Có lẽ vì thân thể Lương Thú vẫn hơi phát sốt, cho nên ở trong mộng Liễu Huyền An cũng rơi vào một đầm nước nóng sâu không thấy đáy.
Y nhắm mắt lại chậm rãi chìm xuống, vạt áo to rộng bồng bềnh lơ lửng bốn phương tám hướng tựa như một đóa hoa yêu dã. Trong thế giới ướt át này, thân thể y hoảng hốt như hoàn toàn rơi vào tay một người khác, vết chai mỏng thô ráp dán sát vòng eo mang đến cảm giác chiếm hữu xa lạ, ngón chân trắng ngần hơi cuộn lại giẫm lên một mảnh sóng nước nhộn nhạo.
Chờ thân thể nương theo sóng nước nổi lên chỗ cao, ngón tay Liễu Huyền An nắm chặt gối đầu, kinh hoảng choàng tỉnh. A Ninh đang ghé vào mép giường nghỉ ngơi cũng giật mình tỉnh theo, mở mắt thấy công tử đầu đầy mồ hôi, cậu vội vàng cầm tay y lắc lắc: “Công tử tỉnh rồi sao, mơ thấy ác mộng à?”
Ánh sáng trong phòng tối lờ mờ, chỉ có tiếng ồn ào loáng thoáng ngoài cửa sổ. Liễu Huyền An nằm một lúc lâu cho hoàn hồn mới nhận ra đây là chốn nào, y nhẹ nhàng thở phào, dựa lên đầu giường mơ màng hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Giờ thìn.” A Ninh nói, “Lúc sắp đi Vương gia có dặn, hôm qua công tử vất vả cả đêm nên hôm nay cứ ở lại khách điếm nghỉ ngơi, không cần đi phủ nha nữa.”
Cậu vừa kể vừa định xốc chăn lên, Liễu Huyền An vội đè chặt lại không chịu buông. Lúc đầu A Ninh chưa kịp phản ứng, cho rằng y muốn tiếp tục ngủ nướng, liền nói: “Vậy để ta đi lấy áo ngủ khác cho công tử thay, ướt đẫm cả rồi.”
Liễu Huyền An bọc chăn ngồi xếp bằng trên giường, lúng búng nói: “Ngươi cứ mang tới đây, ta tự thay.”
Công tử sâu lười muốn tự mình thay quần áo, A Ninh dừng bước, ánh mắt hoài nghi, suy nghĩ một lát mới mở miệng: “Vừa rồi người… mơ thấy cái gì à?”
Liễu Huyền An đáp “ừ” một tiếng qua loa cho xong chuyện.
A Ninh lập tức ngồi trở lại mép giường đè hai vai y, thoạt nhìn rất kinh ngạc: “Thật không, ta phải viết thư kể cho trang chủ và đại thiếu gia biết mới được!”
Tuy rằng ngày thường Liễu Huyền An tương đối Phật hệ, tương đối tùy tiện, tương đối coi nhẹ sống chết, nhưng nghe cậu nói vậy cũng hoảng theo, loại chuyện này vì sao phải kể cho cha ta và đại ca?
A Ninh lại cảm thấy nói là đương nhiên! Bởi vì cả nhà ai cũng cho rằng công tử thật sự vô dục vô cầu đến quá không bình thường —— không phải vấn đề tinh thần, dù sao tinh thần Liễu nhị công tử không bình thường là chuyện cả nước đều biết. Liễu trang chủ và Liễu đại công tử chủ yếu lo lắng về phương diện thân thể y có chút bệnh kín, cho nên mới tương đối sầu khổ, tương đối thấp thỏm không yên.
Liễu Huyền An: “……”
Không muốn nói chuyện nữa.
Y vội vàng đổi chủ đề: “Vương gia đi từ lúc nào?”
“Giờ mão, đi rất gấp, hình như bên chỗ phủ nha vừa điều tra được chuyện gì đó.” A Ninh nói, “Thoạt nhìn không phát sốt nữa, chỉ có chút ho khan.”
Liễu Huyền An không hỏi lại, y nằm xuống giường chậm chạp thay quần áo, trong đầu còn bận nhớ lại trận mộng xu.ân tình mê ý lo.ạn tối qua, nghĩ một lát lại bối rối trùm chăn kín đầu, sa ngã tiếp tục ngủ nướng. Thời gian lúc này không sớm cũng chẳng muộn, y cứ thế ngủ cho đến khi đầu càng thêm đau nhức, xương cốt cả người mềm oặt mới thôi.
Buổi chiều mơ màng bò dậy ngồi bên giường, mắt nhắm mắt mở lấy chân mò giày, bên tai lại truyền đến một tiếng cười khẽ.
“……”
Lương Thú ngồi xổm cạnh giường, nắm mắt cá chân trầ.n trụi của y rồi tròng giày mềm vào: “Tỉnh ngủ chưa?”
Tỉnh rồi, nhưng vẫn ngỡ mình còn trong cảnh mộng. Liễu Huyền An cứng đờ, chỉ có phần hầu kết hơi trượt một chút: “Vương gia.”
“A Ninh nói ngươi không thoải mái.” Lương Thú đứng lên ngồi bên mép giường, “Tối hôm qua bị nhiễm lạnh à?”
Cánh tay hai người dán vào nhau truyền cả nhiệt độ thân thể, tim Liễu Huyền An đập thình thịch, lạnh lẽo chỗ nào, rõ ràng là nóng đến sắp bệnh. Y bối rối vươn tay thử độ ấm trên trán hắn: “Không phát sốt, nhịp tim thì sao?”
Lương Thú mở cánh tay ra: “Không biết, hay là ngươi nghe thử xem thế nào?”
Nếu đổi thành ngày thường, nghe tim thì cứ nghe thôi, trước giờ cũng không phải chưa từng nghe qua. Nhưng tối hôm qua cố tình lại có giấc mộng hoang đường kia nên hiện tại không quá tiện ôm ôm ấp ấp, vì thế y chỉ duỗi tay qua loa sờ mạch: “Ừ, tốt đấy.”
Vừa nói y vừa đứng dậy bước nhanh đến cạnh bàn muốn uống chút nước lạnh để qua đêm cho bình tĩnh lại, không ngờ rót ra lại là trà hoa ấm áp thêm chút sữa bò. Lương Thú ở phía sau y giải thích: “Mấy hôm trước thấy ngươi sai A Ninh đi mua thứ này, liền dứt khoát mời luôn ông chủ đến làm.”
Săn sóc chu đáo đến thế khiến Liễu Huyền An cảm thấy bản thân hoàn toàn không biết làm sao tỉnh mộng. Trà pha sữa đương nhiên không thể tĩnh tâm thanh hỏa, càng uống càng thêm bổ, y đành phải đánh trống lảng: “Ta nghe A Ninh nói sáng nay Vương gia vội vàng đi phủ nha, các vị ngự tiền thị vệ tra được gì rồi sao?”
Lương Thú đáp: “Đồng Âu đột nhập vào phủ Dư Tông.”
Dư Tông chính là Dư lão gia lương thiện có tiếng trong thành Hoài Trinh, vẫn luôn hiệp trợ quan phủ thúc đẩy việc bắt quỷ. Đồng Âu đi tìm lão ta không phải chuyện kỳ quái, chuyện lạ là hắn không tới cửa ban ngày, mà là do thám ban đêm.
Liễu Huyền An cũng bất ngờ: “Do thám?”
Lương Thú gật đầu: “Đúng vậy.”
Đồng Âu mặc y phục dạ hành, giờ tý đột nhập vào Dư phủ canh phòng nghiêm ngặt, nhìn phương hướng có vẻ là muốn đi chủ trạch. Công phu của hắn không tồi, nhưng dù vậy vẫn không thoát được đội ngũ dày đặc đến từng ngõ ngách trong phủ, người bình thường căn bản không ẩn mình nổi. Mắt thấy sắp bị phát hiện đến nơi, thời khắc nguy hiểm nhất may mắn có ngự tiền thị vệ phi thân tới kéo hắn lên, vọt người trốn vào góc tối.
“Ai, ai ở bên đó!” Tiếng bước chân thưa thớt và tiếng quát hỏi vang vọng.
“Không có gì, hay là chúng ta nhìn nhầm rồi?”
“Đi đi đi, đi qua bên kia.”
Người tuần tra tản đi, mà Đồng Âu cũng bị ngự tiền thị vệ đưa đến trước mặt Lương Thú.
Liễu Huyền An tiếp tục hỏi: “Hắn nói thế nào, vì sao phải chạy vào nhà Dư Tông?”
Lương Thú khoác áo ngoài cho y: “Chính vì chuyện này mà ta mới đến tìm ngươi. Lời cung của Đồng Âu có liên quan đến bộ hài cốt kia, rửa mặt trước đi, ta ra ngoài chờ.”
Liễu Huyền An gật đầu, không có thời gian cân nhắc mộng hay không mộng nữa, sau khi rửa mặt vội cùng Lương Thú đi tìm Đồng Âu. Đối phương tạm thời bị giam trong căn phòng trống cuối hành lang, lúc này hắn đã biết thân phận Lương Thú, cho nên thấy hai người tiến vào liền quỳ xuống hành lễ: “Kiêu Vương điện hạ.”
“Đứng lên đi.” Lương Thú nói, “Kể lại toàn bộ những chuyện sáng nay ngươi khai ra, thân phận của ngươi, bộ thi cốt kia rốt cuộc là ai, lặp lại một lần nữa.”
“Tuân mệnh.” Đồng Âu đứng dậy nói, “Liễu nhị công tử, ta chính là tên thợ săn trong lời đồn, mà thi thể kia cũng xác thật là Vạn Viên.”
Trong lòng Liễu Huyền An hơi căng thẳng.
Tà giáo Tây Nam hoành hành, mấy năm trước tuy triều đình bị chiến sự Tây Bắc quấn chân không thể phái binh trấn áp quy mô lớn nhưng vẫn chi rất nhiều ngân lượng về địa phương, ra lệnh cho bọn họ nghĩ biện pháp ngăn chặn, đừng để thế lực tà giáo phát triển quá nhanh chóng. Khi đó Đồng Âu chỉ là tân binh mới vào quân doanh, vì can đảm cẩn trọng thân thủ tốt cho nên được lựa chọn giao trọng trách. Hắn giả trang thành thợ săn bình thường, du tẩu khắp nơi thu thập tình báo về hoạt động của Bạch Phúc giáo.
“Có một lần ta theo dõi giáo đồ Bạch Phúc giáo thì bị bọn họ phát hiện, bị truy đuổi trượt chân rơi xuống vách núi, là Vạn cô nương cứu ta.” Đồng Âu kể, “Nàng hiệp nghĩa lỗi lạc, thẳng thắn đáng yêu, ta cùng nàng lâu ngày sinh tình, sau đó tự định chung thân. Nhưng lúc ấy ta còn nhiệm vụ quan trọng, cho nên sau khi vết thương khỏi hẳn đành nói lời tạm biệt, hẹn nàng hai tháng nữa sẽ quay lại cầu hôn.”
Liễu Huyền An nói: “Nhưng ngươi không quay lại.”
“Đệ tử Bạch Phúc giáo thật sự quá đông đảo.” Nhớ lại chuyện cũ, Đồng Âu cũng hối hận không thôi, “Tại ta sơ ý, rời núi chưa bao lâu lại bị bọn chúng phục kích trọng thương lần thứ hai. Lúc này là quân đồn trú nghe tin tới cứu ta, đưa ta trở về doanh địa. Ta nằm liệt trên giường suốt ba tháng, mơ màng hồ đồ không biết bất cứ chuyện gì, sau đó may mắn gặp một vị thần y Bạch Hạc Sơn Trang thay ta thanh trừ máu tụ trong đầu mới tỉnh lại được.”
Nhưng về lại thành Hoài Trinh chỉ nghe được tin Vạn Viên đã chết. Đồng Âu nói: “Ta không tin nàng tự sát, cho nên vẫn luôn hoài nghi có thể Bạch Phúc giáo biết quan hệ giữa hai chúng ta, mới quay sang ám hại nàng.”
Liễu Huyền An hỏi: “Vạn cô nương từng mang thai sao?”
Đồng Âu hơi do dự đáp: “Có lẽ có.”
Ba tháng ở trên núi kia hai người đã sớm làm chuyện phu thê. Tháng cuối cùng đúng là Vạn Viên không thấy nguyệt sự, nhưng nàng lại nói ngày tháng của mình luôn không chuẩn, Đồng Âu cũng không để trong lòng nữa. Mãi đến ngày hôm qua trong phòng nghiệm thi, nghe Liễu Huyền An nói bộ thi cốt này từng mang thai mới đột nhiên nhớ ra chuyện này.
“Từ nhỏ Vạn cô nương đã ở trong núi kiếm ăn, trên người có không ít vết thương cũ, cho nên bộ bạch cốt kia thật sự là nàng.” Hốc mắt Đồng Âu đỏ lên, dừng lại một chút cho bình tĩnh rồi mới tiếp tục nói, “Nhưng đứa trẻ… chỉ ở trong bụng có hai ba tháng cũng có thể nhìn ra sao?”
“Không chỉ hai ba tháng đâu.” Liễu Huyền An nói, “Đứa trẻ đủ ngày đủ tháng, còn được sinh ra rồi.”
Câu này vừa dứt, ngay cả Lương Thú cũng nhíu mày, Đồng Âu càng như sét đánh ngang tai: “… Chuyện này là thật?”
Liễu Huyền An gật đầu: “Thật.”
Dựa theo lời khai của Đồng Âu, lúc Vạn Viên xuống núi đứa trẻ trong bụng nàng nhiều lắm là hai tháng, thêm hai tháng trong thành nữa vẫn còn lâu mới đến ngày sinh. Cho nên cách giải thích duy nhất chính là, sau khi Vạn Viên bị bắt giam không lập tức đâm cột tự sát, mà bị người ta bí mật chuyển đến một địa điểm khác chờ nàng sinh con, sau đó…
Đồng âu lẩm bẩm: “Chờ nàng sinh con xong, những người đó mới giết hại nàng, lại giấu thi thể vào quan tài trống lúc trước.”
Như vậy có thể giải thích rõ ràng những điểm đáng ngờ trong vụ án, vì sao quan tài trống không, vì sao thi cốt sau này mới được cho vào. Chân tướng còn độc ác tàn nhẫn hơn những gì mọi người tưởng tượng, hai tay Đồng Âu ôm đầu, không dám suy nghĩ tường tận thời điểm nàng hạ sinh đã gặp phải những chuyện gì.
Liễu Huyền An thở dài, vươn tay vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”
“Không… không cần.” Đồng Âu rũ đầu, duỗi tay quẹt lung tung nước mắt trên mặt, nghiến răng nói, “Ta muốn thay nàng báo thù.”
“Vì sao đêm qua ngươi lại đột nhập vào nhà Dư Tông?”
“Bởi vì năm đó chính con trai Dư Tông đi khuyên nhủ Vạn thúc, nói mình đã tắm rửa chỉnh trang cho thi thể Vạn cô nương rồi, không cần nhìn nữa, lại nói quan tài chọn loại tốt nhất, lỡ đâu bị sút đinh, hồn phách người chết khó an thì sao. Tóm lại từng câu từng chữ đều thúc giục mọi người mau mau hạ táng.” Đồng Âu nói, “Sau khi ta biết tin Vạn cô nương mất vẫn luôn đi tìm Vạn thúc, sau đó tìm thấy ông ấy trong một thiện đường cũ nát. Người đã không còn tỉnh táo nữa, đưa về quân doanh điều dưỡng hơn nửa năm mới có thể mở miệng nói chuyện.”
Liễu Huyền An suy đoán: “Cho nên ngươi cảm thấy Dư Tông và con trai lão ta có vấn đề?”
Đồng Âu đáp: “Không chỉ có nguyên nhân này, nhiều năm nay ta luôn điều tra về Bạch Phúc giáo. Tuy Dư gia ngoài mặt lương thiện khẳng khái luôn làm điều tốt, nhưng lai lịch tiền tài trong nhà lại không quá rõ ràng, chúng ta đã thả không ít tai mắt bên người hai cha con, kỳ thật chờ thêm một thời gian nữa là có thể thu lưới. Nhưng hôm qua ta lại biết tin Vạn cô nương từng mang thai, thật sự… Nhất thời không kịp suy xét kỹ, may mắn được Vương gia cứu giúp.”
“Không cần cảm tạ bổn vương, sơ suất này trả bằng quân côn. Chờ mọi việc giải quyết xong, ngươi tự về quân doanh lãnh đi.” Lương Thú nói, “Trước mắt báo cáo hết cho ta những manh mối đã tra được về Bạch Phúc giáo và thành Hoài Trinh, nói từng chuyện một.”