Gió Thổi Mùa Hè

Chương 14

Không phải chỉ phụ nữ mới có giác quan thứ sau, đàn ông cũng có, chỉ là giỏi che giấu hơn mà thôi.

Khi Liễu Liễu thực tập trở về, trời cũng chính thức bước vào mùa hạ nóng như lửa. Đã lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau, không phải em có việc thì cũng do tôi bận.

Tháng tám, em nói với tôi muốn chuyển chỗ trọ, ở gần trường hơn. Tôi mua hoa đến thăm em, trên sô pha đã có vài người đồng nghiệp của em, Điền Tử Nhân và Từ Giai đã đến trước. Lúc thấy tôi, tiếng cười của họ liền im bặt.

Tôi tìm một bình hoa cắm hoa vào, lại nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, chứng tỏ người đã chuyển vào ở không phải chỉ mới một hai ngày.

Khi các đồng nghiệp ra về, tôi hỏi Liễu Liễu vì sao không nói cho tôi biết việc chuyển nhà sớm hơn một chút.

“Đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi, còn để ý chuyện này làm gì chứ?” Liễu Liễu dọn dẹp mấy vỏ trái cây trên bàn trà, không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng trả lời.

Tôi thở dài ôm lấy em, “Anh còn là bạn trai của em không?”

Liễu Liễu cười khẽ, “Ngây thơ!”

Buổi tối hôm đó là lần đầu tiên tôi và Liễu Liễu tan rã trong không vui.

Điền Tử Nhân lại là hàng xóm lầu trên của Liễu Liễu, một ngọn lửa không biết tên nổi lên trong lòng, tôi muốn áp chế nhưng không thể được. Tôi hỏi em chuyển đến đây là vì Điền Tử Nhân à?

Liễu Liễu mệt mỏi cười, “Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ.”

Tôi tông cửa xông ra ngoài.

Nhưng một lát sau tôi lại chủ động gọi điện cho Liễu Liễu. Bên kia điện thoại em nén tiếng thở dài, ậm ừ đáp lại.

Tôi làm vài món ăn, cuối tuần gọi em đến.

Mở ti vi lên xem kênh giải trí, Mạc Tri Văn trả lời phỏng vấn, Liễu Liễu nhìn chăm chú.

Tôi gọi em đến ăn cơm, em quay đầu, ánh mắt nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.

“Anh… Thật sự yêu cô ấy phải không?” Một lúc lâu sau, em hỏi.

Tôi đơ ra, không biết nên nói tiếp thế nào.

“Nếu không phải yêu, sao có thể giúp cô ấy nhiều như vậy?”

Tôi nâng mặt em lên, nghiêm túc nói: “Bọn anh đã từng ở bên nhau một thời gian, nhưng những chuyện này đều đã là quá khứ. Bây giờ bọn anh chỉ là quan hệ đối tác.”

“Chỉ vì đã từng ở bên cạnh nhau?”

Tôi gật đầu.

Em ừ một tiếng, vào toilet rửa tay, sau đó mới ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn cơm. Mặc dù sau đó em vẫn nói cười, nhưng tôi biết em hoàn toàn không tin lời nói của tôi.

Không hiểu sao tôi lại có cảm giác sợ hãi, sợ rằng tôi đang dần mất em. Tôi nắm chặt lấy tay em, lại chạm vào một mảnh lạnh lẽo…

***

Một ngày mới bắt đầu, tia nắng sớm mai len vào phòng, nháy mắt chiếu sáng từng ngõ ngách. Tôi nhìn chính mình trong gương, gương mặt nhợt nhạt, hốc mắt thâm quầng.

Tôi cười khổ, sao tôi lại tiếp tục tự lừa mình như thế, Liễu Liễu đã thật sự rời khỏi đây.

Tôi yêu em, chưa bao giờ ngừng nghỉ.

Dù chỉ một phút tôi cũng không thể chịu được cảm giác trống vắng khi rời xa Liễu Liễu, tôi muốn đi Tứ Xuyên, mặc kệ em ở đâu.

Mất hai tiếng rưỡi đi máy bay, bốn giờ đi tàu hỏa, tiếp theo là hai giờ đi ô tô, trước khi trời tối, cuối cùng tôi cũng tìm được thôn xóm nho nhỏ dưới chân núi kia.

Chào đón tôi là một tin tức vô cùng tốt, lực lượng tìm kiếm ở giữa trưa, tại một khe núi đã tìm được Liễu Liễu đang ở trong tình trạng hôn mê.

Bỏ mặt ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường và người trong bệnh viện, tôi lau nước mắt không ngừng rơi trên mặt, chạy về phía phòng bệnh.

Tóc của Liễu Liễu vì phải phẫu thuật nên đã bị cạo, mũi đặt hai ống dưỡng khí, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, cha mẹ cô ấy khóc đến hai mắt sưng đỏ, còn vẻ mặt của Điền Tử Nhân đứng bên cạnh cũng mang nét lo âu, buồn bã.

Điền Tử Nhân giới thiệu với ba mẹ Liễu Liễu tôi là đồng nghiệp của em. Tôi cũng không thể nói gì nhiều hơn, bởi vì đây là sự thật. Anh ta nói Liễu Liễu không bị đất đá trôi vùi lấp là may mắn, nhưng không may là Liễu Liễu lại bị rơi xuống khe núi, bị thương đến đầu, phải tiến hành phẫu thuật, còn lại thì phải trông chờ vào ý chí sinh tồn của Liễu Liễu.

Trời càng về khuya, dưới màn mưa lạnh lẽo ẩm ướt, tôi hút thuốc đến hừng đông, môi vẫn run run không ngừng.

Giữa trưa hôm sau, Liễu Liễu từ từ mở mắt, ba mẹ em khóc gọi tên em, em khó nhọc mở đôi môi khô nứt, ánh mắt dừng trên người Điền Tử Nhân.

Điền Tử Nhân nắm tay em, nhẹ nhàng hôn lên, có lẽ đây là lễ nghi của phương tây.

Sau đó em cầm chậm quay đầu về phía tôi, “Anh là ai?” Em nhíu mày hỏi.
Bình Luận (0)
Comment