Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 43

Ánh sao đêm nay khá thưa thớt, cũng may trăng cực kỳ sáng tựa như một ngọn đèn lớn treo giữa trời cao, làm cảnh vật xung quanh được dát lên một tầng trắng bạc rất lãng mạn.

Huyền Giao chậm chạp gặm cỏ bên cạnh, Liễu Huyền An tìm một tảng đá bằng phẳng, ngồi xuống cùng Lương Thú. Y vốn có bản lĩnh ngồi ngẩn người ngắm trăng cả đêm, chỉ suy nghĩ không nói tiếng nào cũng được, nhưng Kiêu Vương điện hạ thì không được, sắc tâm xuân t.ình nhộn nhạo trong lòng vốn đã cháy như lửa, giờ phút này lại bị nhuộm đẫm ánh trăng và bóng đêm càng bành trướng đến vô biên, đừng nói suy nghĩ, ngay cả ngồi cũng không ngồi yên nổi.

Mà trong thời khắc ngồi không vững này, Liễu Huyền An còn cố tình chủ động cầm tay hắn. Tim Lương Thú như ngừng đập, xúc cảm lành lạnh mềm mại trong mộng chồng lên hiện thực, gần như không kịp suy nghĩ đã lật tay, muốn nắm gọn ngón tay tinh tế trắng trẻo của đối phương vào lòng bàn tay mình.

“……” Liễu Huyền An khó hiểu, “Ta định xem thử mạch cho Vương gia.”

Nhu tình mật ý chưa kịp thổ lộ nửa phần đã bị chọc cho xì hơi, Lương Thú buông tay, mặt không biểu cảm: “Không cho thử.”

Liễu Huyền An “À” một tiếng, không đòi hỏi nữa, tiếp tục ngắm trăng phần mình, cũng không buồn để ý đến hắn.

Một lát sau, Lương Thú đưa tay qua.

Liễu Huyền An mím môi, đầu ngón tay ấn lên mạch đối phương, thử một lát mới nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi nhiều.”

Lương Thú hỏi: “Vậy vì sao nửa đêm ngươi còn theo ta ra ngoài đi dạo?”

Liễu Huyền An co tay vào trong áo: “Nếu thuốc an thần không có tác dụng, vậy cứ không ngại làm vài việc mình thích. Nằm trên giường sầu lo ngược lại mới vô ích, điều chỉnh tốt tâm tình, giấc ngủ tự nhiên sẽ đi vào quỹ đạo.”

Lương Thú dời mắt hướng về phía núi xa: “Thành thân có thể trị mất ngủ không?”

Liễu Huyền An chém đinh chặt sắt: “Không thể.”

“Trong sách viết thế à?”

“Ta tự thấy thế.”

Nói đâu xa, ở Bạch Hạc Sơn Trang có một ví dụ sống sờ sờ. Từ ngày cữu cữu y thành thân, bệnh lớn bệnh nhỏ không hết bệnh nào, mỗi ngày còn cãi nhau với cữu mẫu đến đỏ gay mặt mũi, đau từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân, thuốc an thần uống hết mấy vại. Có thể thấy thành thân không trị được bất cứ chứng bệnh gì, ngược lại còn có khả năng khiến bệnh nặng thêm.

Liễu Huyền An nói: “Hơn nữa chuyện tình yêu trước nay chỉ khiến người thêm trằn trọc, nào có bao giờ dỗ người yên giấc.”

Lương Thú đè tay sau cổ y: “Nói đạo lý quá nhỉ, ngươi đã ‘yêu’ bao giờ đâu.”

Liễu Huyền An bị xoa niết đến thoải mái, vừa nhột vừa thoải mái: “Trong sách toàn viết như thế.”

Lương Thú phóng nhẹ tay hơn: “Trong sách viết như thế nào, kể ta nghe một chút.”

Liễu Huyền An nhớ lại mấy thiên truyện cổ và thơ ca từng đọc, hầu như không có cái nào mà không trăm mối khổ tâm, yêu hận kéo dài, chưa nói nước mắt đã giàn giụa, nhớ lại chỉ thêm nhíu mày, y không muốn kể tỉ mỉ, liền trả lời qua loa: “Dù sao cũng rất phiền.”

Lương Thú hỏi: “Cho nên ngươi không định yêu ai, chuyện thành thân thì qua quýt ‘với ai cũng được’?”

Liễu Huyền An trả lời, gần như thế.

Lương Thú bất mãn gõ đầu y.

Liễu Huyền An nghiêng người né tránh: “Vương gia thì sao?”

Lương Thú đáp: “Ai cũng được.”

“Công chúa Phỉ quốc?”

“Không được.”

“Công chúa các nước khác?”

“Cũng không được.”

Liễu Huyền An nghĩ, thế này làm sao gọi là ‘ai cũng được’, rõ ràng là rất nhiều yêu cầu.

Lương Thú tiếp tục ấn cổ cho y: “Mấy lão già râu bạc kia còn trở ra nữa không?”

“Không có, gần đây bận rộn, không rảnh lo lắng bọn họ.” Liễu Huyền An xê dịch một chút, “Chỉ có buổi tối trước khi đi ngủ mới thi thoảng nghĩ đến.”

Nhưng bởi vì có Kiêu Vương điện hạ luôn rút kiếm canh giữ ở nơi đó, cho nên ba ngàn thế giới thật sự yên bình, bản thân mới được chuyên tâm thong thả sửa sang lại suy nghĩ. Gặp được vấn đề nghĩ mãi không xong cũng sẽ không quá để tâm, bởi vì Lương Thú luôn xuất hiện đúng lúc, sau đó hung hăng xụ mặt, mất kiên nhẫn nói: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.”

Vì thế Liễu nhị công tử thật sự không nghĩ, để cho hắn tùy ý kéo ống tay áo mình đi xem cây cỏ, đi ngắm cung điện, cưỡi bạch hạc, bay lượn tự do quanh mỗi thế giới một vòng.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, cho nên y lựa chọn một phần giấc mộng kể cho Lương Thú ngoài hiện thực nghe, toàn là những chuyệnquang minh chính đại có mặc quần áo. Hai người đồng du trong đại đạo, hoặc là uống rượu, uống say liền dựa vào nhau ngủ dưới gốc cây đào, vừa tùy ý vừa lãng mạn.

Lương Thú gật đầu: “Được, chờ đánh trận xong, ta sẽ đưa ngươi đi đồng du uống rượu, say sưa lại nằm dưới gốc đào, làm qua một lượt những chuyện xuất hiện trong mơ.” Về phần dạy dỗ mấy lão già râu bạc, trong triều có sẵn một đám rồi, không hề khó tìm.

Liễu Huyền An lại nghĩ, không thể làm “toàn bộ” được đâu, bởi vì trong mộng ngoại trừ hiền sĩ dưới tán hoa đào, còn có đầm nước nóng dưới chân thác nước. Thật ra y rất hoan nghênh Kiêu Vương điện hạ vào những lúc mỏi mệt có thể ghé vào ba ngàn thế giới tắm gội thư giãn, nhưng thật lòng không muốn mơ thấy quá nhiều chi tiết, cho nên mỗi lần bừng tỉnh đều sầu khổ một phen, không hiểu vì sao bản thân ngày càng cuồng dã thất thố như thế. Để giải quyết vấn đề này, Liễu nhị công tử đành nhân lúc mình còn tỉnh táo mà liều mạng tưởng tượng, suối nước nóng phải phủ sương mờ mịt, xung quanh phải dựng một vòng bình phong, phải xây thêm bức tường thông thiên, thậm chí còn vẽ ra rất nhiều tranh Kiêu Vương điện hạ mặc áo tắm dài để xem trước khi đi ngủ. Nhưng vẫn vô dụng, một khi đại mộng đánh úp, chỗ nào cần nhìn vẫn bị nhìn thấy rất rõ ràng.

Cực kỳ phiền não.

Lương Thú cảm thấy bộ dáng y khoanh tay thở dài thoạt nhìn càng giống con mèo mặt ủ mày chau trong Ngự Hoa Viên, bèn duỗi tay ra vuốt.

Liễu Huyền An không né tránh, ngược lại bị vuốt đến buồn ngủ, vì thế đánh cái ngáp.

Lương Thú gọi Huyền Giao, chở y về doanh trại.

Cao Lâm vẫn chưa ngủ, nghe được tin tức liền xông vào lều chủ soái hỏi han: “Thế nào rồi?”

Lương Thú ngồi bên mép giường: “Để ngươi làm phó tướng đúng là nhân tài không được trọng dụng.”

Cao Lâm vội vàng khiêm tốn, không có không có, chính ta cũng không ngờ mình có thiên phú trong lĩnh vực mai mốt như thế. Hắn kéo một cái đệm ra, ngồi xếp bằng xuống: “Liễu nhị công tử nói thế nào?”

Lương Thú đáp: “Y nói mình lười thành thân, cũng không có tình cảm với ai hết.”

Tươi cười trên mặt Cao Lâm chớp mắt cứng lại, sau đó muốn đứng lên bỏ chạy, nhưng hắn chạy không được, chỉ có thể kêu khổ: “Sao lại thế, ta đã hỏi A Ninh rồi, trước hay Liễu nhị công tử chưa từng quan tâm đến sở thích của người khác, thậm chí đến Liễu trang chủ yêu ghét thứ gì cũng không rõ ràng lắm, hơn nữa cũng chưa từng chuẩn bị đồ ngọt cho bệnh nhân nào.”

Trên đường hành quân, số lượng rễ ngọt và sơn tra rất có hạn, cho nên đến cả đám tiểu binh mười ba mười bốn tuổi cũng hoàn toàn không lấy được của Liễu thần y một viên mứt, nhiều lắm chỉ được khuyến mãi một mớ đạo lý triết học tù mù kiểu “Ngươi cảm thấy thuốc trước mặt mình ngọt thì nó sẽ thật sự ngọt”, vừa buồn tẻ vừa buồn ngủ, khổ sở tăng gấp bội.

Cao Lâm nói: “Mà thuốc của Vương gia thì dễ uống đến độ gần như trở thành canh bổ cống phẩm, chẳng lẽ cái này còn chưa tính là cố ý quan tâm sao? A Ninh nói Liễu nhị công tử vì muốn vị thuốc đắng giảm đi một chút, dược liệu loại nào cho theo tuần tự ra sao đều tự mình hỏi tỉ mỉ. Đổi lại là ta, quan tâm một người đến trình độ này chỉ có thể là cha đẻ, hoặc là người ta yêu đến muốn sống muốn chết, không phải người đó nhất định không cưới.”

Lương Thú cảm thấy kể từ ngày quen biết Cao Lâm, đây là lần đầu tiên thấy hắn nói được nhiều tiếng người như thế.

Nếu phải nói thật, bản thân hắn cũng không cảm thấy ý tưởng “không yêu không cưới” của Liễu Huyền An sẽ duy trì đến thiên hoang địa lão. Người ta là tiên ngủ cô độc đã bốn vạn tám ngàn năm, muốn cho y tỉnh táo lại nếm mùi yêu đương phàm trần, vẫn phải tốn nhiều tâm tư hơn nữa.

Vì thế hắn đại phát thiện tâm không tiếp tục tự hành hạ chính mình, phất tay tống cổ Cao Lâm ra ngoài, còn mình thì an tâm leo lên giường ngủ.

Liễu Huyền An lại không ngủ, A Ninh đã ngủ được một giấc, không quá mệt, liền hỏi y: “Công tử đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì.” Liễu Huyền An ghé vào chăn, hơi nhấc người lên một chút, “Gần đây ta luôn nằm mơ thấy Vương gia.”

A Ninh cảm thấy chuyện này bình thường thôi, bởi vì ngày thấy gì đêm mộng cái đó, mà Vương gia thì ngày nào cũng gặp.

Liễu Huyền An duỗi tay kéo lỗ tai cậu đến sát mép giường, hạ giọng: “Ta mơ thấy Vương gia đang tắm.”

A Ninh vẫn chưa cảm thấy chuyện này kỳ cục, nhiều lắm là buồn bực, hình như lúc mới đầu công tử đã mơ thấy Vương gia tắm rồi, quen biết lâu như vậy, đến tận bây giờ Vương gia vẫn chưa ra khỏi ao à.

Liễu Huyền An lấy ngón tay vẽ lên không khí: “Đứng trước mặt ta, không mặc quần áo.”

Lần này A Ninh hít một hơi: “Đáng sợ quá!”

Liễu Huyền An ngồi dậy: “Ấy da, kỳ thật cũng không quá đáng sợ, chỉ là… ta không muốn mơ thấy cảnh đó, nhưng uống canh an thần rồi vẫn vô dụng.”

“Nhưng vì sao người lại mơ thấy cảnh này?” A Ninh cũng bò lên giường ngồi, “Người ta hay nói ngày tư đêm mộng, nhưng công tử lại chưa từng nghĩ đến hình ảnh Vương gia không mặc quần áo mà, như thế quá kỳ quặc rồi.”

Liễu Huyền An trả lời rất trong sạch: “Ừ, ta không có.”

A Ninh vỗ vỗ gối đầu: “Công tử nằm xuống đi, để ta kể chuyện xưa cho công tử nghe, nghe rồi ngủ có lẽ sẽ không mơ thấy Vương gia nữa.”

Liễu Huyền An nghe lời nằm xuống. A Ninh lấy thuốc cao an thần ra giúp y xoa ấn thái dương, lại chọn một câu chuyện tương đối thôi miên do mấy tên thư sinh hủ lậu viết ra về hồ tiên báo ân.

Báo ân của hồ tiên chỉ đơn giản là gặp gỡ thành thân sinh con, Liễu Huyền An đánh cái ngáp, chìm vào giấc ngủ rất nhanh, giọng A Ninh cũng kéo dài len lỏi vào mộng. Đám cưới của thư sinh và hồ tiên kèn trống vang trời, toàn thôn đều chạy ra vây xem, lụa đỏ đèn lồng treo đầy cửa, bản thân y lại không xem náo nhiệt mà chạy đến bên thác nước, đúng lúc bắt gặp Kiêu Vương điện hạ từ trong suối trèo ra, trên tay cầm ba thước lụa đỏ vô cùng chói mắt.

Mà non xanh nước biếc bốn phía cũng sớm biến thành hỉ đường giăng đèn kết hoa, Liễu Huyền An mơ màng nghĩ, chẳng lẽ Vương gia sắp thành thân?

Y quay đầu nhìn chung quanh xem đội đưa dâu đang ở nơi nào, đột nhiên sương trắng bao phủ, tiếng kèn trống bên tai càng thêm rung trời. Liễu Huyền An bị ồn đến không chịu nổi, dứt khoát cưỡi Huyền Giao bỏ chạy, chạy mãi chạy mãi, đột nhiên sau lưng y nhiều thêm một người.

Y bừng tỉnh khỏi giấc mộng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tim đập cực nhanh.

A Ninh chưa trở về giường ngủ, bị y làm cho giật mình hoảng sợ: “Công tử lại mơ thấy Vương gia?”

Liễu Huyền An nhìn cậu một lát, kéo chăn trùm kín đầu rì rầm: “Sau này đừng kể chuyện nữa.”

Không kể chuyện thì nhiều lắm là không mặc áo đứng bên bờ, kể xong thì biến thành dán lên người nhau cưỡi ngựa nửa ngày. Liễu Huyền An lặng lẽ thở dài, bối rối vùi mặt thật sâu xuống gối, cảm thấy vạn phần có lỗi với Kiêu Vương điện hạ.

Cả đêm không nghỉ ngơi tốt, ngày hôm sau đi đường cũng không vững chân, Lương Thú đánh ngựa qua hỏi: “Ta mang ngươi cưỡi ngựa nhé?”

Liễu Huyền An vốn còn ỉu xìu uể oải, nghe câu kia xong lập tức giật mình: “Không cần.”

“Không cần?” Lương Thú nghi hoặc, “Sao thế, không lười biếng nữa à?”

Liễu Huyền An tùy tiện chỉ: “Ta vào trong xe ngủ.”

Lương Thú trơ mắt nhìn y chạy trốn nhanh như sóc chui vào xe lương thảo, giữa đường suýt nữa còn té ngã, vì thế xách Cao Lâm lại gần.

Cao Lâm lại đi hỏi A Ninh.

A Ninh đang bận sắp xếp mấy bức tranh công tử nhà mình vẽ, toàn bộ đều vẽ Kiêu Vương điện hạ mặc áo tắm dài. Đột nhiên người từ đâu xông tới làm cậu hoảng sợ, vội vàng lấy tay che tranh: “Cao phó tướng.”

Cao Lâm liếc nhìn vật dưới tay cậu: “Cái gì thế?”

“Không có gì.” A Ninh lui về sau hai bước, “Là tranh phong cảnh công tử nhà ta vẽ, nói không cho người khác xem, ta định mang đốt.”

Cao Lâm gật đầu: “Hóa ra là phong cảnh.”

Lại tùy tiện hỏi thêm hai câu liền xoay người rời khỏi lều, lúc này đại quân bên ngoài đã xuất phát, lều trại cũng chuẩn bị nhổ bỏ. A Ninh vội vàng thả đống tranh vào lửa, túm hành lý đuổi theo.

Chân trước cậu vừa đi, chân sau Cao Lưng đã cầm xấp giấy còn dính tàn lửa chạy đi tìm Vương gia nhà mình hiến vật quý.

Lương Thú hỏi: “Cái gì đây?”

Cao Lâm đáp: “Ta nào dám xem trước.”

Lương Thú lật một tờ lên, Cao phó tướng cũng lớn mật duỗi cổ dí sát vào hóng hớt, sau khi nhìn rõ thì vô cùng khiếp sợ: “Đây không phải là Vương gia sao?”

Vẽ rất cẩn thận tinh tế, nhưng đã bị lửa cháy sém lung tung lem luốc. Vốn Cao Lâm tưởng mình chỉ trộm về mấy bức tranh sơn thủy cho Vương gia ngắm đỡ chữa bệnh tương tư, vạn phần không ngờ được đã nhặt hẳn một sọt vàng. Thế này mà nói lười thành thân, còn không mau chóng trở về vương thành chuẩn bị hỉ sự cho rồi?
Bình Luận (0)
Comment