“Nam thần à người đại diện của anh tỏ tình với anh hả?”
“Sao cậu biết?”
Trầm Trạch Lâm nghi hoặc thốt lên, lúc nhìn thấy vẻ mặt bừng tỉnh của Tô Vũ Thần, mới nhận ra mình bị cậu đưa vào tròng.
“Tên nhóc này thật là!” Bất đắc dĩ nói một câu, sau đó cũng không giải thích gì thêm.
“Nhìn anh như vậy chắc là vẫn chưa đồng ý?” Hiếm khi tự mình tham gia nhiều chuyện với nam thần, Tô Vũ Thần không nhịn được hỏi tiếp.
“Ừ.” Trầm Trạch Lâm gật gật đầu, vừa định nói thêm gì đó, đạo diễn Vưu đã kêu người đến giục Tô Vũ Thần đi thay trang phục diễn và hóa trang.
“Nam thần anh có thể quăng tiền xu đó, lần thứ hai sẽ biết đáp án trong lòng mình.” Tô Vũ Thần không đành lòng nhìn bộ dáng xoắn xuýt của nam thần, liền dứt khoát đưa ra cách mà cậu thường dùng.
Trong số các diễn viên chỉ có người đóng vai tiểu hoàng đế cũng là người mới như cậu, còn lại không ai không phải là lão làng, điều này cũng khiến mỗi lần quay phim Tô Vũ Thần đều cực kỳ để tâm.
Đạo diễn Vưu vuốt cằm chiếu lại từng phân đoạn Tô Vũ Thần vừa quay, thoạt nhìn rất không tệ, nhưng đặt chung với nhau lại khiến người ta cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Không đúng ở đâu đây? Trong lúc đang suy nghĩ, một tiếng “nam thần” của Tô Vũ Thần vang lên khiến ánh mắt đạo diễn Vưu lập tức sáng lên.
“Vũ Thần cậu qua đây!” Vưu đạo phất tay gọi Tô Vũ Thần, dù sao tiền của Tần tổng người ta cũng đã cho rồi, về công về tư ông ta đều phải chỉ dạy Tô Vũ Thần thật tốt.
“Trạch Lâm là nam thần của cậu?”
Tô Vũ Thần dứt khoát gật đầu.
“Vậy thì đúng rồi!”
“Sao thế?” Tô Vũ Thần có chút không không hiểu được.
“Cậu có phát hiện lúc cậu quay phim hay bắt chước theo động tác Trạch Lâm không?” Đạo diễn Vưu vừa nói vừa chiếu chậm lại những phân cảnh vừa quay.
“Hình tượng của cậu ấy hơi cường tráng hơn so với cậu, mà hình tượng cậu thiên về hướng xinh đẹp. Cho nên những động tác của cậu ấy trông rất quyến rũ người khác, nhưng nếu đặt trên người cậu thì lại có chút không đúng, giống như con nít mặc quần áo của người lớn vậy.”
Sau khi nghe đạo diễn Vưu đạo nói như vậy Tô Vũ Thần liền có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ, khó trách mấy hôm trước cậu vẫn thấy mình diễn xuất có chút không đúng nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc không đúng chỗ nào, hóa ra chính là như vậy.
“Mỗi người đều có phong cách diễn xuất thích hợp với mình nhất, chỉ cần cậu có thể tìm được phong cách của mình và chăm chỉ rèn luyện thì chuyện trở thành ảnh đế hoàn toàn không thành vấn đề.”
Đạo diễn Vưu nói xong câu cuối cùng liền cổ vũ Tô Vũ Thần, lời này cũng không phải là để an ủi, bởi vì ông ta thật sự cảm thấy trên người Tô Vũ Thần có một loại khí chất khác biệt vô cùng hấp dẫn người khác. Rõ ràng là người được yêu thương che chở, nhưng trong lời nói của cậu đôi lúc lại toát ra cảm giác tang thương, cảm giác mâu thuẫn này đã tạo nên một loại mị lực có một không hai của cậu.
Tựa như, tựa như đã từng chết đi một lần, hoặc nói là đập vỡ rồi xây dựng lại, nhưng làm sao có thể chứ?
Đạo diễn Vưu lắc đầu quẳng suy nghĩ không thực tế này ra khỏi đầu, ông ta rất xem trọng Tô Vũ Thần, cho nên cũng rất sẵn lòng chỉ dẫn thêm vài câu.
Chính nhờ những lời chỉ dẫn đó đã khiến kỹ năng diễn xuất của Tô Vũ Thần lên cao như diều gặp gió, rõ ràng đã tăng lên một trình độ mới.
Tô Vũ Thần cảm thấy sau khi sống lại mỗi đoàn phim đều cực kỳ chăm sóc mình, biểu hiện rõ ràng nhất chính là tập trung lại tất cả phân cảnh của cậu quay cùng một lúc, như vậy đã giảm bớt không ít công sức. Không giống như kiếp trước, mặc dù chỉ là một vai phụ nho nhỏ nhưng lại phải chạy theo đoàn kịch từ sáng đến tối.
Tô Vũ Thần đang cảm thán về sự may mắn của mình, Tần Hoán Sâm lại đi tới đoàn phim đón người.
Bởi vì có Thẩm Trạch Lâm trong đoàn phim nên Tần Hoán Sâm quả thật hận không thể kéo người yêu của mình về bên cạnh ngay lập tức, chỉ sợ sơ xuất một cái thì người yêu đã bị người ta lừa đi, tất nhiên anh tự nhận biểu hiện của mình vẫn rất rộng lượng.
Một ngày chỉ có một cuộc điện thoại cộng thêm vài chục cái tin nhắn mà thôi, không nhiều không nhiều, không nhiều chút nào.
Có một số người từ nhỏ đã không có cảm giác tồn tại, nhưng cũng có một số cho dù chen chúc trong đám người cũng khiến người ta không thể bỏ qua.
Người như vậy trời sinh đã mang hiệu ứng ánh sáng, chẳng hạn như Tần Hoán Sâm lúc này.
Khoác một chiếc áo ba đờ xuy màu tối, bên trong là tây trang thẳng tắp, tôn lên vóc người cao to hoàn mỹ của anh, phối hợp với gương mặt đẹp trai lạnh như băng, bất kể đứng ở nơi nào cũng là tiêu điểm trong đám người.
Ánh mắt lạnh băng vừa nhìn thấy bảo bối của mình lập tức liền biến thành một hồ xuân thủy, dịu dàng không tả nổi.
Tô Vũ Thần gần một tháng không được gặp người yêu vừa ngẩng đầu trông thấy Tần Hoán Sâm liền có chút không dám tin, nhắm chặt mắt lại rồi mở ra nhưng vẫn thấy người kia đứng ở nơi đó không hề biến mất, lúc này Tô Vũ Thần mới cong lên mộ nụ cười thật tươi, không chút kiêng kỵ Phong Tân cứ bám dính vào người mình mà vui sướng chạy bay vào lòng Tần Hoán Sâm.
Khóe môi Tần Hoán Sâm cũng cong lên, không nhịn được dùng ra xoa xoa mái tóc lông xù của bảo bối nhà mình.
Dạo này công ty bận rộn, khó khăn lắm anh mới rút ra được chút thời gian tới thăm bảo bối đồng thời đón cậu về nhà.
“Anh tới đón em?” Tô Vũ Thần tựa đầu vào lòng Tần Hoán Sâm lại thò ra, cười híp mắt hỏi.
“Ừm.” Tần Hoán Sâm gật đầu, trên mặt cũng đầy nụ cười, “Chúng ta về nhà thôi.”
“Nhưng đạo diễn Vưu nói phải làm tiệc tạm biệt cho em.” Tô Vũ Thần nháy mắt.
Nụ cười của Tần Hoán Sâm hơi khựng lại, chuyển qua dịu dàng an ủi: “Về nhà chúng ta tự chúc mừng.”
Không đợi Tô Vũ Thần tiếp tục nói thêm gì nữa, Tần Hoán Sâm quay người đi về phía đạo diễn Vưu chào hỏi một chút, sau đó kéo người đi.
Không nói nơi này có nam thần của bảo bối, lại còn có thêm cái tên cao dán chó — Phong Tân và bà thím mê trai — Tịch Bích, đều là mấy tên mặt người dạ thú không có ý tốt. Nếu không phải còn có vệ sĩ mỗi ngày theo sau, anh tuyệt đối không thể yên lòng để bảo bối ở trong đoàn phim này.
Sau khi kéo người ra khỏi studio, gió lạnh thổi qua, Tô Vũ Thần không nhịn được run run người, ánh mắt vẫn không thoát khỏi người Tần Hoán Sâm, thật muốn lấy áo ba đờ xuy của anh khoát lên người mình mà.
Bảo bối đang nhìn trộm anh!
Ác ma trong lòng Tần Hoán Sâm đang càn rỡ ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng bên ngoài chỉ âm thẫm xoay cổ một cái, để bảo bối có thể nhìn thấy anh càng đẹp trai hơn.
Tên này tối qua bị sái cổ à? Sao cứ lắc qua lắc lại vậy.
Tô Vũ Thần nắm thật chặt quần áo trên người, trời ạ, thời khắc mấu chốt anh lại vứt hết mấy cái tổng tài văn đã xem đi đâu rồi? Lúc này không phải nên dịu dàng cởi áo khoát ra phủ lên cho em sao?
Tô Vũ Thần trong lòng điên cuồng gào thết, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ nhất, dù sao người ở đây rất nhiều, cậu phải chú ý bảo vệ hình tượng giá trị cao của mình.
Phân cảnh cuối cũng của bộ phim quay ở đại điện, lúc này đi đến vị trí đỗ xe phải mất một khoảng thời gian.
Một trận gió lạnh thổi qua, Tô Vũ Thần bỗng nhiên hắt xì một cái thật to, mùa đông ở thành phố này đến cũng thật sớm đó.
“Bị cảm à?” Trong giọng nói Tần Hoán Sâm mang theo chút lo lắng không hề che dấu.
Tô Vũ Thần mếu máo đưa tay ra cho anh.
Tần Hoán Sâm nắm tay che miệng lại, dấu đi nụ cười đột nhiên xuất hiện.
Quay đầu đoàn người không ngừng qua lại, Tần Hoán Sâm thấp giọng nói: “Có nhiều người ở đây, chúng ta nắm tay nhau không hay lắm đâu?”
Chỉ là không hay lắm, nhưng thật ra vẫn có thể.
Quả nhiên không nên ôm bất cứ hi vọng gì đối với đường về đại não của tên này, Tô Vũ Thần giận cũng không được cười cũng không xong, đành phải lắc đầu nói: “Không phải em muốn dắt tay, em chỉ muốn nói cho anh biết tay em lạnh thôi.”
“Ồ!” Tần Hoán Sâm nhìn những ngón tay thon dài bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, đột nhiên nắm lấy tay Tô Vũ Thần bỏ vào túi áo khoát của mình, sau đó khóe môi hơi cong lên.
Vậy, vậy là xong rồi? Cậu ám chỉ rõ ràng như vậy mà anh cũng không hiểu được sao? Cởi quần áo ra đi cưng!
Tô Vũ Thần không được tự nhiên rút tay mình ra, sau đó tự mình đẩy nhanh tốc độ đi về phía trước.
Tần Hoán Sâm dừng bước sờ sờ cằm mình, sao trông bảo bối hình như rất tức giận?
Lấy điện thoại di động ra lật lật bí tịch bách chiến bách hắng của mình, lật tới chỗ những chuyện phải làm vào mùa đông.
A! Hiểu rồi!
Tần Hoán Sâm lặng lẽ cất điện thoại, chân dài bước đi nhanh chóng đuổi kịp Tô Vũ Thần, vươn tay kéo người lại.
Tô Vũ Thần dừng bước không nói lời nào, Tần Hoán Sâm lại giơ tay kéo người vào lồng ngực mình, hai tay kéo áo khoát qua mộ bên, nhanh chóng buộc lại, vững vàng bao lấy hai người.
Đợi đợi đợi đã, kịch bản của anh có hơi kỳ lạ đó!
Không phải nên cởi áo à? Sao hai người có thể mặc chung một cái áo khoát chứ? Lỡ như để người ta nhìn thấy thì làm sao?
“Ấm không?”
Giọng nói đầy từ tính của Tần Hoán Sâm vang lên, Tô Vũ Thần ngơ ngác gật đầu, dư quang khóe mắt phát hiện có người tới, nhất thời dưới tình thế cấp bách liền chui rút vào.
Bỏ lại đôi tình nhân nhìn Tần Hoán Sâm như nhìn người bệnh tâm thần, trên người cô gái còn khoát áo của chàng trai.
Nhìn mặt mũi người đàn ông này cũng không tệ, nhưng sao bụng lại lớn như vậy? Nhìn xuống chút nữa, ủa? Hình như trong áo khoát kia còn có giấu một người?
Tần Hoán Sâm vỗ vỗ bảo bối nhà mình để an ủi, sau đó ngẩng đầu lên, sử dụng tuyệt kỹ giết người — ánh mắt như đao, chỉ vừa lạnh lùng nhìn một lúc, đôi tình nhân đã không chịu nổi tự mình bỏ đi.
“Bọn họ đi rồi.” Tần Hoán Sâm lần thứ hai vỗ vỗ, “Có muốn ra ngoài hít thở không khí một chút hay không?”
Một khuôn mặt đỏ hồng lộ ra khỏi vạt áo Tần Hoán Sâm, tư thế của hai người khiến bọn họ cách nhau rất gần, thậm chí Tần Hoán Sâm cũng có thể nhìn thấy nhưng cọng lông tơ nhỏ trên mặt báo bổi, thoạt nhìn trông rất đáng yêu.
Suy nghĩ một lúc, hai gương mặt lại càng gần nhau hơn, hai đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhào.
“Phựt” một tiếng, cái nút áo phía trên rốt cục cũng không chống cự nổi sức phá hoại của hai người đàn ông, đánh thức hai người nào đó còn đang hôn nhau.
Tô Vũ Thần rút vào lồng ngực Tần Hoán Sâm, Tần Hoán Sâm vô thức ôm thật chặt.
“Đừng phá nữa, đi mau!” Tô Vũ Thần có chút hổn hển nói, thật quá mất mặt rồi.
“Được.” Tần Hoán Sâm nhẹ giọng đáp lại, ôm chặt bảo bối chầm chậm đi về phía trước.
Mà bởi vì Tô Vũ Thần xoay lưng lại, nên chỉ có thể nhìn thấy tây trang màu xám thẫm của Tần Hoán Sâm.
Như vậy chi bằng nhắm mắt lại, giao toàn bộ bản thân mình cho cái ôm của người đàn ông này, yên lòng để mặc anh dẫn cậu tiến về phía trước.