Dịch: Phong Bụi
Nếu như nói lúc này cậu không muốn nghe thấy giọng nói của ai nhất, thì không nghi ngờ gì đó chính là Giản Tĩnh Niên.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy đầu óc ong ong, những trạng thái tình cảm bị lờ đi lúc bình thường dưới tác dụng của rượu ào ạt dồn lên trong lòng. Cậu giơ tay, đè lên đầu, muốn dùng lý trí khống chế xúc động muốn gào thét, nhưng việc Giản Tĩnh Niên cứ không ngừng lải nhải đã phá thủng phòng tuyến của cậu.
“Im đi!” Cậu buột miệng.
Giản Tĩnh Niên sửng sốt, Khâu Mỹ Quyên sửng sốt, Từ Húc cũng sửng sốt.
Ba người cứ thế nhìn Thẩm Thận Nguyên.
Từ Húc phản ứng lại trước tiên, cười lấy lòng nói: “Cậu ấy uống nhiều quá rồi.”
Cơn tức giận của Giản Tĩnh Niên bị dồn nén trong lồng ngực, tích tụ thành cuồng phong, cả thân thể và trái tim đều lạnh đi, “Con, không ngờ con dám nói chuyện kiểu đó với ta.”
Sự ảo não chỉ chiếm một phần rất nhỏ trạng thái cảm xúc của Thẩm Thận Nguyên, cậu rất nhanh liền thấy thoải mái, sự thoải mái khi được buông bỏ tất cả ràng buộc. Cậu cười nói: “Tôi thích La Thiếu, tôi muốn ở bên anh ấy!”
Vị trí bọn họ đứng ở sát bên, những người khác lại đang nghe Cam Thái phát biểu, nên cũng không ai chú ý đến phía này.
Giản Tĩnh Niên nghe cậu lớn giọng tuyên bố như vậy, suýt chút nữa giận đến phát ngất, cũng may Khâu Mỹ Quyên ở bên an ủi ông ta, mới khiến ông ta không ngất đi ngay tại chỗ.
Khâu Mỹ Quyên thấy Thẩm Thận Nguyên uống say quá rồi, ra hiệu bằng mắt với Từ Húc: “Mấy đứa mau đi tìm chỗ ngồi đi. Tĩnh Niên, anh…”
Giản Tĩnh Niên đột nhiên xông lên, giơ tay cho Thẩm Thận Nguyên một cái tát.
Lúc cái tát giáng xuống, vừa đúng lúc Cam Thái đang lấy hơi, cho nên tiếng tát vang lên rõ ràng hơn nửa hoa viên đều nghe thấy.
Đầu tiên, đại đa số mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, sau đó nhìn thấy Khâu Mỹ Quyên ra sức kéo Giản Tĩnh Niên về phía sau, còn Từ Húc thì lại chắn trước mặt Thẩm Thận Nguyên, cũng coi như nhìn ra manh mối.
Tiểu Chu nhanh nhạy cảm giác thấy khí áp của người đàn ông bên cạnh mình đã thay đổi, từ trong vòng bán kính 100m sinh vật sống không thể tiếp cận dần biến thành trung tâm giông bão bán kính 100m!
“Bình tĩnh!” Tiểu Chu không dám động vào anh, chỉ có thể đứng bên cạnh khuyến khích: “Hít thở sâu, hít thở sâu…”
La Thiếu Thần lạnh lùng hỏi: “Trông tôi có vẻ rất không bình tĩnh sao?”
Tiểu Chu đáp: “Anh giống sự tĩnh lặng trước giông bão hơn.”
La Thiếu Thần cuối cùng cũng không thể nhịn nổi đẩy người bên cạnh ra đi lên phía trước những người đang vây xem. Giữa anh và Thẩm Thận Nguyên không có ai ngăn cách, chỉ cách nhau vài bước chân, lại giống như cách một con sông hộ thành, bản thân anh đứng trong tòa thành bên này sông, trơ mắt nhìn đối phương trần trụi trước rừng thương mưa đạn.
Lỗ Thụy Dương còn nhanh hơn anh.
Cam Thái thấy Lỗ Thụy Dương đã đi qua xử lý, vội vàng nói mấy câu chuyện cười không buồn cười chút nào để thu hút lại sự chú ý. Những người khác vì phép lịch sự cũng đều quay đầu lại, giả vờ như bị bà thu hút chú ý, đương nhiên đôi tai tuyệt đối vẫn không chịu quay lại.
Lỗ Thụy Dương vội vàng đứng chắn giữa hai người, nói với Giản Tĩnh Niên: “Tĩnh Niên huynh, chuyện gì thế? Hai cha con có gì không nói với nhau được, mà phải động thủ?”
Giản Tĩnh Niên lạnh mặt không nói không rằng.
Lỗ Thụy Dương quay đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên: “Mau lên, mau xin lỗi cha đi.”
Thẩm Thận Nguyên ngước mắt lên, hai mắt đỏ như thỏ, tầm nhìn mờ mịt nhìn ông ta: “Không phải ông nói, phải dũng cảm tiến lên phía trước giành lấy tình yêu đích thực sao? Không phải ông nói ông ủng hộ tôi sao?”
Lỗ Thụy Dương cảm thấy ánh mắt Giản Tĩnh Niên châm vào sau lưng mình sắc nhọn, có điều ông ta không hề nao núng, bình tĩnh quay đầu lại giải thích với Giản Tĩnh Niên: “Người trẻ tuổi anh càng không cho phép họ làm thì họ lại càng muốn làm, anh thuận theo họ, để mặc họ, qua một thời gian là họ tự sẽ phai nhạt đi.”
Giản Tĩnh Niên lạnh lùng đáp: “Khí độ của Lỗ lão đệ tôi chẳng thể nào so bì được, không phải người cha nào cũng đều có thể trơ mắt nhìn con trai mình yêu người đồng tính lại mỉm cười chúc phúc!”
Ông nói một cách khó nghe như vậy, ngay cả Khâu Mỹ Quyên cũng biến sắc mặt, thế những Lỗ Thụy Dương vẫn cười khổ nói: “Tĩnh Niên huynh nói rất phải, là tôi không ở vào vị trí của anh nên không hiểu hết được.” Ông ta quay đầu nhún vai với Thẩm Thận Nguyên, bày ra bộ dạng bụng thì thương mà không thể giúp được gì.
Việc điều tra của Từ Húc về Lỗ Thụy Dương không thể nói là không nhiều, việc công việc tư, có thể điều tra có thể dò xét đều làm cả rồi, nhưng tận mắt thấy biểu hiện của ông ta, vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, trong tình huống gượng gạo như thế này mà vẫn có thể co duỗi tự nhiên, thành thạo điêu luyện, thực đúng là hồ ly trong loài hồ ly.
“Tôi thấy thế này đi, Thận Nguyên uống nhiều rồi, dứt khoát trở về trước, đợi sau khi cậu ấy tỉnh rượu, mọi người từ từ nói chuyện.” Lỗ Thụy Dương ra vẻ người đi giảng hòa.
“Thụy Dương.” Một người phụ nữ xinh đẹp mặc đầm dài màu xanh đậm đi qua, cười tủm tỉm khoác tay lên vai ông ta, ghé vào tai thấp giọng nói một câu.
Hai tai Từ Húc ra sức vươn dài, chỉ nghe thấy ba chữ “Toàn tiên sinh.”
Lỗ Thụy Dương quay đầu lại.
Bên cạnh cột trụ biệt thự có một bóng người gầy gò đứng đó. Dường như cảm thấy ngoài Lỗ Thụy Dương còn có người khác nhìn ông ta chăm chăm, ông ta cảnh giác lùi sau một bước, giấu mình hoàn toàn trong bóng tối.
Lỗ Thụy Dương không biểu hiện gì, kéo người phụ nữ đó lại giới thiệu với Giản Tĩnh Niên: “Vị hôn thê của tôi, Xích Tuyết. Vị này là Giản Tĩnh Niên, em giúp anh tiếp đãi một lúc.” Câu sau là nói với Xích Tuyết.
Xích Tuyết cười đồng ý.
Lỗ Thụy Dương không lập tức đi gặp vị Toàn tiên sinh kia mà đi về phía Cam Thái.
Từ Húc lại quay đầu, vị Toàn tiên sinh kia đã không thấy bóng dáng. Anh dìu Thẩm Thận Nguyên qua ghế bên cạnh ngồi xuống, lấy quả trứng gà trên bàn ăn đưa cho cậu lăn mặt.
Xích Tuyết rất biết cách nói chuyện, đáng tiếc Giản Tĩnh Niên không tập trung chú ý, rất nhanh liền cáo từ.
Khâu Mỹ Quyên đi đến trước mặt Thẩm Thận Nguyên, đau lòng vuốt ve mặt của cậu nói: “Sao rồi? Có đau không?”
Thẩm Thận Nguyên mím môi, lặng lẽ lắc đầu.
“Tính khí ông ấy nóng nảy một chút, nhưng trong lòng rất quan tâm đến con.” Khâu Mỹ Quyên thở dài một hơi: “Nhiều năm như vậy rồi, ông ấy… ông ấy cũng thay đổi rồi.”
Thẩm Thận Nguyên hạ thấp mi mắt, nắm lấy tay bà: “Chú tốt với mẹ là được rồi.”
“Chúng ta là người một nhà.”
Thẩm Thận Nguyên đột nhiên nhớ đến vấn đề mà từ khi câu hiểu chuyện đã trở thành cấm kỵ, chỉ là hôm nay mượn rượu vững gan, đột ngột buột miệng nói ra: “Bố vẫn không có tin tức gì sao?”
Sắc mặt Khâu Mỹ Quyên trắng bệch, đối với bà mà nói, đây là ký ức đã quá xa xôi, xa xôi đến mức có lúc bà cho rằng đó chỉ là một giấc mộng bà tưởng tượng ra thời niên thiếu, thế nhưng khi nhìn Thẩm Thận Nguyên, bà không thể không thừa nhận giấc mộng đó là sự thật. Chính bởi vì quá mức chân thực, cho nên một mực không thể nào đối mặt. Bà do dự rất lâu mới nói: “Mẹ nghe nói, mấy năm trước ông ấy có tham gia tang lễ một người bạn. Người như ông ấy, vẫn luôn thích hành động bất ngờ như vậy.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Bố vẫn còn sống.”
“Đúng vậy.”
Hai người tuy rằng đều đang cảm khái, nhưng ngữ khí vi diệu không giống nhau.
Khâu Mỹ Quyên thấy Từ Húc đi qua bên này, vỗ vỗ tay cậu nói: “Mẹ về trước đây, có việc gì nhất định phải gọi điện cho mẹ.” Bà ngừng một chút, giống như để thuyết phục cậu, ngữ khí nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Chú con lần này là thực sự lo lắng cho con.”
“Con biết.”
“Mẹ biết con có chừng mực.” Khâu Mỹ Quyên cũng không nói nhiều, vội vàng chào Từ Húc một câu liền đứng dậy đi khỏi.
Từ Húc đưa quả trứng gà bọc trong khăn giấy đưa cho cậu: “Sao rồi? Còn chóng mặt không?”
“Sau khi bị đánh thì tỉnh táo rồi.” Thẩm Thận Nguyên nói.
Từ Húc đáp: “Không nhìn ra đó.”
Thẩm Thận Nguyên nói với giọng điệu rất tự hào: “Tôi là một diễn viên mà.”
“Chốc nữa tôi muốn vào biệt thự xem xem, cậu yểm hộ cho tôi nhé.”
“Đi xem cái gì?”
“Một ông già, tôi cảm thấy ông ta không đơn giản.”
“Anh định vào biệt thự thế nào?”
“Mò vào.” Từ Húc có một dự cảm, ông già này rất quan trọng, nếu như bỏ lỡ lần này, anh có thể sẽ không bao giờ gặp lại ông lão này lần nữa.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Không an toàn.”
“Yên tâm, tôi được huấn luyện mà.”
Thẩm Thận Nguyên kéo tay anh: “Để tôi đi.”
“…” Từ Húc nói: “Tôi rót thêm cốc nước mật ong cho cậu nhé? Hay là nước chanh có hiệu quả hơn.”
“Một ly Vodka đi.”
Từ Húc chấn kinh, “Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”
“Tôi uống say khướt rồi, không phải anh có lý do chính đáng để dìu tôi vào hay sao?”
“Làm sao tôi biết được sau khi say cậu có phun hết sự thật ra hay không?”
“Tôi uống ít một chút, tôi là diễn viên mà.”
“Cậu không cảm thấy còn có một khả năng khác là cậu uống say khướt sau đó tôi đưa cậu về sao?”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
Từ Húc nhìn đôi mắt tròn to ngây thơ của cậu liền biết cậu không hề nghĩ đến.
“Tôi có thể lên cơn điên rượu.”
“Nếu như cậu lên cơn điên rượu, nơi này sẽ có một người còn phát điên trước cả cậu.”
“Ai?” Thẩm Thận Nguyên quay đầu nhìn về phương hướng anh ta đang nhìn, liền trông thấy La Thiếu Thần đang nhìn cậu không chút cố kỵ, nét mặt lạnh lẽo. Đặc biệt khi tầm nhìn của anh quét qua dấu bàn tay trên mặt cậu, khí lạnh tăng lên đến cực hạn.
Thẩm Thận Nguyên liếm liếm môi: “Tôi biết nên lên cơn điên thế nào rồi.”
“Đừng!” Từ Húc hoảng hốt nhìn cậu đứng dậy, lắc lư lảo đảo đi về phía bàn ăn.
La Thiếu Thần cũng nhìn cậu, dường như không biết cậu định làm cái gì, cho đến khi cậu cầm chai rượu lên, sắc mặt liền biến đổi.
Vào khoảnh khắc cầm lấy chai rượu, Thẩm Thận Nguyên ngược lại rất kiên định. Ánh sáng trong đáy mắt cậu nếu như dùng sự vật để ước lượng thì đó chính là sự kiên định chỉ có kim cương mới có thể miễn cưỡng sánh ngang, hỏa diệm sơn cũng không thể nung chảy.
Tiểu Chu nhìn động tác rót rượu tiêu sái của cậu, run rẩy “Cậu ấy định làm gì vậy?”
La Thiếu Thần nhìn cậu chăm chăm một lúc lâu cũng không có hiệu quả, chuyển qua trừng mắt nhìn “bảo mẫu”.
“Bảo mẫu” xách thùng nước đá, ra sức bỏ đá vào trong ly: “Xin cậu bình tĩnh, xin cậu suy nghĩ cho kỹ.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Còn nhét nữa rượu sẽ tràn ra ngoài đó.”
Từ Húc đáp: “Không nhét thì tay tôi sẽ xuôi luôn đó.” Tuổi còn trẻ như vậy mà đã phải nhắm mắt xuôi tay không nằm trong kế hoạch cuộc đời của anh.
Thẩm Thận Nguyên ngửa cổ nốc rượu.
Từ Húc bỏ thùng nước đá xuống tìm nước mật ong.
Thẩm Thận Nguyên đứng một lúc, chớp chớp mắt: “Hình như không có cảm giác gì..”
Từ Húc đưa cho cậu một tấm khăn lạnh, đắp lên trán: “Có cảm giác gì chưa?”
“Chưa.” Thẩm Thận Nguyên cảm thấy dường như bản thân mình bị một cái rương gỗ đóng lại, các giác quan của thân thể đều chậm chạp đến cực điểm, ngay cả lúc nói cũng không cảm nhận thấy lưỡi đang cử động, nhưng thần trí lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, mỗi một tia suy nghĩ đều hết sức rành rẽ.
Từ Húc lo lắng nhìn thân hình lảo đảo của cậu: “Chúng ta về trước đi?”
Thẩm Thận Nguyên chậm chạp ngửa đầu lên: “Tôi là một… diễn viên chân chính.”
“… Chỗ này không có máy quay đâu.”
“Trên sàn diễn cuộc đời, đôi mắt của mỗi một người chính là máy quay chân thực nhất.”
Từ Húc túm lấy cậu: “Đúng vậy, cho nên mới có cái loại thành phẩm là tạp chí scandal.”
Anh vừa nói xong, Thẩm Thận Nguyên đã vùng ra khỏi tay anh, chân nam đá chân chiêu chạy về phía La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần phải cố hết sức mình mới không chạy qua đỡ cậu, chỉ điềm nhiên nhìn cậu chăm chăm.
Thẩm Thận Nguyên không nhào lên người anh, mà túm lấy vai Tiểu Chu.
Người say thường đều mặt đỏ tai hồng, miệng nói luyên thuyên, chẳng có gì có thể dính đến chữ “đẹp trai”, nhưng trạng thái lúc này của Thẩm Thận Nguyên lại ngoại lệ. Mặt cậu rất đỏ, tai cũng rất đỏ, thế nhưng những chỗ khác lại rất trắng, đôi mắt mơ màng, thực sự rất có mị lực hớp hồn người khác.
Nhưng, mỹ nhân say rượu này không phải người nào cũng có thể hưởng dụng được! Đặc biệt là khi bạn trai chính hiệu đẹp trai ngời ngời của người ta bên cạnh đang mắt hổ đăm đăm nhìn mình!
Tiểu Chu vừa khổ sở chịu đựng sự giày vò của băng hỏa lưỡng trùng thiên, vừa sợ sệt đợi hành động tiếp theo của Thẩm Thận Nguyên.
“Có thể…” Đầu Thẩm Thận Nguyên chầm chậm ghé lại gần.
Chẳng lẽ dưới bao con mắt quần chúng đang nhìn Thẩm Thận Nguyên định…
Không phải chứ!
Tiểu Chu nhìn trừng trừng vào cái mũi của Thẩm Thận Nguyên, chầm chậm biến thành mắt gà chọi…
“Trả La Thiếu lại cho tôi?” Thẩm Thận Nguyên chậm rì rì nói xong, mùi rượu phả lên mũi Tiểu Chu.
Tiểu Chu rất nhanh liền hiểu ý, đột ngột giơ tay, muốn giằng tay ra khỏi tay cậu, sau đó nói mấy lời thoại oai phong bá khí, thế nhưng tay của La Thiếu còn nhanh hơn cô – một tay túm lấy Thẩm Thận Nguyên kéo cậu về phía sau.
Động tác giơ tay của Tiểu Chu đông cứng giữa không trung, mồm chữ O, ngây người nhìn hai vị nam chính càng đi càng xa. “…” Cho nên, phần diễn của cô chưa bắt đầu đã kết thúc rồi sao?
Tuy rằng trông thì có vẻ như La Thiếu Thần khoác vai Thẩm Thận Nguyên đi, nhưng thực tế thì Thẩm Thận Nguyên đang dựa vào trong lòng La Thiếu, phần lớn trọng lượng cơ thể đều đặt lên người đối phương, thoải mái nghỉ ngơi.
La Thiếu Thần không hỏi lý do cậu lên cơn điên, chỉ thấp giọng hỏi: “Chỗ nào không khỏe?”
Thẩm Thận Nguyên méo miệng đáp: “Đầu đau, muốn nôn…”
“Sau này còn tùy tiện uống đồ người xấu đưa cho không?” Ở xa không có nghĩa là không nhìn thấy.
Thẩm Thận Nguyên miệng càng méo xệch đi, lắc lắc đầu: “Em sai rồi.”
La Thiếu Thần lập tức lòng mềm nhũn, xúc động muốn đánh cậu một trận giảm đi 1mm.
Từ Húc đi qua, giả dạng can ngăn đánh nhau, nhỏ giọng nói: “Sao rồi? Có ổn không? Tôi lái xe đưa cậu về nhé?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Không! Khó khăn lắm mới… Tiếp tục.” Dưới tác dụng của cồn, tư duy của cậu đã không còn tỉnh táo như cậu nghĩ, ngay cả năng lực khống chế ngôn ngữ cũng có chút giảm sút.
Từ Húc không đợi La Thiếu Thần lên tiếng hỏi, liền trực tiếp khai ra kế hoạch.
La Thiếu Thần chau mày. Không biết Lỗ Thụy Dương xuất phát từ cẩn trọng hay chu đáo, trong hoa viên có một nhà vệ sinh rất sang trọng, cho nên mượn cớ đi vệ sinh vào biệt thự là không thể sử dụng.
Thẩm Thận Nguyên thấy biểu cảm đó của La Thiếu Thần, tự động giải thích: “Ông ta sẽ để em vào… ông ta mời em vào…”
Thẩm Thận Nguyên trầm giọng hỏi: “Ông ta mời em vào biệt thự?”
“Ừm.”
“…”
Từ Húc thấy biểu cảm của La Thiếu Thần càng không dễ coi, sợ kịch giả thành thật, hai người thực sự lao vào đánh nhau, vội nói: “Hôm nay đã đủ náo loạn rồi, hay là chúng ta…”
“Tiểu tiểu thúc thúc.” Thẩm Thận Nguyên ngửa cổ ra sau, tóc mai cọ vào má đối phương, chỉ cần mặt nghiêng đi một chút, môi liền có thể chạm đến môi của đối phương.
Ngón tay La Thiếu Thần túm lấy cánh tay của cậu càng nắm chặt hơn.
Từ Húc thấy Xích Tuyết đi về phía này, vội vã túm lấy cánh tay hai người muốn tách ra: “Vị hôn thê của Lỗ đến rồi.”
Thẩm Thận Nguyên không hiểu sức lực từ đâu, khuỷu tay huých mạnh một cái, tách ra khỏi lồng ngực La Thiếu Thần, thoát ra khỏi sự kìm kẹp vốn rất lỏng lẻo, sau đó đẩy Từ Húc ra, nhào lên người La Thiếu Thần, túm lấy cổ áo của anh, oa một tiếng khóc ầm lên.
Từ Húc: “…”
Quần chúng vây xem: “…”
Xích Tuyết cố ý đi thật chậm xem kịch cũng sửng sốt.s