[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 100

Dịch: Phong Bụi

Thương lượng, thương lượng, không thương lượng.

La Thiếu Thần đi xuống cầu thang, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên một mình quay lưng lại với anh trên sô pha, ngồi buồn nghịch chiếc cốc thuỷ tinh trong tay, tâm trạng phiền loạn lập tức ổn định, vỗ vỗ tay vịn cầu thang nói: “Về nhà thôi.”

Thẩm Thận Nguyên nghe thấy giọng anh, lập tức thở phào, nhanh nhẹn đứng dậy nói: “Được, ơ, đợi đã, tôi bỏ cốc vào nhà bếp đã.” Tuy rằng vú Triệu yêu thương chiều chuộng La Lâm Lâm hết mực, nhưng lại đặt  ra rất nhiều quy định với những người khác. Một trong những quy định đó chính là đồ dùng ăn uống sau khi dùng xong phải đặt vào trong máy rửa chén. Thẩm Thận Nguyên tuân thủ quy định này theo thói quen, tráng qua cốc với nước rồi đặt vào trong máy rửa chén, sau đó mới đi ra.

La Thiếu Thần cười mà như không nói: “Thích ứng tốt lắm.”

Thẩm Thận Nguyên ngây ra một chút, có chút chưa hiểu ngữ cảnh câu nói của anh: “Vú Triệu quy định rồi mà.”

“Quy định đối với người nhà La gia.” La Thiếu Thần mở cửa.

Thẩm Thận Nguyên đi ra khỏi cửa mới phản ứng lại ý trong câu nói của anh, cười gượng nói: “Quen rồi.”

“Duy trì đi.”

Gặp phải xe theo dõi trước cửa nhà Thẩm Thận Nguyên tuyệt đối không phải lần đầu tiên, nhưng La Thiếu Thần cảm thấy lần này khác với những lần trước. Vì lần này người theo dõi rất quen. La Thiếu Thần để xe dừng trước cửa tiểu khu, đi xuống xe, gõ gõ cửa kính xe theo dõi.

Cửa sổ xe mở một nửa, Đồ Lạc Văn đang hút thuốc, “Hi, khéo vậy nhỉ.”

La Thiếu Thần nói: “Thì ra là trùng hợp, không làm phiền nữa.”

“Đợi đã.” Đồ Lạc Văn thấy anh định đi, lập tức xuống xe đuổi theo, “Đề nghị của tôi cậu suy nghĩ thế nào rồi?”

La Thiếu Thần đầu cũng không thèm quay lại nói: “Từ trước đến giờ chưa từng xem xét.”

Đồ Lạc Văn nói: “Kỳ thực, tôi không cần ý kiến của cậu.”

Bước chân La Thiếu Thần khựng lại, chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt trở nên thâm trầm mà nguy hiểm: “Đừng kéo cậu ta vào việc này.”

Đồ Lạc Văn nhún vai nói: “Không phải tôi làm, người kéo cậu ta vào là Lỗ Thuỵ Dương và Giản Tĩnh Niên, tôi chỉ muốn tìm một con đường để mọi người dễ đi hơn một chút.”

“Cảnh sát Đồ?” Thẩm Thận Nguyên xuống xe, kinh ngạc nhìn anh ta, nói: “Sao anh lại ở đây? Lại phải chấp hành công vụ à?”

Đồ Lạc Văn nói: “Không, chỉ là đi tản bộ sau bữa thôi, thuận tiện đến thăm cậu. Áo khoác của cậu trông oách thật.”

La Thiếu Thần lườm một cái cảnh cáo.

Thẩm Thận Nguyên rung rung cái áo khoác nói: “Cảm ơn, khi nào anh rảnh tôi có thể dẫn anh đi mua một cái.”

Đồ Lạc Văn không để tâm đến sự cảnh cáo của La Thiếu Thần, nói: “Không cần, cảm ơn, kỳ thực tôi có một chuyện muốn thương lượng với cậu.”

“Cảnh sát Đồ lái xe đến nhất định rất mệt, tôi tiễn anh ta đến khách sạn nghỉ ngơi.” La Thiếu Thần chen vào giữa hai người, kéo vai Đồ Lạc Văn đi về phía xe.

“Xe của tôi ở phía sau anh.” Đồ Lạc Văn nắm ngược lại cánh tay anh, ngón tay chỉ sau lưng.

La Thiếu Thần ném chìa khoá cho Thẩm Thận Nguyên, “Trước hãy đỗ xe của tôi vào gara nhà cậu.”

Đồ Lạc Văn nhân lúc La Thiếu Thần quay người nói chuyện với Thẩm Thận Nguyên, tránh ra khỏi sự ngăn trở của La Thiếu Thần, nói với Thẩm Thận Nguyên: “Lỗ Thuỵ Dương mới là người hại cậu, mục đích của ông ta chính là dùng cậu để khống chế Giản Tĩnh Niên, tôi cần cậu gia nhập Giải trí LB!”

La Thiếu Thần quay người cho Đồ Lạc Văn một đấm vào bụng.

Đồ Lạc Văn đau đớn khom lưng, một tay chống đất, gian nan ngẩng đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên, “Trên thế giới này rất nhiều tội phạm, tôi làm cảnh sát không bắt Lỗ Thuỵ Dương thì có thể bắt người khác. Tôi không lo không có cơm ăn, có lẽ Thư ký Liên Hợp Quốc còn gặp phải vấn đề cắt giảm biên chế trước tôi.”

Anh ta xoa bụng, chầm chậm đứng dậy, sau đó lùi sau hai bước, giữ khoảng cách an toàn với La Thiếu Thần, “Không bắt được Lỗ Thuỵ Dương thì người chịu thiệt là các cậu. Điều Lỗ Thuỵ Dương muốn chính là Tinh La Thành và trung tâm văn hoá. Người như ông ta tôi gặp nhiều rồi, luôn cho rằng bản thân nắm giữ mọi thứ trong tay, không đạt được mục đích thì không chịu thôi. Hiện tại tôi đang cho các cậu cơ hội, hợp tác với tôi người được lợi là các cậu.”

“Bắt tội phạm vốn là trách nhiệm của cảnh sát, trách nhiệm của chúng tôi là nộp thuế, để các anh không bị chết đói.” La Thiếu Thần bước về phía trước hai bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, “Cảnh sát chết đói tất nhiên không bị cắt giảm biên chế.”

Đồ Lạc Văn nói: “Lý luận rất hay, nhưng cần chú trọng hiện thực. Hiện thực là: Lỗ Thuỵ Dương vẫn đang tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, ngoại trừ tôi ra, không ai để tâm xem ông ta đã từng làm gì đang làm gì và sắp tới muốn làm gì!”

La Thiếu Thần nói: “Tôi đã điều tra bối cảnh của anh.”

Sắc mặt Đồ Lạc Văn chợt biến.

“Cha anh cũng là cảnh sát, trên báo cáo nói ông ta trong lúc câu cá không may trượt chân ngã xuống nước chết đuối.”

Mắt Đồ Lạc Văn mang theo ánh phòng bị, châm biếm nói: “Nếu như cậu định dùng chuyện của ông ấy để cảnh cáo tôi cẩn thận chết đuối thì không cần thiết đâu, từ năm 10 tuổi tôi đã biết bơi rồi!”

“Là cha anh dạy anh.” La Thiếu Thần nói: “Cho nên tôi mới thấy lạ, một người cảnh sát có thể dạy con trai mình bơi tại sao lại có thể chết trong hồ nước công viên, nơi đó không có dòng nước ngầm cũng không quá sâu.”

Sắc mặt Đồ Lạc Văn trắng bệch.

La Thiếu Thần nói: “Tôi lại tra cả lịch sử chữa bệnh và lịch sử ngân hàng của ông ta…”

“Đừng nói nữa.” Thẩm Thận Nguyên nắm chặt tay La Thiếu Thần, thấp giọng nói: “Buổi tối chỗ này rất lạnh, không phải chỗ để nói chuyện.”

La Thiếu Thần thuận tay nắm lấy tay Thẩm Thận Nguyên, lạnh lùng nhìn Đồ Lạc Văn nói: “Tôi rất ngưỡng mộ thái độ kiên trì công kích tội phạm buôn ma tuý của anh, nhưng, đây không phải là cái cớ để anh lợi dụng Thẩm Thận Nguyên.”

“Cậu định đối phó với Lỗ Thuỵ Dương thế nào?” Đồ Lạc Văn nói: “Chỉ là khuyến khích Thẩm Thận Nguyên mạo hiểm liền bị ăn một đấm đau điếng, thiếu chút nữa cả gia phả cũng bị lật lên, vậy thì, Lỗ Thuỵ Dương biết bao nhiêu lần hãm hại Thẩm Thận Nguyên cậu nhất định sẽ không bỏ qua phải không? Định thuê sát thủ hay là đánh bại ông ta trên thương trường? Nếu như Lỗ Thuỵ Dương dễ dàng bị giải quyết như vậy ông ta không tên Lỗ Thuỵ Dương mà tên là Lỗ Sắt rồi.” (Bụi: không hiểu Lỗ Sắt là gì @@.)

La Thiếu Thần gật đầu nói: “Có tin tức gì khác thì nói sau. Cứ tiếp tục giữ liên lạc.”

Đồ Lạc Văn thấy anh mặt không biểu cảm gì kéo Thẩm Thận Nguyên lên xe, cực kỳ tức giận đuổi theo, “Này, cậu vừa đấm tôi một cái, hiện tại còn sai khiến tôi thăm dò tin tức cho cậu như lẽ đương nhiên vậy à?”

La Thiếu Thần kéo cửa kính xe xuống, nói: “Cảm ơn.”

“… tôi có thể kiện cậu tấn công cảnh sát!”

La Thiếu Thần nói: “tôi đồng ý với cách nhìn của anh.”

“…”

“Nguyên Nguyên nói chỗ này tối rất lạnh, không thích hợp để nói chuyện, hôm khác nói tiếp.” La Thiếu Thần hỏi Thẩm Thận Nguyên: “Có cần nói tạm biệt với cảnh sát Đồ không?”

Thẩm Thận Nguyên đồng tình nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Đồ Lạc Văn, khẽ giọng: “Chúc ngủ ngon.”

“Đi nhé, không tiễn.” La Thiếu Thần đạp ga đi vào tiểu khu.

Thẩm Thận Nguyên nhìn kính chiếu hậu, Đồ Lạc Văn thở hồng hộc, có thể nhìn thấy khói trắng gần miệng anh ta: “Kỳ thực tôi có thể…”

“Trước khi đưa ra quyết định nào đó hãy suy nghĩ ba lần.” La Thiếu Thần ngắt lời cậu.

Thẩm Thận Nguyên phồng má, trầm mặc nhìn xe lái vào trong gara, xuống xe, đi vào thang máy, đến cửa nhà, mở cửa, sau đó quay người, nói với La Thiếu Thần vừa vào cửa: “Tôi suy nghĩ xong ba lần rồi.”

La Thiếu Thần nói: “Chia làm ba ngày suy nghĩ ba lần.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Giám đốc Cao nói thần kinh của tôi rất thô rất thẳng, hy vọng ba ngày nó có thể giảm béo thành công đồng thời học được kỹ thuật uốn cong.”

La Thiếu Thần nói: “Tôi cần thời gian ba ngày để đuổi Đồ Lạc Văn đi.”

“Anh ta thực sự đang giúp chúng ta mà.”

“Giúp anh ta thôi, thuận tiện giải quyết vấn đề.”

“Lỗ Thuỵ Dương nếu thực là kẻ buôn ma tuý, ông ta tiêu dao ngoài vòng pháp luật một phút có thể sẽ có thêm một người bị hại!”

“Tình hình căng thẳng như vậy, ông ta sẽ hạn chế hoạt động.”

Thẩm Thận Nguyên hít một hơi thật sâu: “Tôi đồng ý ký hợp đồng với LB.”

La Thiếu Thần đóng cửa lại, sắc mặt nghiêm lạnh: “Cậu đang đùa với tiền đồ của mình đó!”

“Cái đó…” Thẩm Thận Nguyên liếc trộm La Thiếu Thần một cái, do dự nói: “Kỳ thực, hơ…”

“Kỳ thực chuyện này còn có cách giải quyết khác. Ông ta muốn Tinh La Thành, chúng tôi có thể dùng Tinh La Thành để khiến ông ta rơi vào tròng.”

“Có nội ứng thì càng tốt hơn.”

“Rồi sẽ có.” Thẩm Thận Nguyên vừa định chỉ mình, tay liền bị La Thiếu Thần kéo qua: “Nhưng tuyệt đối không phải một nội ứng có thần kinh quá thô quá thẳng.”

Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm: “Có lẽ sau khi kỳ thị giới tính người ta liền bắt đầu quan tâm đến kỳ thị IQ.”

La Thiếu Thần ôm cậu: “Tôi sẽ cố hết sức mình để không khiến người bên cạnh bị tổn thương.”

“Tôi cũng vậy.”

“Hứa với tôi, trước khi quyết định bất cứ điều gì đều phải thương lượng với tôi.”

Thẩm Thận Nguyên hạ thấp mi mắt, thấp giọng hứa: “Ừ.”

Đôi mày của La Thiếu Thần khẽ chau lại.

Ánh dương chiếu xiên, hơn nửa quán cà phê bị chiếu thành màu vàng óng.

Ở một góc ánh mặt trời không chiếu tới, hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau cách một cái bàn, uống cà phê.

“Bàn bạc với La Thiếu rồi chứ?” Cao Cần đặt cà phê xuống.

“Bàn bạc rồi.” Thẩm Thận Nguyên tiếp tục nâng chén cà phê nhấp từng ngụm nhỏ.

Cao Cần ngạc nhiên: “Cậu ta đồng ý rồi?”

“Không đồng ý.”

“Thế mới hợp lý.” Cao Cần nói: “Tôi bỏ cho La Thiếu một phiếu tán thành.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Giải trí LB là trùm trong giới điện ảnh, gia nhập công ty bọn họ không thể coi là tệ.”

“Không tệ đối với diễn viên, nhưng cậu đi với thân phận là nằm vùng.”

“Có lẽ căn bản không cần tôi làm gì cả.”

Cao Cần đan hai bàn tay lại, chậm rãi nói: “Tôi lập một giả thiết thế này nhé. Cậu gia nhập Giải trí LB, Lỗ Thuỵ Dương lợi dụng cậu theo lẽ đương nhiên, sau đó xảy ra các tình huống sau. Thứ nhất, ông ta lợi dụng thành công, Giản Tĩnh Niên phải làm theo ý ông ta, cậu trở thành con tin, hổ mọc thêm cánh. Thứ hai, ông ta lợi dụng không thành công, Giản Tĩnh Niên không bị tác động, cậu vẫn là con tin, nhưng là một con tin bị thủ tiêu.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Cho nên điều tôi cần làm chính là trong quá trình ông ta lợi dụng tôi tìm ra chứng cứ phạm tội của ông ta! Không phải nói giới Showbiz có người mua ma tuý từ chỗ Lỗ Thuỵ Dương bọn họ sao? Chẳng có chỗ nào thuận tiện hơn Giải trí LB cả.”

Cao Cần nhướn mày nói: “ Khi cậu phát huy trí thông minh của người bình thường luôn khiến tôi phải nhìn bẳng con mắt khác đấy.”

Thẩm Thận Nguyên vui mừng hỏi: “Anh đồng ý tôi ký hợp đồng với LB?”

“Chuyện này không cần sự đồng ý của tôi.” Ánh mắt Cao Cần quét về bóng người cao lớn đi vào từ cửa: “Tôi không phải cái người sau khi biết được quyết định của cậu rồi sẽ nổi trận lôi đình.”

“Cho nên tôi cần tiền trảm hậu tấu!” Thẩm Thận Nguyên ôm nắm tay, “Sau mỗi một câu chuyện đáng ca ngợi và rơi nước mắt đều cần có một nhân vật anh hùng mạo hiểm vì sự an toàn của nhân dân toàn thế giới! Anh xem, Spiderman ôm bom nguyên tử nhảy xuống biển, Ironman ôm đạn hạt nhân lao vào vũ trụ, so sánh ra, những gì tôi làm không đáng để nhắc đến!”

“Cho nên cậu định ôm vũ khí hạt nhân đồng quy vu tận với Lỗ Thuỵ Dương?”

“Làm gì có.” Thẩm Thận Nguyên nói: “Thế thì đánh giá ông ta cao quá rồi!”

Cao Cần nói: “Đúng vậy, cho dù bản thân ông ta có vận chuyển ma tuý thì cũng không đủ lượng sử dụng cho nhân dân toàn thế giới.”

“…” Thẩm Thận Nguyên bê tách cà phê lên ngừng một lúc, đột nhiên nói: “Vừa rồi có phải tôi nghe thấy giọng nói của La Thiếu không?”

Cao Cần nói: “Nếu như chúng ta đang nói về cùng một câu thì đúng rồi đấy.”

“…” Thẩm Thận Nguyên bi phẫn nói: “Anh bán đứng tôi.”

La Thiếu Thần từ sau lưng đặt tay lên vai cậu, sau đó chào Cao Cần.

Cao Cần bưng tách cà phê đứng dậy, “Đúng vậy, tôi bán đứng cậu, tôi ngồi ở gian bên cạnh, lúc tính tiền thì gọi tôi.”

Thẩm Thận Nguyên mắt đăm đăm nhìn Cao Cần ngồi sang bên cạnh, La Thiếu Thần chiếm cứ chỗ ngồi cũ của anh ta.

“Tôi cứ tưởng tối qua chúng ta đã thống nhất rồi.”

Thẩm Thận Nguyên liếm liếm môi nói: “Chúng ta đúng là đã thương lượng rồi.”

“Cho nên sự thương lượng của cậu chính là thông báo tôi một tiếng rồi cậu muốn làm gì thì làm?” La Thiếu Thần quay lưng lại ánh mặt trời, trông có vẻ như bị bao trùm trong bóng đêm.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi cảm thấy cảnh sát Đồ nói rất có lý.”

La Thiếu Thần dựa vào sô pha, một bàn tay đặt lên bàn, vô thức vò tờ giấy gói đường mà Cao Cần đã dùng, đôi mắt nhìn Thẩm Thận Nguyên chăm chăm, sắc mặt âm trầm có chút khó nắm bắt.

Người phục vụ đến mời anh chọn đồ uống.

La Thiếu Thần nói: “Cà phê đen thêm hoàng liên.”

Người phục vụ khó xử: “Chỗ chúng tôi không có hoàng liên.”

“Không sao, vừa có người cho tôi ăn rồi.”

Người phục vụ ý thức được không khí cứng ngắc không bình thường giữa hai người, vừa tưởng tượng ra đủ các câu chuyện cẩu huyết vừa lịch sự đọc lại đơn, “Một cốc cà phê đen, còn cần gì không ạ?”

“Thêm hai phần bánh kem chocolate.” Thẩm Thận Nguyên nói.

La Thiếu Thần đợi người phục vụ đi rồi mới nói: “Cậu nhất định muốn cuốn vào sao?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi đã bị cuốn vào rồi. Lịch sử đau thương của Trung Quốc dạy chúng ta rằng, lạc hậu sẽ phải ăn đòn, tôi không thể cứ ở vào vị trí bị ăn đòn được, tôi phải chủ động công kích, tôi phải chiếm cứ ưu thế!”

“Cách hiểu đúng đắn của câu nói này không phải là nên biến thành Spiderman hoặc Ironman trước sau đó dùng kỹ thuật hiện đại để giải quyết ông ta sao?”

“… phải trúng xổ số rất nhiều lần đó, độ khó quá cao.”

La Thiếu Thần nói: “Khả năng tôi thuyết phục được cậu là bao nhiêu?”

“50%.” Thẩm Thận Nguyên thành thực nói: “Nếu như anh rất kiên quyết thì…”

“Tôi có thể chen vào một câu không?” Cao Cần từ bàn bên cạnh vẫy tay.

La Thiếu Thần nói: “Bình thường gặp phải người bắt chuyện ở quán cà phê tôi thường trực tiếp ném hoá đơn cho hắn thanh toán.”

“Hai tách cà phê hai cái bánh kem, cậu thật là khách sáo quá.” Cao Cần nói: “Tôi muốn bổ sung là, giả sử kế hoạch thực sự thành công, mọi thứ đều rất thuận lợi, Thẩm Thận Nguyên vẫn bị dính phải tiếng xấu. Một ông chủ buôn ma tuý, một đám đồng nghiệp hút ma tuý… khả năng công chúng tin cậu ta gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn thấp hơn khả năng Obama nhảy Gangnam style để tranh thủ phiếu bầu tổng thống.”

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ chuyện đó không phải thật sao?”

Cao Cần: “…”

La Thiếu Thần lấy điện thoại ra: “Chúng ta có thể mời thêm một người tham gia thảo luận.”
Bình Luận (0)
Comment