Đứa em gái thân thiết vốn dĩ xinh đẹp lại trở thành như vậy, khiến anh em nhà họ Lý đến bệnh viện thăm cô ta cũng rất đau lòng. Anh ba Lý Nhân Thành từ trước đến giờ rất thương Lý Hân Hân càng không chút che giấu sự bảo vệ đối với em gái, tiến đến gần định sờ đầu em gái, nhưng lại sợ làm đau cô tay nên không thể không dừng tay.
"Hân Hân đừng sợ, anh ba báo thù cho em, không phải chỉ là một minh tinh nhỏ bé thôi sao? Tần Hoán Sâm và Tần gia hắn cũng không phải có thể một tay che trời."
"Anh ba!" Vành mắt Lý Hân Hân đỏ lên, "Em muốn tên Tô Vũ Thần cũng phải chịu đựng nổi khổ bị hủy dung! Anh ba! Anh ba nhất định phải giúp em!"
"Yên tâm đi." Lý Nhân Thành không ngừng an ủi em gái, anh hai Lý gia đứng ở bên cạnh không nhịn được nhíu mày.
Mối thù này muốn trả cũng không dễ như vậy, Tần gia mặc dù có mấy người thích gây chuyện, nhưng đều bị Tần Hoán Sâm chèn ép chặt chẽ. Lần trước lúc em gái tung ra những đoạn video kia hắn cũng góp thêm chút lửa, cũng không biết người đàn ông kia muốn đối phó Lý gia như thế nào chứ đừng nói đến trả thù!
Ngay cả chuyện ép Tô Vũ Thần không được tham gia đóng phim cũng không dễ dàng gì, Chử gia cũng không phải ngồi không.
Khó!
Hai người này trong nhà cũng không phải là đèn cạn dầu, khoan đã, trong nhà? Cần gì phải dùng trứng chọi đá chứ, tránh Tần Hoán Sâm trực tiếp xử lý Tô Vũ Thần là được, người mẹ kế của hắn còn ước gì có thể giết chết hắn mà.
Hách gia cũng là người trong bộ máy nhà nước, muốn xử lý một minh tinh nhỏ bé dễ hơn nhiều so với một thương nhân như hắn.
Mà lúc này Hách Lâm đang che giấu bản thân thật kỹ, lén lén lút lút đến một cửa hàng cầm đồ để cầm những thứ xa xỉ đã mua lúc trước.
Gần đây không biết vì lý do gì, rõ ràng cổ phiếu vẫn luôn tăng giá từ trước đến giờ bỗng nhiên bị rớt giá. Thế nhưng Hách Lâm đã được nếm thử ngon ngọt nên cực kỳ tự tin đối với cổ phiếu này, không những không tìm cơ hội rút tay lại mà còn thừa dịp cổ phiếu xuống giá liền đổ tất cả tiền mặt của mình vào đó, bà ta tin rằng không lâu sau mình nhất định có thể kiếm thêm được một món hời nữa!
Kết quả tiền vẫn chưa kiếm được thì chi tiêu trong nhà hàng ngày đã không đủ dùng. Vốn dĩ quyền nắm giữ tiền bạc trong nhà nằm trong tay Hách Lâm, nhưng bà ta không dám mở miệng nói với Tô Hằng Nghị. Sau khi bán hết số bất động sản trong tay lại về nhà mẹ ruột mượn tiền vài lần, bây giờ bà ta cũng chỉ có thể cầm hết những món đồ xa xỉ đã mua từ trước.
Lỗ hổng càng lúc càng lớn, bây giờ Hách Lâm càng không dám nói với bất cứ người nào chuyện trong nhà đã hết tiền, đành phải được ăn cả ngã về không đặt tất cả hi vọng vào cổ phiếu.
Tô Vũ Thần nhìn tình hình gần đây của Hách Lâm, ngón tay nhẹ vuốt vuốt trang giấy không khỏi cười thành tiếng, người phụ nữ này thật biết cách phối hợp mà.
Tần Hoán Sâm nghe thấy tiếng cười của bảo bối nhà mình liền nhẹ nhàng bước qua, ánh mắt nhìn nhìn tờ giấy, không biết chuyện gì khiến bảo bối cười vui vẻ như vậy.
Tô Vũ Thần dứt khoát cầm cả xấp giấy trong tay nhét vào lòng Tần Hoán Sâm, tâm trạng cực kỳ vui vẻ nói: "Bọn họ cũng sắp xong đời rồi."
Tần Hoán Sâm liếc nhìn vài lần liền biết tại sao bảo bối lại cười, bảo bối của mình muốn tự ra tay xử lý một người, vậy thì anh chỉ cần ở phía sau thay bảo bối giải quyết hậu quả là được rồi.
Vì vậy anh liền ném xấp giấy đi ngồi lên ghế sô pha ôm bảo bối vào lòng.
Hiếm khi có được mấy ngày nghỉ ngơi, có thể cả ngày dính chặt lấy bảo bối, Tần Hoán Sâm quả thực đang nghĩ đợi đến khi đó có thể cùng bảo bối làm chuyện gì gì đó.
Bây giờ Tô Vũ Thần vừa thấy anh ôm lấy cậu thì đã bắt đầu cảnh giác, khó khăn lắm mới có thể rời giường, cậu cũng không muốn lại phải nằm liệt nữa.
Nắm lấy cái tay đang sắp làm loạn kia, Tô Vũ Thần ra sức vận dụng kỹ năng diễn xuất của mình, tuy rằng vành tai hơi ửng đỏ, nhưng lại lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Tối mai em phải lên sân khấu biểu diễn, anh thành thật một chút cho em!"
Tần Hoán Sâm ngậm lấy vành tai của cậu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, trầm giọng nói: "Còn đến bốn mươi tiếng, đủ cho chúng ta bàn luận về nhân sinh."
Tô Vũ Thần né đầu sang bên cạnh, Tần Hoán Sâm lại kề sát như hình với bóng, nhất quyết không bỏ qua cho cậu, dùng đầu lưỡi liếm lung tung trên mặt Tô Vũ Thần.
Phắc, tên này là chó sao?
Tô Vũ Thần cau mày không chút khách khí nắm tóc Tần Hoán Sâm, đẩy đầu anh ra.
"Nói đi, có phải lại xem mấy loại sách kỳ quái gì không? Mau lấy điện thoại ra."
Trong mắt Tần Hoán Sâm toát ra vẻ lấy lòng, vừa đưa điện thoại của mình cho bảo bối vừa nói: "Chỉ là mấy cái tiểu thuyết cổ trang bình thường thôi, bảo bối em cho anh giữ lại đi mà."
Tô Vũ Thần không để ý tới anh, thật không biết tên này có tật xấu gì, thích chiếm lợi nhỏ chưa nói, lại còn thích xem mấy loại tiểu thuyết linh tinh. Khó khăn lắm mới khiến anh bỏ qua mấy cái tổng tài văn nổi da gà kia, không biết từ khi nào lại thích một cái website sáng tác.
Thành thạo mở điện thoại ra tìm quyển tiểu thuyết Tần Hoán Sâm đang đọc, mặt Tô Vũ Thần sắp tái lại.
Trời ạ, thú nhân văn, còn là xuyên qua đồng nhân thú nhân văn. Cậu thì trở thành người có khả năng sinh con, còn tên kia lại biến thành Thiên Lang, đủ các chuyện gì đó.
Ha ha ha, chả trách gần đây lại thích liếm mình như vậy, loài người đã không thể thỏa mãn anh rồi hả tên khốn kia!
Quyết đoán nhấn nút xóa, một chút mảnh vụn cũng không thể để lại cho tên kia.
Tần Hoán Sâm từ lúc nhìn thấy bảo bối biến sắc liền cảm thấy không xong, tuy rằng anh không hề cảm thấy mình xem mấy tiểu thuyết kia có chỗ nào sai, nhưng bây giờ tốt nhất không nên chọc giận bảo bối.
Tô Vũ Thần ném điện thoại di động cho Tần Hoán Sâm, nhanh chân trở về phòng ngủ, sau khi bỏ lại một câu - tối nay anh ngủ sô pha đi liền rầm một cái đóng cửa phòng lại ngủ bù.
Bỏ lại Tần Hoán Sâm vẻ mặt ấm ức ở ngoài cửa phòng âm thầm suy nghĩ xem có nên thay một cái ghế sô pha cỡ lớn hay không, dù sao nằm ngủ ghế sô pha một đêm cũng không vui vẻ gì.
Tô Vũ Thần theo đề nghị của Hoa Văn nhận lời mời tham gia xuân vãn của đài Dragon TV, trực tiếp biểu diễn nhạc kết phim 《Đế quốc phong vân truyền 》. Vốn dĩ đài Hoa Hạ có mời cậu, nhưng Tô Vũ Thần không muốn cách xa Tần Hoán Sâm trong những ngày này, Dragon TV ngay trước cửa nhà, hát xong còn kịp chạy về đón giao thừa với Tần Hoán Sâm. Hơn nữa đối với một minh tinh nhỏ bé kiếp trước mà nói, được tham gia xuân vãn là chuyện nằm mơ mới có thể thực hiện được.
Dragon TV cũng không ngờ có thể mời được gà "hot" Tô Vũ Thần, sau khi nhận được lời đồng ý tất nhiên vô cũng vui vẻ chăm sóc đủ điều. Không chỉ diễn tập một lần, hơn nữa còn dựa theo ý của cậu sắp xếp phần trình diễn của cậu vào nửa đầu chương trình.
Tô Vũ Thần được nghỉ ngơi đủ liền hăng hái khoác áo vest màu đỏ, bên trong áo sơ mi trắng phối với một chiếc nơ nhỏ màu đên, toàn bộ tóc mái đều vuốt về phía sau lộ ra cái trán rộng, trên mặt vẽ một đôi mày mỏng, đuôi mắt hơi cong lên khiến cậu trông càng thêm hấp dẫn.
Tần Hoán Sâm cúi người giúp bảo bối nhà mình mang giày xong liền đứng lên liếc mắt thưởng thức, sau đó vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa: "Thật sự không cần anh đưa em đi sao?"
Tô Vũ Thần khoác thêm một chiếc áo choàng lông màu đen để chắn gió, nhón chân hôn lên môi Tần Hoán Sâm một cái, "Ở nhà chờ em là được rồi, em sẽ nhanh chóng trở về."
Tần Hoán Sâm bất mãn kéo người lại hôn thật sâu, đôi mắt u ám nhìn bờ môi hồng hồng của bảo bối nhà mình, không cam lòng nói: "Đi đi."
Không cho anh đưa, nhưng cũng không nói anh không được đón.
Tô Vũ Thần tất nhiên không biết người đàn ông nhà mình đang nghĩ đến cái chủ ý quái quỷ gì, ngồi trên chiếc MPV đi tới đài truyền hình dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.
Hoa Văn và Hàn Phong đều không đến, Tô Vũ Thần cố ý cho bọn họ thả lỏng, để cho hai người bọn họ ở bên nhau đến chán ngáy đi, cõ lẽ năm sau Hàn Phong không thể ở bên cạnh Hoa Văn cả ngày như vậy nữa.
Từ sớm đã có người chờ ở bãi đậu xe, theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác đi theo lối đi chuyên dụng để vào hậu trường.
Đã có người trang điểm xong ngồi chờ ở đó, sau khi nhìn thấy Tô Vũ Thần đi vào thì rất nhiều ngôi sao nhỏ đều đứng lên, miệng kêu "anh Thần."
Tô Vũ Thần lần đầu tiên nghe thấy còn sửng sốt một chút, thấy dáng vẻ người kia càng ngày càng lúng túng mới biết hóa ra là đang gọi mình.
Cậu cười híp mắt gật đầu đáp lại, tâm trạng không khỏi vui lên.
Chả trách mọi người đều thích leo lên vị trí thật cao, cảm giác được người khác tôn trọng đúng là không tệ.
Quay đầu tỉ mỉ đánh giá những người trực tiếp gọi mình là "anh Thần", đa phần đều không quen biết, có lẽ cũng không có danh tiếng gì.
Tô Vũ Thần cũng không biết cậu đã sớm được Tần Hoán Sâm cưng chiều đến tận trời, sau khi sống lại toàn là đóng phim với siêu sao, từ lúc bắt đầu không biết đã cao hơn người khác cỡ nào. Càng không nói đến con đường làm minh tinh của cậu bị tổng tài HY một mình ôm lấy mọi việc, tất nhiên không thể so sánh với những ngôi sao nhỏ từ tầng chót leo lên.
Nói cách khác thì đã sớm không phải người của cùng một thế giới, hiển nhiên cũng sẽ không chú ý nhiều.
Đêm hội của đài Dragon TV vốn dĩ không thể so với đài Hoa Hạ, lần này để giữ thể diện liền mời một nhóm nhạc thần tượng từ Hàn Quốc đến, tất nhiên sau khi Tô Vũ Thần đến đây thì vai chính liền trở thành cậu.
"Xin, xin chào." Một giọng nữ trong trẻo vang lên trước mặt Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một em gái ăn mặc rất đáng yêu, liền nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Em là fan của anh, có thể ký tên cho em không?"
Tô Vũ Thần nhíu mày, chuyện này có chút bất ngờ. Tuy rằng từ khi danh tiếng của cậu càng lúc càng lớn thì người tìm cậu xin chữ ký càng ngày càng nhiều, nhưng đây lại là minh tinh đầu tiên đến xin cậu ký tên.
"Tất nhiên là được rồi." Người nào đó đã luyện ký tên cả hai kiếp đương nhiên không từ chối một cơ hội nào.
Tô Vũ Thần ký tên xong liền đưa cho cô nàng, còn chủ động hỏi có muốn chụp ảnh chung hay không.
Cô gái lập tức kích động lấy điện thoại ra, tới gần Tô Vũ Thần 'tách tách tách' chụp liền ba tấm.
Có người đi đầu thì lúc sau càng nhiều người xin chữ ký hơn, Tô Vũ Thần tốt bụng đồng ý tất cả, trong lúc không để ý đã bị mọi người vây xung quanh.
Mãi đến khi tám người đàn ông mặc quần da bó sát nhuộm đủ các màu tóc vây đến, tình trạng này mới giảm bớt một chút.
Tiếng ngoại ngữ huyên thuyên vang lên, ở giữa còn có người chỉ vào Tô Vũ Thần bị vây kín bên trong.
Vẻ mặt kiêu ngạo tự phụ kia lập tức khiến Tô Vũ Thần có chút bất ngờ nhíu mày, trầm ngâm nhìn qua.