[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 147

Dịch: Phong Bụi

Quá trình lấy đồ vật thuận lợi một cách không ngờ.

Trong tủ bảo hiểm có một phong thư và một cái USB. Khi Từ Húc cầm được những vật này vào tay, trong lòng điên cuồng một trận, vừa vui sướng, lại có vài phần không dám tin. Quá trình rất gian khổ, gian khổ tới mức anh không thể tin được kết quả lại đến dễ dàng như vậy.

Trên đường anh trở về cục cảnh sát, mấy chiếc xe cảnh sát bảo hộ hai bên, đội hình còn lớn mạnh hơn cả xe chở tiền của ngân hàng. Cho đến khi xe cảnh sát đi vào cục, đặt mấy thứ này trước mặt Đồ Lạc Văn, anh mới khẽ thở phào.

“Cậu có xem qua mấy thứ này chưa?” Đồ Lạc Văn cầm lấy bức thư trong cái túi hỏi.

Từ Húc nói: “Đã xem qua thư, trong đó viết chi tiết về thời gian địa điểm nhân vật sự việc, hẳn đều là những chuyện không dám để người khác biết mà Lỗ Thụy Dương bảo Tiêu Bác làm.”

Đồ Lạc Văn gật gật đầu, lấy thư ra khỏi cái túi, mở ra.

Tiểu Đổng đi từ cửa vào, “Sếp, nghe nói vụ án này có tiến triển.”

Đồ Lạc Văn thuận miệng đáp: “Đúng vậy, Tiêu Bác hắn…” Giọng nói đột nhiên ngừng lại.

Tiểu Đổng nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Đồ Lạc Văn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía cậu tràn ngập lạnh lẽo và phẫn nộ.

————————-

Văn phòng tổng tài của tập đoàn TH.

Lỗ Thụy Dương mới vừa gác điện thoại của thư kí văn phòng, liền nhìn thấy kẻ đầu sỏ khiến thư kí văn phòng bó tay, đẩy cửa ra đĩnh đạc bước vào, một gạt gạt hết chén trà trên bàn làm việc rơi xuống thảm.

“Mẹ.” Lỗ Thụy Dương đứng lên. Nếu không phải bàn làm việc quá rộng, cánh tay của Cam Thái không đủ dài, cái tát kia liền dừng ở trên mặt hắn.

Cam Thái cười lạnh, “Còn nhớ rõ tôi là mẹ anh, nhưng lại quên mất tôi là chủ tịch tập đoàn sao?”

“Có phải mẹ đã nghe được chuyện gì không?”

“Nghe được chuyện gì? Anh nói chuyện nào? Là tập đoàn bị thu mua? Hay là trợ lý tốt của anh bắt cóc nghệ sĩ dưới trướng công ty của chính mình lại bị ám toán?”

Lỗ Thụy Dương nghiêm mặt nói: “Con sẽ xử lý tốt việc này.”

“Thật không? Anh bảo Xích Tuyết cầm chân tôi lâu như vậy, sự việc được giải quyết chưa? Anh nghĩ rằng tôi thật sự không biết gì cả? Tôi đã quá tin tưởng anh, cho nên mắt nhắm mắt mở trước cáo trạng của các cổ đông, nhưng anh thật sự khiến tôi quá thất vọng.”

Lỗ Thụy Dương muốn giải thích, bị Cam Thái một tay gạt đi.

“Tôi hiểu rất rõ anh nghĩ gì. Anh luôn muốn làm mọi việc gọn gàng đẹp đẽ. Thế nhưng mọi việc anh đều làm rất lòng vòng, làm càng lòng vòng, sự việc lại càng phức tạp.” Cam Thái chân thành nói, “Anh còn nhớ rõ trước khi cha anh qua đời đã nói gì với anh không? Làm người không thể vong ân phụ nghĩa, không thể qua sông đoạn cầu! Bằng không, anh sẽ chỉ còn lại một đám hồ bằng cẩu hữu chỉ có thể dùng lợi ích mà điều khiển. Chúng ta là xã hội đen, nhưng xã hội đen cũng có quy củ của xã hội đen! Anh nhìn lại những việc anh làm, có việc nào anh làm theo mấy lời nói đó không?”

Lỗ Thụy Dương nói: “Mẹ, sự việc không nghiêm trọng như mẹ nghĩ.”

“Anh còn muốn nghiêm trọng đến cỡ nào? Chính vì cha anh nhận thấy anh cư xử rất tuyệt tình, mới để tôi ngồi cái ghế chủ tịch này, để anh làm tổng tài, chờ đến ngày anh…”

“Đến ngày con không còn giá trị lợi dụng liền để vị trí này cho em trai của con.” Lỗ Thụy Dương nhàn nhạt tiếp lời.

Cam Thái kinh ngạc hỏi: “Vì sao anh lại nghĩ như vậy?”

Lỗ Thụy Dương cúi đầu, giả bộ không chút để ý mà nói: “Khi con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải mẹ đã nghĩ như vậy sao?”

Sắc mặt Cam Thái chợt tái đi, sau một lúc lâu mới nói: “Là em trai của anh nói sao?” Khi Lỗ Thụy Dương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thông báo bệnh tình nguy kịch, để ổn định hội đồng quản trị, hơn nữa là ổn định cổ phiếu của công ty, bà quả thật đã quyết định như vậy, nhưng chuyện này lúc ấy bà chỉ lặng lẽ thương lượng với Lỗ Kì Dương, tuyệt đối không có người thứ ba biết.

“Không phải nó.” Là khi hắn linh hồn thoát xác đã nghe được, đã trở thành khúc mắc trong lòng. Thì ra hắn cũng không quan trọng đến mức không thể thay thế được.

Cam Thái nhíu nhíu mày nói: “Mặc kệ anh biết bằng cách nào, nhưng đây là hai việc khác nhau. Lúc ấy anh bị bệnh viện thông báo bệnh tình nguy kịch, tôi là phòng hậu hoạn. Tôi cam đoan, chỉ cần anh còn sống một ngày, TH tập đoàn vẫn là của anh.” Điểm ấy bà và chồng đều nhận thấy rất rõ, con lớn nhất tuy rằng làm việc độc ác, nhưng trong thân thể vẫn chảy dòng máu của Lỗ gia, về phần Lỗ Kì Dương… đại khái chỉ có khuôn mặt là của Lỗ gia.

Sắc mặt Lỗ Thụy Dương dịu xuống.

“Nói chuyện chính đi.” Cam Thái nói, “Tập đoàn TH tuy là quan trọng, nhưng bảo tồn thực lực còn quan trọng hơn. Tôi mặc kệ anh và La gia tranh đấu thế nào, phải có chừng có mực. Trước tiên anh đi Canada tránh mặt một thời gian, sự việc về sau giao cho tôi, trước tiên phải giải quyết sạch sẽ mấy di chứng hậu hoạn giống như Tiêu Bác. Người như Tiêu Bác chắc chắn sẽ để lại đòn phía sau, đừng để cả ngày bắn nhạn cuối cùng lại bị nhạn mổ mắt.”

“Hắn để lại mấy thứ trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng, vợ hắn đã đi lấy.”

“Người cuối cùng Tiêu Bác nhìn thấy là ai? Còn sống không? Tin tức liệu có bị lộ không?”

“Con hắn ở trong tay con, vợ hắn không dám khai ra đâu, cho dù có khai cũng không sợ, những người ra mặt đều là từ bên ngoài tìm đến, căn bản không biết là ai sai khiến.”

Cam Thái nói: “Sự việc làm cho gọn gàng sạch sẽ, đừng để lại cái gì.”

Bà không nói rõ, nhưng Lỗ Thụy Dương đã hiểu, “Vâng.”

“Nếu thực sự xảy ra chuyện, ” Cam Thái chống bàn làm việc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chậm rãi nói, “Thì đổ hết lên đầu tôi đi.”

“Mẹ?!” Lỗ Thụy Dương biến sắc.

Cam Thái không kiên nhẫn nói: “Anh an phận đi, đừng vớ vẩn hết trai lại gái, sớm sinh cháu trai cho tôi là được!”

Nắm tay Lỗ Thụy Dương giấu sau bàn làm việc chậm rãi nắm chặt. Sau khi đi dạo một vòng địa phủ trở về, quan hệ giữa hắn và Cam Thái vẫn luôn một phía ở vào hoàn cảnh vi diệu. Một phần là do nguyên nhân thực sự khi mình chết rồi mà sống lại khó có thể nói ra, sợ bị truy vấn, một phần là do nghe được tính toán của Cam Thái sau khi hắn chết. Vô luận hắn làm bao nhiêu chuyện xấu, ở trước mặt mẹ mình vẫn chỉ là đứa trẻ khát vọng tình thương của mẹ. Nghe thấy sau khi hắn chết mẹ mình đâu vào đấy tìm kiếm em trai làm người thay thế hắn, có thể tưởng tượng được trong lòng hắn cảm thấy đau đớn và phẫn giận thế nào, nhưng cho tới hôm nay, hắn rốt cuộc hiểu được, không phải mẹ không thương hắn, chỉ là bà dùng phương pháp độc đáo của chính mình để yêu thương hắn.

Mẹ, con sẽ không thua.

Hắn nhìn vẻ già nua của Cam Thái mà cho dù trang điểm đậm thế nào cũng không che dấu được, lặng lẽ thề.

——————————

Từ khi Thẩm Thận Nguyên bị bắt cóc đến khi được giải cứu đều ở ngoài tầm mắt của công chúng, đoàn làm phim cũng không biết hôm cậu biến mất đã trải qua những chuyện còn kinh tâm động phách hơn trong phim, vì đợi Thẩm Thận Nguyên, tất cả mọi người chịu gió lạnh bảy tám tiếng đồng hồ. Cho nên sau khi Thẩm Thận Nguyên không để ý đến sự phản đối của La Thiếu Thần, chỉ ở nhà nghỉ ngơi một ngày liền đi theo Từ Húc trở lại đoàn làm phim, liền nhận được kháng nghị trầm mặc đầy lạnh nhạt.

Phó đạo diễn chạy tới tìm hiểu tình hình.

Đoàn làm phim nhiều người lắm miệng, Từ Húc sợ tin tức để lộ cho truyền thông biết, tạo thành ồn ào không cần thiết, khiến Lỗ Thụy Dương tức nước vỡ bờ, liền lấy cớ sinh bệnh lấp liếm.

Sắc mặt của phó đạo diễn càng trở nên khó coi, “Vậy cũng phải gọi điện thoại thông báo sớm chứ, sau khi xảy ra chuyện mới gọi điện thoại xin phép thì có ích gì?”

Từ Húc đành phải xin lỗi không ngừng.

Sau khi phó đạo diễn đi, Thẩm Thận Nguyên vỗ vai Từ Húc, cười đồng tình.

Từ Húc càng lo cho cậu, “Tôi chỉ là hiện giờ xấu hổ một chút, nếu không giải thích rõ ràng, về sau thanh danh của cậu ở trong giới liền không tốt.”

Thẩm Thận Nguyên nhún vai nói: “Khi nhận vụ án này tôi đã nghĩ rất rõ ràng. Kỳ thật tôi có rất nhiều lý tưởng, không làm diễn viên điện ảnh có thể làm diễn viên truyền hình, diễn viên kịch nói, chủ quán bar, người mẫu, còn có…”

“Cảnh sát.”

Thẩm Thận Nguyên cười nói: “Đúng, còn có cảnh sát nằm vùng, tôi cũng coi như có kinh nghiệm công tác đi?”

Từ Húc nói: “Bằng mớ kinh nghiệm công tác này, tuyệt đối ưu tiên trúng tuyển.”

Hai người đang lúc tìm niềm vui trong khổ nạn, nói giỡn, liền nhìn thấy Lâm Tử Khiếu tay nhét túi quần khoan thai đi tới.

Từ Húc nhìn ra cậu ta có việc tìm Thẩm Thận Nguyên, thức thời tránh đi.

“Ngày hôm qua cậu không phải bị bệnh phải không?” Lâm Tử Khiếu vừa mở miệng liền khiến Thẩm Thận Nguyên trợn mắt há mồm.

“Sao cậu lại biết?”

Lâm Tử Khiếu nói: “Cậu chưa nghe câu đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao? Người nào IQ rất thấp, thân thể nhất định rất khỏe mạnh.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Cho nên nhân loại chỉ có thể chia thành hai loại là Lâm Đại Ngọc và Lí Quỳ sao? Cậu thuộc loại nào?” (Ghi chú: Lâm Đại Ngọc – một trong ba nhân vật chính trong truyện “Hồng Lâu Mộng”, là một người con gái đẹp và thông minh, thân thể yếu ớt; Lý Quỳ: một nhân vật trong Thủy Hử, là một trong những người khỏe nhất của 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc)

“… Cũng có loại cân bằng.”

“IQ không cao, thân thể cũng không khỏe mạnh?”

“…” Lâm Tử Khiếu nghiêm mặt nói, “Nói chính sự, ngày hôm qua cậu rốt cuộc ở chỗ nào?”

Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên lấp lóe, “Cái này, hơ…”

“Nói dối thà rằng không nói.”

Thẩm Thận Nguyên ngoan ngoãn ngậm miệng.

“…” Lâm Tử Khiếu thả mồi, “Tôi cũng có tin tức mà cậu muốn biết.”

Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên sáng lên, giương mắt nhìn cậu ta.

Lâm Tử Khiếu nói: “Cậu phải nói cho tôi biết, ngày hôm qua cậu đi đâu.”

Thẩm Thận Nguyên nghĩ nghĩ nói: “Núi Tam Hoa.”

Lâm Tử Khiếu sắc mặt khẽ biến nói: “Cậu thật sự bị bắt cóc?”

Thẩm Thận Nguyên sắc mặt đại biến nói: “Làm sao cậu biết?”

Lâm Tử Khiếu thở dài một hơi, giống như đang tiêu hóa tin tức động trời này, sau một lúc lâu mới nói: “Là một người bạn làm truyền thông nói cho tôi biết.”

“Truyền thông?!”

“Ừ. Để trao đổi, tôi cũng nói cho cậu một tin tức xấu.” Lâm Tử Khiếu nói, “Đêm qua Thôi Tú tụ tập hút ma túy, đã bị bắt lại. Nghe nói, lần này Củng Văn Hiểu là tự thân cũng khó bảo toàn.”

“Cái gì?!”

Lâm Tử Khiếu nhìn cậu mở to hai mắt ngốc nghếch nhìn mình, mặt không biết tại sao lại đỏ lên, nhịn không được đẩy đầu đối phương ra, “Cậu không thể dùng ngữ khí khác để nói chuyện sao?”

Thẩm Thận Nguyên chống cằm, lẩm bẩm nói: “Tôi chỉ là rất kinh ngạc.”

Lâm Tử Khiếu gật đầu nói: “Tôi cũng vậy. Trước kia mấy chuyện như thế này, Củng Văn Hiểu đều có thể áp chế được.”

Như vậy có phải là tập đoàn TH và Lỗ Thụy Dương đã đi đến đường cùng không?

Thẩm Thận Nguyên trở nên kích động. Từ Mục Tất Tín Mục Tất Thành đến Mã Ngọc đến Tiêu Bác, những kẻ bên người Lỗ Thụy Dương từng người từng người ngã ngựa. Giống như đánh boss, sau khi diệt sạch tiểu boss, liền đến kết đội đánh quái.

“Dù sao, trong lòng cậu biết là được.” Cậu biết Thẩm Thận Nguyên có thể hiểu được, lần trước Mã Duy Càn giấu ma túy, toàn bộ nghệ sĩ của Y Mã Đặc đều bị kéo xuống nước, lần này còn liên quan đến người phụ trách Củng Văn Hiểu của giải trí LB, số người bị kéo xuống nước sẽ càng nhiều.

Thẩm Thận Nguyên dùng sức cầm lấy tay Lâm Tử Khiếu, “Về sau nghe được mấy tin đồn thế này, nhất định phải nhớ chia sẻ với tôi.”

Lâm Tử Khiếu rút tay ra khỏi bàn tay cậu, “Để sau đi. Đây chỉ là giao dịch, đến khi cậu thu được tin tức gì, tôi sẽ lại cân nhắc xem có muốn trao đổi với cậu hay không.”

“Có có có có.” Thẩm Thận Nguyên gật đầu liên tục, sau đó dán vào tai cậu nhỏ giọng nói, “Cậu có muốn biết khi Cao Cần đi WC dùng tư thế đứng nào hay không?”

“…”

“Còn có Mã Thụy đi WC sẽ phát ra tiếng gì.”

“… Cậu bình thường hay ngụy trang thành nhân viên vệ sinh ẩn núp trong WC của Y Mã Đặc sao?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Không, chỉ là khi tôi gặp phải, thuận tiện chú ý một chút.”

Lâm Tử Khiếu ra sức nhớ lại xem mình và gã cuồng rình coi này đã từng gặp nhau trong toilet hay chưa.

“Nếu cậu muốn biết bộ dáng khi cậu đi WC…”

“Cậu tránh sang một bên cho tôi!”

Quả nhiên theo như lời Lâm Tử Khiếu, đến buổi chiều, đoàn làm phim liền nhận được tin tức nam chính số 2 Thôi Tú bởi vì tụ tập hút ma túy bị tạm giữ, không lâu sau đó, Củng Văn Hiểu cũng bị truyền tin là có mặt trong nhóm người tụ tập hút ma túy. Trong nhất thời, giải trí LB bấp bênh, nghệ sĩ dưới trướng toàn bộ bị dán nhãn là nghiện ma túy, nhất là Thẩm Thận Nguyên và Lâm Tử Khiếu, một kẻ vốn từng có lịch sử đen tối là bị tình nghi, một người có bạn gái vào trại cai nghiện, lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Đồng thời, đoàn làm phim 《 Thần Long giáp 》có hai người bị dán nhãn có khả năng nghiện ma túy, một gã hút ma túy cũng trở thành trung tâm đề tài, địa điểm quay phim bị tiết lộ, phóng viên như châu chấu chen nhau chạy tới. Khổng Sâm Học bất đắc dĩ đành chuyển vào bên trong quay phim. Cho dù việc quay phim còn đang tiến hành, nhưng khi nhắc tới bộ phim này, bên ngoài chỉ toàn tiếng than, sự chú ý của bọn họ đã không phải là bộ phim này quay thế nào, mà là doanh thu của bộ phim này có thể tồi tệ đến cỡ nào.

Không khí của đoàn làm phim hết sức trầm trọng, ngay cả tiếng nói chuyện đều nhỏ hơn mười đê-xi-ben so với bình thường, nhưng tiến trình quay phim lại nhanh ngoài dự tính. Không chỉ Thẩm Thận Nguyên có thể một lần là đạt, ngay cả Lâm Tử Khiếu bị đoàn làm phim vụng trộm gọi là NG tiểu thiên vương cũng trong trạng thái dũng mãnh phi thường, hai người ăn ý như thể đã hợp tác nhiều năm. Nhưng là tiến độ của bọn họ nhanh, một vấn đề khó giải quyết khác cũng phát sinh, nam diễn viên chính thứ hai là ai?

Nếu là trước kia, không có một Thôi Tú, lập tức nhảy ra một đám Thôi Giai Thôi Lệ Thôi Tuấn Thôi Suất, muốn Thôi nào có Thôi ấy, nhưng hiện tại, 《 Thần Long giáp 》 lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan. Muốn tìm người có danh tiếng có khả năng diễn xuất, người ta lại không muốn dính vào chuyện xấu, kẻ nguyện ý dính vào chuyện xấu để nhân cơ hội nổi tiếng, đoàn làm phim lại chướng mắt. Cuối cùng vẫn là người phụ trách lâm thời Lưu Đạt Vũ của giải trí LB đẩy một người mới đi lên. Người mới ngoại hình non nớt, diễn xuất càng non nớt, diễn cáo già Lã Thắng Nghĩa cực kỳ lực bất tòng tâm. Tiếp đó, trường quay xuất hiện tình cảnh băng hỏa lưỡng trùng thiên đầy quỷ dị. Khi người mới nghỉ ngơi, toàn bộ trường quay đều như đang nghỉ ngơi, im lặng vô cùng. Khi người mới đóng phim, toàn bộ trường quay đều có thể nghe thấy tiếng Khổng Sâm Học rít gào, tựa như pháo nổ.

Lâm Tử Khiếu nói: “Không ngờ Khổng đạo diễn có thể rống được như vậy.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Như vậy có lẽ có không khí.”

“… Không khí gì?”

“Không khí quay phim a.”

Lâm Tử Khiếu tức giận nói: “Cậu là M phải không?”

Thẩm Thận Nguyên hồ nghi nói: “Cậu là KFC? Hạnh ngộ hạnh ngộ.”

“…”

Phòng thẩm vấn, âm trầm lạnh lẽo.

Tiểu Đổng và Đồ Lạc Văn ngồi đối diện nhau.

Tiểu Đổng kích động nói: “Sếp, tôi làm việc cùng anh lâu như vậy, anh vẫn không tin tính cách của tôi sao? Anh không thể chỉ vì một phong thư của Tiêu Bác liền nghĩ oan cho tôi!”

Đồ Lạc Văn lạnh nhạt nói: “Mấy ngày nay tôi không nhàn rỗi.”

“Được rồi, sếp, tôi tin tưởng anh. Anh nhất định phải tìm được chứng cứ chứng minh tôi trong sạch. Hắn đang vu oan cho tôi, Tiêu Bác chỉ muốn tìm một kẻ chết thay. Tôi không bị Lỗ Thụy Dương thu mua, không phải cảnh sát biến chất!” Tiểu Đổng phẫn nộ đấm bàn.

“Tôi đã kiểm tra tài khoản của Trịnh Văn Hân.”

Ánh mắt của Tiểu Đổng lóe lên, “Trịnh Văn Hân nào, tôi không biết.”

Đồ Lạc Văn nói: “Cô ấy mang thai chín tháng, sắp sinh.”

Sắc mặt Tiểu Đổng trắng nhợt, thân thể mềm oặt xuống.
Bình Luận (0)
Comment