Giới Giải Trí Trùng Sinh Chi Boss Sủng Cậu

Chương 39

Ngoại trừ vị siêu sao Messa, những diễn viên có phân cảnh khác đều đã tới, lúc này nhìn thấy đoàn người trùng trùng điệp điệp của Tô Vũ Thần bước vào thì ánh mắt kia liền có chút đăm chiêu.
Ai ya, vị này so với siêu sao quả thật còn giống siêu sao hơn.
Tô Vũ Thần mang theo Trần Tĩnh Viễn đi tới trước mặt đạo diễn Tiền, thay hai người giới thiệu sơ lược.
Mắt thấy Tô Vũ Thần cư nhiên lại hiểu rõ mình như vậy, Trần Tĩnh Viễn lại càng lo lắng. Tốc độ này thật không đúng mà, không phải là cậu ta đang ngầm quan sát Tô Vũ Thần sao?
Đạo diễn Tiền quan sát Trần Tĩnh Viễn một phen, ánh mắt không khỏi mang theo vẻ chán ghét, “Cậu ta có thể diễn xuất được loại cảm giác xấu xa này sao?” Người này nhìn thế nào cũng chỉ thấy dáng vẻ ngay thẳng ngốc nghếch thôi.
Tô Vũ Thần nghe ông ta nói thế vẫn chưa kịp nói gì, bạn nhỏ Trần ngay thẳng đã không vui.
Vừa đúng lúc đạo diễn Tiền nhìn thấy Tô Vũ Thần bước đến liền đứng lên, nói cách khác cách chỗ ông ta không xa chính là một chiếc ghế xếp.
Trần Tĩnh Viễn cúi đầu mở cúc áo sơ mi sọc ca rô của mình, chỉ còn lại một cái miễn cưỡng còn cài lại. Bỗng dưng ngẩng đầu lên mãnh liệt nhìn chằm chằm đạo diễn Tiền, ngón tay bẻ rắc rắc, khóe miệng hơi cong lên, tiếp theo ánh mắt nhìn chằm chằm đạo diễn Tiền rồi áp sát một chút, đạo diễn Tiền vô thức lùi lại, Trần Tĩnh Viễn duỗi cánh tay nhẹ nhàng đẩy vai ông ta một cái, đạo diễn Tiền trên mặt còn mang theo vẻ hoảng hốt liền ngồi phịch xuống ghế.
“Bốp bốp bốp.” Tô Vũ Thần đi đầu vỗ tay, “Chính là cảm giác như vậy.”
Đạo diễn Tiền xoa xoa mồ hôi chảy ra trên trán, cam tâm tình nguyện nói một câu không tệ, cũng tự trách mình trông mặt mà bắt hình dong. Tuy rằng ở trước mặt mọi người bị mất mặt như vậy trong lòng khó tránh khỏi có chút không vui, thế nhưng diễn viên diễn xuất hay sẽ càng có lợi hơn cho bộ phim, đạo diễn Tiền nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình.
Tô Vũ Thần và Trần Tĩnh Viễn đi thay trang phục diễn, vị Messa kia vẫn chưa đến, thế nên sẽ quay phân cảnh hay người bọn họ uống rượu ở quán bar trước.
Lạc Tu trong phim là loại nhân vật cấp bậc nam thần gia thế tốt học tập giỏi hòa đồng lại còn đẹp trai, mà Giản Phàm chính là nam sinh xấu xa trong truyền thuyết, da mặt dày to gan thủ đoạn quái dị lại còn không bị đạo đức ràng buộc, trên người đều là mùi vị lưu manh vô lại.
Tô Vũ Thần đóng vai Lạc nam thần, lần này đến quán bar uống rượu là do Lạc Tu mời Giản Phàm.
Hai nam sinh khí chất khác nhau nhưng đều xuất sắc ngồi trước quầy bar, Lạc Tu từ trước đến giờ chỉ mặc áo sơ mi trắng lần đầu tiên mặc áo sơ mi đen cùng màu với Giản Phàm, chẳng qua cúc áo của cậu vẫn cài cực kỳ quy củ, tư thế ngay ngắn ngồi và đường cong gầy gò bị bọc lại dưới lớp áo càng lộ ra loại khí tức cấm dục ngập tràn, càng thêm dụ dỗ người ta tìm tòi.
Giản Phàm lười biếng bắt chéo chân ngồi tại nơi đó, duỗi mũi chân cọ cọ đầu gối Lạc Tu, vẻ mặt cười xấu xa nói: “Bọn họ đều nói chúng ta mặc đồ tình nhân kìa.”
Ngón tay Lạc Tu run lên một cái, nhấc chân tránh né đụng chạm của hắn ta, mặt không cảm xúc gọi phục vụ mở một chai rượu Vodka độ cồn cao, vươn tay rót đầy một ly rượu cho Giản Phàm, sau đó lại rót đầy như vậy cho mình.
“Này này, tức giận rồi? Đừng hẹp hòi như vậy chứ.” Trong giọng nói Giản Phàm mang theo ý lấy lòng.
“Uống rượu!” Lạc Tu đẩy ly thủy tinh đến trước mặt Giản Phàm, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ly rượu, thậm chí ngay cả lông mi cũng không run động.
Khóe miệng Giản Phàm giật một cái, “Tôi nói, đây chính là rượu Vodka đó, cậu…”
Không đợi hắn ta nói xong, Lạc Tu liền cầm ly rượu của mình lên, trên mặt lóe lên vẻ tàn nhẫn uống một hơi, trong lồng ngực nhất thời như có một ngọt lửa cháy mạnh, lông mày cũng nhíu lại, vẻ tàn nhẫn biến thành đau khổ.
Lúc Lạc Tu đang chuẩn bị uống tiếp, ly rượu trong tay đã bị người giành lấy, Giản Phàm ngửa đầu trực tiếp uống hết số rượu còn lại.
Cho dù là hắn thường hay uống rượu cũng không chịu nổi, đừng nói chi là cái tên không bao giờ uống rượu như Lạc Tu.
Thế nhưng Lạc Tu lại không vui, trừng to đôi mắt đỏ rực rồi đột ngột tạt số rượu con dư tỏng ly lên người Giản Phàm.
“Tại sao cậu ngay cả rượu của tôi cũng cướp? Tại sao tại sao tại sao?” Lạc Tu từng tiếng từng tiếng ép hỏi, tay nắm chặt, cả người run rẩy kịch liệt như một con thú nhỏ bị ép đến đường cùng, muốn thét ra tất cả phẫn nộ.
Trần Tĩnh Viễn bị ánh mắt căm hận kia nhìn chằm chằm thì trong lòng run lên một cái, nhất thời quên mất chuyện mình đang quay phim.
Mặc dù ba mẹ mặc kệ hai mẹ con cậu ấy, nhưng mình cũng âm thầm giúp đỡ, sau đó cậu ấy vào Tô gia thì càng phải không lo ăn mặc chứ.
Tô Vũ Thần còn đang run rẩy nhìn thấy vẻ mặt Trần Tĩnh Viễn không đúng, liền lén lút ở nơi ống kính không quay được mà nháy mắt với cậu ta.
Trần Tĩnh Viễn sững sờ, mí mắt chớp một cái liền tìm lại được cảm giác quay phim, đợi đến khi Tô Vũ Thần kéo vạt áo của cậu ta định vung tay đánh thì phối hợp che mắt lại.
“Cut!” Đạo diễn đúng lúc kêu dừng, trong giọng nói mang theo cảm giác thỏa mãn rõ rệt: “Cảnh này có thể qua luôn, lát nữa Vũ Thần quay bù lại một pha đặc tả là được.”
Ông ta vẫn không ngờ năng lực của Tô Vũ Thần lại cao như vậy, vốn dĩ cho rằng cảnh này còn phải quay trong một buổi sáng nữa chứ.
Nội dung vai diễn của Tô Vũ trong phim thật ra có chút nghẹn khuất, cậu tự cho là anh em tốt ngủ với bạn gái của mình, cảnh này là lúc Lạc tu đuổi theo đưa bạn gái ví tiền bỏ quên, kết quả ngược lại nghe thấy được bạn gái nói với người bên đầu kia điện thoại: “Giản Phàm, em mang thai con của anh.”
Thật đúng là đủ cẩu huyết, có điều người thời nay lại thích xem nhất là mấy loại tình tiết cẩu huyết ‘yêu nhau lắm cắn nhau đau’ này.
“Lợi hại!” Trần Tĩnh Viễn bật ngón cái với Tô Vũ Thần, đừng nhìn cậu ta chỉ là một diễn viên quần chúng, chính bởi vì cậu ta tham gia nhiều đoàn phim, cậu ta mới càng rõ hơn năng lực tác động đến tâm trạng của người khác của Tô Vũ Thần lợi hại cỡ nào, người này mạnh hơn nhiều so với Tô Vũ Thần mà cậu ta đã biết.
“Tất nhiên rồi.” Tô Vũ Thần không chút khách sáo nhận lấy lời khen của cậu ta, đối với loại người thẳng tính như cậu ta càng khách sáo ngược lại càng không vui, “Vừa rồi thất thần à?” Tô Vũ Thần dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy hỏi.
Trần Tĩnh Viễn hơi ngượng ngùng sờ đầu, nghiêm túc cam kết: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Đạo diễn bên kia thấy hai người bọn họ to nhỏ một trận vẫn chưa có ý định dừng lại, liền mở miệng gọi người, ông ta vừa tiến vào trạng thái quay chụp thì mấy thứ kiêng nể gì đó một chút cũng không còn.
Sau khi Tô Vũ Thần quay bù xong một cảnh liền ngồi ở trên ghế khôi phục tâm trạng, mặc kệ vị La mỹ nhân của bôi bôi trát trát lên mặt mình, lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin tức mới nhất.
Có lẽ mấy câu nói kia đã có tác dụng, bây giờ ở trang chủ không còn mấy tin nói cậu bạo lực đánh người. Tuy rằng vẫn có một số fan liều chết trung thành ra sức hô hào đừng bị Tô Vũ Thần lừa gạt, nhưng đã có một số fan thành anti fan.
Nhanh chóng mở những chủ đề hot trên Uwewe ra, chủ đề # Người đại diện của Giang Nguyên lừa bán trẻ con # xếp vị trí đầu trên bảng xếp hạng tìm kiếm, Tô Vũ Thần nhíu mày, khiến La Khâm không vui khẽ quát một tiếng, tô lông mày lại cho cậu cậu lộn xộn cái lông gì chứ.
Tô Vũ Thần qua loa xin lỗi một tiếng, mở ra chủ đề kia ra, nhanh chóng hiểu rõ tại sao chủ đề này lại lên top nhanh như vậy. Thì ra đã có hai gia đình nhận ra con của mình, sau khi tư liệu ảnh chụp tràn ra thì lực lượng cảnh sát nhanh chóng vào cuộc, trong lúc nhất thời những người không muốn tin tưởng cũng phải tin.
Thế nhưng Tô Vũ Thần lại nhìn ra vấn đề ở đây, mọi người đều biết rõ tốc độ của lực lượng cảnh sát ở Thiên Triều, không thể nào nhanh như vậy, càng không cần phải nói đến tập đoàn lợi ích phía sau chuyện này, chẳng lẽ đã có một bên ra tay rồi sao?
Đang ngồi ngẫm nghĩ, bên ngoài đoàn phim liền truyền tiếng mắng chửi ồn ào, Tô Vũ Thần còn nghe thấy tên cậu, phất tay gọi vệ sĩ ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Vệ sĩ nhanh chóng quay lại nói có một cô nàng tự nhận là em gái của Tô Vũ Thần khăng khăng đòi vào, thế nhưng các nhân viên an ninh thấy cô ta lén la lén lút vừa nhìn đã biết không phải là người tốt liền cho rằng là một kẻ lừa gạt. Thời điểm này paparazi chờ bên ngoài muốn trộm đi vào cũng không ít, bảo vệ nào dám cho người vào.
Lúc này La Khâm đã chăm chút xong khuôn mặt của Tô Vũ Thần, vừa nghe thấy hai chữ em gái Tô Vũ Thần liền không nhịn được nhiều chuyện: “Tiểu Tô Tô à, cậu còn có em gái nữa sao?”
Tô Vũ Thần đùa giỡn cười, “Tôi không chỉ có một em gái mà còn có một em trai nữa đây.”
Ánh mắt La Khâm không khỏi sáng lên, nghĩ đến khuôn mặt của Tô Vũ Thần liền bày ra dáng vẻ chờ mong hỏi: “Nhóc kia lớn lên đẹp trai không?”
“Tất nhiên là không đẹp trai bằng tôi rồi, ” Tô Vũ Thần bình tĩnh nói, xoay người dặn dò vệ sĩ một lần nữa, “Cô ta muốn vào cũng được, trước tiên phải lấy hết mấy thứ kỳ trên người xuống, đặc biệt mấy thứ bột phấn hay nước gì đo. Nếu cô ta giãy dụa thì các người hãy ‘bất cẩn’ đổ mấy thứ đó lên người cô ta là được, tất nhiên các người phải chú ý không được đụng vào.”
Kiếp trước cậu đã chịu không ít khổ cực, Tô Tử Nghiên thích sắp xếp mấy thứ kỳ lạ, mấy thứ phấn ngứa nước hắt hơi hạt tiêu gì đó, dùng danh nghĩa thí nghiệm mà dằn vặt Tô Vũ Thần, khiến Tô Vũ Thần vô cùng chật vật.
“Mấy anh em các cậu đều sống chung như vậy sao?” La Khâm cảm thấy trong lời nói của Tô Vũ Thần có chút kỳ lạ, không khỏi có chút nghi ngờ hỏi.
“Không không không, ” Tô Vũ Thần cười tà, “Bình thường lúc chúng tôi ở chung còn nảy lửa hơn.”
Ặc, câu này sao lại thấy quái lạ như vậy chứ.
Tô Vũ Thần liếc hắn ta một cái, tốt bụng giải thích nghi ngờ của hắn: “Trên mạng có bài post về thân thế của tôi, anh về nhà xem rồi sẽ biết.”
La Khâm lập tức tràn đầy hứng thú lấy điện thoại di động ra lướt web, thuận tiện xem dáng vẻ của em trai Tô Vũ Thần.
Lúc này một vệ sĩ vẻ mặt kỳ dị đi vào, những người này ngày thường đều rất tẫn trách đóng vài mặt than, rất hiếm khi có vẻ mặt như vậy.
“Thế nào?” Tô Vũ Thần nhìn thấy phía sau vệ sĩ không có Tô Tử Nghiên, mặc dù đã đoán được xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn hỏi như vậy.
“Trên người cô gái kia mang theo một loại phấn màu vàng kỳ quái, lúc chúng tôi muốn mang đi kiểm tra cô ta sống chết không chịu buông tay, vì vậy chúng tôi đã dựa theo căn dặn của ngài đổ bột phấn đó lên người cô ta.”
“Sau đó?” Tô Vũ Thần hỏi tiếp, thật ra cậu rất tò mò lần này cô ta lại tự làm tự chịu cái gì.
“Sau đó cô ta liền hét lên một tiếng, ra sức phủi phủi cho hết bột phấn trên người, bởi vì căn dặn của ngài nên chúng tôi đều cách rất xa, nhưng có vài fan tốt bụng đến giúp đỡ, kết quả…”
Nói tới lúc này thì vẻ mặt vệ sĩ bắt đầu trở nên xoắn xuýt lại.
“Thế nào? Ai nha nói mau đi, đừng làm tôi cụt hứng.” La Khâm đứng bên cạnh Vũ Thần không hài lòng, ba lần bốn lượt đứt quãng như vậy cũng đủ rồi.
“Kết quả cô ta đưa tay vào trong quần áo sờ loạn, sau đó trên mặt còn lộ ra vẻ vừa như đau khổ vừa như hưởng thụ, sau đó sờ không đủ còn cởi áo khoát ra, các fan bị cô ta chạm vào cũng như vậy, có điều bọn họ chỉ cào trên tay mình thôi.”
“Ừm, thứ đó chắc là phấn ngứa.” Tô Vũ Thần sờ sờ cằm, cũng may cậu đã có dự đoán trước.
Vừa ngẩng đầu lên thấy vệ sĩ muốn nói lại thôi, Tô Vũ Thần không nhịn được cong cong khóe môi, “Còn chuyện gì nữa?”
“Phóng viên và camera bên ngoài vẫn còn, cho nên…”
Tô Vũ Thần không nhịn được phì cười một tiếng, lần này tốt rồi, Tô gia lại có trò hay để xem. Vẫn là những fan kia đáng thương, làm việc tốt cũng phải xem đối tượng, hi vọng lần này có thể cho bọn họ một bài học.

Bình Luận (0)
Comment