Dịch: Phong Bụi
Trước khi đi, Đồ Lạc Văn hỏi hắn: “Sư thúc của ngươi tên là gì?”
“Anh muốn truy nã ông ta?” Cát Phụng cười cười, những nếp nhăn trên mặt đua nhau dồn lại, hết tầng này đến tầng khác, “Chúc các người thành công.”
“Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở. Họ tên và chân dung.” Đồ Lạc Văn đưa giấy bút ghi chép khẩu cung đặt trước mặt hắn.
Dường như ý thức được cuộc gặp gỡ này đã gần đến lúc kết thúc, ánh mắt Cát Phụng nhìn chăm chăm vào La Lâm Lâm.
La Lâm Lâm quay lưng lại với hắn dường như cảm giác được, cánh tay ôm cổ La Thiếu Thần càng siết chặt hơn.
La Thiếu Thần ôm La Lâm Lâm đi ra ngoài.
“Chú ý đến tôi một chút được không hả?” Đồ Lạc Văn sốt ruột thúc giục.
“Ông ta tên là Thẩm Tuyền.”
La Thiếu Thần một bước ra khỏi phòng thẩm vấn thân mình chợt khựng lại, sau đó như không có chuyện gì mà tiếp tục đi về phía trước.
Do cảnh bên trong Lăng Vân Bảo, Hồng Tú Sơn trang và Hoàng cung vẫn đang bố trí, trang phục của diễn viên quần chúng cũng chưa đủ hết, cho nên chỉ có thể quay cảnh bên ngoài của nhân vật chính trước. Cảnh đầu tiên chính là cảnh sau khi Tư Mã Xung do Thẩm Thận Nguyên đóng cùng Lăng Đa Tình do Lâm Tử Khiếu đóng rớt xuống vực.
Thẩm Thận Nguyên mặc trang phục diễn lên, khoác áo khoác của quân đội, đứng bên con suối nhỏ dưới chân núi nhìn Khổng Sâm Học đi ủng mưa giẫm vào nước suối, đi qua đi lại: “Ông ấy đang làm gì vậy?” Cậu hỏi Từ Húc.
Từ Húc đáp: “Ông ấy là đạo diễn, không phải tội phạm, cậu hẳn phải hiểu hơn tôi chứ?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Thế giới vẫn luôn xảy ra những việc không hẳn.”
“Ví dụ như diễn viên không biết đạo diễn đang làm gì.”
“Ví dụ như cảnh sát kiêm chức người đại diện.”
“…Nghĩ như vậy, kỳ thực làm nằm vùng tốt ghê, quang minh chính đại lĩnh hai lương.”
“Các anh còn thiếu người không?”
“Cửu Âm Chân kinh, Lục mạch thần kiếm, Tiểu Lý phi đao, Linh tê nhất chỉ cậu biết loại nào?”
“Haizz.” Thẩm Thận Nguyên thở dài, đột nhiên cuộn gấu quần lên, cởi giày tất, trực tiếp giẫm vào trong nước.
Từ Húc thấy cái chân cậu lộ ra trong chốc lát liền đỏ ửng, chợt kinh ngạc hỏi: “Cậu đang làm gì đó?”
“Cố gắng làm tốt nghề vốn có.”
Những người khác đều nhìn cả về phía này.
Thẩm Thận Nguyên run rẩy một chốc, cũng may đá dưới lòng suối đủ trơn nhẵn, không làm xước lòng bàn chân cậu, cắn răng vẫn có thể đi về phía trước. Ánh mắt quần chúng nhìn theo cậu nhích gần về phía Khổng Lâm Học.
Khổng Lâm Học đầu cũng không quay lại hỏi: “Cậu đến nhìn cái gì?”
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Tôi đang nghĩ xem đạo diễn đang nhìn cái gì.”
“Nghĩ ra chưa?”
“Chưa.”
“Tôi đang nghĩ về cảnh quay và tiết tấu.” Khổng Lâm Học nói: “Cậu và Lăng Đa Tình ẩu đả ở chỗ nước sâu hơn, bọt nước tung bay bốn phía, cậu đè hắn xuống, hai người bất động nhìn chằm chằm đối phương, bốn mắt nhìn nhau, mũi đối diện nhau, hô hấp nặng nề, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, nửa thân dưới dán chặt… Sau đó Lăng Đa Tình kéo cậu ngồi dậy. Cậu đang nghĩ gì đấy?”
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Tôi đang nghĩ không biết miếng dán nhiệt có dùng được dưới nước không.”
Khổng Lâm Học cười nói: “Cậu xuống nước là đúng rồi, thích ứng một chút nhiệt độ nước.”
Ông ta đang nói, Lâm Tử Khiếu cũng không chịu thua kém, bước xuống nước.
Khổng Lâm Học diễn giải cảnh quay cho hai người, bởi vì lời thoại đơn giản đến có thể bỏ qua không tính, cho nên hai người chủ yếu là mô phỏng một chút cảnh tượng sờ bò lăn đánh trong nước. Sau đó hai chỉ đạo võ thuật ở bên cạnh biểu diễn cảnh đánh nhau.
Thẩm Thận Nguyên quay nhiều phim hiện đại rồi, cảnh đánh nhau trong phim cổ trang lại là lần đầu, thế nên học hết sức nghiêm túc.
“Các cậu qua đây thử một chút.” Khổng Lâm Học sau khi nhường chỗ ra, vẫy tay.
Lâm Tử Khiếu một quyền đấm tới.
Từ Húc đứng thật xa nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên ngực bị ăn đấm, trực tiếp ngã ngửa ra sau, ngay cả quá trình giãy giụa cũng không có.
“…”
Hai vị chỉ đạo võ thuật kéo người từ trong nước lên bờ, Từ Húc dìu cậu tiến vào trong xe, lau người thay y phục.
Thẩm Thận Nguyên ngồi yên bất động, mặc anh làm gì thì làm, mặt đầy vẻ trầm tư.
“Cậu không sao chứ?” Từ Húc hỏi.
Thẩm Thận Nguyên nhìn anh vỗ ngực mình, lắc lắc đầu.
“Ý tôi là đầu óc cậu.”
“Đầu không bị đập vào đá.”
Từ Húc vòng qua sau lưng cậu, thấy trên lưng xanh một mảng, “Có cần tôi giúp cậu luyện tập chút không?”
Thẩm Thận Nguyên đối diện liền cho anh một quyền.
Từ Húc vô thức đưa hai tay chắn trước bảo vệ ngực, khóa chặt thế công kích của cậu.
Thẩm Thận Nguyên gật gật đầu, “Cảm ơn!”
“…Tôi còn chưa bắt đầu luyện cho cậu mà.”
“Thế là được rồi.” Thẩm Thận Nguyên thay bộ đồ diễn mới liền xuống xe.
Từ Húc: “…” Cậu ta kỳ thực là cần một bao cát để phát tiết phải không?
Khổng Lâm Học để tránh lại làm ướt đồ diễn khiến cho không có đồ để thay, để Lâm Tử Khiếu và Thẩm Thận Nguyên luyện tập trên bờ.
Lâm Tử Khiếu không chút che giấu sự vui mừng trước nỗi khổ của người khác, vui vẻ hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Thật ngại quá, không sao.”
Giọng điệu này sao nghe lại giống như đang khiêu khích. Lâm Tử Khiếu không muốn làm cho quan hệ hai người đến mức không tự nhiên, ho khan nói: “Cậu không sao tôi rất mừng.”
Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nói: “Ý tôi chính là vậy mà.”
“…” Lâm Tử Khiếu cho rằng cậu không phục, vẫy vẫy cánh tay nói: “Đến đi. Bắt đầu!” Anh ta đột ngột đấm ra, Thẩm Thận Nguyên dùng hai cánh tay vắt chéo khóa chặt quyền của anh. Thế này kỳ thực không giống lắm với những gì chỉ đạo võ thuật dạy, nhưng đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói, đơn giản hơn so với động tác nghiêng người túm lấy tay, trái lại khiến cậu xử lý được.
Chỉ đạo võ thuật đang định nói gì đó thì bị đạo diễn ngăn lại.
Lâm Tử Khiếu tùy cơ ứng biến, trực tiếp ra một chiêu đá chân. Thẩm Thận Nguyên rút chân về, nghiêng người buông tay, vai đột ngột huých về phía Lâm Tử Khiếu.
“Dừng.” Chỉ đạo võ thuật và Khổng Lâm Học đều nhìn ra rồi, vốn liếng trong vụ đánh võ cổ trang của Thẩm Thận Nguyên quá ít, giơ tay nhấc chân đều thiếu hào khí của đại hiệp, cần phải mở một khóa chỉ đạo nhỏ.
“Chúng ta trước hãy quay cảnh Tư Mã Xung xông ngã Lăng Đa Tình đi.” Khổng Lâm Học ngăn lại chỉ đạo võ thuật đang định đi qua chỉ dạy. Hôm nay thời tiết rất đẹp, ông ta không muốn tay không mà về, với vốn liếng của Thẩm Thận Nguyên mà nói, muốn quay được động tác khiến ông ta hài lòng ít nhất cũng cần rèn luyện một thời gian.
“Được.” Lâm Tử Khiếu đáy mắt hơi lộ ra vẻ đắc ý.
Thẩm Thận Nguyên không để ý gật đầu.
Khổng Lâm Học cho một người lót một tầng đệm dưới đáy suối, để lúc Lâm Tử Khiếu ngã xuống không quá đau, “Hết trang phục diễn rồi, cảnh này nhất định phải một lần qua.”
Lâm Tử Khiếu tràn đầy tự tin đáp lại một tiếng.
Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt rất bình thường, gần như thất bại vừa rồi không mang lại bất cứ ảnh hưởng nào cho cậu.
Hại người đứng trong nước.
Hai chỉ đạo võ thuật phân thích giải thích động tác một chút, nói cặn kỹ từng chi tiết một, sau đó liền làm mẫu. “Có thể chưa?” Đối tượng chủ yếu bọn họ hỏi là Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên gật gật đầu. Kỹ thuật loại này hoàn toàn không có vấn đề.
Máy quay phim các phương hướng đều đầy đủ, đạo diễn ra lệnh một tiếng, “Bắt đầu.”
Lâm Tử Khiếu đang ngẫm nghĩ xem nên ngã như thế nào, Thẩm Thận Nguyên đã nhào lên rồi, động tác và tư thế giống hệt như chỉ đạo võ thuật nói. Trong bọt nước tung tóe, Lâm Tử Khiếu cảm thấy nửa người dưới sắp bị đè hỏng, nhịn không được giãy giụa một chút.
Thẩm Thận Nguyên ra sức đè anh ta lại, mắt không chớp nhìn anh ta chằm chằm, hô hấp gấp gáp: “Giao Thần Long Giáp ra, ta sẽ xin Hoàng thượng tha mạng cho mi.”
Lâm Tử Khiếu ha ha cười to.
Thẩm Thận Nguyên không nói gì, chỉ là đôi mắt tỏ ý không vui. Nhưng phàm là người nhìn thấy màn này đều cảm thấy một luồng khí thế, một luồng khí thế lẫm liệt chỉ có ở người ngồi ở vị trí cao từ lâu, cho dù không nói lời nào cũng có thể khiến đối phương cảm thấy áp lực.
Tiếng cười của Lâm Tử Khiếu ngừng lại, sắc mặt dần dần lạnh đi, “Đã muốn giá họa, dù không có tội cũng trở thành có tội mà thôi.”
Môi Thẩm Thận Nguyên khẽ mím, hô hấp đã bình ổn trở lại. Biểu cảm của cậu cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức nhìn không ra thay đổi, cảnh trong máy quay cứ thế dừng trong 6-7 giây… Lâm Tử Khiếu cảm thấy bản thân có chút chống đỡ không nổi. Anh ta biết câu thoại tiếp theo không phải của mình, thế nhưng trong lòng bất giác nảy sinh một loại xúc động muốn giành lời thoại hoặc phá vỡ bầu không khí cứng ngắc nghẹt thở này.
Ngay một giây trước khi anh ta không chịu nổi nữa, Thẩm Thận Nguyên mở miệng, bình tĩnh hơn bao giờ hết: “Thần Long Giáp ở đâu?”
“Nó có thể ở bất cứ đâu, ngoại trừ Lăng Vân Bảo!” Lâm Tử Khiếu đột ngột lật nhào lại.
Do sức lực anh ta dùng quá mạnh, Thẩm Thận Nguyên trực tiếp bị đẩy ra khỏi vị trí đệm, đập vào một tảng đá.
“Cắt!” Khổng Lâm Học nói: “Được rồi. Mọi người nghỉ ngơi một chút.”
Lâm Tử Khiếu lần này hối hận rồi, vươn tay kéo Thẩm Thận Nguyên lên: “Cậu không sao chứ?”
Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu, nhìn anh ta một cái, người vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi nhân vật, vẫn duy trì sự lạnh lùng của Tư Mã Xung, khiến trong lòng Lâm Tử Khiếu chợt run. “Không sao.” Thẩm Thận Nguyên nhún nhún vai, cười rộ lên, giống như thể ánh mặt trời chiếu xuyên qua làn mây âm u, khiến cậu trong chốc lát ấm lên.
“Không sao thì tốt.” Lâm Tử Khiếu không tự nhiên xoay người.
“Cậu đi đâu?”
Lâm Tử Khiếu quay người mới phát hiện bản thân đang đi về phía nước sâu, vội quay trở lại, như không có việc gì đi lên bờ. Nhưng anh ta lại quên đệm vẫn chưa mang đi, chân nhấc không đủ cao, bị đệm ngáng chân, không chút cảnh giác bổ nhào xuống nước.
Khiến Thẩm Thận Nguyên đang chuẩn bị lên bờ giật thót, vội quay trở lại dìu.
Lâm Tử Khiếu mặt đỏ tai hồng đẩy cậu ra, tiếp tục giả như không có chuyện gì lên bờ.
Thẩm Thận Nguyên trở lại xe, Từ Húc đưa khăn bông và áo khoác cho cậu.
“Tôi cần bổ túc,” Thẩm Thận Nguyên thành thật nói: “Lần này không cần cấp tốc.”
Từ Húc nói: “Tôi đã tìm xong thầy giáo cho cậu rồi.”
“Ai?” Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Đồ Lạc Văn?”
Từ Húc đáp: “Trong đám bạn bè của tôi chỉ có một người hay sao?”
“Người chúng ta cùng quen chỉ có một.”
“Thực hả?”
Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy vẻ mặt cười nhạo của Từ Húc, bừng tỉnh: “La Thiếu? Sao anh ấy lại biết được?”
Từ Húc chỉ vào bản thân, “La Thiếu đã ra mệnh lệnh thép với tôi, nếu như quá một tiếng đồng hồ không có tin tức của cậu, anh ta sẽ trực tiếp chạy đến đây. Hiện tại cậu đã biết công việc tôi làm nặng nề thế nào chưa?”
Thẩm Thận Nguyên trực tiếp bỏ qua sự oán trách của anh ta, bật ra câu hỏi tiếp theo: “Lúc nào chúng tôi gặp mặt?”
Từ Húc nhún vai, “Cậu có thể trở về đợi chuyển phát nhanh. Nói không chừng La Thiếu sẽ gói bản thân trong một cái hộp thắt nơ bướm tặng cậu.”