưa kịp kéo Liễu Huyền An ra chỗ khác, Vân Du đã ép sát đến trước mắt. Không biết hai tay hắn vung thứ gì ra mà mù mịt đầy trời, còn nhiều hơn đàn ong độc vừa nãy.

Trình Tố Nguyệt không kịp nghĩ nhiều đã xông lên muốn mang Liễu Huyền An đi, Lương Thú lại nhanh hơn nàng một bước, vững vàng tiếp được người giữa không trung. Phượng Tiểu Kim cũng nhân cơ hội kéo theo Vân Du, cứ như vậy một đổi một biến mất giữa làn khói chưa tiêu tán.

Liễu Huyền An nằm trong lòng Lương Thú, hai mắt ngơ ngẩn nhìn người đối diện.

Nước mắt trên mặt y vẫn chưa khô, nghẹn ngào thở dốc. Tay Lương Thú đỡ lưng chạm vào một mảnh ẩm ướt, trong lòng tức khắc hẫng một nhịp tưởng y bị chảy máu, kiểm tra mới biết chỉ là mồ hôi. Toàn thân Liễu Huyền An giống như bị vớt từ dưới nước lên, vừa ướt vừa lạnh.

“Đưa về.” Lương Thú giao y cho Trình Tố Nguyệt, “Phái người bảo vệ cẩn thận.”

“Vâng!” Trình Tố Nguyệt giúp hộ vệ cõng Liễu Huyền An lên, “Có cần lưu lại vài người cho Vương gia không?”

“Không cần, đi theo y cả đi.” Lương Thú tiếp tục đuổi theo Phượng Tiểu Kim.

Lúc này sương khói đã tan hết, trước mắt chỉ còn núi rừng trùng điệp.

……

A Ninh và các đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang đã nóng lòng như lửa đốt, trông thấy Liễu nhị công tử nhà mình được đưa về, hô mấy lần A Di Đà Phật A Di Đà Phật, vội vàng tiến lên đỡ y nằm xuống. Nhị trang chủ Liễu Phất Tri cũng nhanh chóng bắt mạch cho cháu trai, nói: “Không sao, không sao, thân thể hơi hư nhược, chắc là bị kinh hãi quá độ.”

“Không bị thương chỗ nào chứ?” Trình Tố Nguyệt hỏi.

“Không có.” Liễu Phất Tri đắp chăn cho y, lại sai đệ tử đi sắc thuốc an thần, “Bọn bắt cóc đã sa lưới chưa?”

“Vương gia đích thân đuổi theo.” Trình Tố Nguyệt đáp, “Trọng phạm triều đình, không quen biết Liễu nhị công tử. Lần này bọn chúng không cố ý nhằm vào y, chỉ muốn tìm đại phu trị thương mà thôi, cho nên thời gian tới đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang tốt nhất nên chú ý an toàn nhiều hơn một chút.”

Sau khi nghe xong ngọn nguồn, Liễu nhị trang chủ liền nghĩ, muốn bắt đại phu sao lại chọn Liễu Huyền An, này thật là… Thân làm đại phu nói ra không hay lắm, nhưng có lẽ trời định mạng bọn bắt cóc không thể kéo dài rồi.

Liễu Huyền An nằm mê man vẫn luôn lẩm bẩm nói mớ, không ai nghe rõ y nói gì, cũng không ai muốn nghe, dù sao lúc còn tỉnh táo Liễu nhị công tử cũng toàn nói lời khó hiểu.

Chỉ có mình Lương Thú nửa đêm trở về lại ngồi bên mép giường, dí sát lỗ tai vào môi y, ra lệnh: ”Nói lớn một chút nào.”
Bình Luận (0)
Comment