Gió Xuân Cõi Lòng Người

Chương 12


Ngày hôm sau khi Tử Kính nhìn vết thương trên người Đông Phong Hành thì nhíu mày, vết thương của chàng khép miệng quá nhanh, tốc độ hồi phục này so với thần tiên bình thường thì chỉ có nhanh hơn chứ kém, có thể sắp sánh bằng tốc độ hồi phục vết thương của nàng luôn rồi.

Nhưng nàng có thể dám chắc trên người chàng không có tiên khí, nếu là trường hợp xuống trần lịch kiếp thì không thể nào khoẻ mạnh được như chàng, vì thần tiên có tiên lực càng mạnh sẽ càng khiến thân thể được mượn suy yếu, suy cho cùng một tấm thân tàn của phàm nhân cũng đâu thể chịu được sức mạnh to lớn của tiên cốt vẫn còn ẩn nhẫn một phần trong người được chứ.
Như nàng năm ấy khi lịch kiếp vô cùng yếu ớt vậy.
Tử Kính âm trầm nhìn chàng, bỗng nhiên nghe Đông Phong Hành hỏi: "Ngài nói năm ngàn năm trước ở đây đã dùng trận pháp tạo ra bốn phong ấn trấn áp ma vật, nhưng nơi đây là hoàng cung, sao lại chọn nơi đây phong ấn?"
"Vì đây là hoàng cung, dưới chân thiên tử, được rồng canh giữ." Tử Kính buông tay phải của chàng ra: "Cử động tay phải thử xem."
Đông Phong Hành nghe theo nàng, động động tay phải mấy cái, đã không còn cảm thấy đau đớn như ngày hôm qua, nhưng từ nhỏ tốc độ hồi phục của chàng vốn đã khá nhanh nên không khiến chàng kinh ngạc lắm với kết quả này như Tử Kinh.
Đông Phong Hành: "Vậy ngài nói đã quên lối vào Thiên Dư Cảnh, nhưng chắc vẫn nhớ chỗ đặt phong ấn chứ?"
Tử Kính vẫn bình tĩnh nói: "Một cái ở bên trong núi giả, một cái ở dưới đáy hồ nước, một cái ở tượng rồng đặt trước chính điện, cái còn lại đợi sau khi phong ấn xong ba cái kia ta sẽ nói cho ngài biết tiếp."
"Ồ!" Đông Phong Hành nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của nàng thì cũng không hỏi thêm, vì chàng biết dù mình có nói gì nàng cũng sẽ không nói cho chàng biết chỗ cuối cùng kia ở đâu, nên bèn hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta bắt luôn đi?" Chuyện này càng sớm làm xong càng tốt.
"Không!" Tử Kính lắc đầu: "Tối nay chúng ta mới đi."

Đông Phong Hành chỉ có thể gật đầu.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên phát ra một trận âm thanh ồn huyên náo, Đông Phong Hành còn chưa kịp gọi Đại Phúc Tử vào hỏi chuyện gì, đã thấy một bóng dáng đang từ ngoài chạy vào, phía sau là đám cung nhân canh giữ ngoài tẩm cung.
Đông Phong Hành nhìn Triệu Tích Chi chạy vào, thì biết có chuyện rồi, phất tay để đám cung nhân lui ra.
Triệu Tích Chi mặc kệ đám cung nhân sau lưng, mang theo hơi lạnh mùa đông chạy vào tẩm cung hoàng thượng, trên mặt đầy lo lắng.

Tới khi nhìn thấy sắc mặt chàng trắng bệch đang ngồi tựa trên long sàng, thì mắt nàng ấy liền đỏ, cũng không quan tâm đến Tử Kính đang đứng bên cạnh đã xông tới ôm lấy chàng, vùi mặt vào ngực chàng nức nở.
"Đông Phong Hành, chàng sao rồi? Có phải thấy đau lắm không? Tại sao chàng lại cấm không cho cung nhân nói cho thần thiếp biết chứ? Chàng có biết thần thiếp lo lắm không?"
Từng câu hỏi rơi xuống mang theo uất ức chấp vấn chàng không ngừng.
Tử Kính nhìn một màn này, liền lặng lẽ đi ra ngoài.
Đông Phong Hành lúc này đang tập trung vào chuyện dỗ dành người trong ngực, cũng không để ý chuyện nàng rời đi lúc nào, đợi tới lúc chàng trấn an và hứa hẹn đủ đường làm tiểu mỹ nhân nín khóc thì phát hiện trong tẩm cung lúc này chỉ còn lại hai người.
Chàng khẽ thở dài, ngày đầu gặp đã để cho thượng thần thấy bộ dáng ngất xỉu yếu ớt nhất của chàng, ngày thứ hai lại để ngài ấy thấy bộ dáng chật vật của chàng với hoàng hậu.


Đông Phong Hành cảm thấy, bao nhiêu chuyện xấu hổ nhất đời này của chàng đều bị ngài ấy trông thấy hết rồi...
[...]
"Vết thương của hoàng thượng chưa bình phục hẳn, ta là hoàng hậu có thể thay chàng dẫn đường cho thượng thần."
Trời vừa sụp tối lúc Tử Kính đi vào, Triệu Tích Chi nhìn nàng nhíu mày nói.
Ánh mắt Tử Kính nhàn nhã rơi trên người Triệu Tích Chi, như cảm nhận được cái gì đó, càng thêm chuyên chú hơn như muốn từ trên người nàng ấy nhìn xuyên qua một người nào đó, rồi bật cười: "Không, ta chỉ cần hoàng thượng." Thấy nắm tay Triệu Tích Chi siết chặt, độ cong trên môi nàng càng cong thêm, khẽ liếc nhìn Đông Phong Hành: "Nếu hoàng thượng không muốn, thì để tự ta tìm cũng được."
Tuy vẻ mặt Tử Kính vẫn nhàn nhạt không vui không giận như cũ, nhưng từ ngữ khí Đông Phong Hành liền phát hiện nàng đang mất hứng, phải vội nói: "Không, ta đồng ý." Chàng nhìn Triệu Tích Chi trấn an: "Nàng đừng lo, ta đã khoẻ nhiều rồi, sẽ không sao đâu."
[...]
"Ở trong hoàng cung chỉ có một dãy núi giả đó chính là ở đây, nhưng từ lúc ta hiểu chuyện tới nay thì nơi đây luôn được bỏ hoang, một phần vì nó cách xa các tẩm cung, phần khác thì không khí ở đây ngay cả trong mùa hè nóng nực cũng âm u lạnh lẽo, ánh sáng như không thể chiếu được tới nơi này.

Sau này có chuyện ma vật xuất hiện, nơi đây chính là nơi có chướng khí dày đặc nhất, bởi vậy địa hình ta cũng không am hiểu lắm." Đông Phong Hành nhìn con đường tối đen trong núi giả nói, thật ra con đường này ở ngoài nhìn vào chỉ cần đi mấy chục bước chân là đi hết, nhưng đợi tới khi đi vào chàng lại có cảm giác con đường này như dài vô tận không có điểm ra, có chút hoảng hốt.
Đông Phong Hàng nói xong mới phát hiện nãy giờ chỉ có mình chàng nói chuyện còn Thượng thần Cẩm Minh đều im lặng, liền quay đầu nhìn về phía sau.


Thượng thần Cẩm Minh lúc này đáng ra phải đi phía sau chàng đã không thấy đâu.
Đông Phong Hành tưởng mình đi quá nhanh khiến ngài bị tuột lại ở phía sau, nên cầm đèn lồng soi sáng thật kỹ con đường, nhưng vẫn không thấy ngài, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ lạ.
"Thượng thần Cẩm Minh!" Đông Phong Hành gọi: "Thượng thần ngài đâu rồi?"
Nhưng trừ âm thanh dội ngược lại của chàng trong động, thì không có âm thanh nào khác nữa.
Đông Phong Hành liền xoay người đi ngược lại, rõ ràng lúc bắt đầu đi vào chàng chỉ mới vừa đi mười mấy bước, nhưng bây giờ lại đi mãi đi mãi cũng không thấy lối ra, bỗng nhiên xung quanh khẽ chuyển động, Đông Phong Hành một tay nắm lấy đèn lồng, tay kia để lên trường kiếm đeo ở bên hông tùy thời có thể rút kiếm ra bắt cứ lúc nào.
Chàng đi tiếp về phía trước thêm chục bước nữa, một cơn gió lạnh không biết từ đâu khẽ thổi qua, Đông Phong Hành lúc này giật mình nhìn xung quanh không biết từ lúc nào xung quanh chàng đã thay đổi, cây cối khô héo đã thay thế cho con đường trong núi giả, rõ ràng đây là một cánh rừng núi đã chết.
Con đường núi giả thông ra khu rừng nào sao? Tất nhiên là không thể nào, cho dù trong núi giả có mật đạo thông ra ngoài cũng không thể nào thông ra được tới khu rừng chết này.
Đông Phong Hành nhìn con đường đầy chướng khí không thể đi tiếp nữa ở trước mắt, phân vân không biết mình nên đi tiếp hướng nào.
Mà trong lúc chàng còn đang phân vân, thì từ trong màng khói tím nồng đậm chướng khi đó, có bóng người từ từ bước ra.
Đông Phong Hành nhìn thấy Thượng thần đi tới chỗ mình thì ngẩn ra, dưới ánh sáng yếu ớt mờ ảo của đèn lồng trên tay chàng phát ra, tà áo trắng của ngài nhẹ lay động theo chuyển động của không khí, mà chướng khí xung quanh ngay khi đụng tới vạt áo ngài thì liền lập tức tan biến mất, không khí ẩm thấp ngột ngạt đầy mùi chết chóc lúc này trở nên trong trẻo tươi mát theo từng bước chân ngài đi qua.
Vạt áo phấp phới lướt qua Đông Phong Hành, Tử Kính nhìn con đường trước mặt nói: "Đi theo ta."
Đông Phong Hành lúc này mới hồi thần, vừa muốn hỏi nàng xem chuyện này là thế nào, rõ ràng cả hai đang đi trong núi giả sao lại thành rừng núi rồi, thì thấy Tử Kính đi tới trước một cái cây chạm nhẹ vào nó.
Thân cây bị nàng chạm phải thì kịch liệt run lên, Tử Kính thở dài, ngón tay như đang vuốt ve, thì thầm nói: "Để ngươi phải chịu cực rồi."

Nàng động tay một cái trận pháp theo đó hiện ra, sau khi nói "nhập định" liền biến mất vào trong thân cây.
Trận pháp nhập vào thân cây khiến toàn thân cây phát ra vô số kim quang sáng rực, gió không biết từ bao giờ đã cuồn cuộn nổi lên bao bọc lấy Tử Kính làm trung tâm, chưa tới một khắc sau, mọi thứ dịu lại, kim quang biến mất gió cũng không còn, Đông Phong Hành giật mình nhìn xung quanh, thấy cánh rừng chết lúc này như vừa sống lại, mặt đất khô cằn dần dần ẩm ướt, cỏ chầm chậm mọc lên, những thân cây khô lúc trước từ từ trở lại thành màu gỗ, những chiếc gai nhọn trên nó đã biến thành lá xanh.

Đông Phong Hãnh khẽ chớp mắt một cái, lại phát hiện mình đã đang đứng bên ngoài núi giả, còn Thượng thần đang đứng trước cửa vào ngắm nhìn cái gì đó ở trên vách đá.
Nếu không phải những chuyện diễn ra kia quá chân thật, Đông Phong Hành còn ngỡ như đấy chỉ là một giấc mơ thoáng qua, hai người vẫn còn chưa vào núi giả.
Đông Phong Hành đi lại gần nàng nhìn kỹ, phát hiện hoá ra trên vách đá có một bông hoa nhỏ.
"Thượng thần không muốn giải thích chuyện gì với ta sao?"
Chàng không ngại việc mình giúp ngài củng cố phong ấn trấn áp ma vật, vì việc bảo vệ thái bình cho dân chúng là trách nhiệm của chàng, nhưng cũng không thể cứ mơ hồ không biết gì giống như ngày hôm nay được.
Tử Kính thở dài, vuốt ve nhẹ cánh hoa: "Lúc ta tạo ra Thiên Dư Cảnh đã lấy núi giả làm con đường trung gian dẫn tới một ngọn núi trong đó, cái chúng ta vừa đi qua chính là chính là nó, như ta nói vì ma vật trong Thiên Dư Cảnh quá nhiều, mà tất cả chúng đều mang theo oán hận vô cùng lớn, lâu tích tụ khiến khắp nơi đều tràn đầy chướng khí, cây cối cũng vì vậy mà trở nên biến dị, lá biến thành gai, thân cây khô héo." Nàng hơi ngừng lại, lắc đầu: "Ta lúc ấy cứ nghĩ trận pháp của mình đã rất hoàn hảo nhưng không ngờ trong đó vẫn có chút lỗi nhỏ khó phát hiện, cũng vì chút lỗi nhỏ này mà khiến cho một tia oán hận của ma vật thoát ra khiến cho xung quanh núi giả bị chúng vây hãm, đó là lý do vì sao ở đây quanh năm đều u ám lạnh lẽo, ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào đây."
Đông Phong Hành ngây ra: "Vậy ngài rõ ràng đã biết đường đi, sao còn phải nhờ ta giúp?"
Tử Kính buông cánh hoa nhỏ ra, chấp tay sau lưng ngước nhìn ánh trăng đang chiếu xuống, khẽ mỉm cười: "Không, ta không biết đường, tất cả đều là do ngài dẫn ta vào."
Đông Phong Hành cũng ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên đầu như nàng, tuy có rất nhiều điều nghi hoặc trong lòng, nhưng khi nhìn ánh trăng sáng trong đang chiếu sáng đây liền cảm thấy tất cả những chuyện nghi hoặc đó không còn quá quan trọng nữa, dù với lý do gì thì chỉ cần thiên hạ thái binh là được rồi....

Bình Luận (0)
Comment