Dịch: Phong Bụi
Bọn cướp chỉ để một người ở lại, những người khác đều đi ra ngoài.
Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy trên mặt Từ Húc chỗ xanh chỗ tím liền biết anh chịu không ít đau khổ, lo lắng hỏi han tình trạng.
“Không sao.” Từ Húc mở to mắt cũng giống như đang híp mắt, cố gắng nhấc khóe miệng lên lại không thể làm ra vẻ tươi cười, đành phải từ bỏ.
Thẩm Thận Nguyên biết sự yên tĩnh này chỉ là tạm thời, sau đó hoặc là Đồ Lạc Văn và La Thiếu Thần bọn họ tìm đến, hoặc là nhóm cướp bọn hắn tìm đến, sự việc nhất định sẽ có đột phá, nhưng không biết sẽ phát triển theo hướng có lợi hay có hại.
Cậu yên lặng nhìn Từ Húc mệt mỏi nhắm mắt lại, sợ anh bị trọng thương, lòng như lửa đốt lại lực bất tòng tâm. Khoảng cách năm sáu thước không phải xa như trên trời dưới đất, nhưng bên cạnh có thêm một ông thần, không khác gì Ngưu Lang Chức Nữ. Ông thần này không dễ nói chuyện như Tiểu Hồ, Thẩm Thận Nguyên mở lời vài lần đều bị đáp lại lạnh lùng, cũng không muốn tiếp tục tự khiến mình mất mặt, chỉ có thể phí công nhìn chằm chằm Từ Húc, sợ bỏ qua từng cái phập phồng của ngực anh.
May mắn Từ Húc kiên cường hơn so với tưởng tượng của cậu, cơm vẫn ăn, nước vẫn uống, khi buồn vẫn có thể lảo đà lảo đảo đi giải quyết nhu cầu sinh lý. Việc này ít nhiều khiến Thẩm Thận Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Có thể chống trụ được là tốt rồi, có thể chống trụ được là có thể đợi cho tới ngày được cứu.
Màn đêm buông xuống.
Thẩm Thận Nguyên lăn lộn cả ngày, thân thể mệt nhọc như quần áo từ trong nước vớt lên, nhiều nếp nhăn lại nặng trịch, nhưng tinh thần lại tốt đến kỳ lạ, chẳng chút buồn ngủ.
Từ Húc ngoại trừ ăn cơm, đi WC thì một mực nhắm mắt. Anh bị thương, ở thời điểm này điều cần thiết nhất là nghỉ ngơi.
Bọn cướp cũng đang ngủ gà ngủ gật.
Bốn phía im ắng.
Tâm tư Thẩm Thận Nguyên bắt đầu không yên, đầu tiên là giãy giụa muốn giãy tay ra khỏi dây thừng, nhưng bọn cướp trong hiện thực so với bọn cướp trong phim chuyên nghiệp hơn rất nhiều, ít nhất bọn chúng buộc không phải là kiểu thắt nút dây thừng lỏng lỏng lẻo lẻo vừa chạm vào liền tung ra. Cậu cố gắng một hồi lâu, da tay sắp xước hết, dây thừng vẫn quấn chặt chẽ lấy cổ tay cậu và cây cột như cũ.
Bên ngoài kho hàng đột nhiên lóe lên ánh đèn, ngay sau đó là tiếng đóng cửa xe.
Tên cướp trông coi bọn họ giật mình ngồi dậy, nhìn về phía cửa kho hàng.
Mấy tên cướp lục tục từ trong kho hàng đi ra ngoài.
Chủ mưu đến đây?
Thẩm Thận Nguyên nhìn về phía Từ Húc. Ánh sang trong gian hàng quá mờ, mặt Từ Húc lại quá sưng, rất khó thấy rõ anh có đang mở mắt hay không, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy vị trí đầu anh hình như hơi hơi di động.
Sau một lúc, tất cả đều tiến vào.
Đèn trong kho hàng sáng lên.
Nhóm cướp vây quanh một người đeo mặt nạ đi tới. Mặt nạ là vịt Donald, hết sức buồn cười. Nhưng Thẩm Thận Nguyên một chút đều không cười nổi. Cậu vốn ảo tưởng khi Lỗ Thụy Dương xuất hiện, vừa vặn Đồ Lạc Văn đuổi tới, một lưới tóm gọn người và tang vật của đối phương, mới không phụ cậu và Từ Húc chịu nhiều khổ cực như vậy. Thế nhưng nhìn thân hình người này, hiển nhiên không phải Lỗ Thụy Dương.
Lỗ Thụy Dương thực sự là lão cáo già giảo hoạt!
Đối phương đi đến trước mặt Thẩm Thận Nguyên, lấy di động ra, trầm giọng nói: “Nếu không muốn chết thì nói mấy câu bảo Giản Tĩnh Niên cứu mày.”
Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy camera chĩa thẳng vào mình, ngồi thẳng lưng theo bản năng nói: “Có thể giúp tôi sửa lại kiểu tóc một chút không?”
“Được.” Đối phương vươn tay vò loạn đầu cậu một lúc, biến thành một cái tổ chim xây hỏng.
Thẩm Thận Nguyên: “…”
“Mày thê thảm một chút, bọn họ mới biết lợi hại.” Đối phương điều chỉnh di động, “Nói đi.”
Bản năng diễn viên khiến Thẩm Thận Nguyên lập tức tiến vào trạng thái quay phim, vẻ mặt thống khổ nhìn màn hình nói: “Chú Giản, mẹ, tới cứu con đi.”
Nhóm cướp: “…”
Giọng điệu này sao lại giống như đang làm quảng cáo công ích?
Đối phương coi như vừa lòng, lưu xong đoạn video này lại mở ra một đoạn video mới nói: “Đoạn tiếp theo nói với La Thiếu Thần.”
Biết là gửi cho La Thiếu Thần, trạng thái của Thẩm Thận Nguyên lại thay đổi, từ trạng thái ai oán chuyển thành trạng thái thâm tình, “La Thiếu, cứu em. Hu hu hu…”
“Được rồi, được rồi.” Đối phương không kiên nhẫn lưu lại.
Diễn viên rất chú ý đến ngữ âm ngữ điệu, độ rõ ràng của giọng nói khi nói chuyện, cho nên Thẩm Thận Nguyên để ý khi hắn nói chuyện cố ý đè thấp thanh tuyến. Chẳng lẽ người này cậu đã gặp qua?
Thẩm Thận Nguyên ra sức quan sát hắn, muốn tìm ra dấu vết từ phía sau cái mặt nạ vịt Donald.
Đối phương chú ý tới ánh mắt của cậu, không vui nói: “Nhìn cái gì?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Ông thu được tiền chuộc, thật sự sẽ thả chúng tôi đi sao?”
Đối phương không nói chuyện, thu hồi di động đi thẳng ra ngoài.
Tiểu Hồ đứng ở bên cạnh đột nhiên nói: “Mấy người có nghe thấy tiếng gì không?” Nói xong, cái mũi còn ra sức ngửi ngửi.
Mấy tên cướp khác cười ha hả nói: “Chẳng lẽ có người xì hơi?”
“Vịt Donald” đang muốn răn dạy vài câu, liền nhìn thấy bên ngoài đột nhiên bùng lên ánh lửa, sau đó từng khối từng khối gỗ lớn đang cháy bị ném vào trong, cùng với ngọn lửa còn có mùi dầu hoả gay mũi.
“Có người phóng hỏa!” Tiểu Hồ hô to.
Kỳ thật không cần hắn hô, những người khác cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Bọn cướp muốn chạy ra phía ngoài, mới vừa tới cửa, liền nghe thấy một tràng tiếng súng liên tục vang lên, hai tên cướp xông ra đầu tiên gục xuống theo tiếng súng, những tên khác lại lộn trở về.
Mới đầu Thẩm Thận Nguyên nghĩ là Đồ Lạc Văn mang theo một đám người chạy tới, nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, nếu là Đồ Lạc Văn, tuyệt đối sẽ không phóng hỏa, anh là cảnh sát, sẽ không cố tình phạm luật. Hơn nữa đã đóng nhiều phim săn bắt cướp như vậy, cậu biết trước khi cảnh sát nổ súng luôn luôn hét lên mấy câu để gia tăng cảm giác tồn tại.
Cậu đang lo lắng, liền nhìn thấy Từ Húc vốn đang thoi thóp hấp hối đột nhiên giãy dây thừng ra, xoay người chạy tới.
Thẩm Thận Nguyên hỗ trợ đề phòng bốn phía.
Từ Húc chạy đến phía sau cậu, vừa cởi dây thừng vừa thấp giọng nói: “Nhóm người mới đến kia không phải người tốt, có thể là tới giết người diệt khẩu.”
Thẩm Thận Nguyên nghe xong trong lòng trầm xuống.
So sánh như vậy, cậu lại thà rằng phía “Vịt Donald” thắng, ít nhất bọn hắn còn muốn giữ bọn họ làm con tin. Nhưng sự thật là, phía “Vịt Donald” rõ ràng ở vào thế hạ phong. Kho hàng này chất đống đầy ván gỗ và thùng, đều là thứ dễ cháy, lửa lan rất nhanh, khói đặc cuồn cuộn, nhưng cửa lớn lại bị đối phương dùng súng chặn lại, rất khó mở đường xông ra.
Từ Húc lôi kéo Thẩm Thận Nguyên lùi về phía ngược hướng cửa lớn. Khi anh tiến vào đã cố ý quan sát địa hình, kho hàng này trước sau có hai cửa, chỉ là cửa sau đóng lại. Anh âm thầm cầu nguyện cái cửa này không bị khóa.
Lửa và khói đều càng lúc càng lớn. Lửa chói lọi, khói mịt mù, đều khiến người ta không thể mở mắt ra.
Thẩm Thận Nguyên bịt kín mũi, cố gắng nhịn ho, tận lực không lên tiếng để tránh cho người khác chú ý.
“Con tin chạy!”
Phía sau truyền đến một tiếng hò hét.
Thẩm Thận Nguyên nhận ra đây là tiếng của Tiểu Hồ, trong lòng càng nóng ruột. May mắn Từ Húc đã tới đầu kia, đang cầm lấy tay nắm cửa dùng sức vặn ra.
“Không cần vặn, khóa rồi.”
Phía sau lại truyền đến một giọng nói, nhưng khác với tiếng hò hét không có mục tiêu của Tiểu Hồ, giọng nói này hướng về phía bọn họ.
Từ Húc xoay người, để Thẩm Thận Nguyên ở sau người.
“Vịt Donald” một tay cầm súng một tay cầm chìa khóa, vứt cho Từ Húc, “Mở cửa.”
Thời điểm này có nói nhiều cũng là dư thừa. Từ Húc không chút do dự xoay người mở khóa, nhưng sau khi đẩy cửa anh cũng không lập tức đi ra ngoài, mà là đợi một lúc, quả nhiên, một viên đạn bay đến.
“Vịt Donald” chửi thầm một tiếng, dùng súng chỉ vào Từ Húc, kéo Thẩm Thận Nguyên đến bên người, sau đó lại chỉ vào Thẩm Thận Nguyên, tay kia lấy ra một khẩu súng đưa cho Từ Húc, uy hiếp nói: “Mày mở đường.”
Từ Húc nhìn hắn, cũng không nói gì, thừa dịp tiếng súng ngoài cửa ngừng lại trong nháy mắt, cầm lấy súng nhanh chóng hướng ra ngoài bắn một phát.
Thẩm Thận Nguyên thấy bên cạnh “Vịt Donald” không có người khác, hiếu kỳ hỏi: “Vì sao ông không mang thủ hạ của ông đi cùng?”
Cậu hỏi vấn đề này chỉ vì tò mò, cũng không cảm thấy đối phương nhất định sẽ trả lời, ai ngờ đối phương thế nhưng lại đáp, “Bọn họ không phải thủ hạ của ta.”
“Ý?”
“Quan hệ thuê mướn một lần.”
Thẩm Thận Nguyên không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Bên trong tình thế càng ngày càng hiểm ác, lửa đã lan tới phía sau “Vịt Donald”.
“Vịt Donald” không kiên nhẫn dùng súng gõ vào đầu Thẩm Thận Nguyên, thấp giọng quát: “Mau lao ra đi!”
Sau khi Từ Húc bắn một phát súng, nghe thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến một tiếng kêu đau đớn, lập tức lách người nhảy ra ngoài.
“Vịt Donald” nắm lấy Thẩm Thận Nguyên, đem cậu làm tấm chắn, đi theo sau.
May mắn sau khi Từ Húc thành công chạy ra ngoài, tập trung hỏa lực mở đường cho bọn họ, Thẩm Thận Nguyên chỉ là phía trước mũi chân bị bắn một viên đạn, người không có việc gì.
“Xe của ta ở…”
“Cửa ở chỗ này!” Tiếng hô của bọn cướp trong kho hàng lập tức át lời “Vịt Donald”.
“Vịt Donald” nhíu mày, dắt Thẩm Thận Nguyên chạy sang bên cạnh.
Động tĩnh bên này đã thu hút nhóm phóng hỏa, công kích lại mạnh lên.
Khi “Vịt Donald” chạy đi, lưng và mông trúng đạn, thân thể nhào vào trên người Thẩm Thận Nguyên, một lúc lâu không thể động đậy.
Thẩm Thận Nguyên bị va chạm như vậy, thân thể không tự chủ được lao về phía trước hai bước, khó khăn lắm mới đứng vững, liền nghe thấy giữa không trung truyền đến một tiếng gầm: “Đêm đen như mực, gió lạnh thấu xương, không về nhà ủ chăn cho vợ, lại ở đây đánh đánh giết giết, ồn ồn ào ào, là thế nào chứ hả?”
“Độc thân!”
Phía dưới không biết là ai nối tiếp một câu.