Gió Thổi Mùa Hè

Chương 9

Trước năm mới, Lưu Lộ về lại đài phát thanh. Tôi đưa cô ấy vào phòng thu, thực hiện một chương trình không lên sóng.

Kết thúc chương trình, tôi suy nghĩ rồi gật đầu: “Tốt rồi, em có thể đi làm.” Suốt một tháng này cô ấy đã tìm được chính mình, không còn là cái bóng của người khác nữa.

“Thầy Ngôn, em có thể đi theo thầy thực tập nữa không?” Cô ấy mong mỏi nhìn tôi.

“Không, em không cần thực tập nữa, chương trình sáng mai còn trống một vị trí, em làm chương trình đó đi. Em có thiên phú làm DJ, cứ từ từ rồi sẽ đến, em sẽ trở thành giọng nói được chào đón nhất thành phố này.” Tài năng mới thường thiếu tự tin, cần phải cổ vũ nhiều hơn.

“Nhưng em muốn đi theo thầy Ngôn học hỏi.” Lưu Lộ đứng ngoài cửa, mặt đỏ lên, hít mũi một cái.

“Tôi đã không còn gì để truyền đạt cho em nữa rồi, con đường sau này em phải tự bước đi.” Tối nay tôi còn phải đến quán bar tập đàn, năm mới dàn nhạc có mấy tiết mục biểu diễn, Liễu Liễu nói muốn đi xem nên tôi còn phải vội đi đón em.

“Thầy Ngôn, đó là thật à?” Lưu Lộ bỗng dưng rụt rè hỏi tôi.

Tôi dừng bước, không hiểu: “Gì cơ?”

“Em nghe người ta nói Mạc Tâm Văn từng là bạn gái của thầy.” Cô vặn mười đầu ngón tay, cố chấp nhìn tôi.

“Đáp án có liên quan gì đến em không?” Tôi nhíu mày. Lưu Lộ có vẻ biết nhiều chuyện của tôi, làm tôi có cảm giác tức giận vì bị người ta theo dõi.

“Dĩ nhiên có liên quan ạ, nếu thầy Ngôn không có bạn gái, thầy sẽ… em muốn…”

“Không, ” Tôi cắt ngang lời thổ lộ của cô ấy: “Xin lỗi, tôi có người yêu rồi.” Lúc nói lời này, giọng nói của tôi không nén nổi tự hào.

“Vậy à.” Lưu Lộ cúi đầu, vẻ mặt thất vọng.

Tôi không có thời gian đi an ủi cô ấy, Liễu Liễu nóng tính lại rất nhạy cảm, tôi chỉ cần đến muộn một tí là em đã tưởng tượng lung tung rồi.

Liễu Liễu không ở trạm bảo vệ trước cổng trường đợi tôi, tôi lái xe vào trong trường.

Bây giờ tôi đã biết nhiều điều về Liễu Liễu, phòng làm việc của em ở đâu, em dạy phòng nào, nhà trọ ở đâu, số điện thoại bao nhiêu, em từng học những trường nào, đã bị những bệnh gì, thích gì hay ghét gì… Tất cả tôi đều biết, tôi đang cố gắng hòa nhập vào cuộc sống của Liễu Liễu, còn Liễu Liễu đã trở thành phần quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi.

Những thứ này đều là việc nhỏ như hạt vừng, nhưng vì người đó, chỉ một chút xíu thế thôi cũng đủ cho lòng ấm áp. Sẽ cảm thấy mình là người đặc biệt với cô ấy, còn cô ấy là duy nhất với mình.

Duyên phận là một nút thắt rắc rối phức tạp, sít sao gắn kết hai trái tim đồng nhịp.

Dừng dưới văn phòng khoa kiến trúc, tôi ngẩng đầu, thấy phòng làm việc Liễu Liễu sáng đèn, tôi mỉm cười xuống xe.

Có một người đi từ cửa hông ra, người này bịt kín từ đầu đến chân, tôi nhìn ánh mắt người đó, là Từ Giai đã lâu không gặp.

“Hi!” Tôi chào, cô ấy liếc tôi, bĩu môi: “Đến tìm Liễu Liễu à?”

Mấy ngày nay xe của tôi đều ra ra vào vào Đại học Kỹ thuật, những ai quen biết tôi đều biết, tôi và Liễu Liễu đang yêu nhau.

Tôi gật đầu, cười hạnh phúc: “Cô ấy ở trên đó à?”

“Ừ, trưởng khoa đang nói chuyện với cậu ấy. Không ngờ hai người yêu nhau thật, cũng chẳng thèm để ý đến cảm nhận của tôi.” Từ Giai nói nhỏ: “Liễu Liễu quen anh giống thiên nga với cóc ghẻ thôi. Anh chẳng bằng một góc bạn trai cũ của cậu ấy!”

Tôi vênh mặt: “Đúng thế, không đểu giả bằng, không đẹp trai bằng, bằng cấp cũng không bằng, nhưng biết sao được, Liễu Liễu chọn tôi.”

Lúc nói câu này, lòng tôi vô cùng ngọt ngào.

Có lần ở bên nhau, ôm Liễu Liễu vào lòng, tôi từng hỏi em một câu ngu ngốc, tại sao lại chọn anh? Liễu Liễu lườm tôi một cái, anh hỏi em thì em biết hỏi ai? Tại sao em chẳng có cảm giác gì với người khác nhưng lại bị anh mê hoặc chứ? Anh cũng không phải mẫu hình em thích, aizzz, Ngôn Mặc, không biết anh bỏ bùa gì cho em nữa?

Tôi âu yếm hôn lên vành tai xinh đẹp của em, bật cười. Liễu Liễu, người bỏ bùa là em mới đúng, bây giờ mỗi ngày anh không bị em cắn một miếng sẽ như người mất hồn mất vía, em nói xem, có phải anh là người thích bị ngược không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Liễu đỏ bừng, lườm tôi, sau đó xoay người cúi xuống hôn lên mặt tôi, khi chuyển qua cổ, nụ hôn ngọt ngào trở thành cắn nhẹ, ngứa đến tận đáy lòng.

Em vẫn không động đậy, nằm im tựa vào ngực tôi.

Cắn nhẹ vào cổ là hành động thân mật nhất của Liễu Liễu khi thể hiện tình yêu với tôi, tôi cười nói em là quỷ hút máu, em nói quỷ hút máu tốt chứ sao, vừa mỹ lệ gợi cảm, lại trung thành với tình yêu. Tôi bảo cắn đi, em hút máu anh thì anh cũng biến thành quỷ hút máu, hai chúng ta sẽ bên nhau trọn đời.

Buồn nôn! Liễu Liễu tức giận lườm tôi, nhưng trong mắt lại đong đầy ngọt ngào.

Từ Giai hừ một tiếng, đưa suy nghĩ của tôi trở về: “Anh đừng có mơ mộng, Liễu Liễu bị ma ám mới lên thuyền giặc. Nếu cậu ấy phát hiện ra anh chẳng tốt đẹp như bề ngoài thì anh chết chắc.”

Câu nói lạnh lùng của cô ấy vang bên tai, âm lãnh quỷ dị, tôi vô thức rùng mình.

“Anh tự hỏi lương tâm đi, thật ra anh chẳng xứng với Liễu Liễu. Bây giờ cậu ấy cô đơn nên mới thế, anh khác mấy người bên cạnh, cậu ấy chỉ hiếu kì về anh chứ không phải yêu. Mấy người DJ như bọn anh ai chả dẻo miệng, Liễu Liễu sẽ dần tỉnh ra thôi. Cậu ấy là con sơn dương lạc đường, sớm muộn gì cũng có người đưa cậu ấy về quỹ đạo đúng thôi.”

Câu cuối cùng Từ Giai nói mang hai ý nghĩa, nhưng tôi không muốn hiểu sâu. Liễu Liễu yêu tôi như mặt trời ban trưa, không hề giấu diếm điều gì, tôi luôn tin tưởng về tương lai hai đứa.

Cửa thang lầu hai tối lại, có hai bóng dáng sóng vai đi ra.

Là Liễu Liễu và Điền Tử Nhân.

Liễu Liễu mặc áo bành tô màu hồng nhạt, đi giày da cùng màu, quàng khăn sọc caro đen trắng. Điền Tử Nhân mặc áo bành tô màu khói và quần tây, hai người đứng cùng nhau hài hòa giống như một đôi tình nhân vậy.

Tự nhiên tôi thấy khó chịu, nhưng chỉ một chút thôi, tôi đi lên trước bắt tay với Điền Tử Nhân. Điền Tử Nhân đối với anh cũng lạnh nhạt, gật đầu với tôi. “Chơi vui vẻ.” Câu này anh ta nói với Liễu Liễu. Sau đó anh ta xoay người đi lên lầu.

“Chờ lâu rồi phải không?” Liễu Liễu nói, thấy Từ Giai đứng một bên xem trò vui: “Từ Giai, có muốn đi xem Ngôn Mặc biểu diễn không?”

“Cô Từ có hẹn rồi.” Tôi vội nói, liếc Từ Giai một cái. Tôi và Liễu Liễu hẹn hò, không muốn mang theo cái một bóng đèn lớn như thế.

Từ Giai bĩu môi: “Bỏ đi, tôi cũng không muốn cản trở người khác.” Cô ấy lườm tôi, đi thẳng.

Tôi và Liễu Liễu lên xe, lúc khởi động xe chợt thấy trong tay em cầm một cái đĩa CD và tấm thiệp mừng.

“Thiệp Giáng sinh hay thiệp mừng năm mới vậy?”

Liễu Liễu giơ lên trước mặt tôi: “Là thiệp mừng Giáng sinh, trưởng khoa Điền tặng.”

“Đĩa CD cũng vậy à?”

“Ừ, là chuyên tập đàn hạc mà em thích, rất hiếm đó, không biết anh ta kiếm đâu được.” Liễu Liễu mở bao CD, hào hứng nói: “Ngôn Mặc, em nghe thử nhé.” Em mở máy nghe nhạc trong xe ra, bỏ đã CD vào.

Lòng tôi chợt khó chịu.

Một lát sau, trong xe vang lên tiếng đàn hạc du dương, Liễu Liễu nhắm mắt say sưa lắng nghe.

“Trưởng khoa tốt với em thật đấy!” Tôi làm như vô tình nói.

“Phải nói là tốt với bọn em mới đúng.” Liễu Liễu tinh nghịch chớp mắt, lại gần hôn vào má tôi một cái: “Đừng có ghen bậy ghen bạ, tất cả giáo viên trong khoa đều có quà. Có lẽ anh ta mới đến trường nên muốn tạo quan hệ tốt với mọi người thôi.”

“Ai cũng có quà hả?” Hôm nay tôi mới nhận ra mình là người nhỏ mọn như thế.

“Em cũng không chú ý nữa. Sao thế, Ngôn Mặc à, chỉ là một cái đĩa CD thôi mà, không phải vật quý giá gì.” Liễu Liễu nháy mắt mấy cái, sợ tôi chuyện bé xé ra to.

Không phải vật quý giá, nhưng tâm ý cũng không nhỏ. Đĩa CD này là là đĩa nhạc bên Pháp, ở trong nước không thể mua được. Liễu Liễu ngây thơ nên không nghĩ nhiều, còn tôi là đàn ông, lại là người đàn ông từng trải. Đàn ông sâu sắc biển khơi, muốn lấy lòng một cô gái thì phải bắt đầu từ sở thích của cô ấy, tốn nhiều công sức.

Tôi nhận ra có gì đó không bình thường, nhưng không biết người đàn ông này chỉ muốn làm việc tốt, hay là vì bản thân anh ta?

Tôi thừa nhận là tôi rất khó chịu.

Suốt cả đường đi, tôi và Liễu Liễu đều im lặng, tựa như có khoảng cách vô hình.

Quán bar hôm nay có không ít khách, đa số là fan của chúng tôi. Mấy người trong ban nhạc đã đến, đang ở trên sân khấu điều chỉnh âm thanh. Tôi dẫn Liễu Liễu đến cái bàn dễ nhìn nhất, cởi áo măng tô giúp em, khoác khăn quàng cổ lên thành ghế, bảo phục vụ mang lên một ly trà sữa.

Liễu Liễu chưa đến quán bar bao giờ, tò mò nhìn quanh.

Em từng đùa tôi rằng mấy người trong quán bar đều là thành phần bất hảo, là đám người dưới đáy xã hội. Tôi nhéo mũi em, bảo lúc nhất định sẽ đưa em xuống đáy xã hội tham quan.

“Anh đi ra sau thay đồ, lát nữa gặp!” Tôi vỗ vai em, đi về phía sân khấu.

Trên sân khấu, ca sĩ chính của nhóm – lão Đỗ đang ôm một cô gái tóc dài cười ngọt ngào, tôi đi lại vỗ vai anh ta, cả anh ta và cô gái trong lòng cùng quay lại.

Tôi đứng đơ tại chỗ.

Cô gái kia là Lưu Lộ.

“Cái vẻ mặt này là gì hả, không phải làm cùng đài phát thanh à, sao lại ngạc nhiên như thế?” Lão Đỗ gầy gầy, vui vẻ đấm tôi một cái, chớp mắt: “Ngôn Mặc, cậu không biết Lưu Lộ là fan lâu năm của ban nhạc chúng ta nhỉ, he he, nhưng bây giờ đã thuộc về tôi rồi.”

Tôi rất ngạc nhiên, vì Lưu Lộ chưa bao giờ nói với tôi chuyện này.

“Chào thầy Ngôn.” Lưu Lộ khéo léo bắt chuyện với tôi.

“Bạn gái giáo viên của cậu đến không?” Lão Đỗ nhìn dưới sân khấu.

“Bạn gái thầy Ngôn là giáo viên?” Vẻ mặt Lưu Lộ phức tạp, giọng nói vỡ vụn.

“Ừ, là giảng viên đại học, Ngôn Mặc giấu cô ấy kĩ quá, hôm nay mới xuất đầu lộ diện. Ngôn Mặc, cô ấy đâu rồi?”

Tôi chần chờ một lát, xoay người cười với Liễu Liễu ngồi bên dưới, Liễu Liễu vẫy tay.

“Ngôn Mặc, cậu may mắn thật, ai cũng bảo giáo viên ngành kỹ thuật đều giống khủng long, mà đây là mỹ nữ ngàn năm có một, khí chất cũng tốt, vừa nhìn là biết người làm nghề giáo rồi.” Lão Đỗ cười nói, nhìn Lưu Lộ rồi vội xoa đầu thanh minh: “Nhưng không thể so với Lưu Lộ nhà tôi được. Giọng nói Lưu Lộ nhà tôi truyền cảm vô cùng, lại hiền lành xinh đẹp, thuộc dạng mỹ nữ cực phẩm.”

Tôi không chịu nổi lắc đầu, đi ra sau cánh gà vẫn còn nghe lão Đỗ dỗ dành Lưu Lộ.

Lưu Lộ mím môi, không đáp lại anh ta.

Dàn nhạc biểu diễn cần phải ăn mặc khác người một tí, như thế sẽ hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Tôi thay áo khoác da, để ngực trần, mặc quần jean rách bó sát màu đen, tay đeo mấy cái nhẫn bạc, còn đeo thêm khuyên tai phát sáng, dùng keo vuốt tóc lên và đánh ít phấn để mặt đỡ tái dưới ánh đèn.

Lão Đỗ còn mặc đồ tua rua, hai người khác cũng mặc đồ ‘khác loại’.

Đèn bốn phía quán bar tắt đi, trên sân khấu sáng rực. Một hồi nhạc điện tử vang lên, bọn tôi bước ra sân khấu.

Fan hâm mộ ở bên dưới hò hét huýt sáo ầm ĩ, hiện trường nhanh chóng Hot lên, bọn tôi nhanh chóng hòa mình vào không khí nóng bỏng ấy.

Sự nhiệt tình của khán giả là chất xúc tác mạnh mẽ nhất, buổi tối hôm nay thật điên cuồng, chưa bao giờ điên cuồng như thế, chúng tôi hòa làm một với âm nhạc, từng bài hát từng bài nhạc vang lên, khán giả bên dưới hét tên chúng tôi đến khàn cả giọng, bọn tôi trên sân khấu mồ hôi như mưa, đốt cháy hết tất cả. Đến bài cuối cùng, fans không kiềm chế được nhảy lên bàn, tặng hoa, mỹ nữ, ôm hôn, tôi chẳng nhớ được gì hết, cứ nhảy theo giai điệu, đến khi phát hiện ra Lưu Lộ ôm tôi, môi cô ấy dán vào người tôi, lúc ấy tôi chợt tỉnh táo.

Theo phản xạ tôi nhìn về bàn, Liễu Liễu, phục vụ đang thu dọn ly chén, trên thành ghế, khăn quàng cổ sọc caro cô đơn nằm đó, chờ đợi chủ nhân mang nó về.
Bình Luận (0)
Comment