Gió Xuân Cõi Lòng Người

Chương 32


Nếu có ai hỏi Ma quân Hoắc Chức Ly như thế nào gọi là nhân sinh, hắn nhất định sẽ không đắn đo mà nói ngay: "Trên đời này mỗi sự ngu ngốc đều phải trả giá!"
Năm xưa khi Thượng thần Cẩm Minh truy bắt Ma thần Trúc Nghiệp, trong lúc đi ngang qua Ma tộc của hắn đã vào ghé thăm một chút, nếu lúc đó hắn biết người đứng trước mặt mình thật sự là vị thượng thần cổ còn sống duy nhất trong lục giới này, nhất định khi ấy hắn sẽ bày ra cái bộ mặt chân chó mà vỗ mông ngựa.

Nhưng không, hắn khi ấy mới lên cai quản Ma tộc, không rành thế sự, không biết nhiều người, không hiểu tính tình "âm u quái khí" của Thượng thần, nên đã kéo hai trăm binh sĩ Ma tộc ra để "tiếp đón" ngài.
Thượng thần Cẩm Minh một thân bạch y, tay cầm quạt giấy phe phẩy nhìn hắn bài ra một trận lớn như vậy để "đón tiếp" mình, cũng không gấp không hoảng, vẫn ung dung lệ độ như thường ngày nói: "Ta là Thượng thần Cẩm Minh ở Thanh Nghiêng đài, trong lúc truy bắt Ma thần phát hiện hắn ta trốn xuống Ma tộc, xin Ma quân phối hợp cùng ta truy bắt yêu nghiệt."
Hoắc Chức Ly ngày trước vốn là tướng quân ở Ma tộc, quanh năm suốt tháng chỉ biết chém giết trên chiến trường, mấy ngày trước Ma quân chết già hắn vừa mới lên thay ngài ấy, nên tất nhiên không rành mấy chuyện chức vị của Tiên tộc, nhưng Thanh Nghiêng đài thì hắn có nghe qua, vị Thượng thần Cẩm Minh ở Thanh Nghiêng đài hắn cũng từng nghe quân sư nhắc đến.

Nhưng cũng chỉ nghe mà thôi, chứ chưa từng thấy mặt bao giờ, cũng không biết mặt mũi vị ấy trông như thế nào.
Hoắc Chức Ly cầm trường thương nghiêm mặt suy nghĩ một lúc, tuy hắn chưa từng thấy qua mặt vị ấy, nhưng từ những hiểu biết của hắn trên chiến trường, thì các mãnh tướng đều là người có thân hình rắn chắc gương mặt đằng đằng sát khí, còn người trước mặt là một nữ tử thì không nói đi, còn là một nữ tử mặc bạch y trắng muốt, có chỗ nào giống như đang đi truy bắt yêu nghiệt đâu chứ?

Vì vậy, cuối cùng hắn đã làm ra một chuyện, mà trong suốt bốn trăm sáu mươi hai ngày sau này, mỗi ngày đều phải hối hận hơn một trăm lần.
Hoắc Chức Ly năm ấy, nắm lấy cán trường thương chỉ thẳng vào mặt Tử Kính quát: "Ta thấy ngươi mới là yêu nghiệt, định xông vào Ma tộc, đừng có mơ, binh sĩ đâu, mau bắt ả ta lại."
Chuyện tiếp đến, Hoắc Chức Ly mới biết thế nào là một cái phất tay của Thượng thần khiến trăm quân tan rã.

Hai trăm binh sĩ, không một ai có thể đến gần được Tử Kính.
Tử Kính lui về phía sau, nhìn đám binh sĩ không ngừng tấn công nàng thì cau mày.
Lúc này Hoắc Chức Ly đang nghĩ ả ta thấy tình huống không ổn sợ hãi muốn trốn, mà không biết rằng ngài đang nhìn hắn như một tên hề đang làm chuyện ngu ngốc.
Tử Kính dùng pháp lực vẽ ra một đường kết giới, ngăn cản trăm quân, lạnh lùng nói: "Ta tới đây để truy đuổi ma quân, không phải cùng ngài đánh nhau."
Hoắc Chức Ly xoay trường thương, cuối cùng cũng chém nát kết giới của Tử Kính, hét to: "Ta mà tin lời ngươi thì ta chính là đầu heo, ngươi tưởng mình giả dạng thành Thượng thần thì có thể rủ bỏ được ma khí có trong người ngươi sao? Yêu nghiệt, hôm nay ta phải giết người, trừ hoạ cho nhân gian!"
Tử Kính: "..."
Từ đầu đến cuối, nàng chỉ né tránh hoặc chống đỡ chứ không đánh trả.
Nhưng dù sau Hoắc Chức Ly cũng là mãnh tướng không phải hạn binh sĩ tầm thường, chiêu thức đánh ra đều là muốn đoạt mạng người khác, trường thương trong tay không ngừng toả ra từng luồng âm khí.

Sau khi thành công chém đứt một lọn tóc của Tử Kính, thì hắn cũng thành công khiến nàng tức giận.
Lúc đầu Tử Kính chỉ xem hắn như tiểu bối không hiểu chuyện, nên không đánh trả, nhưng càng lúc hắn đánh càng hăng máu, không dạy cho hắn một bài học, thì thật uổng công cho lọn tóc của nàng đã vì hắn mà rơi xuống rồi.
Nàng khẽ động tay "Kính Thành kiếm" lập tức xuất hiện trên tay nàng, một đạo ngân quang loé lên biến thành một loại trắng óng ánh, nặng nề đánh vào thương của Hoắc Chức Ly đang đánh tới.
Hoắc Chức Ly không nghĩ Tử Kính sẽ đánh trả, kiếm của nàng đánh vào trường thương, hắn cảm thấy cả cổ tay mình đều theo trường thương mà tê rần lên.


Trên gương mặt hống hách lúc này càng trở nên âm hiểm, hắn huy động ma lực rót vào trường thương trong tay, hướng nàng xuất chiêu, đâm tới lần nữa.
Tử Kính động tay, kiếm theo thân mình nàng xuất ra từng biến hoá, từng nhát kiếm chém ra như một tia chớp bật ra từ trong tay của nàng, khiến cả mặt đất xung quanh run nhẹ theo, từng đạo tung hoành, kiếm quang sắt lạnh mà đẹp mắt.
Chưa tới nửa khắc sau đã đánh cho Hoắc Chức Ly trở lại nguyên hình, biến thành là một con thuồng luồng.
Tử Kính cưỡi lên người thuồng luồng, một tay ấn chặt đầu dí mặt nó ép sát vào mặt đất, còn một tay kia để lưng nó.

Hoắc Chức Ly chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, sau đó từ trên lưng truyền đến một cơn đau như xé rách thân thể, khiến hắn phải rống lên một tiếng thê lương thật to.

Tử Kính tay cầm sợi gân còn đang toả ra hơi ấm áp khi vừa rời khỏi thân thể, buông hắn ra, đứng dậy rời khỏi lưng hắn.
Hoắc Chức Ly sau khi bị rút gân cả người thoi thóp nằm đơ ra trên mặt đất, Tử Kính cũng không phải là người có sát tâm, nàng rút gân hắn cũng chỉ là muốn dạy cho hắn một bài học, ngay lúc rút gân nàng đã dùng pháp lực của mình tạo thành một sợi chỉ thay thế cho cọng gân vừa bị rút ra đó, khiến cho hắn không chết.

Nhưng dù sao nó cũng chỉ là hàng giả, không thể so với hàng thật, từ nay về sau trên lưng hắn sẽ mãi mãi sẽ thiếu mất một sợi gân, sợi gân thiếu mất đó sẽ khiến sức mạnh hắn không còn được như trước.


Mong đây sẽ là một bài học đắt giá, để hắn sau này không còn lợi dụng sức mạnh của mình mà gông cuồn tự đại nữa.
Tử Kính vỗ nhẹ lên đầu thuồng luồng giọng nói lạnh lùng không cảm xúc: "Đây chính là bài học mà Thượng thần Cẩm Minh tặng cho ngươi, làm Ma quân phải biết tiết chết cảm xúc, suy tính kỹ lưỡng trước khi điều động binh sĩ.

Ngươi bây giờ không còn là mãnh tướng nghe theo sai khiến của Ma quân, mà tùy tiện đánh giết, một lời nói của ngươi có thể cứu được vạn người cũng có thể giết được vạn người!"
Hoắc Chức Ly cả người đau đớn đến không động được, chỉ đảo quanh đôi mắt nhỏ màu hổ phách nhìn thẳng vào Tử Kính, toát ra ánh sáng âm u.
Tử Kính phủi phủi y phục vốn không có hạt bụi nào, liếc nhìn Hoắc Chức Ly một cái, rồi nhìn đám binh sĩ đứng ở kia.

Không nhanh không chậm nói: "Ta muốn tìm người nào, đã từng thấy qua mặt Thượng thần Cẩm Minh!".

Bình Luận (0)
Comment