[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 158

Dịch: Phong Bụi

“Ngươi không phải nói mấy cái người thực vật bên kia mới là Hoàn Dương Thổ sao?”

Thẩm Tuyền nói: “Từ âm tào địa phủ trở về dương thế mới gọi là hoàn dương, bọn hắn chẳng qua bị rút lấy linh hồn, sao có thể tính là Hoàn Dương Thổ? Ta thấy người phù hợp điều kiện, cho tới bây giờ chỉ có ngươi.”

“Ta hiểu rồi, người thực vật chỉ là để điều đi sự chú ý của cảnh sát và truy binh phải không.” Ngón tay Lỗ Thụy Dương đặt ở trong túi áo móc lấy cò súng, ra vẻ không chút để ý hỏi: “Ngươi từ khi nào bắt đầu tính kế?”

“Tính kế cái gì? Ngươi sao?” Thẩm Tuyền cười cười, tràn ngập châm chọc, “Ta chưa từng tính kế. Ta chỉ là thả mồi câu, là ngươi tự nguyện cắn câu.”

Lỗ Thụy Dương giận quá ngược lại cười, “Tương lai ngươi hứa hẹn thì sao?”

Thẩm Tuyền nói: “Ta đồng ý đến thế giới ngoài ba mươi ba tầng trời sẽ có phần của ngươi, vừa khéo Ngũ Hành Thông Thiên đại trận cần tro cốt của ngươi, không tính nuốt lời.”

Lỗ Thụy Dương hoàn toàn tuyệt vọng đối với người này, “Vì kế hoạch chó má của ngươi, ta không tiếc hết thảy tiếp cận La gia và Giản gia, trước sau hy sinh trợ thủ đắc lực nhất của ta và bạn làm ăn, thế nhưng cuối cùng, đây là kết quả ngươi cho ta? Muốn mạng của ta?” Hắn ha ha cười lạnh, nâng tay nhắm ngay đầu Thẩm Tuyền bắn một phát.

Tuy rằng hắn thân ở địa vị cao rất ít động thủ, nhưng dù sao cũng xuất thân hắc đạo thế gia, nên những gì cần học đều không hề yếu kém. Cho dù là một phát bắn vội vàng, hắn cũng cực kỳ nắm chắc sẽ bắn trúng!

Nhưng, Thẩm Tuyền cho tới bây giờ vẫn luôn ở ngoài lẽ thường.

Viên đạn bắn tới trước mặt hắn, dừng lại đầy quỷ dị, sau đó “Đinh” một tiếng rơi xuống mặt đất.

Thẩm Tuyền nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Lỗ Thụy Dương, thản nhiên nói: “Nơi này là Ngũ Hành Thông Thiên đại trận, ta là chủ trận, trừ phi ta tự sát, bằng không không có bất kỳ vật gì có thể xâm phạm tới ta.”

Lỗ Thụy Dương nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên cười, “Ngươi cảm thấy ngươi thắng rồi sao? Kỳ thật ngươi thua rồi, thua hoàn toàn.”

“Vậy sao?”

“Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi mấy ngày này đi tìm Giản Tĩnh Niên sao? Ngươi cho rằng bề ngoài của ngươi thay đổi ta sẽ không biết ngươi là ai sao? Ngươi cho là những chuyện trước kia của ngươi ta thật sự một chút cũng không biết sao?”

“Biết thì thế nào?”

“Ta chỉ là muốn khuyên ngươi…”

Thẩm Tuyền nói: “Khuyên ta rằng những gì ta theo đuổi chẳng qua chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, mà những điều tốt đẹp chân chính lại tùy tay vứt bỏ sao?”

Lỗ Thụy Dương nghẹn lời.

“Vây cá với tay gấu, ai không muốn cùng có được? Bên nhẹ bên nặng, đã rõ ràng. Ta chọn con đường này, thì sẽ không bao giờ hối hận. Cho dù có quyến luyến, cũng chỉ là quyến luyến trong tình cảm, tuyệt sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán cùng hành động của ta.” Hắn nói xong, từ trong túi áo lấy ra một tấm hình.

Hai gương mặt trong hình, một người cười hiền lành, một người cười rất hình thức. Một người ngay tại trước mắt, một người mặc dù đang ở nơi khác, nhưng đối với Lỗ Thụy Dương mà nói, lại hết sức quen thuộc.

Ngón tay Thẩm Tuyền đặt tại giữa hai người, chậm rãi xé rách, xé ngang, xé dọc, xé ngang… Cho đến khi không thể xé nữa mới thôi.

Hắn giơ cao tay, mảnh vụn bay lên, bay tới giữa không trung, bị gió cuốn, biến mất không còn tung tích.

Lỗ Thụy Dương buông súng, ha ha cười nói: “Có nhiều thứ ghi tạc trong lòng, ngươi xé ảnh chụp không có nghĩa là xé rách bóng dáng trong lòng ngươi.”

“Đúng thì sao nào?”

“Ngươi không sợ tâm ma sao?”

“… Ngươi đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi.” Thẩm Tuyền nói, “Chúng ta không có khái niệm tẩu hỏa nhập ma.”

Bạch quang đột nhiên khuếch tán.

Thẩm Tuyền ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, “Đến lúc tiễn ngươi lên đường rồi.”

Lỗ Thụy Dương thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại, “Ngươi tới đi.”

Thẩm Tuyền đưa tay, nắm vào hư không.

Yết hầu của Lỗ Thụy Dương bị nắm gắt gao, thân thể không tự chủ được bay tới trước mặt hắn. Sợi dây đỏ trên cổ từ trong quần áo nhảy ra, phía trên cột một khối đá đen sì, dưới tác dụng của trận pháp chốc chốc lập lòe phát sáng.

Thẩm Tuyền giơ tay trái lên nắm lấy khối đá.

Đột nhiên ——

Lỗ Thụy Dương vốn đang nhắm mắt lại mở to mắt, ngón tay trái rút một tờ hồng phù từ trong tay áo ra, dùng hết khí lực cuối cùng của thân thể, ra sức ném về phía Thẩm Tuyền.

Hồng phù rời tay, như nhận được lực dẫn, tự động dán lên Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền cả người chấn động, khóe miệng một tia máu đỏ thẫm chảy xuống, tay vốn nắm khối đá giữa đường chuyển hướng, ngón tay quệt khóe miệng một chút, dính giọt máu điểm lên chính giữa hồng phù.

“Xèo xèo…”

Hồng phù phát ra tiếng gào thét nho nhỏ, sau đó thủng một lỗ, mềm nhũn rơi xuống.

Làm xong tất cả chuyện này, hắn ngẩng đầu nhìn Lỗ Thụy Dương bị túm đến hấp hối, mỉm cười nói: “Ngươi làm ta bị thương.”

“Hự… Hự…” Lỗ Thụy Dương con mắt sung huyết, một câu cũng nói không nên lời.

“Ta giết ngươi. Thế là hòa.” Thẩm Tuyền lẩm bẩm nói.

Nếu Lỗ Thụy Dương bây giờ có thể nói ra lời, nhất định sẽ ném lại câu này vào mặt hắn. Có giỏi thì đảo ngược công thức ngang hàng này xem!

Thẩm Tuyền ngón tay hơi hơi dùng sức.

Lỗ Thụy Dương cổ vô lực gục xuống.

Hắn gỡ vụn đá Thiên Hỏa xuống, bỏ vào trung tâm trận, chờ đợi.

Trung tâm trận tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ, tiếng xì xì không dứt.

Đợi ước chừng năm phút đồng hồ, hắn lại ném Lỗ Thụy Dương vào trong trung tâm trận, trung tâm trận bùng lên một ngọn lửa lớn, bao bọc lấy thi thể.

Luồng ánh sáng trắng dần dần lóe ra ánh kim, ẩn ước có cầu vồng quấn quanh.

Thẩm Tuyền vui mừng vô cùng, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy trên bầu trời chỗ cửa động có áng mây màu sắc vờn quanh, từng vòng từng vòng cuồn cuộn lượn xuống.

“Haizzz.”

Trong trận pháp đột nhiên vang lên một tiếng than nhẹ.

Áng mây đã lượn xuống một nửa chợt dừng lại, lượn vòng vòng tại chỗ.

“Ai?” Dù là Thẩm Tuyền trời sinh tính kiên nhẫn, phải lúc giấc mộng sắp đạt tới bị người cản trở cũng nhịn không được tái người.

“Chúc mừng ngươi.” Trong luồng sáng trắng, mơ hồ có một bóng dáng kỳ quái nửa người nửa trâu.

Có người có thể xâm nhập vào Ngũ Hành Thông Thiên đại trận hắn bày ra sau khi trận hoàn thành?

Thẩm Tuyền vô cùng kinh sợ.

“Có gì đáng chúc mừng?” Một giọng nói khác đột nhiên xuất hiện từ phía sau hắn.

Thẩm Tuyền vội lùi lại, chiếm cứ một góc khác, hình thành thế kiềng ba chân với hai giọng nói quỷ dị kia.

Quái vật nửa người nửa trâu tựa hồ không phải nói chuyện với hắn, vẫn hướng về phương hướng vừa rồi nói: ” Trận pháp Ngũ Hành Thông Thiên đại trận ngươi tổng cộng tung ra năm bản, đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng có thu hoạch. Con đường thông thiên ngay tại trước mắt, tâm nguyện ngàn năm sắp đạt được, không đáng mừng sao?”

“Vốn rất đáng mừng, thế nhưng…” ngữ khí người nọ rồi đột nhiên trở nên âm độc, “Nhờ ngươi, hiện tại chẳng những không đáng mừng, vẫn còn rất đáng tiếc.” Hận ý nồng đặc trong lời nói không thể nào che giấu nổi.

Quái vật nửa người nửa trâu thản nhiên nói: “Sao lại nói vậy?”

“Ngươi đã giấu hồn phách A Thủy ở nơi nào?”

“Ngươi cảm thấy ta có khả năng giở trò trước mặt ngươi sao?”

“Có thể.”

“… Ta nâng không nổi áng mây rồi.”

Áng mây đón người phi thăng đình trệ không xuống quả nhiên là trò quỷ của quái vật nửa người nửa trâu!

Thẩm Tuyền trong lòng kinh hãi tới cực điểm!

Trong hư không, đột nhiên một cánh tay trong suốt vươn ra, chậm rãi bay ngang qua trước mặt Thẩm Tuyền, vươn vào trung tâm trận.

Cho dù Thẩm Tuyền biết nên ngăn cản hắn, thế nhưng hai chân như bị rót nước thép, vừa nóng vừa nặng, một bước cũng không nhúc nhích được. Bàn tay trong suốt kia bới trong đám tro cốt mấy cái, lấy ra được mảnh vụn Thiên Hỏa.

Áng mây đột nhiên tiêu tán.

Bạch quang vẫn còn, nhưng cầu vồng và kim quang lại dần dần nhạt đi.

“Không!”

Thẩm Tuyền rốt cục kêu ra tiếng!

Tâm huyết vài thập niên mắt thấy sắp có kết quả, trong chớp mắt lại tan biến theo mây khói, đổi lại là ai cũng khó có thể chấp nhận. Ngũ tạng lục phủ vốn đã bị hồng phù làm trọng thương, lúc này kích động tổn thương càng thêm nặng, hắn há mồm liền phun ra một búng máu.

“Ngươi đi đi.” Cánh tay kia nắm mảnh vụn Thiên Hỏa, vung lên giữa không trung, bạch quang lập tức tiêu tán.

Mưa to chuyển mưa nhỏ.

Thẩm Tuyền nhìn quanh đống hoang tàn, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

“Hắn không thể đi.” Quái vật nửa người nửa trâu rốt cục hiện ra nguyên hình, thì ra là một người cưỡi trên một con trâu.”Hắn lén dung túng Lỗ Thụy Dương ra khỏi Địa phủ, Diêm vương còn đang phát cáu kìa, ta phải dẫn hắn trở về báo cáo kết quả công tác.”

Đứng ở bên kia là một người đàn ông dáng người cao ráo, tóc dài, mặc trường bào kiểu cổ, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt âm hàn, mắt liếc nhìn qua, lạnh như băng, “Ngươi bây giờ dường như không phải là đối thủ của ta.”

Quỷ sai cưỡi ở trên lưng trâu thoải mái thừa nhận, “Nếu ngươi một mực không chớp mắt theo sát hắn, thì ta đúng là chẳng có cách nào.”

Đáy mắt người đàn ông hiện lên một tia giận tái đi, nhếch miệng cười, nhưng so với không cười còn lạnh hơn, “Ta có thể giết ngươi.”

“Chuyện này hẳn là không dễ dàng như vậy.” Quỷ sai thân mật vuốt đầu trâu, “Phải không?”

Trâu ngẩng đầu phun khí, vênh váo tự đắc.

Tiếng còi cảnh sát từ xa gần lại.

Người đàn ông nói: “Mạng của hắn, ta bảo vệ rồi.”

Quỷ sai nói: “Ngươi muốn bàn điều kiện? Ta chưa chắc sẽ đồng ý… Được rồi, ngươi đã có thái độ khẩn thiết như vậy, ta sẽ cố làm dễ dàng một chút. Điều kiện chính là… Hứa với ta bất kể như thế nào cũng không được mở lại đại môn thông đến thế giới ngoài ba mươi ba tầng trời nữa!”

Người đàn ông liếc mắt nhìn xe cảnh sát dừng ở ngoài công trường, vung tay lên, tạo ra một thế giới u tối riêng biệt.

Quỷ sai nói: “Ngươi muốn nói chuyện lâu dài? Cầu ta cũng vô dụng, điều kiện này ta sẽ không nhượng bộ.”

“Ta có thể đồng ý điều kiện này, nhưng, ngươi phải nói cho ta biết, bên ngoài ba mươi ba tầng trời đến tột cùng có cái gì.”

Hắn vừa nói như thế, ngay cả Thẩm Tuyền ngồi dưới đất đều khôi phục vài phần thần thái, tò mò nhìn quỷ sai.

Ngoài ba mươi ba tầng trời là nơi chúng thần quy ẩn. Vô số truyền thuyết miêu tả qua nơi đó, quỳnh lâu ngọc vũ, Dao Trì cam tuyền…(tháp vàng tháp ngọc, nước rượu ngọt lành trong bể Dao Trì) Đó là nơi toàn bộ người tu đạo đều muốn hướng tới, ngay cả tiên gia trên Thiên Cung cũng không ngoại lệ. Không có Thiên kiếp, không chịu luân hồi, thoát khỏi tam giới, vĩnh viễn tiêu dao.

Quỷ sai lắc đầu thở dài, “Dù sao cũng không phải là bộ dạng trong tưởng tượng của các ngươi.”

Người đàn ông hỏi: “Ngươi sao biết trong đầu ta nó có bộ dạng gì?”

“Rất tốt đẹp rất tốt đẹp, những điều như vậy đi.”

“Vậy ngươi nói xem nó nên là bộ dạng thế nào?”

Quỷ sai sau khi trầm ngâm một lúc lâu, mới nói: “Nếu nhất định phải hình dung, vậy bốn chữ, liều chết tranh giành.”

Người đàn ông và Thẩm Tuyền đều sửng sốt.

“Ngươi đang nói giỡn?”

Quỷ sai mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

Người đàn ông nói: “Lấy tên Hằng Uyên thề, lời này không ngoa.”

Quỷ sai nói: “Ngươi đã hứa với ta không mở Thiên Môn nữa, ta cần gì phải lừa ngươi. Ta nếu muốn lừa ngươi, lời thề như vậy có năng lực gì làm khó được ta?”

Nam tử lẳng lặng nhìn hắn, hồi lâu mới gật đầu nói: “Ta tin ngươi một lần.”

Quỷ sai nói: “Người ngươi có thể mang đi, nhưng ta muốn hắn thả một người.”

Thẩm Tuyền chậm rì rì đứng lên nói: “Không cần, ta đi với ngươi.”

Quỷ sai nhìn người đàn ông, lại nhìn hắn, cười nói: “Ngươi có biết đi theo ta có ý nghĩa thế nào không?”

“Sau khi chết chịu nổi khổ dưới mười tám tầng Địa Ngục.” Thẩm Tuyền đáp thản nhiên.

Quỷ sai xòe tay với người đàn ông.

Người đàn ông thế nhưng không tức giận, chậm rãi nói: “Nói với Diêm vương, tha cho hắn một lần, nói là ý của ta.”

Quỷ sai nhướng mày, vẫy tay về phía Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền hồn phách thoát thể.

Quỷ sai cầm lấy hồn phách của hắn, “Í” một tiếng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, chợt nói: “Thì ra là như vậy. Ngươi đã từng giúp hắn tiếp dương thọ một lần?” Cũng chỉ có thủ pháp của người đàn ông này mới có thể khiến ngay cả Địa phủ cũng chẳng hay biết gì.

Người đàn ông nói: “Lúc ấy hắn đang thu thập Bách Luyện Cương, Trường Sinh Mộc cùng Thiên Hỏa Toái Thạch, cách Ngũ Hành Thông Thiên đại trận chỉ có một bước, ta mới phá lệ cứu hắn.”

Quỷ sai đột nhiên cười to, “Nếu không phải hắn đã tìm được Lỗ Thụy Dương, mà ngươi lại không có lòng lên trời, giờ phút này người trở thành Hoàn Dương Thổ có thể chính là bản thân hắn.” Quan hệ giữa người đàn ông và Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền và Lỗ Thụy Dương tương tự nhau.

Người đàn ông nói: “Đối với bọn họ mà nói, trừ phi đi đến thế giới ngoài ba mươi ba tầng trời, hoặc là biến thành cương thi, bằng không cuối cùng sẽ có một ngày rơi vào trong tay Địa phủ, sống không bằng chết.”

Quỷ sai nói: “Sinh tử thiên định, sao phải chấp nhất?”

“Bởi vì ta đã Thắng Thiên!” Người đàn ông phất tay áo, thân ảnh chợt lóe rồi biến mất.

Quỷ sai thu hồi hồn phách Thẩm Tuyền vào trong tay áo, xoa xoa đầu trâu nói: “Đi thôi, về nhà.”

Trâu liền giậm giậm chân, chui vào trong đất, nháy mắt không còn bóng dáng.

Công trường một mảnh đống hỗn độn, trong chốc lát, cảnh sát nối đuôi nhau mà vào.
Bình Luận (0)
Comment