“Được, cậu về trước đi.” Tần Hoán Sâm phất phất tay, trên mặt vẫn là thần sắc khiến người ta khó đoán, “Việc này tôi sẽ nói với Thần Thần.”
Trần Tĩnh Viễn có chút căng thẳng gật đầu đáp lại, đừng thấy hắn từ trước đến nay vì tính tình ngay thẳng mà đắc tội không ít người, thế nhưng mặt đối mặt nói chuyện với tổng tài HY bá chủ giới giải nhiều năm vẫn khiến hắn cảm thấy có chút lo lắng.
Lúc này đây hắn thật bội phục Tô Vũ Thần, mỗi ngày ở cùng với tên mặt than nghiêm túc khí thế dọa người này mà còn có thể sống khỏe mạnh vui vẻ như vậy, thực sự là rất dũng cảm đó.
Nhưng mà cũng chỉ có thể nói hắn chưa đủ tư cách để hiểu được bản tính muộn tao của Tần đại đại, ở trước mặt người yêu, tất cả vẻ cao quý đều sụp đổ.
Tần Hoán Sâm còn đang suy nghĩ xem phải nói thể nào với bảo bối đây, lúc trước khi điều tra cũng không tra được chuyện này, không biết sau khi bị cả nhà kia tổn thương như vậy, bảo bối có còn muốn tiếp nhận mấy chuyện người thân gì đó không nữa.
Ánh mắt quét đến điện thoại di động đặt trên bàn, cả buổi sáng cộng thêm nửa buổi chiều, bảo bối vậy mà vẫn không nhắn tin cho mình, nói mấy lời ngọt ngào chứ?
Dù sao cũng không xem tiếp văn kiện được nữa, cũng không biết bảo bối đi thu âm thế nào rồi.
Tần Hoán Sâm suy đi nghĩ lại liền tỏa ra một loại khí tức buồn bực không chịu được quanh người, tất nhiên nếu lúc này có người ở bên cạnh anh, cũng chỉ cảm giác được không khí xung quanh tên mặt than này đột nhiên bị một sức mạnh không tên khiến cho hoàn toàn méo mó.
“Roẹt” một tiếng, chữ ‘Sâm’ cuối cùng bởi vì người ký dùng lực quá mức mà bị rạch thành một đường dài.
Tần Hoán Sâm yên lặng một lúc, bỗng dưng lập tức đúng lên bước ra cửa.
Nữ thư ký thấy hắn ra cửa lập tức ân cần hỏi, “Tần tổng ngài có dặn dò gì à?”
Tần Hoán Sâm liếc nàng nhìn cô nàng một cái, thản nhiên phun ra hai chữ: “Thị sát.”
Thị sát? Ánh mắt nữ thư ký đảo một vòng, là một fan CP Tần Tô lâu năm, cô nàng liền nhanh chóng lĩnh hội được lớp nghĩa thâm sâu bên dưới hai chữ ‘thị sát’ này trong phòng.
“Phu nhân đang ở phòng thu âm tại lầu hai mươi.” Nữ thư ký kích động một cái liền kêu lên xưng hô vẫn luôn giữ trong lòng, sau khi ý thức rõ mình vừa nói gì liền căng thẳng nhìn Boss đại nhân.
Xong đời, chỉ trách cái miệng hư hỏng này! Chuyện như vậy sao có thể nói ra ngoài? Sẽ không bị sa thải chứ.
Tần Hoán Sâm cất bước rời đi, chỉ để lại cho nữ thư ký một bóng lưng thâm sâu khó lường.
Ngay khi nữ thư ký có chút nản lòng cúi đầu, giọng nói trầm thấp ẩn chứa ý cười của Tần Hoán Sâm từ nơi không xa nhẹ nhàng vang lên.
“Làm tốt lắm, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi.”
Cái phắc! Thực quá hiếm có mà, mình cư nhiên nghe được hai chữ ‘tốt lắm’ từ miệng Boss đại nhân! Khoan đã, vừa nãy Boss mặt lạnh đang cười sao?
Ngay lúc cô nàng đang sâu sắc nghi ngờ, thang máy của Tần Hoán Sâm đã dừng lại ở lầu hai mươi, anh nhấc chân bước ra ngoài.
Giọng nam cao bi tráng mà mạnh mẽ vang vọng khắp cả tầng lầu, Tần Hoán Sâm không khỏi dừng bước, nhắm mắt lại cẩn thận thưởng thức.
Lúc này đã đến phần ca hát, giọng hát cao của thanh niên khiến người ta có một cảm giác tựa như nước chảy thành sông, bên trong tiếng ca thảm tiết tê tâm liệt phế người lại càng lộ ra vẻ bi tráng hơn.
Kịch bản lịch sử vốn dĩ mang theo một loại nặng nề trời sinh, trên triều đình quỷ quyệt khó lường, quân đội chém giết lừng lẫy, động tới quyền lực là mất đi mạng sống, tất cả những thứ này đều mang theo một loại nặng nề có chút hiên ngang lẫm liệt.
Mà giọng nam cao của Tô Vũ Thần cư nhiên hoàn toàn hát lên được cảm giác đó!
Thật ra lúc chỉ đạo âm nhạc chọn Tô Vũ Thần làm người hát nhạc kết cho bô phim, Lưu Thiên rất phản đối, ông ta cũng đã nghe giọng hát của Tô Vũ Thần, thanh nhã dịu dàng, bình thường rất êm tai, nhưng đặt vào bộ phim lịch sử như thế này thì không thích hợp. Những ca khúc như vậy thích hợp với những nhóm nhạc già có cảm giác lắng đọng hơn, là nhờ Chử Hoành vừa cứng rắn tranh luận vừa mềm dẻo năn nỉ vất vả lắm mới thuyết phục được ông ta.
Thế nhưng hôm nay ngay khi nghe thấy Tô Vũ Thần mở miệng hát lên âm thanh đầu tiên ông ta liền ngây ngẩn cả người, tuy rằng lúc thay đổi cao độ không chuyên nghiệp như những người bên diễn xướng, thế nhưng một ca khúc quan trọng nhất là mang đến cảm giác cho người khác, loại cảm giác về linh hồn, vậy mà thanh niên trẻ tuổi Tô Vũ Thần này lại thật sự có thể hát được.
Đang nhắm mắt chìm đắm trong giọng hát, Lưu Thiên bị người ta đẩy một cái, mở mắt ra liền thấy một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt mình, giọng nói của Dụ Việt cũng vang lên khi đó.
“Tên nhóc đó không tệ.”
Công việc của Dụ Việt đã xong, vừa lúc nghe nói Tô Vũ Thần muốn tới thử âm liền rảnh rỗi không có chuyện gì làm chạy tới xem một chút. Trong tay ông ta có một bài hát thích hợp với Tô Vũ Thần, nhưng sau khi chính tai nghe thấy Tô Vũ Thần thử âm, trong đầu đã lâu không có linh cảm cư nhiên lại bắt đầu gợi lên vài nốt nhạc.
Đây đúng là một chuyện vui lớn, người như ông ta đã qua độ tuổi chạy theo danh lợi, điều hi vọng nhất bây giờ là có người có thể hát lên được linh hồn bên trong bài hát mà mình sáng tác ra.
Dụ Việt quyết định, phải nhân lúc có cảm hứng viết thêm vài bài hát cho Tô Vũ Thần.
Đợi đến khi Lưu Thiên lau lau nước mắt của mình xong, quay đầu lại muốn nhìn vẻ mặt của Dụ Việt, lão già kia cư nhiên đã cầm giấy bút của mình tìm một góc viết viết gì đó, cảm giác không tìm được người nói ra những điều trong lòng quả thật sắp nghẹn chết ông ta rồi!
Nhạc kết phim là do chính ông ta viết ra, thế nên khi nghe Tô Vũ Thần lại càng dễ dàng rơi vào cảm xúc hơn, lại còn nghe người ta hát đến khóc, khiến gương mặt già nua không khỏi lộ ra chút đỏ ửng.
Thật ra lần này phải nhờ vào chuyện Tô Vũ Thần chết đi sống lại một lần, nếu như chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi bình thường thì cao độ của cậu không thành vấn đề, nhưng về tình cảm nhất định không thể hiện được đầy đủ.
Tô Vũ Thần hát xong liền chậm rãi mở mắt ra, bình ổn lại cảm xúc kịch liệt của mình, lúc này mới tháo tai nghe xuống nhìn về phía mấy vị lão sư.
Mấy người này đều là người có tuổi, tất nhiên cầm đầu là Dụ Việt và Lưu Thiên. Hai người bọn họ một người am hiểu phổ nhạc một người am hiểu viết lời, cũng không phải người của HY, đạt đến trình độ này như bọn họ cho dù muốn mời cũng không mời được, cho nên những nhân tài sáng tác nổi tiềng vừa nghe bọn họ muốn tới HY liền không mời mà tự kéo tới.
Tô Vũ Thần có chút thấp thỏm, đóng phim cho dù là nhật vật nhỏ thì cậu cũng là người có mấy năm kinh nghiêm, thế nhưng ca hát như thế này lại là lần đầu tiền, đặc biệt trước mặt những người chuyên nghiệp như vậy, muốn nói không hồi hộp là chuyện không thể nào.
Nhưng mà mấy người là sao đây? Thầy Lưu quay đầu đi vẻ mặt nhìn thế nào cũng có chút ghét bỏ, mà thầy Dụ, thầy chạy đến góc tường là thật sự không chịu nổi ma âm của tôi tàn phá sao? Còn mấy người HY kia nữa, không nói không rằng dùng ánh mắt trao đổi với nhau, rốt cuộc là ý gì đây.
Tô Vũ Thần cảm thấy mình có chút đau lòng rồi, tâm trạng không khỏi tuột dốc không phanh, Tần Hoán Sâm ở một bên phát hiện bảo bối của mình có gì đó là lạ, lập tức đau lòng.
Giơ tay lên vẻ mặt bình tĩnh vỗ tay trong bầu không khí một mảnh yên tĩnh, vừa vỗ vừa đi về phía Tô Vũ Thần, trên mặt rõ ràng vẻ khen ngợi.
Dáng vẻ vừa rồi của bảo bối mặc dù có chút xa lạ mà anh chưa từng thấy, thế nhưng vẫn quyến rũ như vậy, khiến trái tim mình ngưa ngứa như bị mèo cào.
Tô Vũ Thần ngẩng đầu lên liền trông thấy người đàn ông luôn cưng chiều mình, tuy rằng anh là người có chút muộn tao có chút sở thích kỳ lạ lại có chút không ăn cay được, thế nhưng, anh vĩnh viễn là người có thể cho cậu cảm giác an toàn nhất.
Tô Vũ Thần đứng lên đi tới trước mặt Tần Hoán Sâm, cắm đầu đâm vào lồng ngực của anh.
Lúc anh không ở đây thì cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng mới vừa nhìn thấy anh, cảm giác tủi thân trong lòng Tô Vũ Thần không nhịn được trào lêm.
Anh yêu, em hát bị người ta ghét bỏ rồi làm sao bây giờ.
Mấy người kia nhìn thấy Tần Hoán Sâm vốn định lễ phép chào hỏi, nhưng đều bị nhiệt tình của Tô Vũ Thần làm kinh ngạc.
Người làm nghệ thuật mà, năng lực tiếp nhận rất mạnh, đối với mấy chuyện đồng tính luyến cũng không có bất cứ ý kỳ thị nào.
Lúc này mấy lão già chỉ cảm thấy, tuổi trẻ bây giờ, haizz, đều quá cỡi mở, không chút kiêng kỵ tâm trạng của mấy người già chúng ta.
Tần Hoán Sâm một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của bảo bối nhà mình, một tay khác dịu dàng xoa xoa cái đầu nho nhỏ của Tô Vũ Thần, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cậu: “Bảo bối hát rất hay.”
Tô Vũ Thần từ trong lòng Tần Hoán Sâm ngẩng đầu lên, “Nhưng mà…”
Tần Hoán Sâm an ủi hôn lên trán Tô Vũ Thần một cái, sau đó xoay đầu lại hỏi mấy người ngồi trên ghế sô pha: “Hát hay không?”
Mấy lão già đồng loạt gật gật đầu, ôi chao, cư nhiên khiến đứa nhỏ kia sắp ửng đỏ cả vành mắt, một loại cảm giác tội lỗi từ đáy lòng dần dần dâng lên.
“Tiểu Thần Thần hát rất tốt rất đúng chỗ, tuy rằng độ rung của âm cuối và lúc chuyển từ âm cao sang âm thấp hơi lệch một chút, nhưng mà mấy hứ này đều có thể luyện tập.”
Lưu Thiên lập tức mở miệng giải thích một câu, những người khác cũng khen ngợi vài câu, vẻ mặt hơi buồn của Tô Vũ Thần mới trở lại như cũ, mà Tần Hoán Sâm thấy tâm trạng bảo bối nhà mình tốt hơn nên ánh mắt nhìn sang bọn họ cũng dịu lại không ít.
“Cậu đã từng học biến âm?” Dụ Việt đang bận viết bài hát cũng đi tới.
Tô Vũ Thần mở đôi mắt to lóng lánh gật gật đầu, vài sợi tóc trên đầu cũng vì vừa rồi mới cọ cọ trong lòng Tần Hoán Sâm mà vểnh lên lúc nào cũng không hay biết.
“Rất tuyệt!” Dụ Việt không chút keo kiệt lời khen của mình, đây vốn là cậu nhóc mà ông đã giành trước.
Ngón tay giật giật, đứa nhỏ này thật manh, thật muốn sờ sờ đầu cậu nhóc.