"Thật sự chỉ chụp nửa người trên?" Tô Vũ Thần đau đầu, tay cầm kịch bản nhìn Sở Liên Sinh, lại tiếp tục hỏi một câu mà không xác định.
Tất nhiên lúc này Tô Vũ Thần đang ở trong đoàn phim «Tam nhân hành», tuy nói Sở Liên Sinh bình thường không đáng tin, nhưng khi quay phim thì vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức đem Tô Vũ Thần trong một tuần ngắn ngủn liền gầy đi một vòng.
Đám mây trên trời kia hình dạng không đẹp ảnh hưởng tới hình ảnh, chụp lại!
Nam nhân vật chính cười lộ nhiều hơn nửa cái răng, chụp lại!
Tư thế diễn viên ôm nhau không đẹp, áo bị nghiêng lệch một chút, chụp lại!
...
Các loại chụp lại thực sự là muốn đem người ta phát điên lên được!
Trước giờ chưa từng thấy đạo diễn nào khó nhằn như vậy cả!
Mỗi ngày như vậy khiến Tô Vũ Thần bây giờ chỉ cần vừa nghe thấy Sở Liên Sinh nói chuyện thì huyệt thái dương liền vô thức giật giật, đau đầu!
Thật ra nếu chỉ là nghiêm khắc trong quá trình quay phim thì Tô Vũ Thần cũng nhịn được, có điều những khi rảnh rỗi trong lúc quay đạo diễn còn luôn nắm chặt cơ hội đùa giỡn đủ loại, khiến Tô Vũ Thần ngay cả một chút thời gian thả lỏng cũng không có, đêm nào cũng phải lôi kéo Tần Hoán Sâm cầu vuốt ve cầu an ủi, cầu nằm yên.
Ủa, hình như có gì đó không đúng lắm.
Tô Vũ Thần bây giờ thực sự vô cùng bội phục vị nam diễn viên chính kiếp trước, có người nói sau đó hắn còn hợp tác với Sở Liên Sinh mấy lần, tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường đâu.
“Yên tâm yên tâm đi, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tiểu Tô Tô cậu thực sự quá cổ hủ mà, làm một diễn viên tất nhiên phải có lúc hi sinh vì nghệ thuật rồi? Huống chi tôi cũng trả cho cậu một món hời rồi còn gì.”
Sở Liên Sinh quả thực đã dùng toàn bộ bản lĩnh của mình để lừa dối, bộ phim này từ biên kịch đến đạo diễn đều là một mình hắn, tất cả chi tiết nhỏ đã đưa ra đều tuyệt đối không thể sửa đổi.
Tính tình Sở Liên Sinh tuy rằng có chút khó nhằn nhưng lại rất tốt, chưa bao giờ mắng ai cả. Chỉ cần diễn viên không làm đúng như lời hắn nói, hắn có thể làm phiền họ đến chết. Từ sớm đến tối đều lượn qua lượn lại trong tầm mắt họ, mở miệng ra không đâm chọt được họ thì hắn sẽ không khép miệng lại.
Thật sự quá đáng sợ mà.
Tô Vũ Thần không nhịn được rùng mình một cái, lúc này hai người bọn họ đang bàn luận về phân cảnh nhân vật chính tắm rửa, dựa theo lời giải thích của Sở Liên Sinh chính là phim boylove sao có thể thiếu mấy tình tiết khiến người ta phun máu như vậy chứ? Thân hình hoàn mỹ tất nhiên phải lấy ra khoe rồi.
Nhưng Tô Vũ Thần thật không thể tưởng tượng nếu để Tần Hoán Sâm biết được thì tên kia sẽ làm ra những hành động gì, chỉ có thể kiên quyết từ chối đồng thời nói sử dụng diễn viên đóng thế.
Vấn đề là trước giờ trong phim của Sở Liên Sinh chưa từng có diễn viên đóng thế, ngay cả quay một cái bóng lưng dưới trời chiều hắn còn có thể dằn vặt suốt một tuần, sao có thể cho phép có chuyện ảnh hưởng đến mỹ cảm như vậy xảy ra chứ.
Cuối cùng Tô Vũ Thần cũng bị hắn chọc đến phiền, lúc này mới chịu lộ nửa người trên, đến khi đó chỉ cần quay nửa người trên và cẳng chân là được.
Dưới ánh đèn vàng mờ mờ là thân thể thiếu niên mềm mại và tinh tế, tóc được vuốt hết lên, lộ ra gương mặt vừa tuấn tú lại ngây ngô của thiếu nên, lúc này đây tay của cậu đang vô ý thức lướt qua thân thể mình.
Ống kính chuyển sang bên ngoài, một thiếu niên khác đang nhẹ nhàng bước tới, nghe được tiếng nước chảy liền như ma xui quỷ khiến đi tới trước phòng tắm, xuyên qua khe cửa chưa đóng chặt lặng lẽ đứng nhìn.
Đầu ngón chân nho nhỏ đang nhẹ nhàng đung đưa, dưới vầng sáng mông lung ẩn chứa loại cảm giá không thể nói nên lời. Tiếp đó là cẳng chân mảnh khảnh, thiếu niên đang nhìn không nhịn được trợn mắt vô thức nuốt nước bọt một cái.
“Cut!” Giọng nói Sở Liên Sinh đúng lúc vang lên, Tô Vũ Thần mới vừa rồi còn như hưởng thụ lắm lập tức lom khom người đứng dậy, hai tay bọc lấy thân người.
Đây tuyệt đối không phải là do ngượng ngùng, mà là cậu đã lạnh run rồi!
Bây giờ là tiết trời mùa xuân, nhiệt độ trong phòng không cao lắm, dưới thời tiết này mà quay cảnh tắm rửa thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Cơ thể bị người ta dùng một cái khăn lông to bọc lại, sau đó liền nhẹ nhàng lau khô, rồi đổi thành một cái chăn màu hồng, trên đầu cũng truyền đến cảm giác lau lau nhẹ nhàng, Tô Vũ Thân thoải mái đến híp cả mắt, sao hôm nay Hoa Văn lại dịu dàng như vậy chứ? Còn biết chuẩn bị chăn làm ấm từ trước? Đúng là rất biết cách chăm sóc, cho 10086 like luôn.
“Đổi tính rồi?” Tô Vũ Thần vừa híp mắt hưởng thụ sự săn sóc vừa ra vẻ trêu chọc.
Nhưng cậu cũng không nhận được câu trả lời nào, vừa định mở mắt ra, cả thân người đột nhiên bị nhấc lên.
Tô Vũ Thần lập tức hết hồn trợn to mắt, tên này tuyệt đối không phải là cái tên Hoa Văn chỉ được bề ngoài bên trong hoàn toàn không có sức lực kia.
Khí đen quen thuộc lượn lờ xung quanh Tần Hoán Sâm, cái tên chỉ có vẻ mặt “người sống chớ gần” đột nhiên xuất hiện.
Nỗi hoảng sợ của Tô Vũ Thần lập tức biến thành vui mừng, không thèm để ý mái tóc ướt nhẹp của mình, vùi đầu vào lòng ngực ấm áp của người yêu mình.
Giọng nói buồn bực hờn dỗi mang theo chút làm nũng mà chủ nhân của nó cũng không nhận ra được chậm rãi vang lên: “Em rất nhớ anh.”
Câu nói đầu tiên đã xua tan khí đen trên mặt Tần Hoán Sâm, quả thực sử dụng rất tốt.
Tần Hoán Sâm nhẹ nhàng hừ một tiếng, đừng tưởng rằng em nói như vậy thì anh sẽ bỏ qua chuyện em lộ da thịt nhé.
Thế nhưng vòng tay ôm lấy cậu lại vô thức xiết chặt hơn.
Nhiệt độ trên mặt bảo bối hình như không đúng lắm, giọng nói cũng không trong trẻo như ngày thường, chắc là bị cảm lạnh rồi.
Đúng lúc này có một người đi tới bên cạnh Sở Liên Sinh, tên này còn đang nghiên cứu hình ảnh trong máy quay phim, chẳng qua cảm thấy sau lưng mát lạnh, trực giác nói cho hắn biết có chuyện không tốt rồi.
Chớp mắt một cái, một bàn tay vỗ lên vai hắn, cảm giác quen thuộc khiến hắn lập tức đoán được người đến là ai.
Là ai đưa cái tên tai họa Chử Hoành này tới chứ?
“Sao anh lại tới đây?” Sở Liên Sinh vẻ mặt khó chịu, khóe mắt liếc thấy có người ôm nam diễn viên chính của hắn đi, lập tức đúng lên muốn đuổi theo.
“Ê ê, anh là ai đó, mau thả Tô Vũ Thần xuống! Mấy người cũng thật là, mau cản anh ta lại đi!”
“Sao vậy, nhìn thấy anh không vui sao? Em trai thân yêu của anh.” Chử Hoành vừa nói vừa đưa chân ra ngáng chân Sở Liên Sinh, ngay lúc hắn sắp té ngã liền ôm người vào lòng.
Trên mặt Sở Liên Sinh không còn ý cười ôn hòa nữa, nhấc chân muốn đạp người, nhưng lại bị Chử Hoành biết rõ hành động của hắn ra sức kẹp lại không thể nhúc nhích.
Hành động của hai người đúng là cực kỳ mờ ám.
“A!” Một nhân viên hỗ trợ bị cảnh tượng này kích thích đến nỗi hét lên một tiếng, lập tức đánh thức Sở Liên Sinh, hắn liền cúi đầu dùng sức cắn lên cánh tay Chử Hoành đang nắm lấy tay mình.
Tôn nghiêm và thanh danh của Sở đạo diễn hắn đều bị tên khốn kiếp này phá hủy rồi.
Tên Chử Hoành này tất nhiên là do Tần Hoán Sâm mang tới, lúc gặp mặt ở liên hoan phim căn bản là chưa kịp nhìn mặt Sở Liên Sinh đã tạt cho hắn một ly rượu, sau đó nhìn thấy ảnh hai người chụp chung trên Uwewe của bảo bối mới biết được tên Sở đạo diễn này chính là tên nhóc lúc trước luôn đối đầu với Chử Hoành kết quả lại bị xử đẹp.
Bảo bối của mình quay phim trước giờ chưa từng chịu khổ cực gì, đây là lần đầu tiên kể khổ với mình, Tần Hoán Sâm đau lòng vô cùng.
Tuy rằng ngoài miệng không nói ra lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng hành động chính là trực tiếp đưa cái tên khắc tinh của Sở Liên Sinh đến giúp bảo bối của mình báo thù rửa hận.
Lúc Tô Vũ Thần tỉnh lại lần thứ hai liền phát hiện mình đang nằm trong lòng Tần Hoán Sâm, trên tay dán băng giống như mới truyền dịch xong.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói trầm thấp từ bên tai truyền đến, Tô Vũ Thần há miệng, vừa định nói muốn uống nước, một cái ống hút đã đưa tới miệng cậu.
Trên trán bị một bàn tay ấm áp che lại, cùng lúc đó mộ cánh tay mở lấy cúc áo đồ bệnh nhân trước ngực cậu, một cái nhiệt kế ấm áp bị chen vào trong nách.
Ống hút được lấy ra, Tô Vũ Thần không khỏi liếm liếm đôi môi khô khốc.
“Bây giờ chúng ta đang ở bệnh viện, em cảm mạo phát sốt vừa mới truyền dịch xong một chút, đã xin đoàn phim nghỉ rồi.”
Giọng nói Tần Hoán Sâm đè xuống rất thấp, nghe rất dịu dàng, Tô Vũ Thần không nhịn được đưa tay ôm lấy bờ eo rắn chắt của anh.
Không thoải mái chút nào, Tô Vũ Thần bĩu môi, nhưng lại rất an tâm. Tô Vũ Thần nằm nhoài trước ngực Tần Hoán Sâm nghe tiếng tim đập.
Haiz, bảo bối của anh càng ngày càng bám dính anh đúng thật là một loại phiền phức ngọt ngào mà.
Tần Hoán Sâm giả vờ bộ dáng bất đắc dĩ nhưng chẳng qua cũng chỉ để che giấu ý cười trên môi, vươn tay nắm lấy tay Tô Vũ Thần, một tay kia lấy nhiệt kế ra nghiêm túc nhìn.
Ừm, không còn sốt nữa rồi.
Đặt nhiệt kế sang một bên, tay xoa xoa cái cằm nhọn của bảo bối, nhớ tới cái tên hại bảo bối trở nên như vậy, khí áp quanh người liền trầm xuống, phải nghĩ cách xử đẹp hắn mới được.
Chẳng hạn như khiến hai người bọn họ gạo sống nấu thành cơm.
Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó Hoa Văn ló đầu ra.
Tần Hoán Sâm nhanh chóng kéo chăn lên, quấn chặt lấy bảo bối nhà mình, sau đó mới trừng mắt liếc cái tên Hoa Văn luôn xen vào chuyện tốt của người khác một cái.
Hoa Văn run run người, quơ quơ cháo và bánh bao trong tay, cố sức trưng ra nụ cười nhỏ giọng nói: “Tôi tới đưa thức ăn cho hai người.”
Tô Vũ Thần bị quấn chặt, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ, ánh mắt đang rũ xuống vừa nghe thấy thức ăn liền lập tức sáng lên.
“Mau mau mang tới đây, đói bụng muốn chết rồi.”
Vừa mở miệng một cái thì hình tượng gì đó lập tức biến mất, Tần Hoán Sâm xoa xoa đầu cậu, cảm thấy bảo bối nhà mình đáng yêu vô cùng, đặc biệt là ánh mắt trông mong chờ mình đút ăn.
“Cái này anh ăn đi.” Tô Vũ Thần quay mặt tránh khỏi cái muỗng Tần Hoán Sâm đưa qua.
Tần Hoán Sâm khẽ nhíu mày, “Không ăn được?”
“Có đậu phộng.” Tô Vũ Thần hai tai ửng đỏ nói: “Anh thích ăn.”
Lông mày Tần Hoán Sâm giãn ra, khóe môi cũng cong lên, nhẹ giọng nói: “Không phải em cũng thích ăn sao? Cùng nhau ăn.”
Nói rồi lợi dụng động tác có độ khó cao ngậm vào một hạt đậu phộng, buông muỗng xuống cháo cúi người tới trước mặt Tô Vũ Thần, ra hiệu cậu mở miệng.
Tô Vũ Thần khó khăn cắn một nửa hạt đậu phộng, nói là cắn đậu phộng chi bằng nói là hôn môi cho rồi, hai người nhanh chóng biến thành trắng trợn hôn môi.
Ê ê ê, có phải các người quên mất cái gì đó không?
Hoa Văn vẻ mặt đau thương yên lặng quay người, sau khi rón rén bước ra liền đóng cửa lại, rõ ràng có người yêu nhưng người yêu của mình lại có việc không thể ở bên cạnh mình, nỗi khổ phải nhìn người khác thân thiết không ai hiểu được đâu.