Gió Nổi Lên Rồi - Triều Lộ Hà Khô

Chương 3

11

Trần Nhai Bạch và Giang Tử Thư càng ngày càng gần gũi, mọi người đều nghĩ chuyện họ ở bên nhau là lẽ đương nhiên.

Trần Nhai Bạch không còn nói nhiều với tôi về chuyện của Tiểu Viên, lúc cậu ấy thi đấu không còn dành chỗ ngồi độc quyền cho bạn học Tiểu Viên, không còn chỉ điểm cho Tiểu Viên nên học trường đại học nào, cậu ấy cũng không còn thường xuyên làm phiền bạn học Tiểu Viên nữa.

Chữ của cậu ấy càng viết ít đi, như thể cuối cùng cũng thấy mệt mỏi với bà tiên đỡ đầu không hiểu sao lại xuất hiện trên giấy. Lá thư này khá đặc biệt, vỏn vẹn chỉ là một tờ giấy, chữ viết viết đầy liền tự động tân trang lại, trở thành một tờ giấy viết thư mới, nhưng câu chữ mà Trần Nhai Bạch viết lúc đầu: “Bạn học Tiểu Viên, tớ thích cậu, đừng có mà không biết điều.” vẫn luôn ở dòng đầu tiên.

Thế nhưng, tôi vội liếc qua những dòng trò chuyện mới, câu xuất hiện nhiều nhất trên giấy chính là tên của Giang Tử Thư.

“Giang Tử Thư tố cáo với mẹ tôi, nói tôi lúc nào cũng bắt nạt bạn học, năn nỉ tôi chỉ bắt nạt Tiểu Viên thôi.”

“Giang Tử Thư rất phiền, tôi hỏi cậu ta là con gái thích cái gì, cậu ta liền gửi liên kết thanh toán giỏ hàng của cậu ta cho tôi.”

“Lúc tôi tập đàn, Giang Tử Thư nhất quyết muốn ở cùng, đuổi mãi không đi.”

Tháng tư năm 2017 nhanh chóng trôi qua, Trần Nhai Bạch vì hoạt động lễ hội học đường tháng sáu mà càng lúc càng bận rộn, bài hát Gió Nổi Lên Rồi kia cũng gần như đã thuộc hết. Dưới sự can thiệp của tôi, Trần Nhai Bạch và Tiểu Viên mười bảy tuổi rốt cuộc cũng không thân thuộc như lúc trước, trái lại còn xa lạ không ít, giống như hai đường thẳng ngắn ngủi vắt chéo nhau dần dần trở về song song.

Tháng năm đến, tôi gọi tháng năm năm 2017 là tháng đen tối nhất trong cuộc đời mình.

Con người sẽ cố quên đi những kí ức đau đớn của bản thân, và tôi cũng không ngoại lệ.

Anh họ của tôi, Lâm Tùy, là một tên cặn bã.

Thím điên cuồng chửi tôi là một đứa con gái không biết xấu hổ, con trai bà ta là sinh viên của trường đại học nổi tiếng làm sao có thể làm chuyện như vậy, nhất định là do tôi chủ động. Chú đỏ mắt khuyên tôi, nói một hồi thân thích, từ nhỏ anh họ đối xử với tôi cũng không tệ, chỉ là anh ta đã uống say.

Bố tôi vội vàng trở về, hút thuốc một lúc lâu, thoả thuận với mẹ tôi, cuối cùng nhận được trả lời là: “Ngộ An, bỏ qua đi, con gái cần thanh danh.”

Tên của con chính là tuỳ ngộ nhi an. Chuyện đến nước này rồi, cũng nên nhịn đi.

*Tuỳ ngộ nhi an (随遇而安): Gặp sao yên vậy, ứng trong mọi hoàn cảnh.

Chỉ có Trần Nhai Bạch hỏi tôi: “Cậu đâu có làm gì sai?”

Anh họ thường vào phòng tôi, nói hoa mỹ rằng giúp tôi làm bài tập về nhà, sau đó đồ lót của tôi bắt đầu bị mất dần.

Tôi đã gọi cho mẹ tôi, bà ấy nói tôi nên sửa cái tật não cá vàng của mình.

Anh ta thay chú tôi đón tôi từ trường về nhà, đoạn đường từ trường đến nhà có một con hẻm tối.

Vào một đêm tháng năm bắt đầu có hơi thở của mùa hè, anh ta đè nặng lên tôi trong bóng tối bẩn thỉu.

Không biết qua bao lâu, anh ta buông tôi ra, tôi đau đến nỗi ngồi bệt dưới mặt đất. Lâm Tùy ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Ngộ An, chỉ là anh uống hơi nhiều. Em sẽ không nói với người khác, đúng không?” Anh ta buông tay ra, trên lòng bàn tay đều là tóc bị kéo xuống từ trên đầu tôi, “Dù sao thì cũng chẳng có ai tin tưởng hay quan tâ m đến em mà.”

Tôi gọi điện cho bố mẹ tôi, đúng như anh ta dự đoán. Bọn họ muốn nhân nhượng cho qua chuyện, cho tôi chuyển trường, rời khỏi nơi này, che đậy tội lỗi xấu hổ này giúp tôi.

Tới đêm, tôi gọi điện thoại, nói bằng giọng nức nở: “Trần Nhai Bạch, giúp tớ với.”

Lúc buông điện thoại xuống, đầu ngón tay tôi run rẩy, nhưng cho đến lúc này lại không rơi lấy một giọt nước mắt, nước mắt chỉ khiến cho bọn họ cảm thấy tôi yếu đuối dễ bắt nạt, thế nhưng vào khoảnh khắc Trần Nhai Bạch xuất hiện trước mặt, tôi chợt oà khóc.

Trần Nhai Bạch, tớ đau quá.

Sau này, tôi chưa từng gặp lại người nào như cậu ấy, còn mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, cúi người ôm lấy tôi, gần như dùng toàn bộ sức lực của mình để ôm tôi, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng. Cậu ấy kéo tôi dậy, đưa tôi đến bệnh viện, đưa tôi đến báo cảnh sát, đến đ.ánh Lâm Tùy, cậu ấy và tôi đều không muốn nhượng bộ cho qua.

Cậu ấy đòi lại công bằng cho tôi.

Lúc đó trong trường cũng biết chuyện của tôi, những nam sinh phát ra tiếng cười cổ quái khi thấy tôi đi ngang qua, Giang Tử Thư và bạn bè của cô ấy dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi. Trần Nhai Bạch chưa bao giờ vi phạm kỷ luật trong trường, không hiểu sao lại xảy ra xung đột với nam sinh đối diện trên sân bóng, nghe nói đập cả quả bóng rổ vào đầu người khác, khiến họ phải khâu mấy mũi. Vào một buổi trưa, Giang Tử Thư thấp giọng xin lỗi tôi với gương mặt khó coi, cô ấy nói mình không nên truyền ra tin đồn về chuyện của tôi ở trong trường.

Từ đó trong trường không còn ai dám bàn tán sôi nổi về chuyện này nữa.

Chỉ là lúc tôi đi ngang qua văn phòng lớp, thấy mẹ của Trần Nhai Bạch rơi nước mắt hỏi Trần Nhai Bạch, tại sao lại làm như vậy.

Trần Nhai Bạch không nói gì, lơ đãng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của tôi ở ngoài cửa.

Cậu ấy không nói gì cả. Tôi cũng vậy.

Cậu ấy đến từ ánh bình minh, cứu vớt tôi ra khỏi sự hỗn loạn.

12

Tôi đã ba mươi tuổi, nhưng tôi vẫn mãi nhớ về cậu ấy, nhớ Trần Nhai Bạch mười bảy tuổi.

Tôi nhớ cách cậu ấy đ.ánh Lâm Tùy nằm trên mặt đất, đôi lông mày nhíu xuống đầy tàn nhẫn, cảnh sát tuần tra chạy tới mới có thể kéo được Trần Nhai Bạch ra. Tôi từng nhìn thấy cậu ấy giương cờ đỏ, nhìn lên bầu trời cùng với khuôn mặt lười biếng phơi nắng. Cậu ấy là một người luôn có thể tiến lên phía trước, nhiệt tình, cởi mở và thuần khiết.

Tôi báo chuyện này đến trường của Lâm Tuỳ, hoá ra vì quay lén trong nhà vệ sinh và làm những chuyện ác ý nên anh ta mới phải nghỉ học ở nhà. Nhưng người thân như chúng tôi không biết, còn tưởng rằng anh ta là sinh viên trường danh tiếng không thể chạm tới kia, thím vẫn luôn giúp anh ta giấu giếm cẩn thận, từ nhỏ đến lớn, bà ta đều cưng chiều anh ta như châu báu.

Khoảng thời gian tôi ở nhà bọn họ, chưa chắc bọn họ đã không biết tâm tư bẩn thỉu của Lâm Tùy, dung túng và coi nhẹ chính là tội đồng lõa lớn nhất.

Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã là mục tiêu, bọn họ bắt nạt vì nghĩ tôi không có ai nương tựa, nghĩ tôi chỉ là một cô bé có thể thoải mái nắm bắt.

Nhưng vẫn có người làm chỗ dựa cho tôi.

Chúng tôi đã gửi báo cáo kiểm tra của bệnh viện và hồ sơ vụ án của sở cảnh sát cho trường học, Lâm Tùy bị nhà trường rút học bạ, đuổi học hoàn toàn. Truyền thông truyền hình địa phương đưa tin về hành vi phạm tội của Lâm Tùy, lớp vỏ bọc dịu dàng bên ngoài của anh ta bị xé ra, bên trong chính là một trái tim thú vật màu đen.

Chú thím không còn dám chửi tôi không biết xấu hổ nữa, bởi vì ngay cả cửa nhà bọn họ cũng không dám bước ra một bước. Mẹ tôi từng thở dài nói: “Lâm Ngộ An, như vậy là đủ rồi. Đừng có đi xa quá, mình là con gái, chuyện này truyền xa thì sao mà sống được? Đẹp đẽ khoe ra, xấu xa đậy lại.”

Tôi im lặng thật lâu, rồi nói: “Con đâu có làm gì sai?”

Đây là câu mà Trần Nhai Bạch hôm đó nói với tôi. Tôi không sai, tôi là nạn nhân và rồi có người kéo tôi đi bộ trên con đường tìm kiếm công lý, chỉ vậy thôi.

Lúc Lâm Tùy bị áp giải lên xe cảnh sát, từng quay đầu nhìn tôi và Trần Nhai Bạch đang lạnh lùng nhìn anh ta trong đám người, nở nụ cười rất nhẹ nhàng, khiến tôi sởn tóc gáy.

Mãi sau này tôi mới biết nụ cười đó có nghĩa là gì.

Anh họ tôi luôn là một người rất thông minh, từ hồi trung học, anh ta gần như đạt điểm tối đa các môn khoa học, vật lý, hoá học nên mới có thể vào được trường đại học mà người người ngưỡng mộ, chuyên ngành anh ta theo học đều có liên quan đến sửa chữa mạch điện.

Tháng sáu, mọi thứ đều bình lặng, tiếng ve sầu bắt đầu vang lên, tôi nghĩ mình sẽ bước vào một mùa hè tuyệt vời cùng với Trần Nhai Bạch.

Nhưng lại gặp phải một trận hoả hoạn do chập cháy mạch điện.

Sau khi tôi chuyển ra khỏi nhà Tâm Tuỳ, tôi sống trong nhà cũ của bố tôi.

Mẹ tôi muốn ở cùng tôi, nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy bà ấy, bà ấy đều than ngắn thở dài đến phát phiền, cuối cùng vẫn là tôi ở một mình. Trần Nhai Bạch thường xuyên tới tìm tôi làm bài tập về nhà sau giờ học, chủ cửa hàng b án nước ép dưa hấu ở góc phố rất thích cậu ấy, mỗi lần cậu ấy đi qua đều tiện tay mua hai cốc nước ép dưa hấu cho tôi.

Có một lần, Trần Nhai Bạch đưa tay đang giấu sau lưng ra, trong lòng bàn tay bọc một con mèo nhỏ màu vàng, mơ màng nhìn tôi. Cậu ấy nói nhặt được ở trên đường, thấy tôi nhàn rỗi đến phát chán nên mang đến cho tôi. Con mèo con này, cậu ấy đặt tên cho nó là A Hoa.

Tôi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Trần Nhai Bạch, không phải cậu sợ tớ bị trầm cảm đấy chứ?”

Trần Nhai Bạch vẫn cười tít mắt, bả vai run lên, cậu ấy nói: “Không phải, tớ sợ không có lý do nào thích hợp để đến tìm cậu.”

Tôi sửng sốt, tôi và cậu ấy đồng thời quay đầu đi, trong tầm mắt nhìn thấy chóp tai của cậu ấy cùng màu với đám mây hồng đang phản chiếu trên bệ cửa sổ.

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment