Phương thức hồi âm thẳng thắn như vậy, nếu so với bức thư nhà chỉ có một chữ “Được” thật to của Liễu nhị công tử mà nói đúng là xứng lứa vừa đôi, quả là một đôi giai ngẫu đất trời tác hợp, chuyên môn làm khùng làm điên làm khổ người thân trong nhà.
Liễu Huyền An hỏi: “Hoàng thượng nhận được thư xong sẽ phản ứng thế nào?”
Lương Thú nói: “Tám phần là đòi đánh gãy chân ta.”
Nhưng đánh gãy thì cho gãy, gãy xong lại liền ấy mà, không phải vấn đề gì to tát, vừa lúc đại phu cũng ở sẵn đây rồi.
Liễu Huyền An lại cảm thấy nếu được thì đừng gãy vẫn tốt hơn. Lương Thú thấy chân mày y nhíu chặt cứ như cân nhắc rất kỹ chuyện này, trông vừa sầu khổ vừa đáng yêu lại bắt đầu không nhịn được mà trêu chọc, áp sát vào hỏi người ta: “Sao nào, thần tiên sống bốn vạn tám ngàn tuổi đã bắt đầu để ý đến tục lễ thế nhân rồi à? Ta còn tưởng ngươi không thèm quan tâm, cứ thế kéo ta đi trốn ở chân trời góc biển luôn chứ.”
“Ta vốn không để ý.” Liễu Huyền An nói,”Nhưng Vương gia lại phiền toái quá đi.”
Phiền toái từ chuyện Thống soái tứ phương không thể tùy tiện rời bỏ chức vụ cho đến chuyện hậu duệ hoàng thất không có cách nào bỏ vào rừng núi ẩn cư, tóm lại có rất nhiều chuyện lãng mạn tự do mà Kiêu Vương điện hạ không làm được. Nếu bây giờ bỏ hết chạy trốn khỏi mớ phiền toái kia, tương lai chắc chắn sẽ đưa tới những phiền toái càng lớn hơn nữa, cho nên tốt nhất vẫn phải giải quyết từ từ.
Lương Thú lại không hề ý thức được mình là một cục phiền toái to bự cho nên không có giác ngộ hay áy náy gì, ngược lại còn chơi đánh rắn tùy côn, ôm chặt người ta rầu rĩ nói, hóa ra ta không lãng mạn cũng không được tự do, nghe hết sức đáng thương đáng buồn, phải hôn một lát.
Liễu Huyền An ngồi trong lòng hắn đáp: “Cũng được.”
Mà tác phong hôn hít của Kiêu Vương điện hạ trước nay không thành thật gì cho cam, hoàn toàn không có chút gì gọi là thu phong ngọc lộ mà giống đi đòi nợ hơn. Hai ngón tay cái từ trên má trượt xuống hầu kết rồi giữ lấy viên nốt ruồi nhỏ xíu dưới đó không buông, hết vuốt ve đến gặm cắn. Lúc đầu hai người còn ngồi bên bàn sau đó nhanh chóng lăn lên giường, ngày mùa đông phải mặc nhiều lớp áo, nhưng Liễu Huyền An vẫn cảm nhận được bàn tay đang giữ chặt hông mình, còn bấu mạnh đến nỗi nơi đó chắc chắn sẽ để lại vết bầm tím.
Y không chán ghét cảm giác bị đối phương hoàn toàn nắm trọn trong tay, ngược lại còn thấy kiểu thân mật chỉ cần phối hợp chứ không cần chủ động này thật là tốt, rất phù hợp với tác phong của sâu lười. Vì thế y ngoan ngoãn nằm yên quàng hai tay ôm đối phương nhắm mắt, chỉ thiếu nước đi gặp Chu Công nữa là đủ bộ, nhưng bởi vì quá yên nên Lương Thú không thể không dừng động tác lại, nắm mũi gọi người: “Dậy đi!”
“Ta không ngủ.”
“Không ngủ vì sao lại không động?”
Lại còn muốn động đậy nữa?
Liễu Huyền An nghĩ thầm, người này thật khó hầu hạ! Thế là y phối hợp xoay người lại dang hai tay, ta động rồi đấy, ngươi đến đây đi.
Lương Thú không thèm đến mà nằm phịch xuống giường gối đầu lên cánh tay, không có không khí gì hết.
Liễu Huyền An đành phải dỗ dành, được rồi, để ta nghiên cứu thêm một chút.
Phương pháp nghiên cứu đương nhiên là mời thêm vài vị khách vào ba ngàn đại đạo hỏi chuyện. Sau khi A Ninh nhận được nhiệm vụ mới thì sợ đến ngây người, đầu tiên cậu thì thầm hỏi nhỏ, đang êm đẹp vì sao lại phải tìm sách vở liên quan đến chuyện kia? Hỏi xong lại lắp bắp, bây giờ… Vương gia… vẫn còn sớm quá, Hoàng thượng không biết, trang chủ cũng chưa biết, hay là công tử chịu khó nhịn một chút, chúng ta về thành Bạch Hạc rồi nói sau.
Sau đó cậu chàng lấy cớ có việc bận mà co cẳng chạy mất, chỉ sợ chạy chậm một chút sẽ bị gọi lại nên vừa chạy vừa nói: “Ta đi tìm thuốc cho Tống tiên sinh đã!”
Tìm thuốc chính là tìm những vị thuốc ghi trong cuốn sách cổ của gã người hầu kia. Tây Nam ẩm thấp nhiều cây cối, trong rừng sâu không biết đã sản sinh ra bao nhiêu loài hoa loài cỏ độc hữu, số lượng nhiều, hình dạng còn tương tự nhau rất khó phân biệt, dù có là đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang cũng phải tiêu phí nhiều sức lực mới phân biệt được hết.
Liễu Huyền An tạm thời ngừng phương án trị liệu trước kia cho Tống Trường Sinh, các đại phu trong thành muốn nhân cơ hội học tập nên mấy ngày nay luôn ra vào phủ nha cùng hội chẩn. Bọn họ phần lớn là người địa phương nhưng cũng không biết Hoan Hỉ Thiềm Tô là thứ gì, thậm chí xem phương thuốc giải độc cũng không hiểu mấy, vì thế toàn bộ đều cẩn thận đưa ra ý kiến rằng có lẽ thần y nên cân nhắc thêm một chút.
“Trước mắt cứ thử hai ngày.” Liễu Huyền An nói, “Nếu không thấy chuyển biến tốt đẹp sẽ sửa về phương pháp cũ.”
Thấy y kiên trì như vậy, các đại phu kia không tiện nói thêm gì nữa, hoa văn màu lam độc trên mặt Tống tiên sinh đúng là nhìn rất đáng sợ, mà quyền uy của Bạch Hạc Sơn Trang cũng cực kỳ chân thật đáng tin, điều quan trọng nhất là ngay cả bản thân Tống Trường Sinh còn không có ý kiến gì, thế nên Liễu Huyền An quyết định đổi thuốc cho hắn ngay đêm đó.
Ngày đầu tiên trôi qua bình an vô sự. Sáng hôm sau, một đám đại phu vây quanh thảo luận xem hôm nay hoa văn màu lam đậm lên hay nhạt xuống, không khí rất thoải mái, nhưng đến chiều Liễu Huyền An đang ở trong viện phối thuốc thì đột nhiên thấy A Ninh vô cùng lo lắng chạy vào, vừa thở hổn hển vừa nói: “Công tử, công tử… Hình như Tống tiên sinh không được rồi.”
“Nói chậm thôi, vì sao lại không được?” Liễu Huyền An buông cái gầu xúc trong tay xuống, “Ta vừa mới kiểm tra mà, không phải vẫn tốt cả sao?”
“Nôn ra rất nhiều máu, toàn bộ máu biến thành màu xanh lam.” A Ninh mô tả, “Đang nói chuyện thì đột nhiên phun lên người đại phu đứng trước mặt.”
“Đi thôi.” Liễu Huyền An lau khô tay, “Đi xem thử.”
Trong phòng đã chen chúc bảy tám đại phu, Tống Trường Sinh nằm trên giường mặt mày xám ngắt. Nhìn thấy Liễu Huyền An đến, những người còn lại vội tránh ra nhường đường, thuật lại tình huống vừa rồi xong lại nơm nớp lo sợ nói: “Ngay cả tim cũng sắp ngừng rồi.”
Liễu Huyền An bắt mạch cho Tống Trường Sinh, quay đầu nói với A Ninh: “Đưa thuốc cho ta.”
A Ninh vội vàng bưng một hộp thuốc tới hòa tan vào nước đút cho Tống Trường Sinh. Có thầy thuốc tò mò hỏi: “Đây là thuốc gì vậy?”
Liễu Huyền An trả lời: “Là thuốc viên bí chế của Bạch Hạc Sơn Trang, có thể bảo mệnh trong lúc nguy cấp. A Ninh, Vương gia đâu?”
“Vương gia đã biết chuyện rồi.” A Ninh nhỏ giọng nhắc nhở, “Ta nghe bọn họ nói, Cao phó tướng đã bắt Tứ Nhi mang tống giam.”
Tứ Nhi chính là tên gã người hầu kia, đại danh Vệ Tứ. Thời điểm gã bị bắt vẫn không ngừng kêu oan nói mình không biết gì cả, trước mắt đang bị nhốt trong địa lao. A Ninh hỏi, chúng ta có nên gọi gã tới đây không?
“Không cần, ta không quản được.” Liễu Huyền An nói, “Lấy ngân châm ra đây, đốt than trong phòng ấm thêm một chút nữa.”
Các đại phu nhanh nhẹn làm theo, những người không có gì làm vẫn vây quanh giường như cũ. Bọn họ không khỏi nghĩ thầm, đang điều trị có hiệu quả tự dưng lại đổi phương thuốc, ai khuyên cũng không nghe, giờ thì hay rồi, đổi ra vấn đề rồi thấy chưa? Xem tình hình Tống tiên sinh không biết còn trụ được mấy ngày… hay là mấy canh giờ nữa không.
Tuy quan phủ đã hạ lệnh không được tiết lộ tin tức ra ngoài, nhưng thế gian làm gì có bức tường nào không lọt gió, trong viện đầy đại phu dược đồng người hầu ra ra vào vào, không thể đảm bảo miệng ai cũng kín, thế nên chỉ trong thời gian ngắn, bá tánh toàn thành đều biết tin bệnh tình của Tống Trường Sinh đã trở nặng, tám phần không qua khỏi.
“Chẳng phải… đã nói là chữa sắp khỏi rồi sao?”
“Ai biết được.”
Liễu Huyền An cứu chữa hắn liên tục ba ngày, mà trong ba ngày này các loại đồn đãi đã ồn ào huyên náo khắp thành, trong đó đương nhiên không thể thiếu vài tên đồ đệ âm thầm thay tà giáo lập uy, nói Tống Trường Sinh đã mạo phạm Thánh nữ, nổ chết thánh sử thì làm sao còn đường sống, đừng nói thần y, đến thần tiên còn khó cứu. Cảm giác sợ hãi là chất xúc tác khiến lời đồn đãi truyền đi càng nhanh, chẳng mấy chốc, ngay cả trẻ con bốn năm tuổi cũng bắt đầu non nớt hát mấy bài đồng dao liên quan đến Bạch Phúc giáo.
“Hát linh tinh cái gì đấy!” Người lớn nghe thấy vội vàng che miệng đứa nhỏ, giận dữ mắng, “Cẩn thận bị quan sai bắt đi bây giờ!”
“Không bị bắt đâu.” Cô bé con ngây ngô nói, “Ngày hôm qua lúc Tiểu Phúc Tử dạy con bài này, Lưu ca ca làm quan sai còn đứng đối diện chúng con.”
“Đó là vì người ta không nghe thấy thôi, hắn mà nghe rõ thì con ngồi tù như chơi!” Người lớn vội vàng ôm cô bé vào nhà, “Thời gian này đừng ra đường chơi nữa.”
“… Ứm.”
Ngã tư đường không còn trẻ con nô đùa huyên náo lập tức trở nên vừa quạnh quẽ vừa chán ngắt.
Sang ngày thứ tư, Tống Trường Sinh chết.
Đám đại phu dọn dẹp hòm thuốc, người sau nối gót người trước chuồn ra khỏi phủ nha, không một ai dám lớn tiếng, chỉ nói vẻ mặt của Vương gia lúc đó… Bọn họ cảm thấy đầu mình vẫn còn trên cổ đúng là mạng lớn, đến Liễu nhị công tử cũng mệt đến không còn hơi sức, toàn thân lắc lư lảo đảo, vừa đứng dậy trước mắt đã biến thành màu đen, còn bị té xỉu đập toác đầu.
Bị ngã toác đầu là thật, lúc này Kiêu Vương điện hạ đang đau lòng giúp y bôi thuốc. Thấy nước thuốc màu hồng tím khó coi từ trên thái dương nhỏ giọt xuống, Liễu Huyền An không thể không nhắc nhở: “Thuốc này do cha ta tự tay làm, vừa hiếm vừa đắt, đừng lãng phí như vậy.”
Lương Thú nói: “Đổ nhiều thì lành nhanh.”
Liễu Huyền An: “… Đồ mù y lý.”
“Không cho nói.” Lương Thú nói, “Ta còn chưa giáo huấn ngươi đâu, giả vờ là được rồi, sao lại còn khiến mình mệt đến mức té xỉu thật?”
“Bởi vì trong phòng quá nhiều người, đám đại phu kia không ai chịu đi. Đến ta cũng thấy lạ, chẳng lẽ bọn họ không biết mệt hay sao vậy?” Liễu Huyền An nhắc đến mà buồn bực, “Cho nên chỉ có thể nằm ghé lên giường Tống tiên sinh một lát thôi.”
Lương Thú dùng mu bàn tay chùi nước thuốc chảy xuống mặt y, chùi cho cả khuôn mặt hồng hồng tím tím có thể đem đi hát hí khúc luôn cũng được.
Liễu Huyền An: “…” Người ở quân doanh Tây Bắc các ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi!
Cuối cùng y vẫn đứng lên tránh khỏi ngực hắn tự tay xoa thuốc. Xoa được một nửa, A Ninh đã từ bên ngoài chạy vào sân, đứng ngoài cửa sổ nhỏ giọng thì thầm: “Công tử, bọn Cao phó tướng sắp hành động rồi, ta đi xem náo nhiệt đây!”
Liễu Huyền An phất tay, đi đi, đi về nhớ kể cho ta nghe với.
Về phần muốn đi đâu xem náo nhiệt, đương nhiên là ở nhà giam.
Lúc này gã người hầu đã nghe tin Tống Trường Sinh chết, trên mặt lập tức vẽ ra một nụ cười mừng rỡ quỷ dị không thèm che giấu. Cai ngục đứng cạnh cửa lao nhìn thấy bộ dạng trúng tà không trị được của gã liền lạnh nhạt nhắc nhở, hành vi phạm tội này của ngươi chắc chắn sẽ bị Vương gia thiên đao vạn quả, sao còn tinh thần mà vui vẻ thế?
Người hầu kia không để ý tới cai ngục, chỉ tự lẩm bẩm trong miệng mấy tiếng, cai ngục càng nhìn càng khinh thường, nhổ một ngụm nước bọt rồi chuẩn bị xoay người đi ra lại thình lình bị người ta đánh ngất xỉu, ngã rầm xuống đất.
Thị nữ áo trắng quấn lụa mỏng trên mặt xuất hiện, gã người hầu nhìn thấy nàng thì lộ vẻ vui mừng càng sâu, vội vàng bổ nhào vào cửa nhà giam: “Là Thánh nữ sai tỷ tỷ đến cứu ta phải không?”
Thị nữ vung đao chém đứt xích sắt, kéo tay gã ra lệnh: “Đi!”
Lúc này trời đã tối mịt, A Ninh nấp trong chỗ tối, nương theo ánh trăng mờ nhìn bóng dáng hai người rời khỏi phủ nha.
Ngự tiền thị vệ đứng bên cạnh thấy cậu rất hứng thú với loại náo nhiệt này, liền đơn giản kéo cậu cùng đứng lên phi thân đuổi theo bọn họ.
A Ninh bất ngờ không kịp phòng bị, bất cẩn nuốt phải một bụng gió lạnh.
Cậu luống cuống rút khăn tay ra che kín miệng mũi, ngự tiền thị vệ thấy thế liền tốt bụng nhắc nhở: “Không ai phát hiện ra chúng ta đâu.”
Thế nhưng A Ninh vẫn kiên quyết che mặt, bởi vì hít gió nhiều rất dễ bị cảm lạnh.
Đối với đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang, chuyện to bằng trời cũng không thể to hơn thói quen dưỡng sinh, thời thời khắc khắc ghi nhớ nhiệm vụ kiện tì hộ vị.
Ngự tiền thị vệ: “…”
Thị nữ mang theo gã người hầu lẩn vào trong hẻm tối.
Người hầu hỏi: “Chúng ta sắp đi gặp Thánh nữ đúng không?”
Thị nữ chưa kịp đáp lại, một lưỡi kiếm đã từ trên trời giáng xuống.
“A!” Gã người hầu kinh hô một tiếng đã bị thị nữ đẩy mạnh vào một góc. Cao Lâm cầm kiếm quét ngang tước bay búi tóc. Người hầu chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu chợt lạnh, sau đó tóc tai bù xù ngã ngồi xuống đất trơ mắt nhìn Cao Lâm và thị nữ giao đấu. Xa xa còn mơ hồ truyền đến vài tiếng chó sủa, gã hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
Chờ gã chạy đi khuất, Cao Lâm mới đá cho thị nữ kia một cước ngã vào đám nha dịch, mình thì thả người đuổi theo từ đường khác.
“Khụ khụ!” Thị nữ bị mọi người áp giải vào trong phủ nha, vừa bước qua cửa đã bắt đầu tháo lụa trắng và mặt nạ xuống, tháo hết bảy bảy bốn chín lớp vải mới lộ ra một gương mặt đàn ông. Hộ vệ Kiêu Vương phủ đứng bên cạnh giở giọng trêu ghẹo, bây giờ mới thấy tiểu tử ngươi mặc váy vào cũng lộ ra phong tư mỹ nhân yểu điệu lắm, nhưng mà hơi béo, lần tới nhớ cạo râu cho sạch.
“Cút đi!”
Ở một đầu khác, gã người hầu cũng cút rất nhanh nhẹn, gã không thể về nhà, càng không thể ra khỏi cổng thành, đành mượn bóng đêm chạy như điên về phía ngôi nhà trong trí nhớ. Thấy bóng cây quen thuộc đã thấp thoáng trước mặt, gã liều mình trèo qua tường rào, nhảy vào “Thánh địa” mà mình luôn nhớ thương.