Đau, cả người toàn thân chỗ nào cũng đau đớn, Đông Phong Hành không nhịn được khẽ rên lên nhỏ một tiếng, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra.
Đập vào mắt chàng là một mảnh sương mù dày đặc, khiến cho người ta không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Đông Phong Hành khó khăn ngồi dậy mới phát hiện, chàng đang ngồi trong một cái hang động nhỏ.
Đánh giá xung quanh một lát, Đông Phong Hành bỗng nhiên nhớ tới Thượng thần Cẩm Minh, chàng nhớ rõ, ngài ôm chàng cùng nhau ngã xuống vách núi, tại sao không thấy ngài đâu?
Nghĩ đến đây, Đông Phong Hành bất chấp vết thương đau đớn trên người đứng dậy đi ra ngoài, lúc này cũng vừa hay Tử Kính cũng đang cầm trên tay mấy con cá vừa được xử lý xong đi vào.
Thấy Đông Phong Hành đứng bên ngoài hang động, nàng khẽ nhíu mày: "Vết thương của ngài còn chưa lành hẳn đâu, sao lại đi lung tung rồi?"
Đông Phong Hành thấy nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, biểu tình khẩn trương trên mặt cũng chậm rãi hồi phục lại, chậm chạp đi vào cùng nàng: "Ta tỉnh lại không thấy ngài, nên sợ ngài xảy ra chuyện!"
Tử Kính đối với hành động quan tâm này của chàng không cảm thấy cảm động ngược lại còn chế nhạo: "Nếu ta thật sự xảy ra chuyện, ngài với bộ dạng này cũng không giúp được gì ta cả."
Đông Phong Hành lúc này mới nhìn qua mấy con cá trên tay Tử Kính thì có chút bất ngờ, Tử Kính vốn không cần ăn, vậy chắn chắn mấy con cá này là bắt cho chàng, chàng không ngờ ngài đi ra ngoài là để tìm thức ăn cho mình đấy!
Tử Kính đi vào động tìm đá đánh lửa tạo ra khói, để vào ít rơm lên trên, lửa từ từ bóc lên, nàng lại để tiếp mấy cành cây khô mình lượm được để lên trên làm lửa cháy mạnh hơn, sau đó ghim mấy con cá vào nhánh cây sạch để bên ngọn lửa chờ thịt chín.
Lúc này trời đã tối, bên ngoài sương mù càng thêm dày đặc, Đông Phong Hành nhìn động tác tạo lửa đến nướng cá vô cùng thuần thục của Tử Kính không khỏi thêm bất ngờ nói: "Ngài rất quen thuộc những chuyện này nhỉ?"
Tử Kính cảm thấy cá đã nướng chín, đưa cá cho Đông Phong Hành, rồi bỏ thêm một cây khô vào đám lửa, chậm rãi nói: "Trước đây khi đi bắt một con ma vật, ta từng dẫn theo đệ tử đi trong rừng suốt 50 năm, nên cũng có thể được cho là khá quen thuộc."
Đông Phong Hành nhận lấy cá từ tay Tử Kính, nhìn ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa hắt lên gương mặt có chút trắng bệch của ngài, cảm thấy chuyện này phía sau còn có gì đó, nên hỏi tiếp: "Vậy sau đó thế nào? Ngài và mọi người có bắt được ma vật hay không."
Tử Kính nhìn ánh lửa như vào xa xăm, bất giác nói: "Tất nhiên là được, sau đó ta còn giam nó ở Thanh Nghiêng đài, ép nó ngày ngày phải nghe ta tụng kinh siêu độ hết ác niệm trong người nó."
Nhưng một trăm người lần đó đi, chỉ có một mình nàng về, tất cả mọi người đều...!tử chiến xa trường.
Tử Kính khẽ cười chế giễu, hình như trên con đường một vạn năm này, nàng đã chứng kiến quá nhiều chia ly, tiễn đưa không ít bằng hữu, ngay cả sư phụ cũng là được nàng nhặt sát đem về, không biết có phải hay không tới một ngày nào đó sát của nàng cũng là được người khác nhặt về đem chôn hay không? Nhưng chắc không, vì sau khi chết, sát của nàng cũng sẽ hoà vào thiên địa, số mệnh của Thượng thần một đời sinh ra để bảo vệ chúng sinh, chết đi sẽ biến thành ngọn suối nuôi sống chúng sinh.
"Ngài ăn không?" Đông Phong Hành nhìn con cá tiếp theo đã chín, liền đưa tay ra lấy ra đưa cho Tử Kính.
Tử Kính nghe thấy giọng chàng trên đỉnh đầu, ngước mắt lên nhìn chàng, lại nhìn con cá nướng có phần cháy khét kia, nàng đưa tay ra nhận lấy: "Thật ra lần trước dùng bữa cùng ngài ta đã muốn nói, ta không ăn cũng không sao!" Tất cả đều nhạt nhẽo vô vị, không có gì đặc biệt.
"Ta biết!" Đông Phong Hành vừa ăn cá nướng vừa nói: "Nhưng chuyện ngài không cần và chuyện ta muốn ngài ăn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Thực ra hương vị của cá nướng này không ngon lắm, không có gia vị gì, nên có chút tanh, ăn vào chỉ có thể thưởng thức cái vị của chính con cá mà thôi.
Nhưng mà Đông Phong Hành đang thực sự rất đói bụng, ăn lại thấy ngon miệng.
Tử Kính nghe chàng nói, nhìn con cá trên tay, cúi đầu khẽ cắn một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ lắm.
Vết thương trên người Đông Phong Hành khá nặng, chàng vừa tỉnh dậy một chút bây giờ đã bắt đầu mệt mỏi, sau khi ăn xong hai người ngồi nhìn ngọn lửa nói đủ chuyện trên trời dưới đất câu được câu không.
Mãi tới khi Đông Phong Hành cử động tay trái đau nhứt của mình lần thứ ba, Tử Kính không thể không nói: "Ngài mệt rồi, thì nghỉ ngơi một chút, ta sẽ canh giữ."
"Vậy cảm ơn Thượng thần."
Đông Phong Hành cũng biết sức khỏe của mình hiện tại không thể cậy mạnh, chàng nằm xuống đống rơm cạnh ngọn lửa, trong lúc mơ màng như chợt nhớ gì đó, mở mắt ra nhìn Tử Kính.
"Ta nhớ vết thương trên người mình có độc, Thượng thần làm sao giải độc được vậy?" Phải biết rằng độc này vô cùng mạnh, một khi trúng độc người phàm vốn không thể sống tiếp được, mà Thượng thần đã từng nói ở trong ngọn nùi ngài không thể thi triển pháp lực, vậy cuối cùng ngài làm cách nào để trị độc trong người chàng?
Tử Kính vẫn nhìn ngọn lửa không nhìn Đông Phong Hành: "Ngài đừng quên ta dù sao cũng là Thượng thần, tuy pháp lực mất hết, nhưng vẫn sống nhiều hơn người phàm, một chút độc này thì có gì không giải được chứ?"
Đông Phong Hành nghe ngài nói hợp tình hợp lý như vậy cũng không thể nói gì thêm, nhưng không biết vì sao trong lòng chàng lại cảm thấy chuyện này còn có cái gì đó không chỉ đơn giản như lời ngài nói.
Nhưng bây giờ chàng quá mệt, không thể nghĩ thêm đã chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Tử Kính ngồi nhìn ngọn lửa một lúc lâu, sau đó nhìn qua Đông Phong Hành ở kia, đưa tay qua khẽ kéo trường bào đắp lại ngay ngắn cho chàng.
Lúc này bỗng nhiên ở ngoài trời đổ mưa lớn, Tử Kính ngồi bên ngọn lửa nhưng vẫn cảm thấy gió thổi vào có chút lạnh.
Chợt nhớ ra, bây giờ nàng đã không còn pháp lực, sức chống đỡ cũng không thể như lúc trước.
Tử Kính lại nhìn bộ bạch y mỏng bị nàng xé rách một mảnh để băng bó vết thương trên người Đông Phong Hành mà mình đang mặc, thở dài, có lẽ cả đời này đây là lần nàng chật vật tới mức y phục còn không được chỉnh tề như vậy.
Trong hang động yên tĩnh chỉ có âm thanh lộp bộp của ngọn lửa đốt cháy cũi, bên ngoài là tiếng mưa rầm rầm rơi, Tử Kính ngồi một hồi cũng có chút mệt mỏi, thôi không nhìn ngọn lửa nữa mà chuyển tầm mắt nhìn qua các hình vẽ kì quái chẳng nhận ra được đó là cái gì ở trên vách hang động.
Đây là hang động khi đi tìm thảo dược cho Đông Phong Hành, Tử Kính tình cờ phát hiện được, sau đó nàng lấy hết sức bú sữa của mình, đem Đông Phong Hành đang trong hôn mê mang đến trong hang động này, lúc đầu cấp bách chỉ nghĩ tới Đông Phong Hành, nàng không nghĩ nhiều, nhưng giờ bình tĩnh nhìn lại, hình như các hình vẽ này khá quen thuộc.
Tử Kính đưa tay chạm vào các hình vẽ, các hình vẽ tưởng như bình thường nhưng khi được tay nàng chạm vào chúng khẽ chuyển động chạy dồn qua một chỗ khác, như muốn trốn tránh tay nàng.
Tử Kính nhướn mày, đến cái vách hang động này cũng trở nên thú vị rồi đấy..