Tuy nói là đã tạm biệt Đông Phong Hành, nhưng Tử Kính không về Thanh Nghiêng đài ngay, mà quay về biệt viện tìm Tiết Sư thần quân.
Lúc nàng đi qua Ngự Hoa Viên thì thoáng thấy nhóm phi tử của Đông Phong Hành đang hưởng hoa, nhóm mỹ nữ nhân ngay cả nô tỳ đứng bên cạnh cũng là thiên kiều bá mị.
Số phi tần của Đông Phong Hành không nhiều không ít, vừa tròn mười người, ai cũng đều là khuynh quốc khuynh thành, chăm chút trang phục lộng lẫy, giống như đang ganh đua so sánh với những loài hoa ở đây xem ai đẹp hơn.
Mà trên những gương mặt trang điểm tỉ mỉ là nụ cười nhẹ, nhưng Tử Kính biết nụ cười ấy không phải thật tâm luôn có chút cứng ngắc và trong những đôi mắt kia còn có sự chán ghét lẫn những ganh ghét với nhau.
Dẫn đầu nhóm phi tần là Triệu Tích Chi, lúc này đang nâng tay áo bào vuốt nhẹ lên cánh hoa mẫu đơn, nét mặt tươi cười mang theo chút đắc ý.
Tử Kính lắc đầu thở dài, những tiểu mỹ nhân này đa số toàn là 16 17 tuổi nhưng tâm tư trong lòng suy tính quá sâu, không biết tới khi trưởng thành hậu cung sẽ đấu đá thành ra cái gì nữa!
Nhưng mà, chuyện này dù sao cũng không liên quan đến nàng lắm...
[...]
Khi Tử Kính đi tới cửa biệt viện thì bỗng nhiên một cơn gió khẽ thổi qua, mang theo vô số bông hoa mai bay lướt qua người nàng.
Tử Kính nâng quạt giấy phất nhẹ một cái, thành công thay đổi hướng bay của những bông hoa mai bay theo hướng khác.
Mấy cái này ngắm là được rồi, nàng không có hứng thú khiến đầu tóc và y phục của mình dính toàn là cánh hoa đâu.
Sau đó Tử Kính mới không nhanh không chậm đi vào sân, trong biệt viên khá tĩnh lặng, nàng liếc nhìn xung quanh một vòng không thấy bóng của Tiết Sư thần quân ở đây.
Tử Kính khẽ cau mày, cái tên này không biết lại chạy nhảy đi ăn chơi ở đâu nữa rồi.
Tiết Sư thần quân quả thật đang chạy nhưng không phải vì đi ăn chơi.
Ngay khi thoát được đám người Ma tộc truy sát theo, hắn mang theo cả mình thương tích quay về biệt viện trong hoàng cung, nhìn thấy Tử Kính đang ngồi trên xích đu đông đưa nhẹ, hắn mừng đến phát khóc, chạy lại ôm lấy chân nàng.
Tử Kính đang nhắm mắt thả hồn theo những cánh hoa, bỗng nhiên cảm nhận được có một cái gì đó bắn với tốc độ nhanh như ngựa hoang mang theo gió đang xông về mình, nàng mở bừng mắt ra, tay cầm quạt giấy nâng lên, nhưng nhìn thấy người chạy nhào tới là Tiết Sư thần quân, nàng ngẩn người ra, chưa kịp lên tiếng đã bị hắn dùng lực mạnh ôm chầm lấy, khiến cả hai đều bị ngã ngửa ra phía sau.
Cái ót của Tử Kính tiếp đất với cú đập thật mạnh, cũng may bên dưới có một lớp cỏ nên không quá đau, mà người trên người nàng lúc này nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, gào khóc như vừa bị oan ức gì to lắm.
Tử Kính: "..." Nàng nâng chân lên, đạp mạnh vào cái chân thứ ba của Tiết Sư thần quân.
Kèm theo đó là một tiếng "Cút!" lạnh lùng.
Tiết Sư thần quân đang khóc thảm thiết bị cú đạp của Tử Kính làm cho sửng người lại, sau đó lăn qua một bên ôm cái chân thứ ba của mà gào khóc càng thêm thảm thiết, như thể không còn thiết sống nữa.
Tử Kính chán ghét đá hắn thêm một cái, đứng lên chỉnh sửa lại y phục.
Nàng đứng thẳng người, nhìn bộ dạng chật vật của Tiết Sư thần quân không thể không hỏi: "Ngươi bị gì vậy?"
Mà Tiết Sư thần quân nghe Tử Kính hỏi lập tức thu lại vẻ gào khóc trên mặt, hắn ngồi dậy dựa vào xích đu, trên mặt nghiêm túc nói: "Ta mấy ngày trước gặp phải Toả Thân, còn chưa kịp nói gì đã bị hắn ta dẫn theo mấy tên Ma tộc truy sát ta không ngừng." Vừa nói hắn vừa chỉnh sửa lại bộ y phục xốc xếch trên người.
Tử Kính lặng đi một lát, lạnh lùng nói: "Có lẽ ta phải xuống Ma tộc hỏi thăm sức khỏe của Ma quân một chút rồi!"
Tiết Sư thần quân gật đầu: "Ta đi cùng ngài!"
Tử Kính nhìn bộ dạng thê thảm của Tiết Sư thần quân một vòng từ trên xuống dưới, có chút khinh bỉ "hừ" một cái: "Ngươi đừng theo kéo chân ta thì tốt hơn, với lại ta chỉ đi thăm bạn cũ không phải đi đánh nhau, không cần thiết phải dẫn theo nhiều người."
Tiết Sư thần quân: "..." Ngài với Ma quân thì có cái gì gọi là "bạn cũ" chứ.
Ta nhớ năm xưa lúc truy lùng ma vật, ngài từng xuống Ma giới đạp nát cửa của nhà người ta, còn rút gân người ta ra, người ta giờ mà thấy ngài chỉ hận không thể giết ngài cho hả nỗi nhục năm xưa mà thôi.
Nhưng cuối cùng, đây chỉ là lời nói trong lòng của hắn, chứ không dám nói ra.
Tử Kính thấy Tiết Sư thần quân đã không sao, cũng không quan tâm đến mấy vết thương ngoài da trên người hắn nữa, mà cầm chiếc quạt giấy trong tay phe phẩy đi vào phòng.
Tiết Sư thần quân ở phía sau nhìn theo bóng lưng Tử Kính một cái rồi liếc nhìn những bông hoa đang rơi, như suy nghĩ cái gì đó, một lúc sau hắn bật người ngồi dậy, chạy vào phòng Tử Kính.
Tử Kính trong phòng đang mở cửa sổ thì nhìn thấy Tiết Sư thần quân không gõ cửa đã lao vào, nhưng nét mặt lạnh lùng của nàng còn chưa kịp ngưng tụ lại, thì Tiết Sư thần quân đã nói: "Ngài bị thương?"
Tử Kính: "...!Ừm! Mấy ngày trong Thiên Dư Cảnh không cẩn thận bị một con ma vật trong đó tấn công, nhưng giờ đã không sao." Nàng biết vết thương trên người mình có thể dùng thuật che giấu được mắt người phàm, nhưng không thể che giấu được người có pháp lực mà...
"Là con Yêu Mị!" Tiết Sư thần quân thần sắc vô cùng nghiêm trọng nói: "Thượng thần, ngài động tâm rồi!" Đây chính là lời chắc chắn.
Yêu Mị, pháp lực cũng như tên, dùng mị hoặc khiến người khác phải u mê, lợi dụng sự rung động của khác để tăng sức mạnh của mình lên.
Trong Thiên Dư Cảnh, ngoài con này ra, thì còn có con nào có thể thành công đánh lén được Thượng thần chứ.
Tử Kính nhìn ra ngoài cửa sổ, lời nói ra không biết là cho Tiết Sư thần quân nghe hay là cho chính mình nghe: "Đúng vậy, ta động tâm rồi." Nàng từng đấu tranh, từng trốn tránh, từng giãy dụa, từng rủ bỏ, nhưng cuối cùng cũng không thể thoát được: "Nhưng, chỉ là động tâm mà thôi, có gì đáng sợ chứ, sau khi rời đi ta sẽ xoá sạch trí nhớ của những người ở đây, dùng đèn dẫn hồn đốt cháy hết tình cảm của mình."
Tiết Sư thần quân: "..." Ngài nghĩ chỉ cần làm như vậy là xong sao? Nếu thật đơn giản như vậy, năm xưa Thiên Sơn lão quân cũng đâu vì đó mà chết nơi xứ người chứ?
Tử Kính quay lại nhìn Tiết Sư thần quân: "Ta biết mình đang làm gì và phải làm gì, chuyện của ta ngài đừng xen vào nữa.".