Gió Xuân Cõi Lòng Người

Chương 16


Buổi tối, sau khi Tử Kính và Tiết Sư thần quân tiến vào đại sảnh, chúng quần thân, phi tử và công chúa từng người một đều đã an vị, Lâm công công- tổng quản hậu cung kéo ghế mời hai người vào ngồi.
Sau khi yên vị, Tử Kính nhìn quanh một lần các bàn ở bốn phía nhẩm tính, hai mươi đại thần, mười vị phi tử, thêm năm vị công chúa cùng nữa tổng cộng ba mươi lăm người, cũng xem như là buổi yến tiệc lớn.
Tầm mắt Tử Kính khẽ chuyển dời, cuối cùng ngừng lại trên người nữ tử mặc một bộ y phục bằng tơ lụa màu vàng nhạt đang ngồi cạnh Đông Phong Hành.

Dung mạo nữ tử kinh diễm, một đôi mắt đen thẫm đẹp rực rỡ bức người, khuôn mặt trái xoan tinh xảo lại mỹ lệ.

So sánh với những mỹ nhân đang ngồi ở đây, vô luận là tư thế, hay là dung mạo, đều cực kỳ xuất sắc.
Tử Kính đối với nhan sắc hai đời của Triệu Tích Chi không thấy có gì bất ngờ nữa, nhưng Tiết Sư thần quân bên cạnh nhìn đến mê mệt, trong lòng thầm nghĩ hắn biết tại sao năm ấy Thượng thần nhà mình không đấu lại nàng ấy rồi, một nữ tử xinh đẹp yêu kiều đến vậy còn có thêm vầng hào quang nữ chính sáng rực bên ngoài, thì có mấy nam nhân có thể không động lòng chứ, Thượng thần tuy đẹp nhưng lại quá mộc mạc tính tình lúc nào lạnh nhạt, quan trọng nhất là năm ấy ngài được xếp vào hàng nữ phụ độc ác, về tình hay lý cũng đều là ở thế thua.
Tiết Sư thần quân nhìn Đông Phong Hành càng thêm phần ý vị, cái tên hoàng thượng nhìn bên ngoài thì thanh tâm quả dục, nhưng bên trong thú vui không tệ không chút nào, mỹ nhân xung quanh ai cũng sắc nước hương trời.

Nhưng nhiều nữ nhân như vậy, ngài ta cũng không thấy mệt mỏi à!

Đông Phong Hành thấy mọi người đã đông đủ lúc này nói: "Hôm nay mở yến tiệc, mọi người cùng nhau chung vui, có hai mục đích chính, một là mừng cho chúng ta đánh lui ma vật.

Hai là...!" Chàng dừng lại một chút, như vô tình nhìn thoáng qua Tử Kính, sau đó nói tiếp: "Mở tiệc tiếp đón hai vị tiên nhân hạ phàm, giúp trấn áp yêu ma, bây giờ có hơi muộn một chút, mong hai vị không trách." Vừa dứt lời, chàng nâng ly rượu trên bàn lên hướng Tử Kính uống cạn.
"Không dám." Thấy vậy Tử Kính và Tiết Sư thần quân cũng nâng ly rượu hướng chàng kính lại.
Sau khi uống xong, Đông Phong Hành nhìn qua mọi người: "Mọi người cứ tự nhiên hưởng yến tiệc."
Sau khi uống xong ly rượu đó, Đông Phong Hành cũng không đụng tới giọt nữa, khuỷu tay trái tựa vào tay ghế, mặc dù động tác nhàn hạ, vẻ mặt đầy ý cười, nhưng trong con ngươi đen nhánh lại làm cho người ta cảm giác có áp lực vô hình.
Đúng là phong thế của bật đế vương luôn được toả ra từ trong xương cốt.
Rượu qua tam tuần, thức ăn qua năm vị, mọi người đều có chút say lâng lâng, nhất là tên tửu thần Tiết Sư thần quân ngồi bên cạnh Tử Kính không biết khách sáo là gì uống rượu không ngừng, còn không tiếc lời khen ngợi tâng bốc rượu trần gian lên tới tận Cửu Trùng Thiên.
Các phi tử cũng bắt đầu có men, cả người lâng lâng hết người này đến người khác đều muốn tranh giành được sự chú ý của Đông Phong Hành.

Đứng dậy kính rượu, liếc mắt đưa tình, đối với ai chàng cũng không cự tuyệt, chỉ là tuyệt nhiên không đụng vào rượu.

Từ đầu tới cuối chỉ có mình Triệu Tích Chi vẫn đoan trang đúng mực ngồi bên chàng, trong mắt đầy khinh bỉ nhìn mấy nữ nhân kia.
Tử Kính nhìn một màn oanh oanh yến yến trước mắt, cúi đầu khẽ cười.

Tự rót uống thêm vài ly nữa, nhưng nàng quên mất một điều quan trọng, là mình không giỏi uống rượu, chỉ mới uống bốn ly đã cảm thấy chính mình đầu óc bắt đầu choáng váng, đầu đau nặng trĩu, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh tanh bây giờ có chút nóng rần lên như bị sốt, không phải do uống say rồi sao?
Tử Kính lúc uống cũng không nghĩ nhiều, cùng lắm chỉ là mấy ly rượu bình thường, nàng dù sao cũng là Thượng thần sao có thể vì nó mà say được chứ, lại không ngờ tới đây là rượu mạnh được ủ lâu năm, nếu người thường biết uống cũng cùng lắm uống được ba ly thì đã say, nói chi là tới người không biết uống rượu như nàng.
Tiết Sư thần quân cũng phát hiện ra Thượng thần nhà mình không ổn, hắn khéo vạt áo ngài một cái, ngăn không cho ngài uống nữa, nghiêng người khẽ cúi xuống bên tai Tử Kính nhẹ giọng thì thầm: "Ngài say rồi!"
Tử Kính cũng nhận ra mình say.

Nàng nhìn mọi người xung quanh một cái, trông lúc không ai để ý tới hai người liền phất tay một cái, bỏ lại một câu: "Nhờ ngài nói giúp ta, ta đi về trước đây." liền biến mất.
Tiết Sư thần quân gật đầu.
Ngoài đại sảnh có chút gió lạnh thổi tới, kèm theo bông tuyết bay lả tả, Tử Kính như cũ chỉ mặc một kiện y phục, lúc bị gió thổi qua có chút rùng mình, trên mặt cũng thanh tỉnh rất nhiều.

Nàng không dùng pháp thuật nữa mà chầm chậm đi bộ theo con đường nhỏ về biệt viện.
Nhưng đi được một lát lại thấy mệt mỏi, bèn dứt khoát ngồi trên nền gạch bên cạnh lối đi, chống hai tay ra sau lưng làm điểm tựa, ngẩng đầu ngước nhìn lên ánh trăng trong treo trên trời.
"Thượng thần thật nhàn hạ!"
Sau khi Tử Kính biến mất, Đông Phong Hành liền phát hiện ra ngay, suy nghĩ một chút liền đứng dậy ra ngoài tìm ngài, không ngờ đi được vài bước thì đã thấy vị Thượng thần ngày thường luôn tuân thủ lễ nghi lúc này lại đang tùy tiện ngồi trên nền gạch bên cạnh lối đi.

Bộ y phục màu trắng của ngài lúc này trong gió tuyết thổi gào như hoà thành một, khiến đáy lòng chàng xẹt qua một loại cảm giác không rõ là gì, đợi tới khi chàng định thần thì đã thấy mình không chút do dự nâng hoàng bào, cùng nàng vai sánh vai ngồi trên nền gạch, hoàn toàn vứt bỏ thân phận là hoàng thượng của một nước cùng với oai nghiêm và quyền uy.
Tử Kính đang say, phản ứng so với ngày thường bị chậm hơn một nhịp, mất một lúc mới nhìn Đông Phong Hành, nghiêng đầu qua hỏi: "Sao ngài cũng ra đây rồi?"
Đông Phong Hành đôi mắt thanh tỉnh, mặt không chút đỏ nói: "Ta ra để tỉnh rượu!"
"Ồ!" Tử Kính không biết có tin là thật hay không, chỉ nói một chữ rồi không nhìn chàng nữa, tiếp tục nhìn trăng.
"Thượng thần có biết không, có nhiều khi ta thật không hiểu ngài cuối cùng là ai?" Đông Phong Hành bất giác nói.

Tử Kính vẫn nhìn trăng bất tri bất giác khẽ cười, giọng nói chìm trong mơ màng: "Ta có gì mà không hiểu chứ? Ta là Thượng thần Cẩm Minh, đời đời canh giữ Ma Thần ở Thanh Nghiêng đài, sinh ra từ trong cát bụi, thần lực được trời ban, sứ mệnh bảo hộ lục giới, thanh tẩy quỷ khí."
Không hiểu sao khi nghe những lời nàng nói, Đông Phong Hành như cảm thấy có chút mùi châm chọc trong đó.
Cuối cùng trước khi Tử Kính buồn ngủ tới bất tỉnh nhân sự, Đông Phong Hành nâng nàng đứng dậy đi về biệt viện.
Trăng sáng nhô lên cao, những vì sao nhấp nháy thoát ẩn thoát hiện, trong khí trời mùa đông đầy tuyết bay này, thật là cảnh tượng hiếm gặp.

Đông Phong Hàng vòng tay qua ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Tử Kính đỡ nàng, hai người cứ vậy vai sóng vai đi.
Tử Kính tuy say nhưng không phải tới mức không cảm nhận được gì, nàng vẫn có thể cảm nhận được bàn tay nóng hổi của Đông Phong Hành đang để trên eo nàng, cảm nhận được vạt áo của hai người theo từng chuyển động mà cọ sát vào nhau, tư thế của bọn họ lúc này vô cùng thân mật.
Không có trái tim, cũng sẽ động tâm sao? Nàng đã khắc chế đến vậy, cũng không thể thoát ra được một lần lịch kiếp đó sao? Tử Kính thầm nghĩ, hay là mình giết ngài ta đi, sẽ cắt đứt được thôi.
"Tử Kính, con là Thượng thần, mang sức mạnh ngang cùng trời đất, tuyệt đối không thể động tâm, nếu không sẽ vạn kiếp bất phúc!"
Tử Kính bất giác nhớ đến lời sư phụ, sư phụ con hình như con đang rơi vào vạn kiếp bất phục rồi....

Bình Luận (0)
Comment