Giới Giải Trí Trùng Sinh Chi Boss Sủng Cậu

Chương 68

Tô Vũ Thần nghe vậy liền nhíu mày nhìn sang, kiểu tóc Địa Trung Hải và bụng bia quen thuộc, bộ dạng nịnh nọt như vậy muốn quên cũng không được.
Những người đẹp trong giới giải trí quá nhiều rồi, tự nhiên lòi ra một sản phẩm thấp kém như vậy, đặc biệt còn nhìn thấy vào ngày đầu tiên trọng sinh sống lại, tất nhiên đã khắc sâu trong trí nhớ.
Chẳng qua là vật đổi sao dời, xưa không bằng nay, cậu đã không còn là một minh tinh nhỏ bé để mọi người bắt nạt, lúc trước đạo diễn hèn hạ vừa quát mắng vừa uy hiếp bây giờ cũng chỉ có thể nịnh nọt lấy lòng.
“Tôi biết ông sao?”
Tô Vũ Thần chỉ liếc mắt nhìn một cái, câu trả lời cũng đầy vẻ châm chọc.
Tình huống lập tức thu hút sự chú ý của Tần Hoán Sâm luôn ở bên cạnh bảo vệ Tô Vũ Thần, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, mồ hôi lạnh trên ót đạo diễn Vương lập tức chảy xuống.
Muốn lau một chút cũng không dám, đạo diễn Vương đành phải gượng cười còn xấu hơn cả khóc, cẩn thận giải thích.
“Tôi tôi tôi, tôi là đạo diễn quay bộ phim thần tượng lúc ngài debut kia.”
Tô Vũ Thần vẻ mặt lạnh nhạt nhận lấy cây bút ký tên Tần Hoán Sâm đưa qua, quay người lại ký tên lên backdrop của sự kiện.
Sau đó Tần Hoán Sâm nhận lấy cây bút bảo bối đã dùng, roẹt roẹt roẹt ký tên mình lên trên chứ kỹ của bảo bối, đồng thời chữ ký còn mập mờ bao quanh chữ ký của Tô Vũ Thần, tựa như hai người đang ôm nhau.
Lúc này Tô Vũ Thần mới hiểu ra ý đồ của Tần Hoán Sâm, thảo nào lại bảo cậu ký tên trước, thì ra là đang chờ cậu rơi vào bẫy.
Tô Vũ Thần không nhịn được thừa dịp người khác không thấy trừng mắt liếc tên mặt than kia một cái, mọi người đều bị vẻ ngoài lạnh lùng của anh lừa gạt, nhưng cậu biết bên trong vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc kia chính là một tên vô lại đó.
Tần Hoán Sâm cúi đầu sờ sờ mũi, Tô Vũ Thần không nhịn lại trừng anh một cái.
Giả vờ đi! Anh cứ tiếp tục giả vờ đi! Đừng tưởng rằng em không biết lúc anh sờ mũi hoặc ho khan chính là lúc anh đang cười.
Mắt thấy MC sắp bước tới đón, Tô Vũ Thần quay người về phía đạo diễn Vương đã lâu không gặp rồi lộ ra tám cái răng trắng sáng, vẻ mặt tựa như vừa bừng tỉnh.
“À, hóa ra là đạo diễn Vương!”
Đạo diễn Vương nhanh chóng gật đầu, nhận lấy khăn tay từ người đẹp bên cạnh ông ta đưa qua, cẩn thận lau mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều.
Sao lại trùng hợp như vậy gặp vị đại gia này chứ, lúc trước ông ta đã đắc tội cậu không ít, sau đó tiếng tăm Tô Vũ Thần càng lúc càng lớn, khiến ông ta cả ngày ăn không ngon không ngủ yên chỉ sợ cậu đến trả thù mình.
“Bách Minh Ngạn đâu?” Tô Vũ Thần nhìn thấy ông ta vừa thả lỏng liền lập tức hỏi một câu.
“Anh Thần, tôi tôi…”
Đạo diễn Vương vừa định nhận sai bày tỏ lòng thành, Tô Vũ Thần lại trực tiếp lướt qua ông ta đi tới bên cạnh MC, bỏ lại đạo diễn Vương đứng ngơ ngác vẻ mặt tái nhợt, lúc này trong đầu ông ta chỉ còn lại hai chữ — Tiêu rồi.
MC mấy loại sự kiện cao cấp như vậy phải là một người cực kỳ khôn khéo, nữ MC lập tức cười híp mắt nói: “Oa, giá trị nhan sắc của anh Thần quả nhiên tăng mạnh, chả trách fan hâm mộ người nào người nấy đều nhiệt tình như vậy.”
Tô Vũ Thần tiếp tục phủ lên nụ cười tiêu chuẩn, “Tất nhiên rồi, fan của tôi luôn giỏi nhất mà.”
Tiếng gào thét bên dưới lại càng to hơn, fan Tô gia người nào người nấy vẻ mặt đỏ bừng rõ ràng là quá mức kích động.
Có chuyện gì đáng để fan hâm mộ kích động hơn chuyện được thần tượng của mình khen ngợi không? Vậy chắc chắn là không rồi!
Lời nói sắp thốt ra lập tức nghẹn lại cổ họng, vẻ mặt nữ MC có chút quái dị, cứ thừa nhận như vậy à? Không phải minh tinh nên rụt rè một chút trước mặt công chúng sao?
Cũng may nam MC nhanh chóng tiếp lời: “Anh Thần có tự tin sẽ nhận được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất không?”
“Tôi không được thì còn ai có thể được chứ?” Vẻ mặt Tô Vũ Thần cứ như chuyện hiển nhiên.
Vừa có kỹ năng diễn xuất vừa có danh tiếng lại có hậu thuẫn, đây là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Thế nhưng vẻ mặt này lại giống như kiêu ngạo phách lối trong mắt những người không thích cậu, người nào bước chân vào giới giải trí mà không có dã tâm bừng bừng, Tô Vũ Thần tiền đồ rộng mở quả thật khiến cả đám minh tinh đều ghen tỵ muốn chết.
Ánh mắt Tần Hoán Sâm đứng bên cạnh Tô Vũ Thân lập tức dịu lại, buông bàn tay hơi nhúc nhích xuống, thật muốn xoa xoa mái tóc mềm mại của bảo bối nhà mình mà.
“Xem ra anh Thần thực sự rất tự tin, vậy Tần Boss có gì muốn nói không?” MC nữa đưa micro của Tô Vũ Thần đến trước miệng Tần Hoán Sâm, vẻ mặt đầy mong đợi.
Bình thường cô nàng không có gan như vậy, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Tô Vũ Thần, khí thế quanh người Tần Hoán Sâm cũng không đáng sợ như vậy.
Cho dù ở hội trường Lễ trao giải mỹ nhân nhiều như nấm, ánh mắt Tần Hoán Sâm vẫn luôn dừng lại trên người bảo bối nhà mình.
Lúc này, anh cũng chỉ nhàn nhạt trả lời: “Thần Thần hoàn toàn xứng đáng.”
Tô Vũ Thần bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn anh, nhất thời có chút hoảng hốt.
Có lẽ là do cùng một tình cảnh, suy nghĩ của cậu lập tức chuyển đến lúc mới trọng sinh sống lại, người đàn ông này cũng mặc âu phục đen mang giày da đen.
Khi đó cậu đang quỳ một chân trên đất ôm đùi anh, đã vậy anh lại còn ghét bỏ!
Tô Vũ Thần không nhịn được bĩu môi, lúc đó chỉ sợ cậu cũng không ngờ có một ngày mình lại sống chung với tên mặt than vừa nhìn đã khiến người ta sợ hãi này.
Tần Hoán Sâm phát hiện Tô Vũ Thần thất thần, ánh mắt đảo một cái liền đoán được bảo bối đang suy nghĩ gì, thảo nào từ lúc bắt đầu đã hơi kỳ lạ, bình thường bảo bối không như vậy.
Vì vậy dưới sự chú ý của camera các đài truyền hình, dưới ánh mắt của mọi người, Tần Hoán Sâm cúi người quỳ một chân trên mặt đất, lấy khăn tay trong túi áo ra, nhẹ nhàng lau một cái lên đôi giày máu trắng Tô Vũ Thần đang mang.
Tô Vũ Thần lập tức sợ đến hết hồn, nhảy về phía sau một bước.
Khuôn mặt cậu lập tức đỏ lên, không còn bình tĩnh như trước nữa.
Vẻ cưng chiều trong mắt Tần Hoán Sâm tựa như sắp tràn ra ngoài, dịu dàng mà chăm chú nhìn Tô Vũ Thần rồi dùng khẩu hình miệng chậm rãi hỏi một cậu: “Phải lạy sao?”
Anh ấy hiểu!
Đây là những gì Tô Vũ Thần nghĩ đến đầu tiên, sau đó mặc kệ cái gì được làm cái gì không được làm, trực tiếp túm lấy anh ra sức kéo lên.
Nếu anh thật sự quỳ xuống thì làm thế nào? Ngày mai xác định sẽ lòi ra không sót một tin gì luôn.
Lôi kéo người đi xuống bên dưới sân khấu, muốn mất mặt thì về nhà có được không? Hu hu hu, cậu thật sự không dám nhìn vẻ mặt của mọi người đâu.
Có một người yêu lúc nào cũng không bình thường đã đủ rồi, nhưng mà, cảm giác ngọt ngào nho nhỏ trong lòng là cái quái gì đây?
“Ha ha, Tần Boss cũng thật biết chăm sóc, à không phải, thực ra tôi muốn nói là Tần Boss rất biết quan tâm cấp dưới.”
Chẳng thà cô đừng giải thích, không phải càng giải thích lại càng rối hơn à.
Mọi người đều không biết nói gì, nữ MC dứt khoát bỏ qua chuyện này tiếp tục giới thiệu nhóm khách mời tiếp theo.
Vốn dĩ vị trí ngồi bên cạnh Tô Vũ Thần không phải Tần Hoán Sâm, nhưng Tần Boss vừa đi qua đứng đó, nam diễn viên đang ngồi lập tức tự giác nhường lại, cuối cùng hai người ngồi chung với nhau.
“Vừa rồi làm như vậy thật sự không sao chứ?” Tô Vũ Thần có chút lo lắng hỏi Tần Hoán Sâm vẫn bình tĩnh như trước, luôn cảm thấy tình tiết tiếp theo sẽ là công khai come out.
“Yên tâm đi.” Móng vuốt của Tần Hoán Sâm sờ lên bèn tay nhỏ của bảo bối, ngắm nghía thưởng thức.
“Anh…” Tô Vũ Thần muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Tần Hoán Sâm nhíu mày, biết rõ còn hỏi.
“Bỏ đi.” Tô Vũ Thần nhụt chí, dù sao cũng đã vậy rồi, vậy thì cứ chữa lợn lành thành lợn què. Cùng lắm sau này phát triển ra nước ngoài, chỉ là có lỗi với fan hâm mộ trong nước thôi.
Quay đầu lại trộm nhìn người nào đó bên cạnh, khóe môi Tô Vũ Thần cứ không nhịn được nhếch lên, ngày hôm nay cho dù không có đoạt giải cũng mãn nguyện rồi.
Nhưng Tô Vũ Thần có thể không đoạt giải sao? Tất nhiên là không rồi.
Trên màn hình lớn hiện lên một số đoạn phim ngắn của những diễn viên được đề cử, không lâu sau, Thẩm Trạch Lâm bước ra đọc tên người nhận được giải thưởng.
“Người giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất năm nay là — Tô Vũ Thần!”
Vừa dứt lời, hàng loạt camera nhắm thẳng vào mặt Tô Vũ Thần, khiến dáng vẻ mờ mịt vô tội của cậu hiện lên giữa màn hình lớn, bộ dáng ngây ngô nháy mắt khiến nhiều người cười phá lên.
Anh hai à, khí phách lúc nãy của anh đâu mất hết rồi? Lẽ nào chút khí phách này cũng mất sạch rồi sao?
“Lên nhận thưởng đi.”
Giọng nói dịu dàng của Tần Hoán Sâm đánh thức Tô Vũ Thần, Tô Vũ Thần vụt đứng lên, ổn định tâm trạng, bước lên sân khấu.
Càng đi thì vẻ căng thẳng trên mặt càng giảm dần, cuối cùng chỉ còn sót lại vẻ hăng hái trên khuôn mặt.
Nhận cúp từ tay nam thần của mình, Tô Vũ Thần cười tự nhiên, cũng không còn vẻ kích động và lúng túng khi đối mặt với thần tượng như lúc trước.
“Chúc mừng cậu!” Ánh mắt Thẩm Trạch Lâm nhìn Tô Vũ Thần cũng đầy xúc động, dang tay ra tặng cậu một cái ôm, Tô Vũ Thần cũng ôm lại.
Dưới sân khấu ở một chỗ nào đó lập tức truyền đến một trận lạnh như băng, Tô Vũ Thần ôm nhẹ một chút rồi buông ra, ánh mắt nhìn xuống, quả nhiên chính là người đàn ông cực kỳ ghen tuông của cậu.
Cho tới bây giờ, Thẩm Trạch Lâm vẫn bị lưu thành hai chữ ‘phân chó’ trong điện thoại của cậu.
Liếc mắt trấn an một phen mới chuyển lực chú ý về ứng phó mấy câu hỏi của MC.
Tiếng màn trập không ngừng vang lên, tất cả ống kính đều hướng về phía Tô Vũ Thần.
Dưới ánh đèn, trên gương mặt thanh niên ẩn chứa nụ cười sáng lạn không chút che giấu, dáng vẻ phấn chấn kia nháy mắt đã mê hoặc không biết bao nhiêu người.
Hai MC trong lòng run sợ nhìn Tô Vũ Thần phát biểu cảm nghĩ, chỉ sợ cậu lại nói mấy lời giật gân.
Trong lòng Tô Vũ Thần rất bình thản, lần này phát biểu cảm nghĩ cũng chỉ nói đàng hoàng.
Trọng lượng của cúp này vẫn còn quá nhẹ, cậu muốn đoạt được những cúp có sức nặng hơn, lúc đó, cậu sẽ đứng trước tất cả mọi người nói ra những điều mà cậu muốn nói từ lâu.
Sau lễ trao giải là tiệc rượu, cũng thuận tiện cho việc giao lưu giữa nhóm nghệ sĩ và đạo diễn bình thường vẫn trời Nam đất Bắc, tất nhiên còn có nhóm nhà đầu tư, người nào người nấy đều xem thử có thể thu hút sự chú ý của ai hay không.
Tần Hoán Sâm bị rất nhiều người vây quanh, Tô Vũ Thần thì một lòng muốn tìm Sở Liên Sinh, tùy tiện cùng Tần Hoán Sâm chào hỏi một chút rồi hòa vào hội trường đầy người.
Tô Vũ Thần vừa đi thì khí áp quanh người Tần Hoán Sâm quanh liền bắt đầu hạ xuống, ánh mắt lạnh như băng cho dù ai bị nhìn cũng cảm thấy run rẩy, vô thức phải tránh ra.
Tần Hoán Sâm liếc mắt một cái liền trông thấy bóng dáng bảo bối nhà mình, khóe môi chưa kịp cong lên thì lại thấy một tên ăn mặc như lưu manh vừa nhìn liền biết không phải là người tốt đang “dây dưa” với bảo bối, lập tức cau mày cầm ly rượu bước qua.

Bình Luận (0)
Comment