[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Phong Bụi

Lộ rồi, lộ rồi, nhiều kẽ hở.

“Hơ…” Thẩm Thận Nguyên chậm rãi nhếch khóe miệng, “Con… lừa chú ấy thôi!”

Bảo vệ ngẩn người, “Lừa chú á?”

La Thiếu Thần hỏi: “Thật ra con không quen Tiểu Chu hả?”

Thẩm Thận Nguyên nhanh chóng gật đầu, nói: “Không quen, không quen chút nào hết.”

“Vậy con nghe cái tên đấy ở đâu?”

“Hơ…” Thẩm Thận Nguyên chầm chậm liếm môi, “Trên… blog, trên blog của Thẩm Thận Nguyên. Anh ấy không phải vẫn hay post mấy bài viết về hoạt động của mình đấy sao? Mấy cái quảng cáo tuyên truyền gì đó, mấy bữa tiệc mừng kết thúc quay bộ phim nào đó, con thấy anh ấy có nhắc tới Tiểu Chu, cho nên mới thuận miệng mà nói ra thôi.”

Bảo vệ hơi há mồm.

Thẩm Thận Nguyên không đợi ông ta nói ra liền giành nói trước: “Đúng vậy! Cao Cần cũng nhìn thấy ở trên đó.”

Bảo vệ bị cậu làm cho hồ đồ rồi, “Bé tìm bọn họ rốt cuộc là có việc gì?”

“Là để tìm chú của con mà!” Thẩm Thận Nguyên kéo tay La Thiếu Thần, mỉm cười ngọt ngào, “Con nghĩ, bọn họ có tên, chắc chắn là đáng tin hơn nhiều mấy người không có tên mà.”

Chú bảo vệ không có tên: “…….”

La Thiếu Thần nói cám ơn bảo vệ, sau đó dắt cậu đi ra ngoài, “Sao con lại đến đây được?”

“Đi taxi ạ.” Thẩm Thận Nguyên vỗ vỗ túi xách, “Con có tiền mà.”

La Thiếu Thần nói: “Chú sẽ đề nghị bố mẹ con, xem xét tình hình thực tế mà cắt giảm tiền tiêu vặt của con.”

“Như vậy quá vô nhân đạo rồi!”

“Nếu như lần sau con còn lén chạy ra ngoài, chú cam đoan còn nhiều thủ đoạn vô nhân đạo hơn nữa chờ đợi con.”

“…Ví dụ như?”

La Thiếu Thần mở cửa xe: “Nhốt trong lồng.”

Thẩm Thận Nguyên bò lên xe, quay đầu nhìn anh, “Ngược đãi nhi đồng là phạm pháp đó.”

“Con biết nhiều thật đấy.” La Thiếu Thần thắt đai an toàn giúp cậu, “Vừa biết chữ lại vừa hiểu pháp luật. Chú rất hiếu kỳ với phương pháp giáo dục có thể khiến con trở nên đa tài đa nghệ đến thế của nhà trẻ đấy.”

“Hơ…” Trán Thẩm Thận Nguyên chảy ra hai giọt mồ hôi lạnh, trong đầu cậu lóe lên những cảnh tượng máu me đủ mọi thể loại…

Sau khi La Thiếu Thần biết được chân tướng, kích động điên lên, phát động thôn dân của thôn họ La – chính là cả nhà La Định Âu, trói cậu lên bệ hành hình, bên dưới còn đặt một đống cồn khô, sau đó còn lấy cả một thùng dầu 97, chậm rãi rót từ đầu cậu rót xuống, rồi đúng lúc cậu đang run lập cập vì lạnh, nhem lửa vào dầu, nướng chín. Nếu không thì là mời pháp sư đến kéo linh hồn cậu ra khỏi thân thể La Lâm Lâm, nhét vào một cái bình tối om, để cậu bị dung hòa dần dần bởi dung dịch trong bình…… (=.=!)

Váy bất ngờ bị kéo khẽ, Thẩm Thận Nguyên vô thức giật mình.

La Thiếu Thần một tay xoa xoa đầu cậu, như thể đang xoa dịu nỗi sợ, tay kia thì khẽ nhấc lên, phát hiện khuy măng sét (1) trên ống tay áo bị mắc vào đăng ten trên váy của Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên thoát khỏi những tưởng tượng khủng bố, sợ anh ta truy hỏi rõ ngọn ngành, vội vàng chuyển đề tài, giả vờ tức giận nói: “Thân sĩ sẽ không nhấc váy của thục nữ!”

La Thiếu Thần vừa gỡ khuy áo ra khỏi đăng ten, vừa không ngẩng đầu lên mà đáp lại: “Bọn họ làm những việc còn sâu sắc hơn việc nhấc váy nhiều.”

Thẩm Thận Nguyên: “…….” Thật quá vô liêm sỉ, sao lại có thể nói những lời đầy ý ám thị như vậy trước mặt một đứa bé gái mới sáu tuổi chứ… tại sao trước kia mình lại không phát hiện ra La Thiếu lại có một mặt “man show” như thế này chứ? (Man show: Một từ hiện nay khá phổ biến đối với giới trẻ TQ, xuất hiện sớm nhất ở khu vực Hongkong, Ma Cao, Đài Loan, chỉ những người có vẻ bề ngoài lạnh lùng, trầm tĩnh nhưng kỳ thực bên trong rất giàu cảm xúc.)

La Thiếu Thần đột nhiên ngước nhìn lên, “Con có hiểu chú đang nói gì không?”

Thẩm Thận Nguyên giả vờ mơ hồ, “Bọn họ gói váy lại rồi chạy mất ạ? Ha ha ha… vậy đám thục nữ sẽ phải ở truồng…” Giọng nói đột ngột im bặt.

La Thiếu Thần nói: “Chú sẽ gặp và bàn bạc về vấn đề học hành của con với cô giáo con.”

Thẩm Thận Nguyên: “………” Thiên vị như thần ấy (2) ! Dựa vào cái gì mà anh có thể “sâu sắc” vấn đề mà tôi ngay cả “ở truồng” cũng không được chứ hả?!

La Thiếu Thần gỡ một lúc lâu mà vẫn không gỡ ra nổi, bực mình, định trực tiếp giật khuy xuống, tay vừa đưa ra, điện thoại liền reo.

Thẩm Thận Nguyên đẩy tay anh ta ra, “Chú tiếp điện thoại đi để con gỡ cho.”

La Thiếu Thần không dị nghị, đưa tay vào túi áo lấy điện thoại ra, nhìn thấy số hiện lên, lông mày khẽ nhíu, tiếp điện thoại, nói: “Chuyện gì?”

Không biết bên kia nói gì, La Thiếu Thần cứ nghe mà không nói một lời nào.

Ngón tay của Thẩm Thận Nguyên giật kéo loạn xạ, còn đầu thì khẽ khàng dựa vào gần La Thiếu Thần hơn.

“Hử?” La Thiếu Thần đột nhiên phát ra tiếng.

Thân thể Thẩm Thận Nguyên cứng đờ, lập tức quay đầu, nhe răng.

La Thiếu Thần dường như không để ý đến động tác nhỏ đó của cậu, vẫn cúi đầu như trước.

Thẩm Thận Nguyên muốn nghe trộm nội dung cuộc điện thoại, ánh mắt lại bị làn da của La Thiếu Thần hấp dẫn. Vì liên quan đến công việc, người bình thường gặp được đều hóa trang cả, rất thường xuyên nhìn thấy những khuôn mặt trắng đầy phấn, do vậy cứ coi như La Thiếu Thần có một khuôn mặt nhẵn nhụi, gây xúc phạm đến các ngôi sao, thì từ trước đến nay cậu cũng chưa từng nghĩ nhiều. Nhưng nhìn ở khoảng cách gần như vậy mới phát hiện da của La Thiếu Thần thật đẹp, trắng trẻo nhẵn nhụi, lỗ chân lông gần như không đáng kể, không mụn ruồi, không mụn, không nám, không sẹo… đối với một nghệ sĩ từng bị phụ trách hóa trang đề nghị về bảo dưỡng da tốt hơn mà nói,  đây thực sự là một đòn đả kích vô hình.

“Quán bar? Tối nay?”

Hai câu hỏi phản vấn La Thiếu Thần đột nhiên bật ra kéo Thẩm Thận Nguyên ra khỏi cuộc độc thoại nội tâm. Cần biết rằng, hiện giờ độ mẫn cảm của Thẩm Thận Nguyên đối với quán bar đã tương đương với Đại Kiều đối với thịt người, Trương Tri đối với gay (nhân yêu)….

“Lý do?” La Thiếu Thần hỏi.

Đầu kia không biết nói gì mà La Thiếu Thần trầm ngâm một lúc, nói: “Tôi biết rồi.”

Gác máy, La Thiếu Thần vừa định đứng dậy, tay vừa cử động liền phát hiện đăng ten trên váy vẫn lưu luyến gắn chặt lấy khuy măng sét của tay áo mình. Anh cất điện thoại, lấy tay khẽ giật một cái, khuy bị giật xuống, vướng trên váy của Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên mắt sáng ngời nhìn anh ta, “Tối nay chú phải ra ngoài đi chơi ạ?”

La Thiếu Thần nhìn cậu một cái, đóng cửa xe lại, sang đầu kia lên xe.

Thẩm Thận Nguyên nhích mông, tiếp tục hai mắt sáng ngời nhìn anh ta.

“Con chưa trưởng thành, không thể đến quán bar được.” La Thiếu Thần không cần hỏi, trực tiếp từ chối.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Con có thể hóa trang thành thục nữ hai mươi lăm tuổi.”

La Thiếu Thần nói: “Phần cứng không đủ.”

Thẩm Thận Nguyên cúi đầu nhìn nhìn ngực, “Con có thể độn ngực.”

“Chiều cao.”

“Con có thể đi guốc cao, cà kheo cũng được.”

“Mặt.”

“Con có thể trang điểm đậm. Hơn nữa trên thế gian này ngay cả kỳ nhông khổng lồ (2) (oa oa ngư) cũng có, người mặt trẻ con (oa oa kiểm) thì có gì kỳ quái đâu?”

“Chứng minh thư.”

“Trừ phi bọn họ trình thẻ cảnh sát ra, còn không con có thể từ chối không xuất trình!” Thẩm Thận Nguyên thấy anh ta không nói gì, bắt đầu ngọ nguậy trên ghế, “Tiểu Tiểu thúc thúc… con muốn đi… muốn đi… con muốn đi…”

La Thiếu Thần nói: “Trình bày một lý do hợp lý đi.”

“Thể nghiệm cuộc sống.”

“Thỉnh cầu bị từ chối.”

“Đợi đã! Cho con thêm một cơ hội nữa!” Thẩm Thận Nguyên vắt óc suy nghĩ, “Con muốn đến quán bar là vì…”

“Lấy hơi lâu để kéo dài thời gian cũng vô dụng.”

“Con đâu có kéo dài thời gian, hơi thở của con vốn dài mà.”

“Vì sao?”

“Vì…”

“Cơ hội cuối cùng.”

Thẩm Thận Nguyên bực mình phất tay, “Đừng gia tăng áp lực cho con.”

Khóe miệng La Thiếu Thần khẽ nhếch lên.

“Bởi vì,” Thẩm Thận Nguyên vỗ đùi, “Con muốn làm một người pha chế rượu!”

La Thiếu Thần nói: “Phản bác.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tại sao?”

“Con biết điều kiện đầu tiên khi muốn làm một nhà pha chế rượu là gì không?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Hiểu rượu ạ?”

La Thiếu Thần lắc đầu.

La Thiếu vẫn thường rất khác người. Đầu óc Thẩm Thận Nguyên bắt đầu suy nghĩ theo một hướng khác, trả lời: “Học xong chín năm giáo dục bắt buộc?”

La Thiếu Thần vẫn cứ lắc đầu.

“Hơ… có người mời đến làm?”

La Thiếu Thần tiếp tục lắc đầu.

“Rốt cuộc là cái gì?”

“Vươn đầu lên được qua quầy bar.”

“…….” Thẩm Thận Nguyên kháng nghị, “Ai nói đầu con không vươn lên được qua quầy bar?” Nếu như chẳng may không vươn lên được thật, thì đấy là vấn đề về nhân tố di truyền của nhà họ La!

La Thiếu Thần hỏi: “Con từng đến quán bar rồi?”

Thẩm Thận Nguyên cảnh giác, “Tất nhiên là chưa. Sao có thể được?”

La Thiếu Thần hỏi: “Vậy làm sao con biết được con cao hơn quầy bar?”

“……Nhìn trên ti vi mà, có thể lấy người làm vật đối chiếu. Ví dụ như Thẩm Thận Nguyên, anh ấy cao mét tám lăm. Con đoán quầy bar chỉ cao khoảng mét hai thôi, đúng không?”

La Thiếu Thần chậm rãi nói: “Con học toán tốt thật đấy.”

Thẩm Thận Nguyên: “……” Thần linh ơi, có thể tặng cho anh ta một miếng tẩy thần kỳ để tẩy hết ngày hôm nay đi không!

La Thiếu Thần lái xe vào khách sạn.

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Lại gặp bố mẹ ạ?”

La Thiếu Thần nhìn cậu một cái, “Con rất muốn gặp bọn họ sao?”

“Không… muốn là không thể nào.” Thẩm Thận Nguyên nói xong tự giác ngậm chặt miệng. Người ta vẫn thường nói, nói nhiều sai nhiều, hôm nay cậu đã sai quá nhiều rồi, điều duy nhất đáng mừng là tình trạng của mình không phải việc người bình thường có thể tưởng tượng ra được, trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện – cậu tự an ủi mình.

La Thiếu Thần nói: “Bố mẹ con biết được điều này có lẽ sẽ rất vui mừng.”

“Ồ.”

La Thiếu Thần đỗ xe xong, “Xuống xe nào.”

Thẩm Thận Nguyên xuống xe, nghe thấy “tinh” một tiếng, cái khuy từ trên váy cậu trượt xuống, rơi xuống đất. Cậu cúi xuống nhặt lên, bỏ vào trong túi xách.

“Khuy của chú đâu?” La Thiếu Thần đóng xong cửa xe đi qua phía cậu.

Thẩm Thận Nguyên giả ngu, “Khuy nào cơ?”

La Thiếu Thần vỗ nhẹ vào đầu cậu, “Đi thôi.”

Thẩm Thận Nguyên nhảy nhót đi theo sau La Thiếu Thần – không phải cậu muốn ra vẻ hoạt bát đáng yêu, mà là vì khoảng cách bước chân và tốc độ đi bộ của La Thiếu Thần khiến cho cậu không thể không “hoạt bát đáng yêu”. (Bụi: Dễ thương quá ^^)

———————————–

(2) Nguyên văn câu này là “thần nhất dạng đích song trùng tiêu chuẩn”, “song trùng tiêu chuẩn” tương tự với câu “Chỉ cho quan viên được phóng hóa, nhưng không cho phép dân thường đốt đèn”, chỉ sự thiên vị đối với một bộ phận người có quyền lực, mà khắc khe với bộ phận người khác.

(1) Khuy măng sét:



(3): Kỳ nhông khổng lồ:

Bình Luận (0)
Comment