Khi đến ngày phóng vệ tinh hoặc phi thuyền thì ống kính trực tiếp của truyền thông thỉnh thoảng sẽ quay tới một đám người mặc áo blouse trắng ngồi trước máy tính ở trạm phóng. Khoảnh khắc phóng thành công, đám người này sẽ đồng loạt vỗ tay một cách đắc ý, trên màn hình máy tính của mỗi người đều là những hình ảnh và ký tự khó hiểu.
Lý Quyết luôn là người duy nhất nom điềm tĩnh nhất trong số họ.
Trước lần quay trực tiếp đợt phóng mới nhất, các lãnh đạo của viện nghiên cứu tìm anh bàn bạc —— Kế hoạch phóng ba tháng sau sẽ là sự kiện có quy mô lớn nhất trong bốn năm qua, đài truyền hình sắp xếp phóng viên đưa tin toàn bộ quá trình, các chương trình phát sóng giờ vàng đều sẽ nhường suất cho lần trực tiếp này. Lý Quyết tuổi còn trẻ lại có ngoại hình bảnh bao nên các lãnh đạo thống nhất cho anh làm gương mặt của viện nghiên cứu, giới thiệu nhân vật thế hệ mới của ngành hàng không vũ trụ trước mặt khán giả cả nước.
Chuyện trực tiếp trên đài truyền hình sẽ bắt đầu quay từ tháng Năm, những nhà nghiên cứu trẻ tuổi đều âm thầm dò la tình hình. Từ sau khi tốt nghiệp đại học ở thành phố lớn thì ngày nào họ cũng ru rú ở cái nơi xa xôi khỉ ho cò gáy, được xuất hiện trên truyền hình đương nhiên là một cơ hội tốt hiếm có khó tìm. Mấy năm trước còn có một đàn anh vì nhận phỏng vấn của đài truyền hình mà được một vị lãnh đạo vừa ý, trở thành con rể quan to, cuộc đời chuyển sang một tuyến đường nhẹ nhàng hơn.
Chỉ cần phát huy tốt là có thể một bước lên mây, Lý Quyết từ chối ngay tắp lự. Lời nói thì khách sáo nhưng vẫn rất kiên quyết không chừa cho người ta chút hy vọng nào.
Từ Tấn Dương là vị lãnh đạo được phái tới nói chuyện với Lý Quyết, Lý Quyết ở viện nghiên cứu gần năm năm, ở chung lâu mọi người đều nhận ra anh không hề dễ bảo như đã tưởng: Tuy trước giờ anh không từ chối nhiệm vụ nhưng cũng rất hiếm khi đồng ý những chuyện nằm ngoài chức trách. Với những cơ hội tốt mà mọi người đều muốn giành giật thì anh không bao giờ đòi hỏi. Bởi vì không ai nắm bắt được rốt cuộc Lý Quyết muốn cái gì cho nên không ai hiểu được Lý Quyết. Từ Tấn Dương là một lãnh đạo nói chuyện có tác dụng hơn những người khác rồi, chắc cũng chỉ vì năm xưa ông chính là người đập bàn tiến cử Lý Quyết vào viện nghiên cứu.
Đối với tên cứng đầu này, Từ Tấn Dương thử kiên nhẫn phân tích lợi ích cho Lý Quyết, ví dụ như đầu óc anh thông minh, tương lai xán lạn, có lúc ngoài sự cố gắng của bản thân ra thì còn phải nhờ vào thời cơ gì đó vân vân, tuy rằng những chuyện bọn họ làm không hề nhỏ chút nào, nhưng có thể gặp được một dự án quy mô lớn được cả nước nhìn thấy thì lại phải nhờ vào thiên thời địa lợi nhân hòa. Tuy hạng mục trước mắt không hẳn là quy mô chưa từng có nhưng cũng là cơ hội tốt được người ta ghi nhớ. Từ Tấn Dương hỏi anh: “Tên của Armstrong được người đời khắc ghi hàng chục năm, đến cả học sinh tiểu học có đọc sách giáo khoa cũng biết, nhưng người thứ hai, thứ ba lên mặt trăng thì được bao nhiêu người nhớ? Phần lớn kết cục của những người cống hiến cho vũ trụ lại bị cả vũ trụ lãng quên.”
Đầu tháng Bảy nóng như lò thiêu, hôm nay không phải ngày làm việc, Lý Quyết mặc áo tay ngắn màu trắng đơn giản nhất phối cùng một cái quần dài màu tối, mái tóc vừa được cắt trông dáng dấp anh nhanh nhẹn hơn. Từ Tấn Dương ngồi đối diện anh im lìm cúi đầu liếc bụng mình, dù biết rõ người trước mặt mình sắp sửa nói lời cự tuyệt thì hắn cũng không thể không thầm nhủ tên này đúng là bảnh trai thật, lên được truyền hình sẽ mang lại bao nhiêu là thể diện cho cả viện.
Đương nhiên là Lý Quyết vẫn từ chối:
– Thôi bỏ đi anh ơi, anh cũng biết em sợ người lạ mà.
Từ Tấn Dương mà thèm tin cái cớ vớ vẩn này.
Khi nhóm tân binh cùng đợt với Lý Quyết mới đến viện nghiên cứu, một đám nam sinh trẻ tuổi đều mới tốt nghiệp ra, ngoại trừ làm nghiên cứu và xử lý những vấn đề chuyên ngành thì mấy chuyện nhân tình thế thái lại vô cùng khiếp sợ và khờ khạo. Năm đó viện nghiên cứu nhất quyết đòi tổ chức lễ đón người mới, thậm chí còn đến một bệnh viện gần đây tìm một nhóm các y tá trẻ tới tham gia. Từ Tấn Dương phát biểu xong đi tới bàn của Lý Quyết. Trong một nơi xã giao xa lạ này, đám người mới ai cũng cúi gằm xuống làm thinh, chỉ có Lý Quyết là phóng khoáng đứng dậy chào hỏi bắt tay với hắn, không nịnh nọt không hồi hộp, khi bữa tiệc kết thúc Lý Quyết cũng là người đầu tiên mời một cô y tá xinh đẹp ra khiêu vũ.
Từ đầu Từ Tấn Dương đã biết, đây chính là “ông thần” có thể làm được việc.
Hơn bốn năm trôi qua, nhóm người vào cùng đợt với Lý Quyết không còn bao nhiêu người ở lại. Có người thì không muốn cách xa gia đình không chăm sóc được cho bố mẹ, có người thì quen được bạn gái ở quê nhà hoặc là ở thành phố lớn nên muốn kết hôn, cũng có người đơn thuần chỉ vì bấp bênh trên con đường thăng tiến sự nghiệp nên nhân cơ hội rút lui sớm chuyển ngành. Trong bốn năm đó chức vụ của Từ Tấn Dương cũng tăng lên, mà Lý Quyết vẫn chỉ như lúc mới tới, không để ý đến chuyện tranh giành chức vụ, nhưng mà việc gì cũng hoàn thành tốt.
Đây là bản lĩnh của Lý Quyết, cũng là điểm khiến anh bị ghét —— Ở cái ngành này, trí thông minh sẽ quyết định khởi đầu và kết thúc của bạn. Đầu óc Lý Quyết rất tốt, về điểm này thì sau khi anh tới không lâu đã được mọi người nhận ra rồi. Đầu tiên mọi người chú ý tới trí tuệ của anh trước, sau đó mới chú ý tới sự bất cần đời của anh: Bất cần đời không phải nói Lý Quyết không nghiêm túc, mà là lúc nào anh cũng có thái độ như không đặt chuyện gì trong lòng cả. Còn thứ những người cùng lứa để ý là: thăng chức, để lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo, thực hiện được dự án tốt nhất, mua nhà, về Bắc Kinh, dường như anh chẳng có hứng thú với bất kì chuyện gì trong số này.
Vừa thông minh vừa bất cần đời, trong mắt người khác chính là để chỉ một người không cần cố gắng cũng có thể giành được cơ hội tốt nhất, hình tượng này đi đến đâu cũng bị người ta ghét. Nhưng tính cách Lý Quyết lại rất tốt, tuy trông bất cần đời là thế nhưng anh vừa chu đáo vừa hào phóng, y như bây giờ anh ngồi trước mặt Từ Tấn Dương, từ chối thẳng thừng chẳng hề kiêng nể gì, cố xem nhẹ bản thân, tìm một lý do là sợ ống kính, Từ Tấn Dương cũng không tìm được lý do nào mắng anh. Bình thường có đồng nghiệp muốn về nhà thăm gia đình, tìm anh giúp đỡ quan sát dự án cũng chẳng bao giờ bị anh từ chối; trong đám nam sinh khoa khoa học công nghệ dường như anh là người không để ý tới công nghệ và khoa học nhất, biết nói đùa nhất, những người phụ nữ trong viện nghiên cứu, từ các bác trong căn tin cho đến những đàn em mới tới, không ai là không khen anh.
Những bác gái trong căn tin thường căn vặn những nữ nghiên cứu viên mới đến rằng:
Kỹ sư Lý tốt thì tốt thật, nhưng tuyệt đối đừng phải lòng cậu ta.Bọn họ nhìn Lý Quyết suốt bốn năm ròng rã, mới đầu ai cũng choáng ngợp trước vẻ ngoài như minh tinh màn bạc của anh, mới tiếp xúc thì còn phát hiện ra anh rất lịch sự. Bọn họ đã gặp nhiều nhà khoa học rồi, đa số nghiên cứu viên ở viện khi giao tiếp với bên hậu cần khi thì vô hình trung có cảm giác trịch thượng, hoặc là cũng không chu đáo đến độ quan tâm đến cảm nhận của người khác, nhưng Lý Quyết là số ít, anh có thể nhớ được họ của mỗi một bác làm việc ở căn tin.
Nhìn lại bốn năm qua, lúc đầu mấy bác còn thích ghép cặp anh với nữ nghiên cứu viên xinh đẹp nhất trong viện, sau đó họ phát hiện hình như Lý Quyết chưa bao giờ rung động. Anh đối xử với ai cũng tốt, đồng nghĩa với việc anh đối xử với ai cũng không tốt, không có ai là đặc biệt trong mắt anh, bốn năm nay cũng chưa từng nghe nói anh thân thiết với nữ đồng nghiệp nào.
Câu nói “Đừng phải lòng Lý Quyết” thậm chí còn truyền tới tai chính chủ, có một năm làm kiểm tra sức khỏe, cô y tá to gan báo cáo lại với anh, Lý Quyết chỉ gật gù, tầm mắt chuyển từ kim lấy máu sang ánh mắt cô y tá, cô hoảng loạn đến độ không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng Lý Quyết lại nghiêm túc cảm thán: Tôi thấy nói cũng đúng mà.
Ngoại trừ bề ngoài hệt như không có thất tình lục dục, thì các bác gái ở căn tin còn một chuyện không biết, câu nhận xét đúng đắn “các cô gái tốt nhất đừng phải lòng Lý Quyết” thật ra còn một nguyên nhân khác —— Hai năm trước, một nghiên cứu viên tốt nghiệp cùng trường cùng khóa với Lý Quyết khi từ chức đã báo cho Từ Tấn Dương một chuyện:
Lý Quyết là người đồng tính.Nếu đã báo cáo cho Từ Tấn Dương thì đương nhiên cậu ta cũng đã chuẩn bị sẵn tư liệu đi kèm, bao gồm thân phận của người kia, chuyện hai người vốn định đăng ký vào chung một trường học ở Mỹ, và nguyên nhân sâu xa Lý Quyết tạm nghỉ học năm tư đại học chính là bởi vì bị ba mẹ phát hiện. Ngày xưa mạng xã hội chưa phát triển, cũng không có mấy thứ như “confession”, nên chuyện này lan truyền trong nhóm học sinh cùng khóa được một thời gian là lắng xuống ngay, thêm cả thầy cô hướng dẫn và lãnh đạo trường đều coi trọng Lý Quyết, nên chuyện này không để lại chút dấu vết nào nữa.
Từ Tấn Dương ngoài mặt thì không nói gì, biểu cảm trông cũng chẳng kinh ngạc, nhưng sau khi đóng cửa lại thì một mình hút một điếu thuốc.
Từ Tấn Dương đã từng xem qua hồ sơ của Lý Quyết, nguyên nhân tạm nghỉ học năm tư anh viết là bị gãy xương. Từ Tấn Dương vẫn còn nhớ khi phỏng vấn, các đồng nghiệp trong phòng hành chính vì để ý đến chuyện nghỉ học nên đã hỏi chi tiết cụ thể, Lý Quyết đã kể cho bọn họ nghe về một cuộc thi đá bóng hết sức ngoạn mục của khoa và tai nạn thảm thương sau khi anh đưa bóng vào lưới. Anh rất biết kể chuyện, khi kể còn đượm thêm chút phong độ của một chàng thanh niên chốn học đường, ai cũng tin sái cổ.
Khi đó Từ Tấn Dương đã băn khoăn hết ba ngày mới tìm Lý Quyết nói chuyện, trong ba ngày đó hắn đã lật đi lật lại hồ sơ của Lý Quyết vô số lần, cuối cùng quyết định chỉ cần Lý Quyết không thừa nhận thì hắn sẽ xem như mình chưa biết gì cũng như là chưa có chuyện gì xảy ra. Khi Từ Tấn Dương nói ra còn tỏ vẻ lo lắng mình không ngờ tới, hỏi anh bằng câu nửa đùa nửa thật:
– Anh đã điều tra chuyện này, anh đoán chú mày bị người ta chơi xỏ rồi, có người nói chú là người đồng tính đó.
Ai ngờ Lý Quyết bình tĩnh hơn hắn, không căng thẳng, cũng không cười đùa, chỉ gật đầu nói hai chữ:
– Đúng vậy.
Như thế ngược lại càng khiến Từ Tấn Dương hoang mang hơn, sửng sốt cả buổi trời không nói được câu nào. Hắn không nói Lý Quyết cũng không nói, ánh mắt nhìn hắn không tránh không né, trông nghiêm túc hơn cả bình thường. Mãi một lúc lâu sau, Từ Tấn Dương mới quẳng lại cho anh bốn chữ: Chú ý chừng mực.
Hôm đó Từ Tấn Dương lại hút thêm nửa gói thuốc, hút xong hắn thay đổi lại quyết định trước đó của mình: Mình không thể giả vờ như không biết gì được, nhưng mình vẫn sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hình như Lý Quyết cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi cuộc đối thoại ấy, sau đó anh vẫn làm dự án như bình thường, viết paper như bình thường, các bác ở căn tin vẫn yêu quý anh như thường, giờ cao điểm ăn tối mà không thấy anh tới dùng cơm thì đều chừa lại một suất ăn ngon nhất hôm đó để giờ ăn khuya anh tới dùng. Anh cũng chẳng để ý chuyện gì như bình thường —— Ví dụ như bây giờ, anh một mực từ chối cơ hội xuất hiện trên truyền hình mà những người khác đang cố gắng giành lấy.
Vốn dĩ Từ Tấn Dương cũng chẳng băn khoăn về cái bánh trên trời rớt xuống như vậy, vì thế hắn cũng lười tốn nước bọt bàn thêm về chuyện này với Lý Quyết, nhưng hắn cũng không để cho Lý Quyết rút lui thanh thản như ý muốn. Sau cuộc nói chuyện liên quan đến tính hướng kia thì Từ Tấn Dương đơn phương cho rằng mình và Lý Quyết đã nảy sinh một sự ăn ý ngầm nào đó, tuy hắn sẽ không lấy chuyện này ra để ép buộc hay đối phó với Lý Quyết nhưng vì hắn đang nắm giữ bí mật của Lý Quyết nên trước mặt hắn Lý Quyết sẽ dễ dàng thỏa hiệp hơn. Cho nên Từ Tấn Dương hớp một ngụm trà, cười gian xảo như một gã hồ ly:
– Tuần sau sẽ có một cậu bạn nhỏ tới viện, chú dẫn dắt cậu ta nhé, mở lòng khoan dung với mấy chuyện lặt vặt, hết hè là nhóc con đó đi rồi, không làm phiền chú nữa đâu.
Đa số các dự án trong viện nghiên cứu đều là tuyệt mật, vì thế hầu như trước giờ không có chuyện xếp nhân viên thời vụ vào. “Nhảy dù” trong một kỳ nghỉ hè là chuyện không đúng quy định, đằng sau chắc hẳn có nguyên nhân sâu xa gì đó, nhưng Lý Quyết chẳng hề tò mò, đã từ chối Từ Tấn Dương một lần rồi nên phải bù đắp lại. Anh không hỏi nhiều, chỉ gật đầu mà thôi, khi đứng dậy bỏ đi còn không kìm lòng được đùa với Từ Tấn Dương một câu:
– Không ngờ bây giờ anh cũng nhận nghiệp vụ trông trẻ đấy.
Từ Tấn Dương không đáp trả mà thầm nghĩ, trông cậu nhóc này hết kỳ nghỉ hè e là còn khó nhằn hơn cả trông trẻ ấy chứ. Hắn phó thác chuyện này cho Lý Quyết không phải là nổi hứng nhất thời, nhiệm vụ mà cấp trên giao xuống thật ra còn hóc búa hơn tìm người thích hợp để nhận phỏng vấn truyền hình nữa, Lý Quyết là lựa chọn tốt nhất sau khi hắn suy tới tính lui. Điểm khiến Từ Tấn Dương ưng ý Lý Quyết chính là tính cách bất cần đời không thay đổi của anh. Nếu là người khác khi biết được gia thế của cậu bạn sắp tới, chỉ sợ lại giở thói nịnh nọt, lỡ mà nhiệt tình quá đà làm chàng công tử ghim thù thì Từ Tấn Dương hắn cũng sẽ gặp tai ương theo.
Lý Quyết rời khỏi văn phòng Từ Tấn Dương thì về thẳng nhà, buổi sáng đi làm chưa tắt điều hòa, nhưng trên đường về nhà đã tích tụ đủ hơi nóng, anh đi thẳng tới phòng bếp rót cho mình một ly nước lạnh. Trên ban công phòng bếp có một chậu cà chua bi trồng được một thời gian rồi, nhiệt độ cao mấy ngày liền làm nó héo rũ. Lý Quyết tưới nước cho nó, nghĩ một hồi lại tìm trong tủ đồ ra một cây quạt đã lâu không dùng. Anh cắm dây điện chĩa quạt về phía cây cà chua bi.
Lý Quyết ngắm những trái cà chua được gió thổi mát rượi cũng ngồi thừ ra thư giãn.
MC đài truyền hình địa phương ngày nào cũng đưa tin mùa hè năm nay sẽ đón nhận nền nhiệt độ cao nhất trong năm mươi năm qua, thậm chí chương trình thời sự còn cho ra một series phát sóng hàng ngày, phóng viên hiện trường ngày nào cũng đưa tin về mức nhiệt cao nhất buổi trưa liên tục phá kỉ lục, cầm nhiệt kế đi phỏng vấn những người qua đường mặt không cảm xúc, rồi đập quả trứng sống trên mặt đường để làm thí nghiệm nữa chứ.
Sau đó mới biết, mỗi năm đều diễn ra sự kiện “năm mươi năm mới có một lần” này, khí hậu ấm lên sông băng tan chảy, mùa hè với mức nhiệt cao cực độ đều sẽ trở thành chuyện thường ngày ở huyện. Nhưng trong cái mùa hè “năm mươi năm mới có một lần” mà thời sự nói, vào cái ngày mà nhiệt độ ban trưa đạt tới con số cao nhất trong năm, cũng là lần đầu tiên Lý Quyết gặp được Ứng Doãn Thừa.